PHƯƠNG THỨC NGHỊCH TẬP CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI


Cố Vy hiếu kỳ hỏi một câu: "Không phải cô luôn nói rằng bản thân mình vô cùng hận Tần Trạch hay sao?"
Đã từng bị ức hiếp đủ kiểu, đã từng nhìn Tần Trạch bằng ánh mắt hận thù, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Thế nhưng bây giờ lại khóc lóc, lo lắng không ngừng?
Nhạc Dao Dao đau khổ nói: "Tuy rằng ta hận hắn, nhưng ta không muốn hắn vì tôi mà chết"
Cố Vy: "..."
Nguyệt Ninh: "..." Quả nhiên là Thánh Mẫu?!
Giọng nói của Nhạc Dao Dao có chút Nghẹn ngào: "Nếu Tần Trạch chết thì A Duật sẽ phải ngồi tù, tôi không muốn anh ấy ngồi tù"
Nguyệt Ninh đang ngồi xem: "..."
Mộ Dung Duật mạo hiểm cả tính mạng để cứu nàng ta, thế nhưng nàng ta lại nói hắn là hung thủ giết Tần Trạch.

Mạch não của nàng ta khiến cho Nguyệt Ninh cảm thấy hạn hán lời.
Nhạc Dao Dao khóc, khuôn mặt vô cùbg tội nghiệp: "Cố Vy tỷ, cô là ta cánh tay phải đắc lực của Tần Trạch mà nhỉ? Cô giúp tôi hỏi thăm một chút, hắn có nguy hiểm tính mạng hay không nhé?"
Cố Vy nhàn nhạt trả lời: "Tôi chỉ là một cái người hầu.


Còn nữa Tần Trạch tiên sinh có chuyện gì hay không, hắn sẽ không nói cho tôi"
Nhạc Dao Dao gục mặt xuống giường, nàng ta khóc nức nở.
Ngày hôm sau Nhạc Dao Dao được đám thuộc hạ của Tần Trạch đưa đến bệnh viện.
Vết thương của Tần Trạch không lớn, chẳng qua là chỉ bị trầy da nhẹ, cùng với bả vai bị dính đạn.
Bác sĩ lấy ra hai viên đạn ở bả vai, sau đó lại băng bó một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Đến khi Nhạc Dao Dao tiến vào phòng thì đã thấy Tần Trạch ngồi trên giường, hắn ta đang vuốt ve cây súng lục.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁)
Nhạc Dao Dao nhìn thấy bộ dạng đó của Tần Trạch thì vô cùng sợ hãi, nàng ta muốn tiến đến xem thử vết thương nhưng lại không dám.

Chỉ có thể đứng sững người lại, không dám nhúc nhích.
Tần Trạch thu lại sát khí trên mặt, hắn cất đi cây súng.

Giọng nói có chút nhàn nhạt : "Lại đây"
Nhạc Dao Dao sợ hãi, nàng ta rụt rụt lại cái cổ, sau đó từng bước mà tiến lại giường.
Nhạc Dao Dao mở miệng, giọng nói rụt rè, dường như nàng ta vô cùng sợ hãi: "Anh ổn không?"
Vừa dứt lời, Tần Trạch vươn tay chụp lấy cổ Nhạc Dao Dao.

Sau đó hắn đẩy nàng ta xuống giường, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.
Động tác của Tần Trạch vô cùng mạnh mẽ, trên mu bàn tay truyền dịch châm đều kéo, máu theo mu bàn tay của hắn chảy xuống.

Nhạc Dao Dao nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi, nàng ta hét lên một tiếng thảm thiết sau đó lộp bộp rơi nước mắt.
Đôi mắt Tần Trạch hung hăng, hắn đè lên Nhạc Dao Dao sau đó hôn xuống.


Nụ hôn của hắn vô cùng thô bạo, nói chính sác hơn là cắn.
Nhạc Dao Dao đau đớn, nàng ta vô cùng sợ hãi, liều mạng giãy dụa.

Nhưng bị Tần Trạch giữ chặt, nàng ta chỉ có thể chịu đựng.
Mặc dù Tần Trạch bị thương, nhưng sức lực của hắn vẫn có thể kìm hãm lại Nhạc Dao Dao.
Nhưng bởi vì Nhạc Dao Dao dùng sức giãy dụa,Tần Trạch vừa làm xong phẫu thuật nên vết thương còn mới, vì thế máu tươi liền trào ra, vết thương bị vỡ, nhuộm đỏ cả áo.
Tần Trạch tự như không có cảm xúc, hắn không cảm nhận được đau đớn, Tần Trạch nắm lấy cái cằm của Nhạc Dao Dao, đôi mắt của hắn mang theo sự chiếm hữu.
Phát tiết xong, Tần Trạch buông Nhạc Dao Dao ra.
Khuôn mặt Nhạc Dao Dao ửng hồng, tóc đen buông xuống làm nổi bật khuôn mặt trắng tinh.

Nàng ta tựa như tiểu thiên sứ đã bị nhuốm màu của thế gian.
Còn Tần Trạch thì hình như không tốt cho lắm, áo của hắn đã bị nhuộm đỏ bởi máu, đôi mắt tràn đầy sát khí.

Hắn tựa như một con ác ma khát máu đang chuẩn bị cắn xé con mồi.
Nhạc Dao Dao sắc mặt tái nhợt, lông mi của nàng khẽ run, nhìn vô cùng sợ hãi.
Tần Trạch hôn khiến cho Nhạc Dao Dao thiếu hơi thật lâu, chờ tầm mắt của nàng khôi phục tiêu cự, nàng mới nhìn thấy cả người Tần Trạch đầy máu tươi.
Nhạc Dao Dao hoảng sợ, nàng ta lắp bắp nói: "Tần...Tần Trạch, anh...Cả người anh đều là máu!"

Tần Trạch bóp lấy cổ Nhạc Dao Dao, hắn lạnh lùng mở miệng: "Cô cũng biết tôi đang bị thương ư? Cô có biết vì sao tôi lại bị như thế này hay không?"
Nhạc Dao Dao run rẩy, nàng khẽ cắn môi, im lặng không đáp.
Nàng ta biết chứ, hắn và Mộ Dung Duật đánh nhau! Vì thế nên hắn mới bị thương!
Nhạc Dao Dao cúi đầu, khẽ nói : "Tôi...!Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không chạy trốn nữa.

Sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, vì thế nên anh đừng giận...! Và cũng đừng làm hại A Duật"
Tần Trạch bóp chặt cổ của Nhạc Dao Dao, gương mặt âm trầm nguy hiểm, hắn cười lạnh: "Tôi đã nói, đừng bao giờ nhắc đốn tên của hắn trước mặt tôi! Cô không nghe hay sao?"
Cổ Nhạc Dao Dao bị bóp chặt, nàng ta dùng hết sức giãy dụa nhưng không thể thoát ra.ến lúc nàng ta tưởng rằng mình sắp chết thì Tần Trạc lại thả tay ra.
Nhạc Dao Dao ho dồn dập, tựa như muốn ho ra ruột gan.

Một múc lâu sau nàng ta mới hơi bình tĩnh một chút, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy.
Nhạc Dao Dao cố gắng bình tĩnh, gương mặt tái nhợt, thều thào nói: "Tôi...Tôi đã biết!"


Bình luận

Truyện đang đọc