QUÂN HÔN BÍ MẬT

Cậu bạn nhỏ Cố Gia Minh hiển nhiên là bị hoảng sợ, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, từng đợt thanh âm cao thấp từ phía xa xa truyền đến. Nghiêm Chân rất nhanh đã hoàn hồn, đem tiểu tử kia bảo hộ ở sau người.Chỉ thấy một ánh đèn pin sáng quoắc hướng hai người chiếu tới, tay Nghiêm Chân giơ lên ngăn ánh sáng rọi thẳng vào mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người cầm đèn pin đang chạy tới chỗ hai người bọn họ.“Đang làm gì thế hả?” Giọng nói nghiêm khắc của một người đàn ông truyền đến.Nghiêm Chân hạ cánh tay xuống, híp mắt để nhìn rõ người tới. Là một sĩ quan, quân hàm dưới ánh sáng của cái đèn pin càng chứng minh rõ ràng, người quân nhân kia cầm đèn pin đang đứng trước mặt bọn họ mà lớn tiếng.Nghiêm Chân cảm giác được Gia Minh túm lấy tay áo của cô thật chặt, đành phải nhịn xuống sự sợ hãi, thấp giọng hỏi, “Xin lỗi, chúng ta là từ thành phố khác mà tới, xin hỏi nơi này là?”Người sĩ quan kia liếc mắt đánh giá cao thấp bọn họ rồi mới nói, “Không biết đây là chỗ nào sao còn xông loạn vào?”Một câu nói làm một lớn một nhỏ đều cúi đầu.Người sĩ quan nghiêm túc nói, “Nơi này là thảo nguyên đang diễn ra trận diễn tập của 53 quân đoàn.” Nơi thảo nguyên này có đóng một ban chuyên môn trông coi ống dẫn dầu, vì đoàn xe lui tới cung cấp tiếp tế tiếp viện. Ba mặt bố trí phòng vệ, trong đó có một mặt là mượn lùm cây tự nhiên làm lá chắn. Người giống như Nghiêm Chân bị hiểu lầm xông vào đây không phải là không có, nhưng thảo nguyên ít người, người bình thường sau khi biết nơi này là khu vực quân sự thì sẽ không vào lại.Nghiêm Chân ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười, “Vậy xin hỏi, trấn S còn xa lắm không?”Sĩ quan nghe vậy thì kỳ quái nhìn cô một cái, rồi sau đó nâng tay chỉ một hướng khác, “Đi theo hướng đó thêm 9 tiếng nữa.”Nghiêm Chân cùng tiểu tai họa nhất thời choáng váng.Sĩ quan đành phải thành thực nói, “Hai người đi theo hướng đó thêm 6 tiếng nữa là tới.”Cho nên nói là họ đang đi lầm đường.Nghiêm Chân và tiểu tai họa: “…….”Nghiêm Chân có chút ủ rũ nhìn Cố Gia Minh, một cảm giác uể oái từ tận đáy lòng dâng lên. Di động không có tín hiệu, đường đi thì bị ngược. Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy thảm bại như vậy.Hai bên chính là trầm mặc, bỗng nhiên có một người lính từ xa chạy tới, đối với sĩ quan hành lễ sau đó nới, “Tiểu đội trưởng, Thẩm sư trưởng nói đêm nay chúng ta ở nơi này ăn cơm, anh xem an bài như thế nào?”(tiểu đội trưởng: thường có cấp bậc trung sĩ)“Anh ấy nói làm như thế nào thì cậu vào trong an bài tốt đi. Mấy hôm trước xe tiếp tế vừa có một chuyến, chúng ta có chọn được mấy thứ tốt.”Thì ra người sĩ quan này là tiểu đội trưởng.Người lính kia lĩnh mệnh mà đi, còn lại Tiểu đội trưởng đứng đó cùng hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ.Tiểu tai họa tròng mắt vừa chuyển, nhìn tiểu đội trưởng trước mặt, “Chú ơi, chú cũng tham gia quân ngũ sao?”Đối với cậu bé đáng yêu này, biểu tình của tiểu đội trưởng rốt cuộc cũng có chút buông lỏng, lộ ra một nét cười nhẹ, “Chẳng lẽ chú mặc một thân quân trang này là giả sao?”Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhanh chóng lắc đầu, “Không giả, không giả. Ba của cháu cũng mặc quân trang nên cháu biết.”Biểu tình của tiểu đội trưởng trở nên kỳ quái, “Ba cháu là ai?”“Ba cháu là Cố Hoài Việt.” Tiểu tử kia kiêu ngạo mà tuyên bố, nhìn lại quân hàm của tiểu đội trưởng lại càng kiêu ngạo thêm, “Ba cháu là hai gạch bốn sao cơ.”Biểu tình của tiểu đội trưởng kia trong nháy mắt đã thay đổi. Nghiêm Chân nhanh chóng lôi kéo Cố Gia Minh, không cho tiểu gia hỏa này khoe khoang nữa, vị tiểu đội trưởng trước mặt này là địch hay là bạn còn chưa phân rõ ràng đâu.Nghiêm Chân nhìn tiểu đội trưởng với vẻ xin lỗi nhưng chỉ thấy tiểu đội trưởng đứng thẳng lưng, giơ tay lên hành lễ với cô, “Chào chị dâu.”Nghiêm Chân, “….”Trải qua một phen giải thích, Nghiêm Chân cuối cùng cũng hiểu được mọi việc. Thảo nguyên này là nơi diễn tập của 53 tiểu đoàn thuộc sư đoàn D, đối với vị tham mưu trưởng đại danh lừng lẫy Cố Hoài Việt kia đương nhiên là sớm đã nghe qua. Nhưng người nhà tham mưu trưởng từ lúc đóng quân ở thảo nguyên này thì cũng chưa bao giờ thấy qua.Tiểu đội trưởng vừa rồi họ Cảnh, ngượng ngùng vỗ tay sau gáy, lại còn cuống lên rồi mới dẫn hai người vào bên trong, “Thật sự xin lỗi, chị dâu. Em không nghĩ tới khi đóng quân ở thảo nguyên này mà người nhà còn có thể tới thăm được, thật sự là ngoài ý muốn.”Nghiêm Chân xấu hổ, co giật khóe miệng, “Đúng vậy, đến nơi này cũng thực là ngoài ý muốn của tôi.”Tiểu đội trưởng nói, “Vừa vặn hôm nay là diễn tập đã chấm dứt, Sư trưởng của sư đoàn D sẽ thối lui đến chỗ 827 của chúng ta, xe bọn họ ở bên kia. Có thể đưa nhóm người chúng ta trở lại sở chỉ huy.”Nghiêm Chân giật mình, “Diễn tập đã xong rồi sao?”Tiểu đội trưởng kia cũng cười, lộ ra hai hàm răng xếp thẳng hàng, “Vâng, vừa mới chấm dứt ngày hôm qua.”“Vậy… vậy nhóm tham mưu trưởng của các anh ở đâu?”Tiểu đội trưởng nhìn xung quanh một chút, chỉ chỉ về phía địa đạo ở hướng bắc kia, “Cách thị trấn S không xa, hơn 10km lộ trình nữa. bất quá khoảng cách chúng ta với những người này có thể xa hơn, tầm 18km nữa đó chị dâu.”Nghiêm Chân nhất thời cảm thấy mắt tối sầm, thật vất vả mới trở lại bình thường, cô hỏi tiểu đội trưởng kia, “Vậy nghỉ ở trong này là?”“Người của sư đoàn D.”Tiểu đội trưởng vừa nói vừa đẩy cửa, đầu tiên là một loạt xe Jeep cùng xe thiết giáp đập vào tầm mắt của Nghiêm Chân. Tiểu tai họa kia có vẻ vô cùng hưng phấn, nắm lấy tay của tiểu đội trưởng để cho hắn dẫn vào.Nghiêm Chân làm bộ tức giận, trừng mắt nhìn cậu bé tiểu gia hỏa này cũng lập tức không tình nguyện mà ngoan ngoãn lại.Tất cả nơi này đều là sở chỉ huy của sư đoàn D, mọi người đang chuẩn bị chút nữa ăn liên hoan, người đến người đi đều gặp thoáng qua. Có vài người lính đi qua bên người họ, trong mắt của bọn họ đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiểu đội trưởng cùng bọn họ cười nói, rồi sau đó nói với Nghiêm Chân, “chị dâu, chúng ta vào thôi.”Tiểu đội trưởng Cảnh đi đến trước một căn phòng, gõ gõ cửa, một lúc sau có một thượng úy ra mở cửa, tiểu đội trưởng vội vàng hành lễ rồi nói, “Thẩm sư trưởng có ở đó hay không? Ở đây có một tình huống cần báo một chút.”Thượng úy kia nhíu mày, “Có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”Tiểu đội trưởng Cảnh nhìn Nghiêm Chân