QUẬN CHÚA SỦNG THÊ

Cố Ly được Nhạc Như Tâm xếp vào phòng tận cùng bên trong trên lầu ba, nơi này cách tiền viện xa nhất, tương đối yên tĩnh.

"Ta cho người chuẩn bị nước ấm cho ngươi, sau khi tắm rửa liền ngủ một giấc. Có cái gì cần liền đến tìm Tâm di , xem nơi đây như nhà là được, trăm ngàn đừng khách khí." Nhạc Như Tâm sau khi an bài nha hoàn, nét mặt toả sáng đi ra.

Rất nhanh có nha hoàn đưa tới vật dụng tắm rửa, Cố Ly được tắm rửa nước ấm, cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng. Nàng là người luyện võ, cho dù gấp rút lên đường cũng không cảm thấy vất vả, lúc này thay quần áo ngồi trên giường cũng không có buồn ngủ, đơn giản khoanh chân, bắt đầu luyện công.

Qua một hồi lâu, âm thanh Nhạc Như Tâm tại cửa vang lên. "Ly nhi, ăn cơm chiều."

Cố Ly đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy Nhạc Như Tâm và nha hoàn đằng sau, bưng một cái khay lớn.

Nhạc Như Tâm nhìn Cố Ly lúc này đã đổi một bộ lam y, thiết kế đơn giản, càng làm cho Cố Ly thêm xinh đẹp. Doanh Doanh không chịu nổi nắm chặt eo nhỏ. Gương mặt chưa dùng son phấn đỏ ửng, đẹp giống như tiên trên trời, lại còn mang theo một chút mị hoặc

"Thiên a, cũng không biết đời trước mẫu thân ngươi làm bao nhiêu chuyện tốt, mới sinh ra được ngươi xinh đẹp như vậy" Nhạc Như Tâm tính tình lanh lẹ, nghĩ cái gì nói cái gì. Lúc này, đồ ăn đã đặt trên bàn, "Ly Nhi, ngươi tới Kinh Thành có tính toán gì không?"

"Ta nghĩ trước đi tế bái mẹ ta." Cố Ly đạo.

"Được. Ngày mai ta cùng ngươi đi."

Cơm chiều qua đi, là thời gian Tâm Nguyệt Phường mở cửa buôn bán. Cũng là thời gian Tâm Nguyệt Phường náo nhiệt nhất. Tiền viện liên tục truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ. Dù là Cố Ly ở nơi xa với tiền viện nhất, cũng có thể nghe được âm thanh mơ hồ.

Cố Ly cũng không chán ghét âm nhạc, ngược lại, nàng kế thừa thiên phú của mẫu thân, lại được Phi Diệp Tân Thư Viện chỉ bảo, kỹ năng sử dụng nhạc khí cực kì cao. Lúc này nàng nghe mơ hồ âm thanh từ tiền viện, tay của nàng đánh nhẹ trên bàn.

Có tiểu nha hoàn tiến vào đưa nước trà, nhìn đến trạng thái này của Cố Ly hiểu được đây là người thông hiểu âm luật. Tiểu nha hoàn cười đến bên một ngăn tủ lấy ra một chiếc cầm để trên bàn. "Tiểu thư, nơi này mỗi trong gian phòng đều có nhạc khí. Tiểu thư nếu thích, có thể tự mình khảy đàn." Cố Ly cũng không có động cầm kia. Nàng không nghĩ gợi ra phiền toái không cần thiết.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Như Tâm mang theo Cố Ly ngồi lên xe ngựa, đi hướng ngoài thành. Bên trong chân núi là một rừng cây, đứng trước một mộ phần. Mặt trên dựng một khối bia, nhưng không có bất cứ văn tự nào, chỉ khắc một chiếc đàn tỳ bà.

Hai người xuống xe ngựa, mang theo vật tế bái đến gần. Nhạc Như Tâm trước quỳ xuống, vươn tay vuốt ve tấm bia đá. "Sơ Tuyết, ta mang theo nữ nhi ngươi đến thăm ngươi. Nàng trưởng thành, trưởng rất tốt, là mỹ nhân. Ngươi yên tâm đi, nàng là Phi Diệp Tân môn hạ, về sau không có người dám khi dễ nàng." Quyến rũ phong tình Nhạc Như Tâm, giờ khắc này rút đi toàn bộ mỹ lệ, tiêu điều như một lão nhân.

Cố Ly cũng quỳ xuống. Trong ký ức mơ hồ, nàng nhớ rõ Nhạc Như Tâm cầm tỳ bà cho nàng xem lúc đó liền nói: "Ly Nhi, đây là di vật duy nhất của mẫu thân ngươi, cũng là đàn tỳ bà nàng thích nhất. Ngươi sờ nó, coi như là chạm đến mẫu thân ngươi.

