QUÂN HÔN BÍ MẬT

Giống như đôi mắt của cô đang nhìn vào một đường hầm sâu thẳm, trước mắt một mảnh tối đen, cô chỉ có thể cứ thong thả như vậy mà đi về phía trước thôi.

Không khí nơi này mang theo hương vị ẩm ướt, cảm giác lành lạnh khiến cô nhịn không được mà rùng mình. Không thấy đầu và cuối nhưng vẫn phải đi về phía trước, cô không thể ngừng ở chỗ này được.

Trong không gian chật hẹp, quả thực như muốn ngạt thở, cô xoay ngươi dùng hết khí lực đi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt cô bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, tiện đà có không khí mới mẻ xộc vào trong khoang mũi, cô chầm chậm thả lỏng tinh thần, mở mắt… mới phát hiện đây là giấc mơ.

Nghiêm Chân nháy mắt mấy cái, nhìn lên trần nhà ở phía trên đầu.

Nằm ở nơi kiến cố này làm cho cô hiểu được, đây là một lều trại của quân đôi. Như vậy, cô bây giờ đang ở nơi nào.

Cô vừa trở mình muốn đứng dậy, thì bị cái gì đó ràng buộc một chút nên cô dừng động tác lại.

Nghiêm Chân buồn bực rũ mắt nhìn lại, mới phát hiện mình còn đang truyền dịch. Chai dịch được gắn ở đầu giường, trừ cái đó ra còn có một bình dưỡng khí.

Nhìn những thứ này khiến cho đầu óc của cô choáng váng.

Bỗng nhiên mảnh vải trước giường giật giật, một cậu lính mặc quần áo binh lính đang dò xét khiến cho Nghiêm Chân bị dọa cho sợ, vừa định kêu cậu ta thì cậu ta đã quay người đi ra ngoài.

Nghiêm Chân không khỏi ngạc nhiên một chút, đang nghĩ muốn kêu cậu ta lại. Nhưng vừa mới hô lên được một từ “Cậu…” thì bị tiếng nói của mình làm cho hoảng sợ. Cô bị làm sao vậy?

Cũng may người lính kia cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghe thấy tiếng động nên mới vén tấm vải lên lần nữa, lúc này mới phát hiện ra Nghiêm Chân đã dậy rồi.

“Chị dâu, chị tỉnh rồi?” Cậu lính kia vui mừng nhìn cô.

Nghiêm Chân nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ vào cổ họng của mình ý bảo là cô nói không được. Cậu lính thông minh kia ngay lập tức chạy ra gian ngoài dùng một cái cốc sạch rót cho cô một cốc nước ấm.

Cầm cốc nước ấm ở trong tay, cái miệng nhỏ của Nghiêm Chân thử mở miệng nói mấy lần, cổ họng mới có thể phát ra tiếng, “Tôi là đang ở đâu thế này?”

Cậu lính kia nói giọng Hà Nam rất êm tai, “Đây là phòng y tế của quân đoàn ở đây, chị dâu đã nằm ở chỗ này được một lúc rồi. Chị nằm nghỉ ở đây cũng đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi.”

Nghiêm Chân trầm mặc trong chốc lát thì mới tiếp tục hỏi, “Tôi… làm sao vậy?”

“Chị dâu, khi chị được đưa tới đây thì đang bị sốt nhẹ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Cũng may truyền nước và dùng bình thở nên hiện tại tình huống của chị đã tốt lên một chút rồi, phải không?”

Nghiêm Chân gật gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn người lính mặc quân trang màu xanh này rồi mới thấp giọng hỏi, “Tôi còn chưa có hỏi… xưng hô với cậu như thế nào?”

Cậu lính kia ngượng ngùng, đưa tay ra vuốt sau đầu, “Em họ Mao, đến từ Hà Nam. Chị cứ gọi em là Tiểu Mao là được rồi.”

Tiểu Mao? Nghiêm Chân cười cười, nhìn quanh bốn phía, chần chờ một lát rồi mới hỏi, “vậy…Cố…”

Mới nói hai chữ, Tiểu Mao lập tức hiểu được ý tứ của cô, “Cố tham mưu trưởng đang ở gian ngoài nghỉ ngơi. Tham mưu trưởng đã ngồi trong này hai giờ, chị đỡ sốt thì anh ấy mới ra ngoài.” Nói xong lền vỗ sau đầu, “Ai chà, em đã quên mất. Tham mưu trưởng dặn khi nào chị tỉnh thì lập tức gọi anh ấy.”

Nói xong liền chạy ra ngoài.

Nghiêm Chân la lên vài tiếng, nhưng cổ họng không nói được nên cũng không gọi cậu ta lại được, nhất thời có điểm nhụt chí. Quên đi, để cậu ta đi đi.

Cô giương mắt, yên lặng đánh giá bốn phía. Doanh trại này có chút cũ, trên vách tường màu xanh lục kia có hơn phân nửa bị bong ra thành từng mảng. Ở đầu giường có một chiếc tủ sắt bị rỉ, ngay cả cái cốc mà cô cầm trong tay cũng lộ ra dấu vết của thời gian. Nhưng tất cả đều đang rất yên tịnh.

Nghiêm Chân nhìn thấy trên người mình mặc hai cái áo khoác quân đội rất dày, có cảm giác được quan tâm.

Nhìn trước cửa sổ có đặt một cái ghế dựa, Nghiêm Chân lại nghĩ, vừa mới rồi anh thật sự ngồi ở chỗ này sao?

Không đợi cô từ cảnh trí này mà tìm ra dấu vết để lại, Tiểu Mao đã mở cửa đi vào, đi theo phía sau là hai thân ảnh cao lớn, một người là Bàng Khải, một người khác là Cố Hoài Việt.

Nghiêm Chân lẳng lặng nhìn anh, thời tiết lạnh như thế này mà anh chỉ mặc một bộ thường phục đơn giản như vậy.

Cố Hoài Việt thật ra không cảm thấy lạnh, buông đồ giữ ấm trong tay xuống đi đến bên giường.

Chống lại ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Nghiêm Chân, anh do dự một chút rồi mới đưa tay, vén mái tóc trên trán của cô lên, thử độ ấm trên trán của cô.

Tiểu Mao ở một bên tích cực nói, “Tham mưu trưởng, anh yên tâm đi. Chị dâu không còn sốt nữa.”

Anh cười nhẹ, dùng lòng bàn tay thử độ ấm mới an lòng.

“Em cảm thấy thế nào rồi? Có đói bụng không?” Anh thấp giọng hỏi, từ khi xuống máy bay đến giờ cũng đã qua rất lâu rồi nhưng cô chưa có ăn được gì. Anh đã dặn người của căn tin trong doanh trại nấu một ít cháo, luôn luôn nóng, chờ cô tỉnh dậy sẽ ăn. Cái đó Nghiêm Chân cũng không để ý, giờ phút này bị anh hỏi thì cô mới cảm giác trong bụng hoàn toàn trống rỗng.

Mùi thơm của cháo bay khắp nơi, Nghiêm Chân một bên ăn cháo một bên nghe Bàng Khải nói.

“Em vừa rồi dọa cho bọn anh chết khiếp, bị sốt lại còn nói mớ, thời điểm Tiểu Mao châm cứu trên mu bàn tay của em mà tay của nó cũng phải run lên.”

Tiểu Mao xấu hổ không thôi.

Nghiêm Chân cười cười, ôn nhu nói, “Làm phiền mọi người rồi, Bàng đội trưởng.”

Bàng đội trưởng vung tay lên, “Không sao đâu.” Bàng Khải cười tủm tỉm, “Nhờ phúc của cô, tôi mới có thể thấy được bộ dạng thực sự tên lính trinh sát nằm trong đội quân mũi nhọn của quân đoàn trước đây trước mặt vợ mình.”

Nghe và hiểu được ý trong lời nói của Bàng đội trưởng, mặt Nghiêm Chân chợt nóng lên. Nhưng người nào đó tuy bị điểm danh chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục đút cháo cho cô.

Đúng vậy, anh đang đút cháo cho cô.

Ai nói rằng trong lúc này tay trái của cô đang găm kim truyền dịch, mà tay kia đang được Tiểu Mao châm cứu lại đang không ngừng run lên chứ. Tiểu Mao cũng thực ủy khuất, nếu đổi lại là một chiến hữu bình thường nào của cậu thì trực tiếp vấn lên rồi nhưng người này thì không giống như vậy. Đầu tiên người này là phụ nữ, thứ hai nữa đó là chị dâu, càng quan trọng hơn là vợ của thủ trưởng, đây chính là nhiều trận đấu diễn ra cùng một lúc.