do dự một lát, đang trong lúc anh do dự có nên nói hay không thì một giọng nam trầm thấp từ trong phòng truyền đến, “Trương Tề, có chuyện gì thế?”Cùng với giọng nói là một bóng người màu đen đang tiến ra, Nghiêm Chân vừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào người có cảm giác áp bách rất mạnh này – Thẩm Mạnh Xuyên.Tiểu đội trưởng Cảnh đứng thẳng thân mình hành lễ, sau đó đem sự tình nói rõ một lần. Thẩm Mạnh Xuyên còn thật sự nghe, ánh mắt tối tăm thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nghiêm Chân cùng Cố Gia Minh đứng ở nơi đó, mà phía sau ánh nhìn đó là sự tìm kiếm thật sâu mà cũng có thể xem là nghiền ngẫm.“Là người nhà của tham mưu trưởng Cố Hoài Việt thuộc sư đoàn A sao?” Thẩm Mạnh Xuyên thản nhiên lặp lại, hướng tầm mắt về phía hai người kia, “Sao lại có bộ dạng thế này? Hay là đang gạt người khác đây?”Nghiêm Chân chán nản, tiểu đổi trưởng Cảnh cũng sửng sốt, “Không thể nào…”Tiểu tai họa dẫu môi nói lại, “Mới không phải…”Thẩm Mạnh Xuyên nở nụ cười, “Trương Tề, cậu điện thoại liên tuyến sang sư đoàn A, nói Cố tham mưu trưởng của bọn họ nhanh chóng tới đón người. Đãi ngộ này nha, đợt diễn tập lần 1 mới chấm dứt liền khẩn cấp cho người nhà đến đoàn tụ rồi. Thật là thiệt thòi cho người cô đơn như tôi.”Nghiêm Chân nhíu mày, “Là chúng tôi tự mình đến, anh ấy không biết.” Lời vừa nói ra khỏi miệng cô liền thấy hối hận, quả nhiên ý cười trong mắt Thẩm Mạnh Xuyên càng đậm.Tiểu đội trưởng Cảnh nhìn thấy không thể nói chen vào được câu nào, nên bắt đầu chạy đi chuẩn bị ăn liên hoan. Căn phòng có không gian lớn như vậy giờ chỉ còn bọn họ một lớn một nhỏ cùng Thẩm Mạnh Xuyên đối trận, phía sau còn truyền đến tiếng nói nhỏ vào điện thoại của Trương Tề.Thẩm Mạnh Xuyên lấy một cái ghế dựa ngồi xuống, lại hướng Nghiêm Chân hất cằm, “Hai người đứng không cảm thấy mệt sao? Ngồi đi.”Nghiêm Chân liếc mặt nhìn hắn một cái, sau đó cùng Gia Minh lần lượt ngồi xuống trên ghế sofa, mặt có chút đề phòng.Thẩm Mạnh Xuyên thoải mái mà cười, “Hai người không cần khẩn trương, hơn nữa nói gì thì tôi cùng Cố Hoài Việt vẫn là tốt nghiệp cùng một năm cùng một trường nên một chút giao tình vẫn phải có chứ. Cam đoan đem hai người an toàn đưa đến 935.” Nói xong còn nhả ra một ngụm khói thuốc, Cố Gia Min nhất thời không chịu được mà hắt xì một cái.Nghiêm Chân cũng mỉm cười, “Cảm ơn anh, nhưng anh cũng không nên hút thuốc trong này, trẻ con không thể chịu được mùi thuốc.”Thẩm Mạnh Xuyên thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dập tắt điếu thuốc đi.Một lúc sau giọng nói cả Trương Tề truyền đến, “Báo cáo sư trưởng, đường dây điện thoại của 935 bận, không liên lạc được.”Thẩm Mạnh Xuyên cũng không quay đầu lại, “Vậy gọi cho Hoắc Trí Viễn của sư đoàn bọn họ, không được thì chúng ta sẽ tự đưa họ qua đó.”Trương Tề co giật khóe miệng rồi lại gọi một cuộc diện thoại nữa, lần này là kết nối được.Thẩm Mạnh Xuyên nhìn Nghiêm Chân rồi nói, “Hoắc Trí Viễn cách chúng ta không xa, hẳn là so với 935 còn gần hơn, hai người ở chỗ này kiên nhẫn đợi một chút đi.”Tiểu gia hỏa kia còn dẫu môi nhìn hắn, “Vì sao chú không thể đưa chúng cháu đi?”Thẩm Mạnh Xuyên nhíu mày, nở nụ cười rồi sau đó đi ra bên ngoài. Nhìn theo bóng dáng của hắn, Nghiêm Chân chỉ cảm thấy người này thật sự là một người kỳ quái.Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng loa, thượng úy Trương Tề lúc này mỉm cười nhìn Nghiêm Chân cùng Gia Minh, mời đem một lớn một nhỏ này đi ra ngoài.Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở trên bậc cầu thang, mặt mày nhăn lại nhìn vị thiếu tá trước mắt, “Hoắc Trí Viễn đâu, sao anh ta không đến?”Một vị thiếu tá hơn 40 tuổi hành lễ rồi nói, “Đội trưởng của chúng tôi có việc nên phái tôi qua đây.”Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu gọi Trương Tề, “Cậu nói thế nào với Hoắc Trí Viễn vậy?”“Nói là bên này có hai người, nói hắn nhanh tới đón người một chút.”Vị đại tá này nhất thời nghẹn lời, hướng bọn họ phất phất tay, “Đi nhanh một chút, nhanh đi sang bên đó đi.”Nghiêm Chân lại thoải mái mà cười cười, đi lên xe của vị thiếu tá kia.Thiếu tá này tên là Khương Tùng Niên, là một thủ hạ cũng là tiểu đội phó trong tiểu đoàn của Hoắc Trí Viễn. Hắn nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu rồi cười nhẹ, “Tôi so với tham mưu trưởng còn lớn tuổi hơn nên sẽ không có thể kêu là chị dâu được rồi.”Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Thật sự là phiền toái cho anh rồi.”Khương Tùng Niên thoải mái mà lái xe, “Không có việc gì đâu. Thẩm sư trưởng là muốn đội trưởng của chúng tôi tới đón, trận tập diễn này sư đoàn chúng ta thắng mà Thẩm sư trưởng là người tâm cao khí ngạo, có nhiều thứ không phục đâu.”Vẻ mặt Nghiêm chân giãn ra.Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh giờ phút này rất có tinh thần, nhìn về thảo nguyên phía xa xa trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau bụng lại thầm thì vang lên hai tiếng nhỏ, nhất thời đáng thương mà nhìn Nghiêm Chân, “Em đói bụng.”Nghiêm Chân kiểm tra trong túi xách rồi ngẩng đầu lên, “Lương thực dự trữ của chúng ta đều đưa cho em ăn sạch rồi còn đâu.”Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời biết điều không nói nữa.Khương Tùng Niên ở phía trước cười cười, “Nhịn một chút nữa thôi, sẽ lập tức đi tới nơi của ba cháu, chú đầu bếp sẽ làm món ngon cho cháu ăn.”Nghiêm Chân hỏi, “Còn xa không ạ?”“Không xa.” Nói xong xe lại một đường mà đi tới, thẳng tắp tới khu vực 935 đang vững vàng nằm ở nơi đó.Nghiêm Chân nắm tay Gia Minh xuống xe, đánh giá sơ qua một chút, nơi này cùng với nơi diễn tập ở thảo nguyên kia cũng không khác nhau nhiều lắm, thậm chí theo bọn họ còn giống nhau nữa bởi vì lúc này ở đây cũng đang ăn liên hoan. Nhưng cũng không phải giống như bên kia, vì ở đây trên khuôn mặt từng người lính đều lộ ra vẻ tươi cười.“Hai người hiện tại ở chỗ này đợi một chút, tôi đi tìm tham mưu trưởng.” Khương Tùng Niên nói xong rồi nhìn xung quanh sau đó nở nụ cười, “Nhắc tào tháo là tào tháo tới liền, hai người xem.”Nghiêm Chân nhìn theo phương hướng mà vị thiếu tá kia chỉ, chỉ thấy vài người đứng dưới một cây đại thụ, tư thái cao ngất, cho dù hình ảnh lúc ẩn lúc hiện mờ mịt nhưng cô vẫn nhìn rất rõ ràng. Khương Tùng Niên chậm rãi đi qua bên đó mà chân của cô giống như bị đóng đinh ngay tại đó, vẫn không nhúc nhích được.Cô thật sự là đã nhìn thấy được anh.

Bình luận

Truyện đang đọc