QUẢ ĐÀO TRONG TÂM


Tả Nhiên đem ly rượu ném lên trên mặt bàn, ngay tập tức rượu vang văng tung tóe khắp nơi.
Trung tâm của quán bar đều vô cùng náo nhiệt, riêng chỉ có nơi này không có súng nhưng khói bay mịt mù.

Giang Đại bị khí thế của Tả Nhiên làm cho hoảng sợ, liền đứng hình tại chỗ.
Uyển Thanh bất chấp tất cả mà nở nụ cười, trực tiếp đem ly rượu Tả Nhiên vứt trên mặt bản cầm lấy rớt đầy rồi uống, uống xong anh ta hướng với Tả Nhiên cười nói: “Tả thiếu, nên chọc hay không nên chọc, tôi đều đã làm.

Có điều chân tướng năm đó, anh có bản lĩnh thì tìm ra đi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.”
Uyển Thanh đem cái ly kia thả xuống một nơi thật xa, chợt xoay người rời đi.

Lúc đi, còn cố ý quay lại nhìn anh khiêu khích một cái.
Tả Nhiên lần đầu tiên bị làm cho tức giận đến mức này, anh vẫn luôn cho rằng chính mình đã không biết xấu hổ là gì, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp được một người càng không biết xấu hổ hơn mình.

Trong lòng ngực liền xuất hiện một cỗ tức giận.
Uyển Thanh đáng chết, chị dâu nhỏ như thế nào lại bị loại người này lừa gạt.

Tả Nhiên tức giận đến không ngừng, Gian Đại cũng thật tức giận.

Nhìn Uyển Thanh rời đi, cô phát hiện chính mình giống như nhận thấy được một con người thật của anh ta.
Cái ôn hòa lại khiêm tốn, hay là một vị học trưởng luôn chiếu cố đàn em đối với các cô căn bản chỉ là giả vờ.
Cô nghẹn đến mức có chút khó chịu, đem bình rượu còn lại mở ra, liền rót hai ly, uống đến mức khuôn mặt nhỏ cũng phiếm hồng.
Âm thanh trong quán bar luôn ồn ào, Giang Đại vẫn luôn không nghe thấy cái gì, cứ một ly lại một ly.
Từ nhỏ cô cũng không có quá nhiều bạn bè, Nhan An An không cần phải nói, nhưng Uyển Thanh cũng coi như là một trong số bạn bè ít ỏi của cô.
Men say ngày càng nhiều, đầu cô có chút đau, xoa xoa giữa hai đầu lông mày vài cái, Giang Đại mơ hồ thấy có người đi về phía mình.
Ngày thường ở công ty cô bị hàn Triết áp bức khá nhiều, còn bây giờ đã tan tầm, cho nên đến việc ngồi thẳng lưng cô cũng lười.
Đợi đến khi khoảng cách lúc nãy rõ ràng đã rất gần, lúc này cô mới nhìn rõ là ai, tức giận hỏi một câu: “Sao anh lại tới đây?”
Càng thân thiết, Giang Đại càng hiểu rõ Hàn Triết chính là loại người khi nghiêm túc sẽ không nhìn đến tình thân, anh vô cùng lạnh nhạt không thích hợp để sống chung.
“Vươn tay ra.” Hàn Triết lãnh đạm nói.
Giang Đại lẩm bẩm một câu: “Làm gì?” Trong miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn là ngoan ngoan vươn bàn tay trắng muốt ra.
Tiết theo chỉ thấy Hàn Triết mở một miếng băng dán, thật cẩn thận giúp cô dán lên.

Vết thương này Giang Đại vẫn luôn không chú ý tới, chắc là trong lúc xô đẩy cùng Uyển Thanh, không cẩn thận bị cắt qua một chút.
Hàn Triết vừa giúp đỡ cô, cho nên giọng nói của cô cũng trở nên mềm mại hơn: “Anh lấy băng dán ở đây vậy?”
“Ở quầy tiếp tân.”
Giang Đại “Nga” một tiếng, đợi sau khi anh băng bó cẩn thận xong, lập tức rụt tay trở về.
Hai người nhìn mặt nhau thoáng qua một cái, vẫn là Giang Đại cảm thấy có chút kỳ quái, không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi.
“Còn có việc gì sao?” Cô hỏi.
Hàn Triết muốn nói lại thôi: “Không có việc gì.”
Giang Đại đứng dậy, “Nếu không có việc gì, tôi đi trước vậy.”
Hàn Triết vẫn luôn im lặng, thẳng đến khi Giang Đại đi qua người anh, tay anh khẽ nhúc nhích nâng lên, thế nhưng cũng không có làm gì cũng không có hé miệng.
….
Ngày hôm sau Giang Đại muốn tăng ca, nhưng là An An xảy ra chuyện, mặc kệ công ty có việc gấp đến thế nào, cô khăng khăng muốn xin nghỉ.

Giám đốc công ty cũng không có cách nào khuyên cô, cho nên đành phải đồng ý.
Sáng sớm cô liền lái xe tới trước cửa nhà An An, rồi gọi một cuộc điện thoại.
Nhan An An còn đang ngủ, bị tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc này mới mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó liền đem cô vào cùng nhau ăn bữa sáng.
“Giáo sư Tư đâu?” Giang Đại rung đùi đắc ý mà đảo mắt nhìn khắp nơi, sau khi xá định giáo sư Tư không có nhà, lúc này cô mới yên tâm mà ăn.
Nhan An An lười phải trả lời cô, hơn nữa cô còn ngáp một hơi dài, “Vừa nãy mới nói cho cậu nghe một lần, anh ấy có việc cần đi đến công ty.”
Giang Đại cười hắc hắc vài cái: “Này còn không phải là do mình lo lắng sao, nếu lỡ gặp phải giáo sư Tư, thì sẽ rất ngượng ngùng nha.”
“Có cái gì mà ngượng ngùng?”
Giang Đại cắn một miếng bánh bao, ậm ừ nói: “Mình sợ hãi giáo sư Tư nha, cậu cũng không phải là lần đầu mới nhe.”
Giang Đại lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao mình tưởng tượng đến giáo sư Tư nhà cậu là tổng tài của tập đoàn U.N, thì liền sợ hãi.”
Chủ yếu là do trước kia ở nhà nghe ca ca nhắc đến vị tổng tài của tập đoàn U.N, cho nên hiện tại lập tức có bóng ma.
Nhan An An cũng không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Giang Đại sau khi ăn no, liền bắt đầu thẩm vấn cô: “Cậu như thế nào một chút đều không lo lắng? Còn ngủ lâu như vậy, lúc này trong đầu cậu đang chưa cái gì vậy?”
Thời điểm cô gọi điện thoại đến, Nhan An An còn chưa có tỉnh đâu, chỉ tốn công cô sáng sớm xin nghỉ việc nhanh chóng đến đây để an ủi, kết quả người vẫn còn đang say giấc nồng.
“Sốt ruột cái gì?” Nhan An An bình tĩnh mà hỏi lại.
Giang Đại buông đồ vật trong tay ra, nghiêm túc mà nói: “Chuyện sao chép tác phẩm nha, cậu không biết hiện tại trên diễn đàn trường học đã ồn ào như thế nào sao?”
Nhan An An nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Giang Đại bị thái độ này của cô làm cho gấp muốn chết, “An An, cậu thành thật nói cho tớ nghe, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là Uyển Thanh học trưởng sao chép tác phẩm rồi cố ý hãm hại cậu không?”
Cả đêm Giang Đại nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ được như vậy.
Rốt cuộc hai tác phẩm giống nhau đến như vậy, cho nên chỉ có thể là Nhan An An sao chép Uyển Thanh hoặc chính là Uyển Thanh sao chép An An.

Nhưng đối với hiểu biết của mình đối với An An, còn có thái độ tối hôm qua của uyển Thanh, Giang Đại càng thêm chắc chắn, chuyện này tuyệt đối là Uyển Thanh có vấn đề.
Nhan An An nghe Giang Đại nói như vậy, chính cô chỉ nói một câu: “Không có việc gì, chuyện này cậu không cần phải xen vào.”
Dứt lời Giang Đại liền bị chọc cho tức giận, liền không thèm cùng cô tranh luận nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, nghĩ đến việc mình đến đây để an ủi An An, không phải tới để cãi nhau, nghĩ nghĩ cô lại nhịn xuống.
Hai người sau khi ăn sáng sau liền cùng nhau đi dạo phố, Giang Đại vốn bởi vì chuyện này làm cho khó chịu, hơn nữa mấy ngày này bị Hàn Triết từ xa mà áp bức, cho nên hoàn toàn bị kích thích mà mua sắm.
Cô không chỉ mua cho chính mình, mà còn mua cho Nhan An AN rất nhiều đồ, trên tay hai người vô số túi to túi nhỏ.
Giang Đại còn có ý định đi đến cửa hàng trang sức, Nhan An An nhanh chóng giữ cô lại nói: “Được rồi, mua nhiều như vậy, cậu còn sức để cầm sao?”
Giang Đại khuyên cô: “Không có việc gì, nhờ người làm cầm vào trong nhà hộ là được.”
Nhan An an bất đắc dĩ mà đỡ trán, vội tìm cái cớ nói: “Mình đói bụng, trước hết chúng ta ăn cái gì đó đi, đợt lát nữa lại tiếp tục đi dạo.”
Giang Đại nhìn thời gian, phát hiện thời gian cũng không còn sớm, lúc này mới gật gật đầu.

Vừa tìm được nhà ăn để ngồi xuống, đột nhiên di động Nhan An An vang lên.
Cô nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, là Nhan Tiềm gọi tới..


Bình luận

Truyện đang đọc