QUÂN HÔN BÍ MẬT

Sáng sớm hôm sau khi ngủ dậy, bên ngoài đã có tiếng người ồn ào.Xốc rèm cửa sổ lên thì thấy đúng là thời gian ăn điểm tâm, rất nhiều chiến sĩ đều cầm lấy một cái cặp lồng cơm tự đi lấy cơm cho mình.Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy bạn nhỏ Cố Gia Minh ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt của cô. Thấy cô tỉnh lại, vui sướng không ngừng, “Cô giáo Nghiêm tỉnh dậy đi, nhanh rời giường đến ăn cơm.”Tiểu gia hỏa này lại dậy sớm như vậy sao? Cô giáo Nghiêm không khỏi có chút xấu hổ, một bên rửa mặt một bên hỏi, “Ba em đâu rồi?”“Ba em đi có việc rồi, để em chờ cô giáo rời giường rồi cùng nhau ăn điểm tâm.” Bạn nhỏ Cố Gia Minh ngoan ngoãn đáp, lại nhịn không được mất mát, “Thủ trưởng chỉ thị, ăn xong điểm tâm sẽ về nhà.”“Vậy không tốt sao?”Bạn nhỏ nào đó nhất thời trợn tròn mắt liếc cô một cái, “Tốt cái gì, hai chúng ta phải về nhà rồi.”Động tác lau mặt của Nghiêm Chân dừng một chút, trên mặt nhịn không được mà nổi ba vạch hắc tuyến. Đúng lúc này có người gõ cửa, tiểu tử kia nhanh chóng ra mở cửa, Nghiêm Chân nhịn không được mà nở nụ cười.Người đến là Tiểu Mã, bưng một cái cặp lồng cơm tiến vào. Nhanh chóng đem giường xếp thu hồi, lại đem ra một cái bàn và hai cái ghế cho bọn họ ngồi ăn bữa sáng.Động tác lưu loát vô cùng khiến Nghiêm Chân giật mình.Tiểu Mã nhìn biểu tình của Nghiêm Chân, ngượng ngùng vỗ lên đầu, “Chị dâu, ăn điểm tâm đi.”Nói xong mở cặp lồng cơm ra, lại là đồ ăn cùng bánh bao, sáng sớm còn có thêm một chén mỳ sợi. Không có gì đa dạng, phân lượng cũng rất chừng mực, đủ ba bốn người ăn.Nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có hai người, nhiều lắm lãng phí nha. Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, rồi kêu Tiểu Mã ngồi xuống cùng ăn nhưng Tiểu Mã lập tức thụ sủng nhược kinh mà lắc đầu, “không cần, không cần. Người của ban em đã ăn rồi, chị dậu cứ ăn đi.”Nói xong liền chạy như bay ra ngoài, nếu Nghiêm Chân không nhìn lầm thì sắc mặt Tiểu Mã đỏ đến tận cổ rồi.Cô giật mình một chút rồi không khỏi nở nụ cười.Vừa cơm nước xong thì liền có tiếng gõ cửa, Nghiêm Chân đứng dậy ra mở cửa liền nhìn thấy một người mặc phục binh đang ở cửa thò đầu ra nhìn.Cô có chút chần chờ, “Cậu tìm ai vậy?”Quân hàm chỉ có một gạch nên người đang nhìn Nghiêm Chân này là một chiến sĩ bình thường, sau đó người này làm động tác quân lễ khiến Nghiêm Chân nhất thời lờ mờ.Hình như cảm giác được động tác của mình có chút đột ngột nên vị binh nhì họ Trương này ngượng ngùng đem tay hạ xuống, “Chị dâu, xin lỗi, tối hôm qua em không biết là chị.”Một câu, chỉ cần một câu khiến cho Nghiêm Chân nhớ lại chuyện tối hôm qua. Cô thử hỏi thăm dò, “Tối hôm qua, người gác là cậu sao?”Tiểu Trương gật gật đầu.Cái này không riêng gì Tiểu Trương ngượng ngùng mà ngay cả Nghiêm Chân khi hiểu ra cũng có điểm không được tự nhiên. Cô há miệng thở dốc, khó khắn lắm mới nói ra được một câu, “Không có việc gì, là tôi không đúng.”Tiểu Trương lắc đầu nói, “Ở chỗ này của chúng em đã lâu không có người nhà tới qua rồi, thời điểm tối hôm qua chị đến thì em đang đi gác cho nên cũng không rõ lắm. Sáng nay hỏi tiểu đội trưởng Mã mới biết được.”“Không có việc gì.” Nghiêm Chân cười cười, nhanh tay nhanh mắt đưa cặp lồng cơm giao cho cậu ta, “Giúp tôi đem cái này mang ra ngoài đi. Cảm ơn cậu.”Tiểu Trương làm quân lễ rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh đi ra ngoài.Nghiêm Chân đứng ở nơi đó, khóe môi không khỏi cong lên.Thởi điểm khi còn ở trong bộ đội lúc còn nhỏ, khi đó là ở tại viện giành cho người nhà, chung quanh đều là chị dâu cùng mấy đứa cháu. Khi đó ba mẹ cô đã ly hôn, bà nội cùng cô ở trong đại viện, khi toàn bộ quân đoàn chưa dời đi thì bọn họ sẽ ở trong một cái huyện nhỏ ở thành phố L, đường cũng không dễ đi, ba cũng sẽ không cho bà nội mang cô đi ra ngoài. Khi đó niềm vui lớn nhất của cô chính là đi quanh quẩn trong danh trại của ba.Khi đó ba cô là sĩ quan hậu cần, chủ quản thức ăn, mỗi lần đi đến đó thì các chú đầu bếp ở đó đều đưa thật nhiều hoa quả cho cô ăn, còn để cho cô vụng trộm ăn chứ không thể để cho ba cô nhìn thấy được vì sẽ bị đánh bằng roi.Ba cô biết được, luôn dở khóc dở cười mà mắng nhóm người này là binh tồi.Hiện tại ba cô cũng đã mất, những người lính năm đó cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ còn lại những ký ức khó có thể quên ở nơi đó.Mấy năm nay những chiến sĩ này có lẽ cũng đã nhiều năm chưa về nhà, thấy được người nhà của bất kỳ người chiến sĩ nào đó thì toàn thể đều cảm thấy thân thiện, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy thực vinh hạnh.Một bên bị bạn nhỏ Cố Gia Minh túm lấy tay áo của mình, khó hiểu mà hỏi, “Chú vừa nãy nói gì vậy cô?”Nghiêm Chân nhìn cậu bé, đôi mắt hơi hơi chuyển rồi nói, “Bí mật.” Cô cũng không quên tiểu gia hỏa này lừa cô như thế nào đâu, nhưng đều đã đến đây rồi cô cũng nên ở lại trong chốc lát đi.………………..Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, Nghiêm Chân vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang đáp xuống ở khoảng đất cách đó không xa.Cố Hoài Việt cùng Lưu Hướng Đông đều ở bên ngoài chờ, thời điểm Nghiêm Chân đi ra thì gặp phải Cao chính ủy Cao Tường từ trên lầu đi xuống. Cao chính ủy tối hôm qua đi làm công tác tư tưởng cho các chiến sĩ, buổi sáng hôm nay mới trở về, nhưng nghe nói tối hôm qua có người nhà của tham mưu trưởng Cố Hoài Việt tới đây nên nhất thời hứng thú.Anh ta đi lại, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Là người nhà của Hoài Việt sao?”Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Cao chính ủy một cái rồi gật gật đầu. Cao chính ủy cũng cười cười hòa ái, “Không cần khẩn trương, tôi là chính ủy Cao Tường của sư đoàn A. Chào cô.”Nghiêm Chân cùng anh ta bắt tay.“Tôi cùng Hoài Việt làm việc ở sư đoàn A lâu như vậy, đây là lần đầu tiên người nhà của hắn đến đây. Nơi này điều kiện không tốt, nếu chiếu cố không được chu toàn cho cô thì mong cô thông cảm.”Không hổ là người làm công tác tư tưởng, vừa lên tiếng đã trấn an người.Nghiêm Chân quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng lắc đầu, “Không sao đâu ạ.” Cô có chút xấu hổ cười cười, “Cũng là chúng tôi tới không đúng lúc.”Cao chính ủy lắc đầu, thấy xa xa có vài người đang hướng phía họ đi tới nên cũng biết thời gian không đủ để hàn huyên nhiều, liền cười nói, “Tịch tư lệch của quân khu tới đây, là thủ trưởng của Hoài Việt, cô có muốn đi ra gặp một chút không?”“Tôi? Có thể chứ?” Nghiêm Chân cảm thấy chủ ý này không được tốt lắm.“Đi thôi.”Chuyến đi sư đoàn A của Tịch Thiếu Phong cùng với quân trưởng Triệu Kỳ Sơn của tập đoàn quân. Vừa xuống máy bay liền thấy mọi người đang chờ, Lưu Hướng Đông tay mắt nhanh lẹ đưa cho thủ trưởng một chiếc áo khóac nhưng bị Tịch Thiếu Phong đẩy ra.(Tập đoàn quân : gồm nhiều sư đoàn. Người đứng đầu nhiều sư đoàn có chức vị là thiếu tướng. Ở việt Nam thiếu tướng có thể nắm giữ vị trí tư lệch hoặc phó tư lệnh của liên binh đoàn, sư đoàn trưởng….)“Thảo nguyên gió lớn, tư lệnh nên mặc cái này vào đi.”Tịch Thiếu Phong đứng thẳng, trừng mắt nhìn anh, lớn giọng nói, “Mấy thứ đồ chơi này, không mặc.”Lưu Hướng Đông vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Cố Hoài Việt mà Cố Hoài Việt cũng gật gật đầu, ý bảo anh ta an tâm không có việc gì chớ hoảng. Thân thể của Tịch tư lệnh không tốt, điểm nhỏ ấy cho dù người ở trong quân khu biết đến không nhiều nhưng trong một lần trước khi quân diễn bắt đầu, anh cùng Lưu Hướng Đông cùng đi một chuyến quanh quân khu, vừa vặn đụng phải bác sĩ tới kiểm tra & chăm sóc sức khỏe cho các chiến sĩ. Vị bác sĩ chăm sóc sức khỏe này trước kia từng làm việc chung với Cố lão gia một thời gian nên có hàn huyên một chút, không cẩn thận đem bệnh tình của Tịch tư lệnh để lộ ra.Ung thư gan ở giai đoạn đầu..Triệu Kỳ Sơn đi phía sau Tịch Thiếu Phong, “Lần này các cậu đánh cho sư đoàn D thật thảm.”Lưu Hướng Đông cất cao giọng mà nói, “Diễn tập chính là lúc kiểm nghiệm sự nhìn xa trông rộng của một người chỉ huy cùng với năng lực tác chiến của các chiến sĩ, không phát huy được thực lực sao còn gọi là kiểm nghiệm chứ?”“Không dựa theo kế hoạch diễn tập là chủ ý của ai?” Vốn sư đoàn A và sư đoàn D đều cùng nhau đứng thứ 6 nhưng nay đảo ngược cái đã đứng đầu rồi.Lưu Hướng Đông nhất thời nghẹn lời, chủ ý này đầu tiên chính là do Hoắc Trí Viễn đề suất nhưng cũng phải đưa cho người làm sư trưởng anh đây phê chuẩn. Lảm gì cũng không thoát được có liên quan, Hoắc Trí Viễn từng nói, “Không nghĩ sẽ đem diễn tập trở thành nơi diễn trò, kịch bản đều cho anh đặt ra tốt rồi, còn đánh cái trận gì nữa hả?”Lúc này Cố Hoài Việt mới nói, “Như vậy cũng tốt, để cho sư đoàn D sau này phải chú ý linh hoạt hơn nữa.”Triệu Kỳ sơn nhất thời liền liếc mắt nhìn anh một cái, Tịch tư lệnh cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn lại người thủ hạ duy nhất có phong độ của một vị tướng này, “Cậu … tên tiểu tử này, vẫn cứ như vậy. Bình thường không nói gì nhưng lại là người tính kế rất lợi hại.”Cố Hoài Việt cười nhẹ, không nói gì nữa.Cao chính ủy từ xa thực hiện quân lễ với Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn. Tịch Thiếu Phong hướng hắn gật gật đầu, tầm mắt cũng dừng ở một bóng người nhỏ nhỏ ở bên cạnh anh ta. chỉ thấy tiểu gia hỏa này đầu đội một cái mũ chống phá mìn, hai con mắt sáng lên đang nhìn mình, cũng không phải là sợ mà cứ nhìn trực tiếp nhìn như vậy, tràn ngập tò mò.“Đứa trẻ này là con nhà ai thế?” Trực giác của ông làm ông cảm thấy rất quen mắt, đã gặp qua ở đâu rồi.Cao chính ủy cười cười, định mở miệng giới thiệu nhưng thoáng nhìn qua ba của đứa nhỏ vẫn đang còn ở đây, liền sửa miệng, “Không phải người nhà của tôi.” Sau đó lui về sau ba bước.Tịch Thiếu Phong quay đầu nhìn về Lưu Hướng Đông, “Của cậu sao?”Lưu sư trưởng cười lắc đầu, “Tôi cũng không có được vinh hạnh này.”Tầm mắt của Tịch Thiếu Phong cuối cùng dừng lại trên người Cố Hoài Việt, trên mặt có chút không thể tin, vừa vặn người nọ còn bình tĩnh gật đầu mà nói một câu, “Là người nhà của tôi.”Tịch tư lệnh liền nở nụ cười, cúi người xuống, xoa bóp khuôn mặt của cậu bạn nhỏ Cố Gia Minh rồi nói, “Không cần nói cũng có thể nhìn ra được có điểm giống nhau mà.”Cố Gia Minh nhìn ông lão trước mặt này, là người làm việc cùng với ba sao? So với ông nội của mình còn hòa ái hơn, nhất là còn vỗ vỗ mặt của mình mà hỏi, “Tiểu tử kia, là ai đưa cháu lên đây?”Tiểu tử kia vừa lật mí mắt, nhìn nhìn ông Tịch cùng với ba của mình, một người là biểu tình hòa ái thân thiết còn một người thì không có biểu tình gì.Bất đắc dĩ, tiểu tử kia lui về sau từng bước đem người nào đó đang đứng ở sau lưng Cao chính ủy lôi đi ra… Nghiêm Chân.Một người mặc chiếc áo rộng thùng thình đội chiếc mũ khiến che đi nửa khuôn mặt của cô, nhưng Nghiêm Chân vẫn có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt tóc rồi hướng Tịch tư lịch cúi đầu chào, “Là cháu dẫn thằng bé đến đây.”Lời vừa ra khỏi miệng lập tức chứng minh giới tính của cô—là nữ.Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn đều ngây ngẩn cả người.Vẫn là Tịch tư lệnh phản ứng lại trước tiên, liền tháo mũ xuống, nhìn về phía Nghiêm Chân rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Đây là… cậu.. vợ?”Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn Nghiêm Chân một cái rồi thản nhiên gật đầu, “Thằng oắt con này cứ cuốn lấy cô ấy, Nghiêm Chân đành dẫn thằng bé đến đây.”Nghiêm Chân có chút khẩn trương nhìn Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn, tay không tự giác được mà nắm chặt tay của tiểu tử kia. Nắm chặt đến nỗi lông mày của tiểu tử kia cũng đã nhíu lại nhưng không dám kêu đau.Bởi vì nhóm người trước mặt này đều có biểu tình tò mò đến kỳ quái, thoạt nhìn vị thủ trưởng này cũng giống như là một người ba vậy.Tịch Thiếu Phong dừng ở trên người Nghiêm Chân một lát, ngoài dự đoán của mọi người nói, “Được, được, được.”Nghiêm Chân bị ba từ được này của vị thủ trưởng nào đó làm cho từ lo lắng chuyển thành hoảng sợ, mi mắt nhảy lên một chút thì đã thấy Tịch Thiếu Phong vươn tay đến trước mặt cô, “Xin chào.”Nghiêm Chân cũng đưa tay cầm chặt tay phải của ông,vết chai ở tay thật là dày khiến tay bị đau.Mắt thấy Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn đi vào trong phòng thì Nghiêm Chân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.Cố Hoài Việt ở phía sau cười khẽ một chút, “Tịch tư lệch là thủ trưởng của anh, em không cần phải khẩn trương.”Nghiêm Chân nhìn anh, gật gật đầu.Cố Hoài Việt cúi người sửa sang lại quần áo cho Gia Minh rồi nói với Nghiêm Chân, “Hiện tại tạm thời còn chưa đưa hai người đi được, nếu em đồng ý thì có thể ở đây đi dạo một chút, anh sẽ an bài một chiến sĩ đi cùng hai người.” Nói xong gọi Tiểu Trương lại đây.Tiểu Trương thực hiện quân lễ xong, lộ ra một nụ cười ngại ngùng, “Chị dâu, chị muốn đi nơi nào?”Tầm mắt của Nghiêm Chân căn bản còn dừng lại ở bóng dáng của Cố Hoài Việt, nghe được câu hỏi của Tiểu Trương thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, “Tùy tiện đi một chút đi.”Cuối tháng 11.Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở thảo nguyên này chênh lệch rất lớn, sáng sớm sau một đêm thì nơi đây luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù thật dày. Nghiêm Chân nhìn Tiểu Trương một thân áo chiến sĩ đơn bạc, không khỏi cảm thán, trải qua huấn luyện xác thực cũng không giống trước nữa, tố chất thân thể căn bản không còn là ở cấp một như ban đầu nữa. Cũng đừng nhìn Tiểu Trương chỉ là một chiến sĩ mới nhưng bước đi cũng đã uy nghiêm hơn rất nhiều.Nghiêm Chân không khỏi nở nụ cười, một bên nhìn tiểu tử kia không cho cậu bé chạy loạn, một bên hỏi Tiểu Trương, “Tiểu Trương à, cậu đi như vậy không biết là không được tự nhiên lắm sao?”Tiểu Trương quay đầu khó hiểu nhìn cô.Ý cười trên khuôn mặt của Nghiêm Chân càng tăng, cô nói với cậu ta, “Thoải mái, thoải mái đi.”Cô chậm rãi đi phía sau cậu ta, nhìn cảnh thảo nguyên ở bốn phía chung quanh. Đây có thể xem là một ngày nghỉ ngoài ý muốn đi, dù sao cuộc sống ở thành phố C cũng đã hình thành thói quen bận rộn, đến một nơi thảo nguyên rộng bao la như vậy thì trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.“Tiểu Trương, thời điểm tuyết rơi ở thảo nguyên này thì nơi đây sẽ thành hình dạng nhu thế nào?” cô bỗng nhiên tò mò.Tiểu Trương có thói quen ngượng ngùng cúi đầu, “Em là lính mới, còn chưa thấy qua mùa tuyết rơi nơi thảo nguyên này.”“Cậu chờ mong sao?”Tiểu Trương gật gật đầu, nói thêm vài câu, “Nhà em ở phía nam, là nơi tuyết rơi rất ít, đây là lần đầu tiên em đến Phương bắc cho nên muốn nhìn cảnh tuyết rơi ở nơi này. Nghe tiểu đội trưởng Mã nói, nơi này tuyết rơi cả mấy ngày mấy đêm không ngừng, một chút tuyết thôi thì chúng em cũng đã vất vả rồi.”“Vì sao?”“Bởi vì toàn sư đoàn ở đây đều dựa vào đoàn xe tiếp viện đưa lương thực lên hàng tuần, tuyết rơi thì đoàn xe sẽ không đến được đây.”Thì ra là thế, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt người chiến sĩ trẻ còn chưa rút đi dấu vết non nớt của tuổi mới lớn đang đứng trước mặt này, “Tiểu Trương, cậu nhớ nhà sao?”“Nhớ chứ ạ.” Tiểu Trương thành thực nói, “Nhưng em cũng thích làm bộ đội, nơi này có thể huấn luyện người, có chiến hữu, có tiểu đội trưởng, có tình nghĩa.”Nghiêm Chân cười cười, tiếp tục đi về phía trước.Cô bỗng nhiên hiếu kỳ, Cố tham mưu trưởng thời điểm làm tân binh thì có bộ dạng như thế nào. Ở cao nguyên nơi có độ cao cao hơn mực nước biển là 4000m kia, cuộc sống của anh sẽ như thế nào đây. Có thể hay không cũng như…Đình chỉ, đình chỉ, đình chỉ lại. Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.Nghiêm Chân lấy lại tinh thần thì thấy Tiểu Trương đã lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy cùng một cây bút.Cậu ta nhìn Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Chị dâu, em có thể nhờ chị giúp em một việc được không?”Nghiêm Chân bỗng nhiên có hứng thú, “Cậu muốn nhờ cái gì?”Khuôn mặt của Tiểu Trương đỏ lên, “Em ở nhà có một người bạn gái, hai chúng em cùng học với nhau từ sơ trung, sau cô ấy học lên trung học còn em thi không đỗ nên ở nhà đợi mấy năm qua rồi tham gia quân ngũ. Em nghĩ muốn gửi cho cô ấy một bức thư, thư cũng đã ghi xong rồi, muốn chị xem giúp em một chút.”Thì ra là việc này sao? Nghiêm Chân nhịn không được nở nụ cười, “Sao cậu không tìm tiểu đội trưởng?”Tiểu Trương đưa tay vỗ sau đầu, thành thực nói, “Tiểu đội trưởng cùng với em đều có trình độ văn hóa giống nhau, nhìn không ra được gì đâu?”“Vậy những người khác thì sao?”“Những người khác đều chưa có bạn gái, nói em cho bọn họ xem thư tình chẳng khác nào là hướng giai cấp địch mà thị uy cả.”囧...Nghiêm Chân cầm lấy tờ giấy kia, còn thật sự nhìn nhìn một chút. Cố Gia Minh đã chạy trở về, cũng thò đầu vào giúp vui.Chỉ chốc lát sau, bạn nhỏ nào đó nói ra, “Chữ này viết sai rồi.” Nói xong còn thực khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Trương một cái khiến Tiểu Trương cúi đầu càng thấp.Nghiêm Chân nhìn bốn chữ “Tình đầu sơ khai” trên tờ giấy, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía người nào đó, “Từ này em biết sao? Em nói một chút xem từ nào sai nào?”(Tình đầu sơ khai: dịch sát nghĩa theo người việt mình chính là mối tình đầu của tôi.)Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại một lần nữa liếc mắt xem thường, chỉ chỉ vào một từ, “Từ này viết sai rồi.”Nghiêm Chân càng kinh ngạc, “Vậy đây nên viết từ nào?”Bạn nhỏ Cố Gia minh đắc ý cười cười, lấy bút qua, ở trên tờ giấy viết ra một chữ. Nghiêm Chân cầm lên xem, nhịn không được mà cảm thấy càng hỗn loạn trong cơn gió nơi thảo nguyên này—tình “đậu” sơ khai.Tiểu Trương cũng nhịn không được mà bật cười.Nghiêm Chân làm bộ trợn mắt nhìn bạn nhỏ Cố Gia Minh, “Cố Gia Minh, em có thể để cho cô chút mặt mũi được không?”Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời cảm thấy rất ủy khuất, không phải là đậu gieo vào đất rồi chờ nở hoa hay sao? Ủy khuất, rất ủy khuất.(ý của bạn nhỏ Cố Gia Minh ở đây là tình yêu như cây đậu gieo vào đất chờ nở hoa, còn tình yêu thì theo năm tháng cũng chờ đơm hoa kết trái )

Bình luận

Truyện đang đọc