Cho nên nói, muốn oán chỉ có thể oán cô. Ai bảo cô tham lam, muốn ăn cháo làm chi.

Thời gian cũng đã khuya, thấy Nghiêm Chân cũng không có việc gì rồi, Bàng Khải cũng đang chuẩn bị trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Đừng nói là Tiểu Mao mà ngay cả vị đội trưởng này cũng bị hoảng sợ. Khi xe đã chạy tới dưới lầu của nhà khách trong quân đoàn , hắn vừa định nhìn hai người xuống xe thì phát hiện ra sắc mặt của Cố Hoài Việt ngồi ở phía sau có chút không thích hợp. Chỉ nghĩ là phản ứng khi lên cao nguyên, nhưng khi hỏi đến mới biết được là Nghiêm Chân phát sốt.

Phát sốt có thể coi là chuyện nhỏ nhưng ở nơi này thì nó cũng có thể đoạt đi mạng người. 1 phút cũng không dám trì hoãn, trực tiếp đưa tới phòng y tế để thở oxi và chuyền nước biển, sợ lại bị chuyển thành phổi ứ nước. Cũng may nhiệt độ hạ xuống, nếu không…

Hắn nhìn nhìn Cố Hoài Việt nghiêm trang trước đây giờ vẫn đang đút cháo cho vợ, nếu có chuyện gì thì tiểu tử này nhất định sẽ hối hận.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, Nghiêm Chân một bên ăn cháo một bên dùng mắt vụng trộm đánh giá anh.Biểu tình vẫn đạm mạc như nước, nhưng trong sâu thẳm của cặp mắt kia lộ ra sự mệt mỏi cùng uể oải.

Ăn xong cháo, Cố Hoài Việt đem bát không đưa cho Tiểu Mao, nhờ cậu ấy mang ra ngoài rồi nhân tiện nhờ cậu ta điều chỉnh tốc độ truyền dịch một tí. Nghiêm Chân yên lặng nhìn anh làm tất cả, thật lâu sau mới thấp giọng nói một câu xin lỗi.

Không tự giác, cô còn có cảm giác thật có lỗi.

Nói gì chứ, thân thể của cô đã biết kháng không được hai bao gạo mà còn đòi cứng rắn đi đến loại địa phương này, cô xứng đáng với kẻ chấp chứa lý luận cùng với tiểu gia hỏa Cố Gia Minh kia rồi.

Động tác trên tay của Cố Hoài Việt ngừng lại một chút, anh cười nhẹ rồi đem chai dịch treo lên tốt sau đó mới nói, “Không có việc gì. Em có phản ứng này cũng là bình thường, nghỉ ngơi nhiều thì tốt rồi. Đêm nay sẽ ngủ lại phòng y tế của quân đoàn vậy, không ép buộc phải đến bên nhà khách đâu.”

“Vâng.” Cô hướng ổ chăn bên trong cọ cọ, lo lắng nháy mắt bao vây lấy cô.

“Ngủ đi.” Anh cuối cùng nhìn cô một cái, tắt ngọn đèn trong phòng chỉ chừa ngọn đèn ngủ đầu giường.

“Vậy còn anh.?” Sự lo lắng vây quanh lấy cô, cô mở to mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn anh. Chỉ thấy anh nghiêng người qua, thay cô dịch dịch góc chăn, ngón tay lơ đãng cọ qua hai má của cô, cảm giác lạnh lẽo làm cho cô hơi co rúm lại một chút. Anh như nhận thấy được, liền thật cẩn thận không hề đụng tới cô.

“Chờ em ngủ lại anh sẽ đi ra, anh ở gian phía ngoài. Em có gì thì cứ gọi anh.”

“Vâng.” Cô mơ hồ nói không rõ tiếng, cô bỗng nhiên cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, giơ tay bắt lấy tay anh rồi nói, “Anh mặc thêm quần áo vào đi, trời lạnh lắm.” Nói xong, liền ngủ.