"Mẫu thân, Ly Nhi đến thăm ngài. Tha thứ nữ nhi bất hiếu, mười bảy năm qua lần đầu tiên đến thăm ngài. Về sau sẽ không, nữ nhi sẽ thường xuyên đến thăm ngài." Cố Ly hốc mắt có chút ướŧ áŧ, nhưng không có khóc. Nàng đối với mẫu thân căn bản không có ấn tượng. Nghe Tâm di nói, mẹ nàng lúc trước khó sinh, sau khi sinh hạ nàng liền qua đời.

Hai người trước mộ phần đốt hương, đốt tiền giấy, một lúc lâu mới rời đi.

"Ly nhi, người chết cũng không thể sống lại, nay ngươi có thể sống tốt, mẫu thân ngươi sẽ vui vẻ." Nhạc Như Tâm thầm nói .

"Ta biết." Cố Ly đỡ Nhạc Như Tâm, "Tâm di, cha ta là ai?"

Nhạc Như Tâm bước đi khó khăn, suýt nữa ngã sấp xuống. Cũng may Cố Ly vẫn đỡ nàng, thấy thế trên tay dùng lực, đem người ổn định. "Không phải đã nói, cha ngươi cũng đã chết sao?"

Cố Ly ánh mắt trong suốt mà lợi hại, "Mộ phần đâu?"

Nhạc Như Tâm không nói gì. Thật lâu sau nàng thở dài, "Ngươi đứa nhỏ này a! Tâm di không phải cố ý lừa ngươi. Chỉ là cha ngươi lúc trước từ bỏ nương ngươi, bằng không nàng như thế nào đặt tên ngươi là Ly? Loại nam nhân vô tình vô nghĩa, ngươi xác định còn muốn tìm hắn sao?"

Cố Ly gật đầu."Ta phải biết hắn là ai."

Nhạc Như Tâm gật đầu. "Cũng đúng, bí mật này ta giấu ở trong lòng 17 năm, mỗi lần nhìn nam nhân kia một nhà mỹ mãn lúc đó ta liền nhớ tới một người cô linh chôn ở chỗ này, Sơ Tuyết. Nếu ngươi muốn biết, ta liền nói cho ngươi. Hắn là Kinh Thành vọng tộc trưởng tử Cố gia , kêu Cố Hạo. Nay là Hình bộ Tả Thị lang."

"Ta nhớ kỹ. Cảm ơn ngươi, Tâm di. Ngươi đối với nương của ta, đối với ta ân tình, ta sẽ báo đáp." Cố Ly lôi kéo Nhạc Như Tâm tay nói.

Nhạc Như Tâm bắt lấy tay Cố Ly , "Hài tử, nghe Tâm di khuyên một câu , trăm ngàn không cần đi tìm Cố Hạo. Cố gia bọn họ là trăm năm vọng tộc, tại trong Kinh Thành thế lực khổng lồ, căn bản không phải người chúng ta có thể trêu vào được. Ta năm đó đau lòng Sơ Tuyết, cũng từng nghĩ tới đi tìm Cố Hạo lý luận. Đối với ngươi ngay cả cửa Cố gia còn không thể nào vào được."

Cố Ly cười gật đầu. Ánh mắt lại nhìn Kinh Thành phía xa. "Tâm di ngươi yên tâm, ta đối với Cố gia không có hứng thú. Nếu Cố Hạo lúc trước không muốn mẹ con chúng ta, nay ta cần gì phải nhận hắn?"

Trên đường đi về, đằng trước đột nhiên rối loạn. Cố Ly vừa mới nhô đầu ra xem tình huống, liền nghe thấy có giọng nữ sắc nhọn hô to: "Quận chúa!" Sau đó nhìn thấy có ba người bịt mặt dùng một chiếc túi bắt lấy một người, sau đó liền bỏ chạy. Hướng chạy trốn chính là nơi này của nàng.

Trên xe ngựa, Nhạc Như Tâm còn chưa kịp thấy rõ, Cố Ly đã muốn nhảy lên ra khỏi xe ngựa, ba đạo ánh sáng lóe lên, ba người kia đều té trên mặt đất không thể động đậy. Túi được Cố Ly vững vàng mà đón ở trong tay. Sau khi tiếp đất, Cố Ly mở túi ra , bên trong lập tức lộ thiếu nữ đang cười. Đôi mắt đen láy mới đầu còn hiện ra sợ hãi, đợi thấy rõ gương mặt Cố Ly lập tức kinh hỉ. Không để ý tay còn tại túi vải, cách túi vải liền ôm lấy Cố Ly: "Mỹ nhân tỷ tỷ, là ngươi đã cứu ta phải không?"

Tình huống thế nào? Cố Ly nhíu mày. Phát hiện này cô nương nhìn thật quen mắt.

"Quận chúa! Quận chúa!" Tiếng gọi đằng sau càng ngày càng gần, Cố Ly mới nhớ tới, người này không phải là nhìn thấy ngày hôm qua Phụng An quận chúa sao?

"Quận chúa, ngươi không có việc gì thì tốt rồi, ta buông tay." Cố Ly nói đã muốn buông tay. Lại không ngờ nàng tuy rằng buông tay, Phụng An quận chúa lại vẫn ôm nàng không buông.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không cần đi a. Ta còn muốn cảm ơn ngươi." Phụng An quận chúa bộ dáng "Đánh chết đều không buông tay", làm Cố Ly dở khóc dở cười. Đây là... Được nước làm bậy sao?

"Quận chúa!" Hai nha hoàn mang đi cùng Phụng An quận chúa chạy tới, đem Phụng An quận chúa từ túi vải ra. Dù là như thế, Phụng An quận chúa đều không có buông vạt áo Cố Ly.

"Quận chúa, thỉnh buông tay." Cố Ly mày càng nhíu càng chặt, nàng không có thói quen bị người khác lôi kéo vạt áo

 "Buông tay ngươi sẽ đi." Phụng An quận chúa mặt đầy nghiêm túc nói.

Cố Ly đuôi lông mày khẽ nhướng, "Ta đi không được?"

"Ân..." Phụng An quận chúa cũng hiểu được làm như vậy không đúng, nàng vội vàng suy nghĩ một cái lý do, "Ta còn chưa có cảm ơn ngươi."

"Không cần." Cố Ly hiện tại thầm nghĩ cách Quận chúa càng xa càng tốt.

"Nhưng là..." Phụng An quận chúa cũng nhíu mày. Không có lý do gì, nhưng là không thể để cho mỹ nhân tỷ tỷ chạy được?

"Ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được." Cố Ly nhẹ tay giật ra, Phụng An quận chúa rốt cuộc bắt không được Cố Ly vạt áo, trơ mắt nhìn Cố Ly lên xe ngựa, tuyệt trần mà đi.

"Quận chúa, ngài không sao chứ?" Hai nha hoàn kế bên kiểm tra Phụng An quận chúa thân thể, sợ nơi nào bị thương, cũng vô pháp trở về công đạo a!

"Không có việc gì. Đi thôi, trở về thành." Phụng An quận chúa hoàn toàn không giống bộ dáng vừa mới thiếu chút nữa bị bắt cóc, chẳng hề để ý của mình xe ngựa, một đường trở về Trưởng Công Chúa Phủ.

Minh Tịch quốc này cũng không chỉ một Trưởng công chúa, bất quá nếu là Trưởng công chúa phong hào phong gia, liền nhất định là Hoàng đế thân muội, Trưởng công chúa Trình Dung.

Mười sáu năm trước, Trưởng công chúa Trình Dung gả cho An Quốc công con thứ Tần Văn Bác, hôn lễ kia rầm rộ nhất tại Minh Tịch quốc trong mấy mươi năm. Hoàng đế hạ chỉ dụ cách vách An Quốc Công Phủ, xây dựng Trưởng Công Chúa Phủ đẹp đẽ xa hoa, hai phủ trong lúc đó có lối nhỏ tương thông. Đây là phương tiện lui tới hai phủ .

Trưởng công chúa thành thân được một năm, liền sinh nữ nhi. Ngũ Hành thiếu mộc, đặt tên Tần Tê. Hoàng đế đại duyệt, vốn định ngoại lệ sắc phong công chúa, bị Trưởng công chúa cự tuyệt. Bèn phong làm Phụng An quận chúa. Phụng An quận chúa Tần Tê, từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ, được Hoàng đế cữu cữu, được đường huynh biểu huynh, đường tỷ biểu tỷ sủng ái. Phụng An quận chúa rớt một sợi tóc, đều sẽ có người đau lòng.

Trưởng công chúa vừa nghe được tin tức Tần Tê ở ngoài thành bị kẻ xấu bắt đi, còn chưa kịp lo lắng, lại nghe nói đã được cứu ra. Tuy rằng, hữu kinh vô hiểm, Trưởng công chúa cũng cảm thấy vạn phần kinh hãi. Lúc này Tần Tê vừa mới vào cửa, liền bị Trưởng công chúa ôm vào trong lòng.

*hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

"Nương?" Tần Tê khó hiểu mà nhìn cung nữ bên người Trưởng công chúa, Tú Như

Tú Như đi tới khuyên nhủ: "Điện hạ, Quận chúa đã muốn bình an trở lại. Ngài đừng lo lắng, đừng đem Quận chúa dọa đến."

Trưởng công chúa thế mới buông Tần Tê ra, mắt đỏ lên vành mắt nói: "Tê Tê, ngươi không có bị thương không? Như thế nào có kẻ xấu muốn bắt ngươi? Không được, ta muốn tiến cung đi gặp hoàng huynh."

"Ai! Nương, ta không sao." Tần Tê cười chuyển một cái."Ngài xem, nữ nhi một sợi tóc cũng chưa rơi." Tần Tê lôi kéo tay Trưởng công chúa vào đại sảnh, nói nói cười cười để cho mẫu thân an tâm.

Trưởng công chúa thấy Tần Tê không bị thương cũng không kinh hách, thế này mới yên tâm. "Nghe nói có một cô nương cứu ngươi."

*kinh hách: kinh ngạc hoảng sợ

----------

Nếu có sai sót gì mọi người báo lại giúp mình nhé.

Thư Quân (ainsley_thuquan) 

Bình luận

Truyện đang đọc