QUÂN HÔN KÉO DÀI: CỐ THIẾU, SỦNG THÊ VÔ ĐỘ

Cô xấu hổ mặt đỏ rần.

Hương thơm, ủy khuất.

Hai chân cô run lên.

Mỗi một lần ma sát, đều khơi dậy một áng lửa.

Giống như anh muốn hủy diệt ý thức của cô.

Nhưng lại khống chế được lửa.

Tim Hoắc Vi Vũ đè xuống, như muốn vỡ vụn, hi vọng anh nhanh nhanh kết thúc.

Hết lần này tới lần khác anh kiên nhẫn cực kỳ tốt.

"Cố Cảo Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì." Hoắc Vi Vũ tức giận, nắm tay thành quyền.

"Cô nói thử xem?" Anh buông tay, cầm chân của cô.

Bày ra tư thế đỏ mặt.

Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác.

Không muốn nhìn thẳng anh đúng không?

Coi như lòng của cô không thuộc về anh, nhưng thân thể của cô phải thuộc về anh.

Cố Cảo Đình vuốt nhè nhẹ sau lưng cô.

Lưng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, phòng bị nhìn anh.

Anh nhếch miệng, tà tứ lợi hại, thu hết biểu cảm của cô vào mắt, bắn ra tia sáng, mập mờ hỏi:

"Muốn không?"

Hoắc Vi Vũ cắn chặt môi, cô biết là anh cố ý.

Cố ý đánh vỡ tự tôn và ngạo khí của cô.

Nhị ca và tứ ca rất có khả năng đang ở ngoài cửa.

Cửa cũng không khóa.

Có thể vào bất cứ lúc nào.

Anh hỏi cô có muốn không?!!!

Nơi này là nhà ăn mà!!!!

"Cố Cảo Đình, anh nhất định phải làm nhục tôi như vậy sao?" Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói.

"Nhục nhã?" Anh xùy cười một tiếng, nắm chặt tay của cô, đặt lên bụng dưới của anh.

Hoắc Vi Vũ cảm giác được cái kia kia, hoàn toàn thức tỉnh.

"Chỉ cần cô nói muốn, nó liền là của cô." Ánh mắt Cố Cảo Đình sáng rực nhìn cô.

Anh không dễ dàng hứa hẹn, một khi hứa hẹn, liền thành vĩnh hằng.

Câu nói này vô cùng có phân lượng.

Là cô, nếu là người khác đến tư cách chạm cũng không có.

Tim Hoắc Vi Vũ đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới, người anh thích là Phùng Tri Dao, cô chẳng qua là vật để anh phát tiết, nhiệt lượng toàn thân, liền tiêu tán, trở nên băng lãnh.

Không phải người trong lòng của anh, phần này cần, về sau sẽ chán, rồi cũng sẽ không cần nữa.

Cũng giống như nhị ca và Thủy Miểu Miểu.

Cô đã mình đầy thương tích, sợ tổn thương lần nữa, thì chính là vạn kiếp bất phục.

Mất đi thân thể không đáng sợ, đáng sợ là, cả linh hồn cũng mất.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, lạnh lùng nói:

"Buông tôi ra."

Trong mắt của anh bắn ra một đạo sắc bén.

Cúi người hôn lên môi cô.

"Không..." Hoắc Vi Vũ bất ngờ.

Cô không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, hoàn toàn xem cô như thức ăn ngậm vào miệng.

Hoắc Vi Vũ liều mạng đẩy vai của anh, cơ bản không đẩy được.

Cô lui về sau.

Bàn tay anh nắm chặt eo cô, cùi chõ chặn chân cô.

Cô không thể động đậy.

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ." Âm thanh của Lâm Thừa Ân truyền vào, từ từ rõ dần.

Hoắc Vi Vũ khẩn trương, không thể tin được, nhị ca, tứ ca bọn họ mở cửa mà nhìn thấy được cảnh này thì sẽ như nào đây.

"Cố Cảo Đình đừng như vậy, tôi đáp ứng anh, đáp ứng anh, anh buông tôi ra, không nên làm ở chỗ này." Hoắc Vi Vũ dồn dập nói.

Chân Hoắc Vi Vũ cứng đơ, trong đầu trống rỗng.

Rõ ràng cô không nên làm vậy.

Ở chỗ nào đó trong thân thể sợ hãi tột cùng, thật lâu không thể bình phục được.

Cố Cảo Đình búng trán của cô, hô hấp mạnh mẽ, phả vào trên mặt của cô.

Cô ở đây, mà anh, đang chịu dày vò, còn khó chịu hơn cô gấp mười, gấp trăm lần.

Rất là bất đắc dĩ.

"Hoắc Vi Vũ, chừng nào cô mới thích tôi?" Trong mắt anh xuất hiện một tia đau xót:

"Muốn tôi làm thế nào, mới trở thành đàn ông mà cô thích!"

"Tôi thích hay không, anh quan tâm sao?" Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc