QUẢ ĐÀO TRONG TÂM


Tới trước cửa Nhan gia, người giúp việc từ trong nhà đều ra ngoài, nhìn thấy Nhan An An, vui mừng nói: “Tiểu thư, cô đã quay trở lại.


Nhan An An cười chào hỏi.

Sau khi đi vào phòng khách, Sầm Bội từ bên trong bước ra, nhìn thấy hai người bọn họ, cũng vui mừng không thôi.

“An An, con hôm nay như thế nào đã trở lại?”
Nhan An An tay cầm túi quà đưa cho cô: “Sinh nhật vui vẻ, dì Bội.


Sầm Bội cầm lấy, kích động mà nói: “Cảm ơn, lần sau chỉ cần trở về là được, không cần cố ý mua quà làm gì.


Nhan Nhạc ở trong phòng làm bài tập, nghe được âm thanh, cũn chạy ra ngoài, vui sướng nói: “Chị, chị trở về rồi.


Nhan Nhạc từ trên lầu chạy xuống, Nhan An An cùng Sâm Bội hàn huyên vài câu, lúc sau bà liền đi đến phòng bếp.

Nhan Nhạc nhanh chóng nói: “Chị, chị có thể cùng chơi em chơi trò chơi được không?”
Nhan An An sảng khoái đáp ứng: “Được nha,”
Nhan Nhạc dẫn hai người bọn họ đến phòng đồ chơi, bên trong có đủ loại đồ, đều là những món khiến mấy cậu nhóc mê đắm đuối.

Đua xe, xếp gỗ, máy chơi game, người máy….

Nhan An An cùng Nhan Nhạc chơi đua xe, cô đi được một vòng Nhan Nhạc mới được nửa vòng, cho nên Nhan Nhac cứ mải mê đuổi theo cô.


Cô chơi đến mức tốc độ tim đập cũng đã nhanh hơn, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tư Hành ở bên thấp giọng cười nói: “Tay nhỏ như vậy, chơi hết nổi rồi sao?”
Nhan An An không phục: “Hừ anh cầm rồi sẽ biết.


Tư Hành tiếp nhận điều khiển từ xa từ tay cô, nhìn Nhan Nhạc nói: “Còn muốn chơi không?”
Nhan Nhạc đương nhiên chơi vẫn chưa đủ tận hứng, cho nên liền đáp ứng.

Một giờ sau, Nhan An An trơ mắt nhìn Tư Hành đang khi dễ một đứa trẻ.

Mỗi một lần chỉ nhanh hơn cậu bé một chút.

Nhan Nhạc luôn đuổi theo, nhưng một lần thành công cũng khôn có, cuối cùng cậu nhóc đem điều khiển từ xa ném sang một bên, nhận thua nói: “Anh rể chơi quá lợi hại, em không muốn chơi cùng anh ấy.


Nhan An An xoa xoa đầu của cậu, “Nếu không chị kêu anh ấy nhường em một lần?”
Nhan Nhạc hỏi anh: “Anh rể, anh nghe thấy gì sao? Em nói, về sau nhất định sẽ có một ngày em thắng anh.


Tư Hành hồi phục lại tinh thần, cười nói: “Được, anh chờ em.


Nhan Nhạc lại rủ anh chơi với cậu một ván khác, Nhan An An lại đem Tư Hành từ trong phòng lôi ra ngoài, hỏi anh: “Mới vừa rồi anh suy nghĩ gì vậy?”
“Anh suy nghĩ, Nhan Nhạc kêu anh rể thật dễ nghe, còn muốn kêu cậu nhóc kêu thêm vài lần.


Nhan An An: “!.

.


Người này thật là không biết nên nói gì nữa.

Thẳng đến buổi tối, Nhan Tiềm mới trở về ăn cơm, Sầm Bội tiến đến nhận lấy áo khoác của ông, ôn nhu nói: “Đã trở lại.


Nhan Tiềm “Ân” một tiếng, rên tay còn cầm quà cho Sầm Bội, “Mở ra nhìn xem.


Sầm Bội có chút ngượng ngùng, “Đợi lát nữa, An An cùng Tư Hành đều đang đợi ông còn chưa có ăn đâu.


Nhan Tiềm lúc này mới nâng tầng mắt lên nhìn, thấy trên bàn anh xuất hiện thêm Nhan An An cùng Tư Hành, chân cũng nhanh chóng bước đến.

Nhan An An nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, cô cũng không còn giống như trong quá khứ mà chống cự nữa, ngược lại cảm thấy như vậy khá tốt.


“Hôm nay các con như thế nào lại đến đây?” Nhan Tiềm ngày hôm qua còn muốn gọi cho Nhan An An một cuộc điện thoại, nhưng là Sầm Bội không cho, cho nên cũng không có gọi đi.

Nhan An An nói: “Hôm nay sinh nhật dì Bội, trở về ăn bánh kem.


Nhan Tiềm đỡ thân người mệt mỏi ngồi xuống, lộ ra ý cười, bữa ăn cơm này thực sự ấm áp.

Nhan Tiềm lại hỏi bọn họ tính toán khi nào thi sẽ sinh con, Nhan An An cảm thấy điểm này ông có chút quá sốt ruột, Tư Hành lại cười nói: “Bọn con đang chuẩn bị.


Nhan Tiềm lúc này mới yên tâm.

Trên đường trở về, Tư Hành còn an ủi cô: “Trưởng bối ai cũng như vậy, ba mẹ anh cũng như vậy, đừng để ở trong lòng.


“Em không có không yên lòng nha.


Sau khi từ Nhan gia trở về, Nhan an An liền cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, thường hay nôn khan, ăn uống cũng không ngon.

Thời điểm buổi sáng tỉnh dậy, cô mơ mơ màng màng mà túm chặt lấy cánh tay Tư Hành, làm nũng nói: “Lão công, anh nói xem có phải là em mang thai rồi hay không?”
Tư Hành cười nói: “Sẽ không, chúng ta mới thực hiện có mấy ngày, không thể nhanh như vậy liền có thai được.


Nhan An An không tin, buổi sáng rửa mặt xong, đơn giải ăn vài miếng, đã kêu Giang Đại cùng cô đi đến bệnh viện kiểm tra.

“Không phải chứ An An, cậu thật sự mang thai rồi?” Giang Đại giật mình nói.

Nhan An An sờ sờ chiếc bụng không thoải mái của mình, hoang mang nói: “Mình cũng không biết, trước đi kiểm tra một chút.


Giang Đại an ủi cô: “Được đừng quá nóng vội, chúng ta lập tức đi kiểm tra.



Đầu tiên hai người xếp hàn ở khoa phụ sản, đợi cả kết quả cả nửa ngày, cuối cùng là không có mang thai.

Ngay sau đó bác sĩ lại đề nghị cô đi khoa dạ dày xem sao.

Bác sĩ khoa dạ dày nói: “Không có chuyện gì lớn, tôi kê cho cô vài viên thuốc, hai ngày sau liền tốt trở lại.


Nhan An An từ bệnh viện đi ra bên ngoài, Giang Đại ôm bụng cười không ngừng.

“An An, có phải là cậu quá khẩn trương hay không? Ha ha ha….

Như thế nào lại nghĩ đến việc mình có thai.


Nhan An An vẻ mặt đau khổ, cô chỉ là đem dấu hiệu của mình lên baidu tra một chút, vừa khớp tình trạng mang thai với tình trạng của cô hiện tại cũng không khác nhau là mấy.

Buổi tối Tư Hành trở về, thấy cô rầu rĩ không vui, lo lắng nói: “Thân thể vẫn không thoải mái sao? Ngày mai anh cùng em đi bệnh viện kiểm tra xem.


Nhan An An uể oải nói: “Không cần, em đã đến bệnh viện xem qua.


“Bác sĩ nói như nào?”
Nhan An An đem chăn kéo qua đầu, che kín chính mình, không có mặt mũi gặp người khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc