QUẢ ĐÀO TRONG TÂM


Thời điểm Giang Đại tìm được Uyển Thanh, anh ta lại chính là mang vẻ mặt suy sút.
Cô vừa định mở miệng chất vấn anh ta, liền nghe thấy Uyển Thanh nói: “Tìm quán bar, cùng anh uống vài ly.”
Giang Đại có nén tức giận của thân xuống, sau đó dẫn người tới quan bar Romantic.
Giang Đại giận đến mức đoạt lấy cái ly rượu trong tay anh ta, tức giận nói: “Chuyện sao chép tác phẩm rốt cuộc là như thế nào?”
Uyển Thanh thần sắc ảm đạm, ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt cũng không còn ôn hòa như ngày thường, không thèm để ý đến ai mà nói: “Còn có thể như thế nào nữa, chuyện nên biết không phải cô cũng đã biết sao, An An sao chép tác phẩm của tôi.”
Giang Đại tức giận nói: “Không có khả năng, An An không phải là người sẽ đi sao chép tác phẩm của người khác.

Uyển Thanh, từ ngày lên đại học An An từ đầu đến cuối luôn luôn kính trọng học trưởng, năm đó anh xuất ngoại, vẫn là An An tìm tôi cùng nhau đi tiễn anh, làm người không thể mặt dày vô sỉ như vậy.”
Uyển Thanh cười lạnh hai tiếng, hiện tại ở trước mặt Giang Đại anh ta cũng lười phải phủ nhận, dù sao anh ta cũng tự biết có nói như thế nào Giang Đại đều sẽ tin tưởng An An, vậy nên anh ta cũng không cần phải giả bộ.
“Mặt dày vô sỉ? Là tôi mặt dày vô sỉ, tôi khiến An An bị oan uổng.

Cho nên, cô tới tìm tôi tính làm cái gì?”

Giang Đại chống nạnh, “Nếu anh cũng biết là bản thân mình khiến An An chịu oan uổng, vậy anh đem chân tướng nói ra đi, chứ không phải đứng nhìn An An chịu ủy khuất lớn như vậy.

Anh có biết hay không bởi vì những lời đồn đại, khiến cho phòng vẽ tranh của An An đã bị đóng cửa.”
Uyển Thanh vẫn không có gì là dao động quá lớn vẫn cười nói: “Phòng vẽ tranh đóng cửa thì như thế nào, phòng vẽ tranh kia đóng cửa, không phải cô ấy vẫn còn có Nhan gia chống lưng sao.

Nhưng tôi thì sao, tôi có cái gì? Thật vất vả tôi mới tìm được người tài trợ cho cuộc triển lãm tranh….”
Uyển Thanh dùng sức đứng lên, dùng sức nắm lấy bả vai Giang Đại, trong miệng mùi rượu nồng đậm tỏa ra theo hơi thở.
Giang Đại không thoải mái mà sờ sờ cái mũi của chính mình, bực bội mà nhìn anh ta.
Uyển Thanh suy sút mở miệng nói: “Tôi cực khổ chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh, bởi vì người khác nói một câu, nói hủy bỏ liền hủy bỏ.

Cô có biết tôi nỗ lực bao lâu, chuẩn bị trong bao lâu không? Cô không biết, các người cũng không biết.

Bởi vì các người muốn, thì chỉ cần mở miệng một chút làm nũng một chút là được.”
Hai tay Uyển Thanh đều nắm lấy bả vai Giang Đại, Giang Đại bị anh ta nắm đến có chút đau, này đẹp nhăn lại thành một hàng.
Cô giãy giụa vài cái, Uyển Thanh trước sau như một vẫn không có ý tứ bỏ ra, cho nên đành phải mở miệng kêu anh ta buông tay.
Kết quả Uyển Thanh chẳng những không có buông ra, ngược lại đem người áp đảo ở trên sô pha.
Giang Đại cảm thấy hô hấp đều trở nên khó khăn, ngực nghẹn một hơi càng thêm buồn bực.

Uổng công cô mấy ngày trước cô còn hảo tâm mà giúp Uyển Thanh hẹn An An, nghĩ đến việc rốt cuộc ba người các cô có thể gặp lại nhau vui mừng biết bao.
Không nghĩ tới lại xảy ra kết quả như thế này, khó trách ngày đó An An thấy Uyển Thanh thì không còn vui vẻ, cô thì vẫn luôn thắc mắc hai người có phải là đã cãi nhau hay không, cô còn lên kế hoạch cho tạo cơ hội để cho hai người làm hòa.
Hiện tại xem ra, đều là tự cô cho mình là đúng.

“Uyển Thanh, anh buông tôi ra.” Giang Đại không kiên nhẫn mà đẩy đẩy anh ta.
Cũng không biết là Uyển Thanh có thật sự là uống say hay là cố ý, vẫn luôn đè ở trên người cô không chịu nhúc nhích, Giang Đại đẩy anh ta được vài cái liền bắt đầu thở hồng hộc.
Hai phút sau, đột nhiên Uyển Thanh từ trên người Giang Đại rời đi.

Truyện Mạt Thế
Giang Đại còn tưởng lương tâm anh ta trỗi dậy, kết quả phát hiện là Hàn Triết đang kéo cổ áo anh ta lên, đem người túm lấy kéo ra.
Trên người Uyển Thanh luôn mang một phong thái nghệ thuật, con Hàn Triết là loại người có kinh nghiệm đầy mình trên thương trường, có thể nói Uyển Thanh so với Hàn Triết chính là không có được cảm giác tồn tại.
Hàn Triết dùng sức đếm Uyển Thanh vất ở trên sô pha, ở khóe mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Uyển Thanh xoa xoa mắt, lúc này mới thấy rõ được hai người ở trước mặt, sau đó dùng một bàn tay đứng lên.
Anh ta nhìn Hàn Triết, rồi tầm mắt chậm rãi di chuyển đến trên người Tả Nhiên.
Anh đi hai bước đến trước mặt Tả Nhiên.

Tả Nhiên sắc mặt không đổi mà nhìn anh ta, nhưng cũng không thèm để Uyển Thanh vào mắt.
“Tả thiếu, là anh cho người hủy bỏ triển lãm tranh của tôi phải không?
Tả Nhiên không è dè, thừa nhận đến quá thẳng thắn: “Đúng.”

Căn bản Uyển Thanh muốn chất vấn một chút, ai ngờ Tả Nhiên cứ như vậy mà trực tiếp thừa nhận.

Một cổ tức giận từ trong bụng xông thẳng lên đại não.
Anh ta cố ý đi điều tra qua, rốt cuộc là ai lại muốn làm khó dễ mình.

Mà Tả Nhiên hành động không quá kỹ càng, cho nên anh ta rất nhanh đã điều tra được.
Uyển Thanh có chút không cam lòng tức giận hỏi: “Tả thiếu, tôi có đắc tội với anh sao?”
Tả Nhiên cười nói: “Đương nhiên, nếu không chỉ bằng với anh, anh cho rằng anh có cái gì đáng để tôi nhúng tay vào?”
Tả Nhiên từ trước đến nay chỉ tức giận vì tôn nghiêm, cũng chưa cản trở sự nghiệp của anh bao giờ, nhưng đối với Uyển Thanh loại người có khí cao ngạo này những hành động lại không sạch sẽ, cho nên anh liền ra tay cho anh ta nếm trải một chút mùi vị.
Uyển Thanh bị một câu của anh làm cho sắc mặt thay đổi, sắc mắt từ thanh cao cho đến ngày càng khó coi.
“Anh cũng là vì An An, cho nên mới cô ý trả thù tôi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc