QUẬN CHÚA SỦNG THÊ

Cố Ly biết rõ trưởng công chúa đang sử dụng phép khích tướng, nhưng liên quan đến Tần Tê, dù là khích tướng thì đã sao?

"Điện hạ, rốt cuộc Tê Tê bị sao? Cố Ly vốn xuất thân giang hồ, cũng không sợ rước lấy họa sát thân gì."

Trưởng công chúa nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Cố Ly, trầm tư một lúc lâu mới gọi một nha hoàn vào dặn dò:

"Dẫn Cố cô nương đi gặp quận chúa."

Khang Viên.

Trong phòng Tần Tê vẫn sáng đèn, nghe tiếng gõ cửa, Tiểu Mễ đi mở cửa, vừa nhìn thấy ngoài cửa là Cố Ly, Tiểu Mễ vội vàng hành lễ:

"Ly tiểu thư, ngài đã tới."

Cố Ly vào phòng, nhìn thấy Tần Tê nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại đang nhíu mày, dáng vẻ dường như rất khó chịu.

Nhìn thấy Cố Ly, phản ứng đầu tiên của Tần Tê là nắm chăn che mặt mình, giọng rầu rĩ từ trong chăn truyền tới:


"Ai cho các ngươi nói với Ly tỷ tỷ? Ly tỷ tỷ, Tê Tê không sao, tỷ mau trở về phủ đi."

Bộ dạng như vậy còn dám nói không sao? Môi mỏng Cố Ly mím lại, vẫy tay để ba Mễ lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng ngồi bên giường, một tay xốc chăn của Tần Tê lên, kéo con thỏ nhỏ từ trong chăn ra.

Tần Tê bị Cố Ly ôm vào trong lòng, nàng rụt rè nhìn Cố Ly, cái miệng nhỏ chu lên, gương mặt ấm ức lại cố nén không khóc, nhìn thấy tâm Cố Ly liền đau.

"Ngoan, xảy ra chuyện gì?" Cố Ly đưa tay xoa đầu nàng, hành động dịu dàng này khiến cho nước mắt của Tần Tê cũng không kiềm được nữa, nàng ôm cổ Cố Ly, khóc bù lu bù loa.

Cố Ly cảm thấy huyệt thái dương giật giật, nàng đưa tay ôm chặt Tần Tê, để con thỏ nhỏ ở trong lòng mình khóc một trận cho thoải mái.

Khóc xong Tần Tê vẫn thút thít gối đầu lên xương xanh Cố Ly: "Tại sao Ly tỷ tỷ phải tới đây? Lúc đầu người ta không khóc, nhưng tỷ vừa tới, Tê Tê đã cảm thấy rất ấm ức." Nàng nói nước mắt lại chảy xuống.


"Nên muội định khi nào mới đem ấm ức của muội nói cho Ly tỷ tỷ?" Cố Ly cúi đầu, nhìn con thỏ nhỏ trước người mình, lúc này khóc đỏ cả mắt.

Tần Tê ngẩng đầu nhìn Cố Ly:

"Muội nói cho Ly tỷ tỷ, Ly tỷ tỷ đừng nói với người khác được không?"

Cố Ly gật đầu.

Tần Tê xác định lần hai nói:

"Ngay cả mẫu thân muội cũng không được nói."

Cố Ly nhướng mày, chuyện gì đây? Có chuyện gì đáng để ngay cả trưởng công chúa cũng phải gạt?

"Được, ta hứa với muội."

Lúc này Tần Tê mới ngắt quãng kể lại chuyện phát sinh. hôm nay nàng được mời ra ngoài du ngoạn cùng với các biểu tỷ muội, lúc ở bên hồ ngắm hoa cho cá ăn thì bị Diệu Song quận chúa Trình Vân len lén đẩy ngã xuống hồ. May là Tần Tê biết bơi, lúc này mới không có gì nguy hiểm, chỉ là bị phong hàn, bởi vì trong cơ thể có Viêm độc, nàng cũng không sợ lạnh, cho nên phong hàn cũng không nghiêm trọng. Uống thuốc đã tốt lắm rồi.


Cố Ly cảm thấy khó hiểu, nếu Diệu Song quận chúa đẩy nàng té xuống nước, vì sao nàng không nói ra? Với mức độ được sủng ái, cho dù trưởng công chúa hay là hoàng thượng cũng sẽ đòi lại công đạo cho nàng.

"Diệu Song rất đáng thương." Tần Tê nhỏ giọng nói: "Phụ thân nàng là Trình Nghiệp cữu cữu, bởi vì trước đây tham gia tranh ngôi vị Hoàng đế nên bị giam cầm, cho nên Diệu Song luôn bị các biểu tỷ muội ức hiếp. Nếu như muội đem chuyện này nói ra, hoàng đế cữu cữu nhất định sẽ phạt nặng Diệu Song." Tần Tê cọ cọ các ngón tay: "Muội đã có được nhiều người cưng chiều, cho nên nhường nàng một chút."

Cố Ly cảm thấy Tần Tê thật sự quá sức lương thiện, vị Diệu Song quận chúa kia muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng vẫn thay đối phương suy nghĩ.

"Muội thay nàng suy nghĩ, nàng lại muốn muội chết đuối." Giọng Cố Ly lộ ra vẻ bất thiện.
"Không phải." Tần Tê vội vàng giải thích: "Diệu Song nàng biết muội biết bơi, nàng chỉ muốn ăn hiếp muội một chút thôi." Tần Tê thân là người bị hại nhưng lúc này ngược lại giống như người làm sai.

Dáng vẻ của Tần Tê, Cố Ly không đành lòng nói thêm gì, nàng xoa đầu Tần Tê, nhìn Tần Tê hạnh phúc nheo mắt lại:

"Muội đã lựa chọn tha thú thì sao lại khóc?"

Tần Tê sững sờ, suy đi nghĩ lại, dường như vãn nghĩ không thông, ậm ờ nói:

"Thì là... thì là muội cảm thấy ấm ức. Tại sao Diệu Song lại muốn đẩy muội? Muội đối xử tốt với nàng mà."

Cố Ly cũng nghĩ không thông, rõ ràng tính cách của Tần Tê không phải bánh bao để người khi dễ, trước đó dáng vẻ hung hãn che chở mình quả thật có thể dọa người. Lần này sao nói dễ như vậy?

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói với ta một tiếng?" Tuy rằng trước mắt Tần Tê không sao nhưng nghĩ đến có người ở phía sau ám chiêu hại nàng, Cố Ly vẫn rất khó chịu.
Tần Tê chột dạ: "Trước đó Tê Tê đã hứa với Ly tỷ tỷ sẽ bảo tốt bản thân, sau này... muội không muốn Ly tỷ tỷ lo lắng." Tần Tê ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Cố Ly, nàng đưa tay kéo kéo ống tay áo của Cố Ly nói: "Ly tỷ tỷ, Tê Tê sai rồi. Tỷ đừng giận có được không?"

Cố Ly cố ý làm mặt lạnh, không nói lời nào. Tần Tê càng thêm chột dạ, cắn môi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Cố Ly. Cố Ly nhìn thấy Tần Tê có xu hướng mây giăng chuyển mưa liền nói:

"Sau này xảy ra chuyện như vậy không được gạt ta, biết không?"

Tần Tê vội vàng gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Cố Ly hòa hoãn hơn, nàng lập tức được voi đòi tiên:

"Ly tỷ tỷ, đêm nay ở lại cùng Tê Tê được không?"

"..." Cố Ly chợt ý thức được hai người đã ôm nhau nửa ngày. Nàng muốn nhổm người dậy nhưng Tần Tê ở trong lòng không chịu buông tay.
"Tỷ ở lại được không?" Tần Tê siết chặt vòng tay ôm cổ Cố Ly.

"Ta phải trở về Cố gia rồi."Cố Ly nắm tay Tần Tê, cảm nhận nóng như lửa, nghĩ đến Viêm độc trong cơ thể nàng. Cố Ly không kiềm được chuyền một ít hàn băng chân khí qua.

Tần Tê thoải mái càng không chịu buông tay: "Lưu lại nha, ở cùng Tê Tê nha." Cả người Tần Tê đều treo trên người Cố Ly. Người bị bệnh dường như luôn thích dính người. Cố Lu cũng không đành lòng để cho con thỏ nhỏ vừa trải qua kinh hãi lại thất vọng lần thứ hai.

"Ta đi nói với trưởng công chúa một tiếng. Cố gia bên kia cũng cần phải biết. Dù sao ta cũng vừa mới được bỏ cấm túc." Cố Ly bất đắc dĩ nói.

Tần Tê nghe ra ý thỏa hiệp trong lời Cố Ly, nàng ngoan ngoãn buông tay. Cố Ly gọi Giang Mễ, bảo nàng đi xin chỉ thị của trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nghe nói Tần Tê muốn giữ Cố Ly ở lại, nàng không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tần Văn Bác:

"Nếu như Ly Nhi đồng ý thì không thành vấn đề. Cố gia bên kia ta sẽ phái người đi nói, ngươi bảo Ly Nhi không cần băn khoăn. Tính tình Tê Tê bướng bỉnh, bảo nang bao dung một chút."

Giang Mễ trở về bẩm báo, Tần Tê nghe xong liền hoan hô, mặt mày hớn hở nói:

"Hôm nay Ly tỷ tỷ có thể ở cùng Tê Tê rồi!"

Trong phòng, Đại Mễ Tiểu Mễ hầu hạ Tần Tê tắm rửa, Cố Ly nhân lúc này đi hỏi trưởng công chúa tình huống hôm nay.

"Hóa ra nàng bị Diệu Song đẩy xuống nước. Ta thấy nàng sau khi trở về rầu rĩ không vui, ta hỏi cũng không nói lời nào, thì ra bởi vì Diệu Song." Trưởng công chúa cau mày.

"Điện hạ, Tê Tê ở trong hoàng thất luôn bị ức hiếp sao?" Cố Ly chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tần Tê được sủng ái như vậy sao có thể bị ức hiếp? Cho dù trong một lúc bất cẩn bị người ám toán chỉ cần nàng nói ra, hoàng thượng nhất định sẽ che chở cho nàng.
"Trưởng công chúa lắc đầu:

"Cũng không hẳn là vậy, nhưng chung quy cũng có vài người đố kỵ Tê Tê được sủng ái, sử dụng thủ đoạn nhỏ. Tuy rằng Tê Tê lương thiện nhưng cũng không phải kẻ ngốc, đa phần sẽ đáp trả. chỉ là Diệu Song.... phụ thân nàng bị giam, con khó tránh khỏi cực đoan. Nàng và Tê Tê tuổi tác xấp xỉ nhau, khi còn bé thường xuyên cùng nhau chơi. Nhưng không biết từ khi nào, nàng luôn dè chừng lui tới với Tần Tê. Hoàng thượng vốn nhiều lần hoài nghi, nếu như biết sự việc lần này, Diệu Song tất nhiên sẽ bị phạt, hơn nữa ngay cả tính mạng cũng khó giữ. Cho nên Tê Tê cũng sợ Diệu Song bị phạt, mới không nói ra."

Cố Ly không biết Diệu Song quận chúa, nghĩ tới một thiếu nữ trăm phương nghìn kế muốn hại Tần Tê, trong lòng nàng liền cảm thấy khó chịu, lo sợ.
"Ly Nhi, đa tạ con đã nói cho ta biết chuyện này. Thân là mẫu thân, ta sẽ tận lực bảo vệ Tê Tê. Chuyện này con không cần xen vào, ta có cách xử lý của ta." Sắc mặt trưởng công chúa dụi dàng, chỉ là trong đôi mắt lóe lên tia sắc bén.

Cố Ly cười cười, nàng chỉ hi vọng con thỏ nhỏ có thể bình an. Chuyện hôm nay trưởng công chúa ra tay là tốt nhất, bằng không nàng sẽ dựa theo quy tắc giang hồ giải quyết.

Cố Ly trở lại Khang Viên, Tần Tê đang ngồi bên cạnh bàn đung đưa hai chân, tóc vẫn còn nhỏ nước, Tiểu Mễ đang giúp nàng lau tóc.

"Ly tỷ tỷ!" Nhìn thấy Cố Ly trở về, Tần Tê kêu lên: "Tỷ đi đâu vậy? Muội chờ tỷ chơi cờ."

Cố Ly mỉm cười đi vào phòng, ngồi xuống đối diện Tần Tê, nhìn bàn cờ trước mặt, nàng đưa tay ra dấu cho Tần Tê đi trước.

Tài đánh cờ của Tần Tê giỏi bất ngờ, các biểu tỷ muội cùng vai vế không phải đối thủ của nàng, cho nên nàng rất thích chơi cờ với Cố Ly.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua. Tiểu Mễ sau khi giúp Tần Tê lau khô tóc cũng đã lui ra ngoài. Trong phòng hai người hoàn toàn chìm đắm trong thế chém gϊếŧ trên bàn cờ.

Đêm đã khuya. Ngọn nến đã cháy thành tro.

Tiểu Mễ đi vào thay ngọn nến mới, nhân tiện nhắc nhở:

"Quận chúa, Ly tiểu thư, đêm đã khuya rồi."

Cố Ly và Tần Tê đồng thời ngẩng đầu, động tác đồng đều, lại có cảm giác đáng yêu, Cố Ly cử động cổ:

"Xem như muội thắng."

"Vốn là muội thắng!" Tần Tê tự tin!"

Đối với chuyện thắng thua này Cố Ly vốn không quan tâm, dỗ con thỏ nhỏ vui vẻ là được, nàng đứng lên, lại nhìn thấy trong mắt Tần Tê đầy ý cười, hai tay vươn về phía mình:

"Muội muốn ôm."

Cố Ly khoanh tay nhìn bộ dạng làm nũng của Tần Tê, cảm thấy trong lòng cũng ngọt ngào.

Tần Tê nhìn thấy Cố Ly chỉ đứng yên, nàng không khỏi lớn tiếng nói:
"Ly tỷ tỷ, muốn ôm!"

Cố Ly cúi đầu cười khẽ, ở góc độ của Tần Tê vừa hay đều thu trọn mỗi một ý cười trên mặt Cố Ly vào trong đáy mắt. Dưới ánh nến chập chờn, Cố Ly xinh đẹp như được phủ lên một tầng mờ ảo, mông lung khiến người ta hoài nghi tính trân thật của vẻ đẹp này.

Tần Tê bị mê hoặc với vẻ đẹp của Cố Ly, nhất thời quên cả phản ứng, chờ nàng hoàn hôn, người đã bị Cố Ly ôm đến trên giường.

"Được chưa? Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt nha." Cố Ly vuốt ve mái tóc dài của Tần Tê, giọng nói dịu dàng khiến cho trong mắt Tần Tê đều là trái tim.

"Ly tỷ tỷ..." Tần Tê nuốt nước miếng, Ly tỷ tỷ đẹp quá!

Nhìn dáng vẻ mê gái của Tần Tê, Cố Ly đưa tay nhéo nhéo má Tần Tê, nói:

"Ngủ đi."

Nàng vừa định đứng lên đã bị Tần Tê ôm cổ, sau đó đặt lên một nụ hôn trên gò má của nàng.
Cố Ly ngẩn ngơ, nhìn Tần Tê không nói lời nào. Tần Tê ngượng ngùng mặt đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Cố Ly.

"Muội... có ý gì?" Dáng vẻ của Cố Ly 'Muội không nói rõ ta sẽ không đi'.

Tần Tê nhút nhát ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ly không có trở mặt, lúc này mới khe khẽ thở phào, trời mới biết vừa rồi nàng đã cố lấy bao nhiêu dũng khí mới dám làm vậy. Lúc này con tim thình thịch loạn nhịp.

"Thì... thì thích Ly tỷ tỷ." Giọng Tần Tê nhỏ xíu.

"Muội có biết muội làm vậy là có ý nghĩa thế nào không?" Cố Ly hỏi.

Tần Tê nhìn Cố Ly, nàng phát hiện trong ánh mắt của Ly tỷ tỷ của nàng rất phức tạp: Là không vui? Tần Tê cắn môi: "Muội... muội sai rồi..." Một khắc sau đó, cằm của nàng bị Cố Ly bóp, tiếp theo gương mặt tuyệt mỹ kia không ngừng phóng lớn trước mắt mình.
Quả thật là kiệt tác của trời cao! Gương mặt này càng phóng lớn càng đẹp. Tần Tê lại nuốt nước miếng, Ly tỷ tỷ đừng mê hoặc nàng nha, nàng sẽ không nhịn được đâu.

Hai người gần đến mức chóp mũi chạm nhau, Đầu óc Cố Ly cũng không quá tỉnh táo, nhung trong đầu nàng từ đầu đến cuối đều có một suy nghĩ, nếu chính mình bán ra một bước này nhất định phải thận trong, mũi tên rời khỏi cũng sẽ không thể quay đầu lại. Một khi tổn thương Tần Tê, đừng nói đến ai khác, chính nàng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

"Ngủ đi." Cuối cùng, Cố Ly vẫn e dè.

Tần Tê nhìn Cố Ly đỏ mặt rời khỏi phòng mình, nàng che chăn cười khanh khách.

Bóng đêm như nước, ánh trăng như dải lụa trắng.

Cố Ly ngồi trên nóc nhà, nhìn bầu trời trăng sáng đầy sao. Trước đây khi chưa xuống núi, nàng không nghĩ sẽ vướng phải nhi nữ tình trường.
Tuy rằng trong thư viện đều là nữ tử nhưng thượng bất chính hạ tắc loạn, dù Chưởng Viện và sư phụ yêu nhau, tình cảm giữa nữ tử với nhau trong thư viện cũng không thể xem là cấm kỵ. Hơn nữa, hai đệ tử của Chưởng Viện là Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U vì tình mà diệt cả đất nước. Mối tình này có thể nói kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.

*Hành vi của cấp trên không đàng hoàng thì cấp dưới cũng học theo làm việc xấu.

Còn mình thì sao? Trong thư viện không phải chưa từng có người bày tỏ tình cảm trong lòng với nàng nhưng nàng đều từ chối. Cảm giác động tâm chỉ sau khi nhìn thấy Tần Tê mới có. Mỗi lần con thỏ nhỏ quấn quýt bên cạnh thì nàng có một loại cảm giác động tâm không rõ vì sao.

Đó là thích sao? Cố Ly thở dài. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao lúc trước đại sư tỷ tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng vẫn khổ lụy vì tình. Chính mình muốn quay về Phi Diệp Tân, Tần Tê có thể cùng mình trở về thư viện, rời xa Minh Tịch sao? Dù sao thích chỉ là tâm động nhất thời có thể bên nhau, bầu bạn cả đời không? Tần Tê còn quá nhỏ, tình yêu của nàng vững chắc cỡ nào? Nếu có một ngày. Tần Tê trưởng thành, quyết định buông bỏ đoạn tình cảm này, bản thân mình nên giải quyết thế nào?
Từ nhỏ nàng đã là người làm việc trật tự rõ ràng, một là một hai là hai, cũng không thích kiểu cảm giác không xác định. Nhưng chuyện tình cảm, ai có thể phân biệt rõ ràng?

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Cố Ly còn đang ngủ mơ màng thì cảm giác người vào phòng, nàng mở mắt nhìn thấy Tần Tê đang lặng lẽ đến gần. Tần Tê bị Cố Ly bất ngờ mở mắt làm cho hoảng sợ, nàng bình tĩnh lại, chột dạ hỏi:

"Ly tỷ tỷ, muội đánh thức tỷ phải không?"

"Sớm như vậy muội tới đây làm gì?" Cố Ly nhìn sắc trời, vẫn còn sớm.

"Ừm... nhớ Ly tỷ tỷ, ngủ không được nên tới." Lúc này Tần Tê chỉ mặc áo trong, tóc tai bù xù, có thể thấy là vừa mở mắt đã lén chạy ra ngoài.

Cố Ly bất đắc dĩ lắc đầu, để cho Tần Tê leo lên giường của mình, còn nàng định thức dậy xuống giường rửa mặt, kết quả y phục bị Tần Tê níu lấy, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Tần Tê cười híp mắt nói:
"Ly tỷ tỷ, ngủ cùng muội một lát nha."

Cố Ly nhìn con thỏ nhỏ, cười nói:

"Đây là ý định của muội."

Đôi mắt to tròn của Tần Tê chớp chớp, vẻ mặt vô tội hỏi:"

"Tỷ đang nói gì vậy?" Vừa dứt lời, cơ thể đã bị Cố Ly ép ngã xuống giường.

Cơ thể hai người dán lấy nhau, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau: "Ly... Ly tỷ tỷ..." Tần Tê thở hôn hển, tim đập rất nhanh.

Nhưng vẻ mặt mong đợi, biểu cảm 'xảy ra chuyện gì?'.

"Ai dạy muội làm vậy?" Cố Ly nhíu mày hỏi.

Mánh khóe bị nhìn thấu, Tần Tê đỏ mặt, bản thân vốn dĩ mặt dày chủ động tới, kết quả vẫn bị Ly tỷ tỷ nhìn thấu.

"Có lão ma ma dạy muội những chuyện này." Tần Tê là quận chúa, người bên cạnh đều là từ trong cung ra.

Cố Ly cảm thấy buồn cười:

"Dạy muội câu dẫn ta sao?"

"Tê Tê không có!" Tần Tê bất mãn, kêu lên, nhìn thấy Cố Ly không nói lời nào chỉ nhìn mình, nàng chột dạ nhỏ giọng: "Không có thành công."
Cố Ly thật sự không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ này của Tần Tê rốt cuộc chứa cái gì:

"Rốt cuộc muội muốn sao?"

"Lão ma ma... lão ma ma nói... sau khi muội... muội và Ly tỷ tỷ ngủ chung, Ly tỷ tỷ sẽ thích... thích muội." Tần Tê vì khẩn trương mà bắt đầu lắp bắp.

Cố Ly tiêu hóa được một ít ý tứ trong lời Tần Tê:

"Muội muốn để ta thích muội?"

Ngay lập tức Tần Tê mạnh mẽ gật đầu: "Ly tỷ tỷ đối xử tốt với Tê Tê, nhưng chung quy cảm thấy còn thiếu một chút." Tần Tê do dự hỏi: "Có phải Tê Tê quá tham lam không?"

Cố Ly bật cười, quả nhiên trong thế giới tình cảm một chút tạp chất cũng không giả. Chính mình do dự đến ngay cả con thỏ nhỏ cũng nhìn ra: "Là ta không tốt." Nàng buông Tần Tê, ngồi dậy.

Tần Tê cũng ngồi dậy theo, níu ống tay áo của Cố Ly: "Ly tỷ tỷ, tỷ đừng nói vậy. Muội... muội vốn dĩ chỉ nghĩ có thể thích tỷ là tốt rồi. Nhưng sau này muội lại trở nên tham lam, muội chỉ muốn Ly tỷ tỷ chỉ nhìn muội, nói chuyện với muội, xoa đầu muội..." Tần Tê càng nói càng nhỏ, chậm rãi cúi đầu.
Cố Ly đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Tần Tê:

"Tê Tê, muội còn quá nhỏ, chuyện tình cảm muội vẫn chưa hiểu hết. Chờ muội trưởng thành, nghĩ kỹ, ngược lại cho ta một đáp án."

Tần Tê cọ cọ các ngón tay:

"Người ta không còn nhỏ, qua hai tháng nữa người ta cập kê rồi."

"Vậy chờ khi muội cập kê lúc đó hãy nghĩ vấn đề này." Tâm Cố Ly cũng mệt, thảo luận chuyện tình cảm với con thỏ nhỏ, nói tới nói lui đều là một đống bồng bông.

Hai người nói tới nói lui trời đã sáng tỏa, Tiểu Mễ Đại Mễ không nhìn thấy Tần Tê trong phòng quận chúa, sợ đến mồ hôi lạnh khắp người. Cũng may Cố Ly nghe thấy động tĩnh bên kia nên ra ngoài nói rõ sự tình. Lúc này Tiểu Mễ Đại Mễ mới yên trong bụng, Giang Mê thức dậy thấy hai vị chủ tử làm tổ trên giường, không muốn nghĩ sai lệch cũng không được.
Rửa mặt xong xuôi, trưởng công chúa bảo hai người đến tiền viện dùng điểm tâm. Đồ ăn trên bàn sắc không nhiều, chủ yếu lấy thanh đạm làm chính. Hiện nhiên, trưởng công chúa cũng không xem Cố Ly như người ngoài.

"Mẫu thân, phụ thân đâu?" Tần Tê vừa vào phòng đã hỏi.

Trưởng công chúa:

"Phụ thân con đi Quốc Công phủ cùng đại bá của con bàn luận quốc sự. Nghe nói là phía đông nam xảy ra trận hồng thủy lớn, tối qua tấu chương khẩn mới đến kinh thành."

"Ồ." Tần Tê không quan tâm quốc sự, nàng kéo tay Cố Ly ngồi bên cạnh trưởng công chúa.

Trưởng công chúa hỏi:

"Ly Nhi, tối qua Tê Tê có càn quấy không?"

Chỉ là thuận miệng hỏi, lại làm hai người đỏ mặt. Vốn không xảy ra chuyện gì nhưng... dù sao trong lòng hai người có quỷ.

Trưởng công chúa nhìn phản ứng của hai người, trong lòng ít nhiều đã hiểu chút ít. Nàng thản nhiên, chủ động đổi chủ đề:
"Dùng xong lát nữa con đi theo ta chọn hai sấp vải, tháng sau thiên thu tiết may hai bộ y phục mới cho các con."

Tần Tê ở bên cạnh nói:

"Mẫu thân con cũng đi!"

Trưởng công chúa chọt trán Tần Tê đầy cưng chiều:

"Con nha, lẽ nào đã quên hôm nay phải vào cung gặp hoàng đế cữu cữu?"

"Ồ." Tần Tề dù tùy hứng nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân thần, nàng không dám cho hoàng thượng leo cây.

Cơm nước xong Tần Tê dẫn theo Tiểu Mễ Đại Mễ vào cung, lúc gần đi còn căn dặn Cố Ly nhất định phải chờ nàng trở về, đừng sớm trở về Cố gia.

Nhìn nữ nhi ra cửa một bước ba quay đầu, trưởng công chúa lắc đầu:

"Nữ nhi lớn không thể giữ! Trái tim đều hướng về con (ở đây là Cố Ly)."

Từ khi trưởng công chúa muốn nàng cùng đi chọn vải, Cố Ly đã biết trường công chúa có lời muốn nói. Nàng đứng bên cạnh trưởng công chúa:
"Điện hạ có lời muốn nói với Cố Ly?"

Trưởng công chúa nắm tay nàng ngồi xuống trường kỉ:

"Lúc trước con nhờ ta điều tra chuyện xạ hương, sáng nay mới thu được kết quả. Ta cảm thấy, bất luận sự thật ra sao con đều có quyền biết, về phần giải quyết thế nào, ta vẫn hi vọng con có thể nghĩ lại."

Những lời này nói ra cực kỳ thận trọng. Cố Ly đã có dự cảm không tốt, nàng nhíu mày:

"Lẽ nào thật sự có liên quan đến Cố gia?"

"Xem ra con đã có suy đoán rồi." trưởng công chúa gật đầu: "Lão đại phu năm đó phụ trách an thai cho mẫu thân con đã chết. Bất quá hắn có để lại phong thư ở chỗ vị bằng hữu. Trong thư kể lại quá trình trước đây hắn động tay động chân tỳ bà của Diêu Sơ Tuyết. Chính là cho xạ hương vào trong tỳ bà, cho đến khi mẫu thân con qua đời. Nếu không phải lúc mẫu thân con mời hắn thai đã ổn định thì e là ngay cả con cũng chết theo."
Cố Ly nghe xong những việc này trong lòng bình tĩnh lạ thường, nàng chậm rãi hỏi:

"Điện hạ, ai là người chỉ điểm?"

Trưởng công chúa không đành lòng nhưng vẫn phải nói ra người chủ mưu đứng sau bức màn này:

"Đại phu nhân Cố gia- Võ Tư Nhiên."

Cố Ly nhắm mắt lại, quả nhiên giống như nàng suy đoán, mẫu thân chết vẫn có liên quan với Cố gia.

"Ly Nhi, con định làm gì?" Biểu hiện của Cố Ly quá mức bình tĩnh, trưởng công chúa càng lo lắng. Bí mật lớn bị điều tra ra, lại liên quan đến người thân ruột thịt, Cố Ly lại chưa từng nhiều lời.

"Điện hạ, nếu mẫu thân con bị Võ Tư Nhiên hại chết, thù này, con tất nhiên phải báo." Lời Cố Ly nói ra thật nhẹ nhàng, giường như gió thổi sẽ hòa tan theo gió.

------------Hết chương 31---------

Bình luận

Truyện đang đọc