QUẬN CHÚA SỦNG THÊ

Vị đệ tử đầu tiên của Chưởng Viện là Dịch Già Thần Nhứ. Xuất thân Di Mẫn công chúa của Dịch quốc và Trấn Quốc, điều này cũng không khiến Cố Ly ao ước, nhưng thiên phú võ học của đại sư tỷ lại làm cho Cố Ly cảm thấy không bằng. Có thể sau khi bị 'Hư không' phế đi toàn bộ nội lực vẫn có thể một lần nữa luyện thành Niết Bàn tâm pháp. Đến bây giờ Cố Ly vẫn không biết rốt cuộc nghị lực nào khiến đại sư tỷ kiên trì đến vậy.

"Ly tỷ tỷ khổ cực rồi." Những gì Tần Tê nhìn thấy là một Cố Ly dường như mãi mãi chẳng biết mệt mỏi, ngoại trừ mỗi lần suy yếu do bản thân áp chế Viêm độc nên tiêu hao nội lực, Cố Ly không bao giờ để mặt yếu ớt của bản thân bày ra trước người khác.

"Cũng là thói quen." Nhìn thấy Tần Tê đứng lên, Cố Ly đi đến bên giường ngồi xuống. Tần Tê liền ôm lấy nàng: "Cơ thể Ly tỷ tỷ lành lạnh, ôm rất thoải mái." nàng vẫn cẩn thận không đụng vào cánh tay phải của Cố Ly.


Tần Tê nhìn thấy vải băng bên dưới ống tay áo của Cố Ly, hỏi: "Vì sao không để muội nhìn?" nàng đề cập qua rất nhiều lần đều bị Cố Ly cự tuyệt.

"Vết thương thôi, có gì đẹp mà xem." Mỗi lần Cố Ly đều nói như vậy.

Đôi mắt to tròn của Tần Tê chớp chớp, chỉ chỉ vào cái đầu tổ chim của mình, nhìn Cố Ly nói:

"Sau này Tê Tê sẽ bảo vệ tốt bản thân, như vậy Ly tỷ tỷ không cần vì cứu Tê Tê mà bị thương."

Bàn tay Cố Ly nhéo nhéo chiếc cằm tinh tế của Tần Tê, mỉm cười nhưng không lên tiếng. Tê Tê, thật ra thay muội bị thương, ta cam tâm tình nguyện.

Đại Mễ, Tiểu Mễ được gọi vào hầu hạ Tần Tê chải đầu rửa mặt. Giang Mễ nhân cơ hội này nhỏ giọng nói:

"Vừa rồi lúc nô tỳ đi nhận ít trái cây tươi có đi ngang qua Lăng Sương Cư thì nghe bên trong có tiếng cãi nhau gay gắt, hình như là đại tiểu thư và đại phu nhân, lại không biết xảy ra chuyện gì."


Hai mẫu tử này có thể vì chuyện gì khiến họ trở mặt? Cố Ly cũng chỉ suy nghĩ trong lòng, ngay sau đó liền vứt bỏ không nghĩ nữa.

Lăng Sương Cư.

Đại phu nhân Võ Tư Nhiên nghe xong chỉ điểm của Cố Hạo Chi, mấy ngày nay đều bóng gió tìm hiểu có phải trong lòng hai nữ nhi có ý trung nhân không. Mọi việc đều cho rằng quá nghiêm túc, nhưng khi tỉ mỉ quan sát, Võ Tư Nhiên phát hiện đại nữ nhi Cố Nhân trong lòng tuyệt đối có người.

Hôm nay, nàng để Cố Nhân ở trong phòng, đuổi hết nha hoàn ra ngoài. Vừa đấm vừa xoa rốt cuộc cũng để cho Cố Nhân gật đầu thừa nhận người mình ngưỡng mộ trong lòng là Thụy Vương Trình Kiệt.

Võ Tư Nhiên nghe xong tin này nhất thời cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh*. Điều này sao được chứ? Nữ nhi của mình thích Thụy Vương, mà Thụy Vương chỉ đích danh người muốn lại là Cố Ly? Ông trời vui đùa buồn cười cỡ nào!


*Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng ...

"Nhân nhi, Thụy Vương là biểu ca của con, con không thể thích ngài ấy." Võ Tư Nhiên tuyệt đối không để cho nữ nhi của mình và Cố Ly cùng chung một phu quân.

"Vì sao?" Nếu đã nói đến đây, Cố Nhân dứt khoát không quan tâm nữa: "Mẫu thân, con thật sự thích biểu ca."

"Vậy cũng không được. Thụy Vương đã có Chính Phi, sao con có thể làm Trắc Phi?" nữ nhi của nàng chỉ có thể làm chính thê.

"Con... con không để bụng." Cố Nhân đỏ mặt nói.

"Ta thấy con bị quỷ làm mê mẫn đầu óc rồi." Võ Tư Nhiên tức giận nói: "Nếu con muốn làm Vương phi, lấy gia thế Cố gia, tước vị của ngoại tổ gia con, đồng thời để Hiền phi nương nương hỗ trợ, hoàn toàn có thể trở thành Chính Phi."

Cố Nhân nắm tay Võ Tư Nhiên nói:
"Mẫu thân, nữ nhi không phải tham vị trí Vương phi, nữ nhi thật sự thích Thụy Vương. Mẫu thân, ngài thành toàn cho nữ nhi đi!"

Võ Tư Nhiên giận dữ rút tay về, chỉ vào Cố Nhân nói:

"Nhân Nhi, mẫu thân sao có thể hại con? Thụy Vương con đừng hòng mơ tưởng! Nếu con có người khác ngưỡng mộ trong lòng, mẫu thân còn có thể giúp con, chỉ là Thụy Vương thì không được!"

Cố Nhân giở tính tình bướng bỉnh:

"Mẫu thân, kiếp này nữ nhi ngoài Thụy Vương sẽ không thành thân!"

"Con..." Võ Tư Nhiên lên cơn tức giận, một tát giáng xuống, khiến Cố Nhân nghiêng mặt sang một bên.

Cố Nhân quay đầu nhìn mẫu thân của mình, sắc mặt lãnh đạm, nói: "Mẫu thân nói thương con, như thế này là thương sao? Nữ nhi thật sự đau, đau ở trong lòng." Nàng chậm rãi đứng lên, ngồi lại trên ghế: "Nếu như mẫu thân không đồng ý, cũng không nhọc lòng ngài làm mai cho nữ nhi. Xem như nữ nhi không gả, cùng lắm thì nhận lấy khăn trắng treo cổ cũng tốt hơn gả cho người không liên quan, lãng phí bản thân."
Từ trước đến nay Võ Tư Nhiên không hề biết nữ nhi nhất mực nghe lời lại lấy cái chết ép mình. Vừa rồi tát con một cái nàng cũng hối hận: "Nhân Nhi, mẫu thân cũng vì muốn tốt cho con, con suy nghĩ cho kỹ đi." Võ Tư Nhiên trở về viện của mình, phái nha hoàn đưa thuốc mỡ đến cho Cố Nhân, trong lòng vẫn đầy yêu thương.

"Đều là do nha đầu Cố Ly chết tiệt kia!" Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có oán hận Cố Ly mới có thể khiến nàng thoáng an lòng. Nếu như không có Cố Ly, linh hồn Thụy Vương sẽ không bị câu dẫn.

Cố Nhân và Thụy Vương là họ hàng, nữ nhi gả cho nhi tử của tỷ tỷ tất nhiên sẽ không bị ấm ức, tương lai Thụy Vương trở thành người thừa kế đại nghiệp, gì thì gì nữ nhi sao lại tranh phi trong khi Cố gia là danh môn vọng tộc, đáng tiếc cũng bị Cố Ly chiếm mất. Nghĩ đến chuyện những vinh quang sủng ái vốn dĩ thuộc về nữ nhi của mình nay lại trở thành của Cố Ly, Võ Tư Nhiên tức đến đau cả tâm can.
"Quả nhiên mẫu thân nào thì con nấy, Ả tiện nhân Diêu Sơ Tuyết kia, trước đây câu dẫn lão gia, giờ đây Cố Ly câu dẫn Thụy Vương." Võ Tư Nhiên siết chặt khăn tay, trong mắt đều là căm hận.

Nghĩ đến trước đây, nàng đường đường là tiểu thư Võ Ninh Hầu phủ, tỷ tỷ lại là Hiền phi trong cung, gả vào Cố gia vốn là trời cao tác hợp. Nào ngờ vừa gả vào thì nghe nói Cố Hạo Chi cùng một nữ tử nhạc phường có quan hệ không rõ ràng. Điều này làm cho nàng còn mặt mũi gì chứ? Tuy rằng Cố Hạo Chi thề sẽ không gặp ả ta, nhưng lời nam nhân sao có thể hoàn toàn tin tưởng? Huống chi, lúc nàng phái người điều tra phát hiện giữa họ đã có con!

Võ Tư Nhiên không phải nữ tử chỉ biết một khóc hai nháo ba treo cổ, sẽ không làm mất mặt cho dù Võ gia hay Cố gia. Nàng phái người ra động tay động chân, rốt cuộc cũng làm cho Diêu Sơ Tuyết khó sinh mà chết, đáng tiếc vẫn để Cố Ly sống sót.
Sớm biết sẽ tạo thành cục diện của ngày hôm nay, trước đó nàng không nên khinh suất buông tha Cố Ly. Nữ nhi của mình, sao có thể chịu ấm ức? Nghĩ tới đây, Võ Tư Nhiên dặn dò người chuẩn bị xe, nàng muốn vào cung.

Lần này, Cố Ly hoàn toàn chẳng hề hay biết. Hôm nay, Tần Tê đem theo một rổ mơ, sai Tiểu Mễ Đại Mễ đem tặng mỗi tiểu thư Cố gia trong viện một ít.

"Muội có ý gì?" Mơ chua đến vậy, sao có thể ăn?

"Chẳng phải cả ngày bọn họ đều bày ra vẻ tiểu thư con nhà sao? Rõ ràng đố kỵ xem thường Ly tỷ tỷ, mơ chua này thích hợp với họ." biểu cảm 'chua chết các ngươi' trên mặt Tần Tê khiến Cố Ly bật cười. Cơn giận vô cớ này sinh ra làm gì?

"Chỉ chút chuyện này không đáng để muội đặc biệt tặng họ một rổ mơ đâu? Chi bằng ngâm rượu uống?"

"Ly tỷ tỷ muốn uống rượu mơ à? Phủ muội có. Hàng năm tổ mẫu đều ngâm, chờ năm nay ngâm xong, muội xin một vò mang tới cho tỷ." Dường như Tần Tê đã nghiện mang đồ của mình tặng cho Cố Ly.
"Ta nói đùa thôi, ta không uống rượu. Chỉ là nghe người ta nói mơ nấu rượu."

"Đó là luận anh hùng! Trong lòng muội Ly tỷ tỷ chính là anh hùng!"

Chốc lát sau, Tiểu Mễ Đại Mễ trở về, rổ cũng trống trơn: "Quận chúa, Ly tiểu thư. Lúc nô tỳ đi biếu mơ nhìn thấy sắc mặt Cố đại tiểu thư quả thật không tốt lắm, hình như bị bệnh." Đại Mễ bẩm báo.

Tần Tê nhìn về phía Cố Ly, Cố Ly lắc đầu:

"Ta không nghe thấy."

"Nàng là đại tiểu thư, bị bệnh tất có người mời đại phu chữa trị, không đáng để chúng ta quan tâm." Không phải đối với ai Tần Tê cũng đều quan tâm, tâm tư của nàng chỉ ở trên người Cố Ly.

Hôm nay Tần Tê muốn vào cung gặp Hoàng Đế cữu cữu, cho nên ngay lập tức ngồi dậy rời đi: "Ly tỷ tỷ, ngày mai muội quay lại." cái đầu nhỏ chớp nhoáng biến mất ở cửa.
Rõ ràng gấp gáp vào cung nhưng vẫn còn chạy đến chỗ Cố Ly một hồi, tâm tư của Tần Tê đối với Cố Ly chưa từng che giấu. Nàng muốn lưu ở bên cạnh Cố Ly, mỗi ngày đều muốn ở cùng Cố Ly.

Xem ra một khi mình trở thành nghĩa nữ của trưởng công chúa, quả thật phải sống ở phủ công chúa thêm một khoảng thời gian-Cố Ly nghĩ.

Thường ngày đều có Tần Tê ở bên cạnh, cho dù càn quấy cũng có chút lạc thú. Hôm nay Tần Tê trở về sớm, ngược lại nàng chẳng biết nên làm gì. Nghĩ đến bản thân nhiều năm qua đều một thân một mình, đã sớm quen cô độc, không ngờ ngắn ngủi mấy tháng đã bị con thỏ nhỏ chui vào lòng. Nàng quay đầu lấy tỳ bà trong ngăn kéo ra, nhớ ra đã rất lâu không đụng tới. Dù sao cũng là di vật mẫu thân lưu lại, thấy vật nhớ người, tâm trạng của nàng khó tránh khỏi dao động chút ít.
Khúc tỳ bà vượt khỏi phòng nàng, Lý ma ma bước ra cùng hạ nhân nhìn ngó xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Thu Nguyệt đi ra ngoài hỏi:

"Đây là do Ly tiểu thư đàn?"

"Mẫu thân của Ly tiểu thư xuất thân từ nhạc phường, là một tay tỳ bà có tiếng." Thu Nguyệt nhớ mang máng đã từng nghe ai đó nói qua việc này.

Lý ma ma bĩu môi:

"Quả là mẫu thân nào nữ nhi đó."

Hoa Vinh Trai.

Lão phu nhân nghe xong lời Lý ma ma nói thì cau mày:

"Cô nương đàn một từ khúc cũng không có gì là sai. Bất quá hôm nay có công tử Trần Thượng Thư đến, bảo nàng chú ý hơn."

Lý ma ma đáp:

"Dạ, lão nô cũng có ý này."

"Lý ma ma, Thanh Tuyết Uyển có ngươi trông coi, ta cũng có thể yên tâm. Ly Nhi mới đến không biết quy củ ngươi chỉ dạy nhiều thêm." Lão phu nhân giơ tay lên, Viên ma ma lấy ra hai xâu tiền đưa cho Lý ma ma. Lý ma ma cười toe toét, nhận lấy tiền vui vẻ rời đi.
Viên ma ma nói bên tai lão phu nhân:

"Ngài sợ Ly tiểu thư muốn làm chuyện xấu?"

Lão phu nhân than thở:

"Gương mặt đó của Ly Nhi đã định trước hồng nhan họa thủy. Tiền viện có nam nhân bên ngoài đến, hậu viện nàng đàn tỳ bà. Ai biết nảy ra chủ ý gì? Ta biết nàng đàn tỳ bà rất tốt, ở Tâm Nguyệt Phường rất đắc khách, nhưng Cố gia chúng ta không phải Tâm Nguyệt Phường, bây giờ nàng cũng không phải người trong nhạc phường. Những tật xấu này nên sớm điều chỉnh."

Viên ma ma bóp vai cho lão phu nhân:

"Lão phu nhân, theo lão nô thấy, vẫn nên nhanh chóng gả người đi sẽ tốt hơn, tránh cho ngài suốt ngày lo lắng."

"Ngươi cho rằng ta không muốn? Nhưng Thụy Vương không mối mai, chúng ta có thể làm gì?"

Nhắc tới chuyện này lão phu nhân càng phiền lòng. Thụy Vương cũng thật là nếu nhìn trúng người vì sao không nhanh chóng cưới về? Hết lần này tới lần khác ậm ừ, không sợ xảy ra biến cố sao?
Viên ma ma tiếp tục nói với lão phu nhân:

"Lão nô nghe nói hôm qua đại phu nhân vào cung."

"Ồ?" Lão phu nhân nhìn Viên ma ma: "Nàng đi tìm Hiền phi nương nương chứ gì. Xem ra lo lắng không chỉ mình ta. Ly Nhi chưa gả, Nhân Nhi và Huyên Nhi không dễ mối mai. Thân là mẫu thân nàng rốt cuộc cũng lo lắng rồi."

Thanh Tuyết Uyển.

Lý ma ma quả nhiên nói với Cố Ly, tiền viện có nam nhân bên ngoài đến, không thích hợp đàn tỳ bà. Cố Ly nghe thấy lời này cũng ngừng tay:

"Bước chân của Lý ma ma cũng nhanh thật, chỉ chốc lát đã từ Hoa Vinh Trai trở về."

Lý ma ma biến sắc:

"Ly tiểu thư..."

"Bà là người được tổ mẫu phái tới, tất nhiên phải đi gặp tổ mẫu bẩm báo nhất cử nhất động của ta. Lý ma ma yên tâm, chỉ cần bà không vượt quá giới hạn, ta sẽ không làm khó bà." Cố Ly phất tay ra dấu cho Lý ma ma có thể đi ra.
Giang Mễ vào giúp Cố Ly đổi thuốc. Vết thương trên cánh tay của Cố Ly đã kéo vẩy, bây giờ mỗi ngày đều dùng thuốc mỡ tiêu sẹo do Tần Tê đặc biệt lấy từ trong cung ra, để tránh lưu lại sẹo.

"Tiểu thư, trên tay ngài có mùi lạ." Mũi Giang Mễ rất thính, nàng cúi đầu ngửi ngửi tay Cố Ly, cau mày nói: "Là mùi xạ hương."

"Xạ hương?" Cố Ly cũng nhận ra mùi xạ hương. Cho nên lúc này nàng tự mình ngửi thử, quả thật mùi xạ hương như có như không, nhưng bản thân nàng chưa từng tiếp xúc qua xạ hương.

"Vừa rồi tiểu thư đã chạm vào vật gì?" vẻ mặt Giang Mễ nghiêm túc, nàng là người được dạy dỗ trong cung, cực kỳ mẫn cảm với mùi xạ hương có thể khiến người khác sẩy thai.

"Đàn tỳ bà." Cố Ly đứng lên đưa tỳ bà cho Giang Mễ, Tỳ bà này từ khi Cố Ly dọn đến Cố gia vẫn luôn đặt trong ngăn kéo cho nên Giang Mễ cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng cầm lấy tỳ bà cẩn thận ngửi, ngẩng đầu xác nhận: "Xạ hương từ chính tỳ bà này phát ra."
Cố Ly cảm thấy khó hiểu, tại sao trong đàn tỳ bà của mẫu thân nàng lại có xạ hương? Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, bất ngờ ngẩng đầu hỏi:

"Xạ hương có thể khiến nữ nhân đang mang thai bị sẩy đúng không?"

Giang Mễ gật đầu.

Ngay lập tức Cố Ly mở tỳ bà ra, nhìn thấy bên trong quả nhiên còn ẩn giấu một ít viên thuốc màu đen rất nhỏ, Giang Mễ lấy ra tỉ mỉ quan sát, gật đầu nói:

"Đúng là xạ hương."

Cố Ly trở lại ghế ngồi, nàng nhìn xạ hương ngây người. Mẫu thân của nàng khi đó khó sinh mà chết, có liên quan đến xạ hương này không? Nghĩ đến đây, nàng không ngồi yên được nữa, sai Giang Mễ thu toàn bộ xạ hương, dùng khăn gói kỹ lại, nàng mang theo nó từ trong phòng rời khỏi Cố phủ, đi thẳng đến Tâm Nguyệt phường.

Lúc này, bên trong Tâm Nguyệt phường cực kỳ trầm lặng, Nhạc Như Tâm vừa thức dậy, đang dựa cửa chỉ huy người trong phường làm việc. Nhìn thấy Cố Ly đi tới, nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần:
"Ly Nhi ngoan của ta, ta còn tưởng con đã quên Tâm di này."

"Tâm đi, con có việc muốn hỏi ngài."

Dáng vẻ cẩn trọng của Cố Ly làm cho Nhạc Như Tâm thu liễm sự vui đùa, hai người vào phòng, tự ngồi xuống.

"Con nói đi, con muốn hỏi gì?"

"Tâm di, khi đó mẫu thân con chết như thế nào?" Cố Ly đi thẳng vào vấn đề.

Nhắc đến Diêu Sơ Tuyết, đôi mắt Nhạc Như Tâm chìm trong lớp sương mờ:

"Sơ Tuyết nàng ấy... là khi sinh con bị khó sinh mà chết. Khi đó nàng liều cả mạng sống để sinh ra con, ta cho rằng cuối cùng nàng ấy cũng vượt qua được cửa ải đó rồi, không nghĩ tới nàng ấy bất ngờ rong huyết, cũng không cầm cự được lâu lắm liền ra đi."

Cố Ly lặng lẽ đưa tay lấy túi xạ hương đặt lên bàn:

"Tâm di, xạ hương này phát hiện trong tỳ bà của mẫu thân con."

"Xạ hương?" Nhạc Như Tâm mở to mắt, sau khi xem xong cũng hiểu rõ ý của Cố Ly, nàng dùng tay che miệng, không thể tin nổi: "Nói như vậy, Sơ Tuyết bị người ta hại chết!"
Cố Ly nhìn nàng, chờ nàng đem lời nói hết.

"Khi Sơ Tuyết hoài thai con, chính là thời gian bị Cố Hạo Chi vứt bỏ. Khi đó tâm trạng nàng đầy phiền muộn, chỉ có đàn tỳ bà mới có thể giúp nàng ấy tạm thời quên đi những phiền muộn đó. Ta nhớ kỹ khi đó mỗi ngày nàng ấy đều đàn tỳ bà. Càng về sau này bụng càng lớn mới thôi không đàn nữa. Nhưng nàng ấy xem tỳ bà như mạng của mình, mỗi ngày đều đặt nó ở đầu giường." Nhạc Như Tâm càng nói càng đau lòng, khi đó Diêu Sơ Tuyết bắt đầu xuất hiện bệnh trạng rong huyết, nàng chỉ cho rằng do tâm trạng tích tụ dẫn tới, không ngờ cũng không xem trọng: "Ly Nhi, là Tâm di không chăm sóc tốt cho mẫu thân con. Nếu như ta sớm phát hiện, mẫu thân con cũng sẽ không..." nói đến đây Nhạc Như Tâm rớt nước mắt.

Cố Ly nhắm mắt lại: quả nhiên giống như suy đoán của nàng, xem ra chính mình mạng lớn mới có thể sống sót. Người mất không có cách nào để sống lại, nhưng món nợ này nàng sẽ thay mẫu thân đòi lại!
"Tâm di, nhiều năm qua rồi, ngài cũng không cần quá thương tâm. Ngài không biết xạ hương, nhưng đại phu năm đó cũng không biết sao?" Cố Ly hỏi.

Nhạc Như Tâm lau nước mắt, ngay lập tức tỉnh ngộ: "Phải rồi, tại sao đại phu không ngửi ra mùi xạ hương?" Nàng cẩn thận nhớ lại: "Năm đó chúng ta mời đại phu ở phía đông Tâm Nguyệt Phường, vị đại phu họ Lưu, là một nam nhân trung niên." Nhạc Như Tâm đứng lên định phái người đi thăm dò nhưng bị Cố Ly ngăn cản.

"Tâm di, ngài đã quên hôm nay con đã là tiểu thư Cố gia sao? Loại chuyện này để con điều tra sẽ tiện hơn ngài."

Nhạc Như Tâm gật đầu:

"Ly Nhi, bất luận con điều tra ra sao, nhất định phải nói cho Tâm Di biết."

"Con sẽ." Cố Ly cười cười, nụ cười hoàn toàn không có độ ấm: "Con sẽ không tha cho kẻ hại mẫu thân con."

Rời khỏi Tâm Nguyệt Phường, Cố Ly trực tiếp đến phủ trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nhìn thấy Cố Ly tới có chút bất ngờ:

"Lại leo tường ra ngoài?"

Sau khi hành lễ xong, Cố Ly đem chuyện xạ hương nói với trưởng công chúa, trưởng công chúa càng hoảng sợ:

"Có chuyện như vậy sao?"

"Điện hạ, đã cách 17 năm, có lẽ đã cảnh còn người mất, giờ đây con ở Cố gia hành động không tiện, cho nên kính nhờ ngài giúp con tra chuyện năm đó." Nếu như trưởng công chúa đã nói có chuyện gì ngài ấy cũng có thể giúp một tay, vậy thì Cố Ly cũng không khách sáo mà tới tìm xin giúp đỡ.

Trưởng công chúa gật đầu:

"Ly Nhi, chuyện này để ta điều tra. Tất nhiên sẽ cho con một chân tướng rõ ràng."

"Đa tạ điện hạ." Cố Ly quỳ xuống hành đại lễ, thật sự chân tướng này đối với nàng mà nói rất quan trọng.

"Mau đứng lên." Trưởng công chúa đỡ nàng đứng lên, dặn dò: "Chính con cũng phải cẩn thận."
"Dạ."

Từ phủ trưởng công chúa đi ra, Cố Ly trở về Cố gia đã là ngọ thiện. Trong Thanh Tuyết Uyển, lão phu nhân, đại phu nhân ngồi trong phòng, Giang Mễ quỳ trên mặt đất cúi đầu.

Cố Ly ở trên nóc nhà nhìn thấy nha hoàn mụ tử* đứng trong viện của mình, nhất thời hiểu rõ chuyện này đã bị người phát hiện. Nếu như phát hiện nàng cũng không cần giấu giếm, trực tiếp bay xuống, làm người trong viện hoảng sợ không nhẹ.

*Mụ tử: mấy bà người hầu già dữ ngày xưa

"Ly tiểu thư." Mọi người hành lễ, cũng là đánh tiếng với người trong phòng.

Cố Ly vừa vào phòng của mình liền nhìn thấy Giang Mễ ngẩng đầu nhìn mình, trên vẫn hiện rõ dấu tay, hiển nhiên trước đó vị vả miệng, lúc này gò má sưng đỏ.

Cố Ly nhíu mày, đưa tay kéo Giang Mễ ra sau lưng bảo vệ.

"Tham kiến lão phu nhân, đại phu nhân." Ngay cả thắt lưng cũng không cúi, nhưng tay thì làm ra dấu.
Lão phu nhân âm trầm như nước, đại phu nhân nhìn có vẻ hả hê.

"Ly Nhi, ngươi xem ngươi, nào có dáng vẻ tiểu thư! Lại dám một mình lén ra ngoài, ở nóc nhà bay tới bay lui, còn ra thể thống gì!" Lão Phu nhân tức không nhẹ, tay vỗ đùng đùng lên bàn.

"Cháu gái có việc ra ngoài, nhưng tổ mẫu không đồng ý, cháu gái không thể làm gì khác hơn là leo tường ra ngoài." vẻ mặt Cố Ly hiện lên chữ 'Ta không sai'.

"Càng ngày càng không biết quy củ! Lại còn không biết hối cải!" Lão phu nhân giận run: "Viên ma ma, vả miệng."

Để mụ tử vả miệng tiểu thư-đây là mức phạt nghiêm khắc nhất ở Cố gia. Tiểu thư bị vả miệng cả đời cũng không ngóc đầu lên được. Lão phu nhân sống cả đời cũng chưa từng thấy qua vị tiểu thư không tốt như Cố Ly, lúc này phải dạy cho Cố Ly một bài học cả đời khó quên.
Viên ma ma đi tới cất lời: "Ly tiểu thư, xin lỗi." nói xong bà ta giơ tay tát đến lại bị Cố Ly bắt lấy cổ tay, hơn nữa không thể nhúc nhích.

"Ly tiểu thư, nô tỳ chỉ phụng mệnh hành sự." Viên ma ma kêu lên.

Cố Ly buông tay, cười lạnh nói:

"Nếu không phải thấy bà nhận mệnh hành sự, thì lúc này tay bà còn có thể dùng à?"

Nàng xoay người không quan tâm đến Viên ma ma, nói với lão phu nhân: "Hóa ra Cố gia thích đánh người như vậy, Tổ mẫu, cháu gái ở Phi Diệp Tân 13 năm. Vì luyện công mà gãy tay gãy chân nhưng chưa từng bị người ta tát tay." Nói đến đây giọng nàng càng thêm lạnh lẽo: "Phi Diệp Tân chưa từng có người đánh ta, Cố gia các người dựa vào cái gì đánh ta?" Ở trong lòng nàng, không có nơi nào có thể so sánh với Phi Diệp Tân.

"Phản rồi, phản rồi!" Lão phu nhân thở hổn hển, bất ngờ trợn mắt hôn mê. Cảnh tượng hỗn loạn. Người trong phòng vội vàng sơ cứu lão phu nhân, người ấn nhân trung, người xoa trước ngực, rốt cuộc cũng để lão phu nhân chậm rãi thở lại:
"Người đâu, đi thỉnh đại lão gia về!" lão phu nhân dùng giọng yếu ớt phân phó.

Có người ngay lập tức đi mời Cố Chi Hạo hồi phủ. Mọi người ba chân bốn cẳng đưa lão phu nhân về Hoa Vinh Trai. Đại phu nhân từ trong cảnh hỗn loạn nhìn Cố Ly, trong ánh mặt lộ ra ý cười như ý. Cố Ly ngỗ nghịch trưởng bối, nàng không tin còn có thể gả vào Thụy Vương phủ.

Cố Ly nhìn thấy ánh mắt của đại phu nhân, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu toàn bộ Cố gia đều không vừa mắt nàng, hà cớ gì phải nhất nhất xin nàng trở về. Cầu nàng trở về chỉ khiến Cố gia ngột ngạt, tội tình gì chứ?

Cố Ly không quan tâm bên ngoài hỗn loạn, nàng cầm thuốc mỡ thoa lên mặt Giang Mễ, Giang Mễ lo lắng nói:

"Tiểu thư, lão phu nhân họ có từ bỏ ý định không."

Cố Ly cũng hiểu, chỉ là nàng không quan tâm:
"Tùy họ muốn quậy thế nào, cùng lắm ta mang ngươi xông ra ngoài, những kẻ ở Cố phủ không ngăn được ta."

Biết võ công quả là tốt! Giang Mễ cảm thấy vừa rồi tiểu thư soái chết đi mất! Có thể theo một vị chủ tử như thế này, bị đánh cũng đáng giá.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thoa thuốc xong, Cố Ly mới kịp hỏi tình hình.

"Là Lý ma ma phát hiện ngài không ở trong phòng nên đến báo tin với lão phu nhân." mặt Giang Mễ vẫn sưng đỏ, nói chuyện rất khó khăn nhưng cố chịu đựng đem chuyện vừa rồi kể lại.

Quả nhiên lại là Lý ma ma! Cố Ly gật đầu:

"Trước hết ngươi ở phòng ta nghỉ ngơi, chờ ta quay lại."

"Tiểu thư..." Giang Mễ kéo ống tay áo của Cố Ly, vẻ mặt lo lắng.

Cố Ly xoay người cười nói:

"Không sao, ta sẽ nhanh chóng trở lại."

Có câu là 'Một cười trăm vẻ thiên nhiên (Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son)'* chính là dáng vẻ này. Giang Mễ ngây dại nhìn bóng lưng Cố Ly rời đi, ngay cả đau đớn trên mặt đều không còn cảm giác.
*回眸一笑百媚生,六宮粉黛無顏色 Dịch thơ: Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son. (Tản Đà dịch).

--------Hết chương 30-----

Ps. Buổi tối tốt lành!^^

Bình luận

Truyện đang đọc