PHƯỢNG NGHIÊN TRẤN QUỐC

Cả tuần nay khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, trà dư tửu lậu trong Đế thành đều hết sức náo nhiệt. Tin tức Tịnh vương cùng nhất đẳng thị vệ và Tứ tiểu thư Trầm gia cùng nhau lăn giường, tổ hợp 3P khuấy động cả phòng bao chữ “Thiên” trong Tàng Thực các, như được gió thổi, mỗi giờ mỗi khắc càng thêm lan nhanh.

“Ngươi biết gì không? Nghe nói Tịnh vương có ham muốn khác thường, thích nam nhân nhưng lại ngại  thân phận, phải mang theo Tứ tiểu thư Trầm gia để cùng “hoan hợp”, thật là biến thái mà”.

“Ta lại nghe nói là Tứ tiểu thư Trầm gia không biết liêm sỉ, câu dẫn Tịnh vương, cuối cùng vô tình câu dẫn luôn cả nhất đẳng thị vệ của Tịnh vương. Quả thật là cái hảo nữ nhân a”.

Người người nhà nhà, mỗi người một câu, không kiêng nể gì mà nghị luận chuyện của Trác Thiếu Kình. 

Lúc này, trong Dưỡng Tâm điện, Sùng Kha đế mây đen đầy đầu, tức giận vô cùng nhìn đứa con đang đứng đầu ngọn sóng bàn tán của dân chúng. 

Vốn nghĩ nó chỉ là đầu óc mê muội mới đi cấu kết quần thần, nào ngờ lại còn dám vì lôi kéo Trầm Tường mà lên giường với tiểu thư nhà người ta.

Chưa hết, lại còn cùng thị vệ...

Càng nhìn càng thấy lửa giận dâng cao, ông trợn trắng mắt chỉ vào mặt nam tử đang quỳ bên dưới mà mắng:

“Trác Thiếu Kình, ngươi là hảo hài tử a. Ngươi rốt cuộc có biết thân phận của mình là gì không? Lại biến mình thành trò cười của dân chúng, ngươi làm như vậy thì còn ai không khinh thường nhà đế vương chúng ta? Mặt mũi hoàng tộc, xem ra vì ngươi mà ném đi rồi”.

Quỳ bên dưới là Trác Thiếu Kình một thân áo bào thêu mãng xà màu lục. Y cuối thấp đầu, gân xanh trên trán giật giật. Nếu Sùng Kha đế nhìn kĩ, sẽ thấy được hạ thân Trác Thiếu Kình có phần không yên ổn.

Hậu huyệt bỏng rát khiến cho y càng thêm khó chịu. Chỉ cần cử động một chút, liền như có hàng vạn con kiến đang thi nhau cắn, quả thật khiến cho Trác Thiếu Kình mồ hôi đầy đầu.

Hôm đó sau khi đám người Trầm Thư Kính đi mất, chỉ còn lại y cùng Biện Trúc và Trầm Ánh Nguyệt. Trầm Ánh Nguyệt oán trách y, y tất nhiên phải hảo hảo an ủi nàng ta, vì vị trí Trắc phi của y, chắc chắn là chỗ ngồi của Trầm Ánh Nguyệt. 

Nào ngờ chỉ mới ngồi một lúc, trong người liền cảm thấy nóng rát. Miệng đắng lưỡi khô, cả ba người liền không nhịn được cầm chung trà trên bàn uống lấy uống để. Uống xong rồi mới phát hiện đã uống nhầm trà có Hoan Ái thuỷ mà y tỉ mỉ bày cho Trầm Thư Kính. 

Lúc Trác Thiếu Kình phát hiện ra có điều bất thường, liền muốn hướng cửa chạy ra. Ai ngờ cửa đều đã bị khoá chặt, kêu gào thật lớn cũng không ai mở. Y cứ như vậy từng chút một lí trí bị Hoan Ái thuỷ cắn nuốt. Cuối cùng bị tiếng thét kinh hãi của tiểu nhị gọi tỉnh.

Khi đó Trác Thiếu Kình y ngồi trên người Biện Trúc, Trầm Ánh Nguyệt lại đang gắt gao ôm eo Trác Thiếu Kình. Nơi đó của Biện Trúc nằm bên trong hậu huyệt của Trác Thiếu Kình y, mà nơi đó của Trác Thiếu Kình lại đang cắm bên trong huyệt động ướt át của Trầm Ánh Nguyệt. 

Cảnh tượng phải nói là có một không hai, chính là ác mộng của cả đời Trác Thiếu Kình. Kể từ hôm kinh hãi ấy, mỗi khi Trác Thiếu Kình nhắm mắt ngủ, trong đầu sẽ tự giác hiện về “bức tranh” dâm loạn đấy.

Mặc dù y đã thẳng tay giết chết tiểu nhị, triệt hạ nam căn (nơi đó) của Biện Trúc, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được miệng đời và cảm giác nóng bỏng nơi hậu huyệt.

Sùng Kha đế vốn đang tức giận, nhìn thấy Trác Thiếu Kình không có bản sự, lại càng thêm tức tối. Lúc này thanh âm của của Lý công công không ngừng vang lên, bước chân cũng dồn dập vang vọng:

“Khang tần nương nương, Hoàng thượng đang cùng Tịnh vương phân xét, người đã nói không cho phép ai tiến vào. Khang tần nương nương, xin người dừng bước, đừng làm khó nô tài a”.

Nhưng Khang tần nương nương trong miệng Lý công công vẫn không đáp lời, chỉ là càng tăng nhanh bước chân đi vào sảnh lớn Dưỡng Tâm điện. Trông thấy Sùng Kha đế ngồi trên ghế cao, lại thấy con trai mình nhếch nhác quỳ bên dưới, Khang tần thình lình quỳ xuống.

Sùng Kha đế phất tay cho Lý công công lui ra, cau mày nhìn Khang tần đã lâu không thấy mặt này:

“Khang tần, nàng tới làm gì? Nếu nàng tới xin trẫm tha cho Trác Thiếu Kình thì trở về đi. Nó thân là hoàng tử, lại đem bộ mặt của hoàng tộc vứt xuống đất cho người đời giẫm nát mất rồi. Thân là nam tử, cùng nữ tử dây dưa không nói, lần này lại cùng cả nam tử....mà lại còn để người khác tận mắt thấy. Đoạn tụ chi phích*, chỉ bấy nhiêu đã không xứng là người hoàng tộc”.

Khang tần nương nương xưa nay nổi tiếng là người mềm yếu, lại là nữ tử dị tộc, rất sớm đã không còn là người mà Hoàng đế sủng ái. Bà chỉ có một hài tử là Trác Thiếu Kình, nhưng cũng không mong y đi tranh Hoàng vị. Vì bà biết, Hoàng vị từ sớm đã thuộc về hài tử của nữ nhân tên Mặc Kì Hinh kia.

Thế nhưng Trác Thiếu Kình lại cứ một mực chấp mê bất ngộ, nhiều lần xuống tay với hài tử của Hinh Đức phi. Thế nhưng chưa bao giờ nháo ra chuyện lớn. Lần này là lần đầu tiên, nhưng lại là chuyện lớn nhất, còn ảnh hưởng đến cả tính mạng của y.

Mặt mũi của hoàng tộc, để người khác sỉ nhục, là tội chết.

Mặc dù Trác Thiếu Kình xưa nay chưa khi nào an phận nghe lời bà, nhưng nó là hài tử do bà hoài thai mười tháng rứt ruột sinh ra. Vì vậy một người sớm đã tuyên bố từ bỏ tranh đấu chốn thâm cung như bà lại có thể xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện để cầu tình cho Trác Thiếu Kình.

Khang tần hít một hơi thật sâu, bàn tay ngọc bên trong tay áo nắm lại thật chặt:

“Hoàng thượng, thần thiếp tự tiện xông vào, là thần thiếp có lỗi. Nhưng Kình nhi là hài tử của thần thiếp, thần thiếp không thể để mặc nó được. Thần thiếp biết bôi bác danh dự hoàng tộc là tội đáng muôn chết, nhưng thần thiếp không thể không lên tiếng. Người yên tâm đi, thần thiếp làm sao có thể mặt dày cầu Hoàng thượng miễn trách phạt. Thần thiếp chỉ xin người một điều, hãy giữ lại tính mạng cho Kình nhi. Kình nhi là hài tử của thần thiếp, thần thiếp không nỡ nhìn y cứ thế chết đi”.

“Hoàng thượng, thần thiếp trước giờ chưa thỉnh cầu điều gì, lần này là lần đầu cũng là lần cuối. Xin người khai ân, giữ lại tính mạng cho Kình nhi”, dứt lời, Khang tần liền không ngừng dập đầu.

—Chú thích—

*Đoạn tụ chi phích: đây là một điển tích ý chỉ người đồng tính nam, gay.

Bình luận

Truyện đang đọc