Bị bàn tay ấm áp cầm lấy, Cố Hoài Việt ngẩn người, thật lâu sau anh khẽ nở nụ cười, rút tay ra rồi đem cánh tay của cô bỏ vào trong chăn, tắt đèn rồi đi ra ngoài.

….

Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, Nghiêm Chân cảm giác được mình đã tốt hơn một chút rồi.

Ít nhất đầu không còn choáng ván nhưng cảm giác đau đầu vẫn còn. Cô xoa nhẹ hai bên thái dương, đem quần áo đặt ở trước giường mặc vào. Sau khi xác định đã mặc đủ, cô mới dám chậm rãi đi ra ngoài.

Tối hôm qua cô mơ mơ màng màng ngủ thẳng một mạch đến sáng, ngay cả việc khi nào đến chỗ này cũng không rõ nữa, hơn nữa bóng đêm đen như mực, thẳng đến sáng nay cô mới nhìn rõ được bộ dạng chân chính của quân đoàn này.

Một loạt danh trại được sắp xếp chỉnh tề, trừ những thứ đó ra thì trong khu vực của quân đòan còn lại là một vùng cây cỏ rậm rạp. Một màu xanh lá đậm sắc, có khi những cây cỏ này còn chen lấn vào nơi đóng quân ở đây khiến họ cũng tức giận.

Trên sân thể dục, binh lính đang đem các tư trang lên xe, đây là muốn đưa vật liệu tư trang để tiếp tế. Vì một thời gian dài tuyết rơi nhiều nên đường không dễ đi, dẫn theo đó việc tiếp tế cũng bị ngừng lại một thời gian. Thấy các thứ còn trong kho sắp cạn kiệt, quân đoàn lập tức tổ chức người đưa vật tư.

Chính là…

Nghiêm Chân nhìn cảnh tượng ở cách đó không xa. Một mảnh trắng phau phau, lường trước được đường xá kiểu này cũng không dễ đi.

Tiểu Mao bưng thùng giữ ấm hướng phòng y tế đi tới, thấy cô cũng vui mừng cúi chào.

Nghiêm Chân mỉm cười, “Tham mưu trưởng của cậu đâu rồi?”

“Tham mưu trưởng đang cùng đội trưởng chỉ huy mọi người chuyển vật tư, trong chốc lát nữa thì đoàn xe sẽ xuất phát.”

A, Nghiêm Chân nghĩ tới tối hôm qua đi ở trên đường, Bàng Khải có nói sẽ cho bọn họ hôm nay đi theo đoàn xe tiếp tế vật tư này lên liên khu 7.

Nghiêm Chân suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.

Tiểu Mao vội kêu cô, “Chị dâu, chị ăn điểm tâm trước đi. Hơn nữa tham mưu trưởng nói hôm nay để chị ở lại quân đoàn nghỉ ngơi cho tốt. Anh ấy cùng đội trưởng sẽ đi lên liên khu 7.”

Để cho cô ở lại đây ư?

Nghiêm Chân mất vài phút mới tiêu hóa được những lời này, xoay người đi đến sân thể dục, để lại Tiểu Mao với vẻ mặt đau khổ đứng ở đó.

Bàng Khải một bên ôm ngực, một bên chỉ huy mọi người chuyển vật tư cùng các thứ cần thiết lên xe.

Phía nam của Tây Tạng là địa khu mà vừa vào mùa tuyết rơi cho đến nay đã có mấy đợt tuyết rơi nhiều, thời tiết nhiều ngày cũng không tốt lên, tối thiểu không thấy tuyết rơi nữa mà thôi. Nhưng tuyết đã tích tụ rất dày, cho nên lần vận chuyển vật tư này anh cần phải đi theo. Anh ở trong này cũng đã 23 năm rồi, hơn nữa anh cũng có kinh nghiệm lái xe khi cao nguyên có tuyết thế này. Nhưng nhìn bộ dáng cau mày, hai tay khoanh trước ngực của anh thì không khỏi làm cho người ta lo lắng về đường xá của chuyến đi hai ngày này, anh có thể chống đỡ được hay không.

Một thượng úy nói, “Đội trưởng, hôm nay anh đừng đi, ở lại doanh trại nghỉ ngơi một ngày đi.”

Bàng Khải xoay người trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Thân thể của tôi thì tôi biết rõ ràng, cậu không cần nói lời vô nghĩa.”

Thượng úy kia cũng không có lên tiếng nữa, nhìn sang Cố Hoài Việt như muốn cầu viện. Nhưng cậu ta sai lầm rồi, không nên nhìn quân hàm người này so với Bàng Khải lớn hơn. Nhưng lời nên nói cũng phải nói, mà cũng phải châm chước, “Cậu ấy nói rất đúng, thân thể của anh không thích hợp để hành quân gấp, lần này tôi thay anh tới đó.”

Bàng Khải cũng không cho anh sắc mặt hòa nhã, “Cậu cũng đừng dài dòng nữa.” Huấn một câu, chậm lại ngữ khí, “Nhưng vợ của cậu thì hôm nay tốt nhất nên ở lại chỗ này nghĩ ngơi một chút.”

Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát, khi anh đang chuẩn bị nói cái gì đó thì phía sau truyền đến một giọng nữ, “Em muốn đi.”

Không hề nghi ngờ gì nữa, là Nghiêm Chân.

Cố Hoài Việt xoay người sang chỗ khác, nhìn cô đang khoác chiếc áo khoác quân phụ rộng thùng thình, biểu tình của cô rất nghiêm túc.

Nghiêm Chân vò vò tóc, mím môi rồi nói, “Em nghĩ em nên đi cùng mọi người.”

“Thân thể của em còn chưa khỏi hẳn.” Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn cô rồi thấp giọng nói.

Đây là uyển chuyển cự tuyệt, Nghiêm Chân cười khổ. Ai bảo thân thể này của cô lại chịu thua kém chứ nhưng nếu để cô ở lại đây mấy ngày chờ bọn họ trở về, vậy chẳng phải là cô đến đây không công rồi sao?

“Em biết. Nhưng em không nghĩ đến đây không công như vậy.” Cô ôn nhu nói, trong ánh mắt có sự kiên đinh, quyết không từ bỏ làm cho anh không thể lập tức nói ra lời cự tuyệt. Nhưng ở phía sau Bàng đội trưởng cười ha hả, vỗ vỗ vai anh, “Đi, đừng tranh cãi nữa. Hôm nay cùng nhau đi, lên liên khu 7 mở đại hội.”

Tuyết đọng quá dày, không ít đoạn đường khó đi, chỉ riêng việc dọn dẹp các chướng ngại vật cũng hao phí mất từ một đến hai giờ.

Thời điểm đến nơi đã là 5h chiều, khoảng cách từ buổi sáng theo đoàn xuất phát đến giờ cũng đã mười mấy giờ.

Lại một lần nữa xuống xe, hô hấp dưới bầu không khí mới mẻ khiến cô có cảm giác thật tốt. Nghiêm Chân chậm rãi vặn thắt lưng, nhưng ngẩng lên lại mở to mắt, cô nhìn thấy một loạt binh lính xếp thành hàng đang ngây ngốc nhìn cô.

Nhìn trong chốc lát, Nghiêm Chân cũng ngạc nhiên.

Bàng Khải cười, nhìn người nào đó liếc mắt một cái rồi hô một tiếng, “Triệu Văn Giang, lập tức tổ chức liên đội của cậu lại đây chuyển vật tư.”

Triệu Văn Giang lập tức hoàn hồn, hắng giọng hô một tiếng, “Vâng.”, rồi lập tức dẫn người của cậu ta là một đám “binh lính nhút nhát” đi chuyển vật tư.

Nghiêm Chân nhịn không được xì cười một tiếng. Phụ nữ ở trong bộ đội là một vật hiếm lạ, nhất là đối với đàn ông đóng quân ở biên phòng mà nói lại càng hiếm hơn. Cũng không thể nói họ là những binh lính nhút nhát, vì không có ai qua điện thoại thông báo cho họ biết trong đoàn đi tới lần này có phụ nữ, hơn nữa là một người rất xinh đẹp nha.

Bàng Khải cùng người nào đó đứng song song, cười mắng, “Đúng là đám nhút nhát, tám đời chưa thấy qua phụ nữ.”

Người nào đó cười nhẹ, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao gầy yếu ớt ở phía trước, chậm rãi nói, “Đại khái đối với bọn họ mà nói là một sự vui mừng ngoài ý muốn đi.”

Với bọn họ là như thế. Với anh cũng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc