"Cô suy nghĩ nhiều, tôi không thích phụ nữ một chân đạp hai thuyền." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, giải thích nói: "Tôi và Thừa Ân..."
"Cô và Lâm Thừa Ân tình cảm như gần như xa thế nào thì tôi không có hứng thú biết, nếu quả thật như lời cô nói, hai người ngủ với nhau là giả, bây giờ cô nên cách xa Lâm Thừa Ân một chút, mà không phải tự mình đưa lên, đó là cô bị coi thường." Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben, cắt đứt lời của cô.
Anh nói rất khó nghe, như lưỡi dao sắc bén cắt ngang.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ nôn nóng, "Không phải như anh nghĩ."
"Tôi nghĩ thành dạng gì rồi, Hoắc Vi Vũ, cô đã tiêu phí hết nhiệt tình tôi dành cho cô, còn dư lại, chỉ có chán ghét, không cần gọi điện thoại cho tôi, ngoài ra, kỳ thật khi đàn ông bắt đầu lạnh lùng với cô, không muốn nghe lời giải thích nào của cô, cũng liền chứng minh, cô nói thế nào cũng vô dụng thôi, tôi không ngăn cản được cô bị coi thường, nhưng mà, hi vọng cô học được biết điều một chút, tiến thối thoả đáng mới không làm cho người ta chán ghét." Cố Cảo Đình gọn gàng mà linh hoạt cúp máy.
Hoắc Vi Vũ sững sờ đứng tại chỗ, điện thoại còn đặt ở bên tai.
Trong đầu tiếng ong ong vang lên.
Cố Cảo Đình nói rất chân thật, chân thật, giống như anh thật sự chán ghét cô.
Chẳng lẽ, là cô tự mình đa tình sao?
Cô hoảng hốt từ cửa sau đi vào sảnh bán điện thoại.
Lâm Thừa Ân chờ thật lâu, nhìn cô còn chưa đi ra, liền đi vào tiệm tìm cô.
"Tiểu Vũ, em bị sao vậy?" Lâm Thừa Ân kéo cánh tay Hoắc Vi Vũ qua.
Đôi mắt cô đỏ bừng, chậm rãi nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Thừa Ân, nếu như anh không thích một người phụ nữ, anh sẽ làm như thế nào?"
"Lạnh nhạt, cô ta gọi điện thoại không nghe, nói chuyện không để ý tới, sử dụng thái độ lạnh lùng nhất nói cho cô ta biết, anh và cô ta là không thể nào, anh chướng mắt cô, làm sao vậy? Đừng nói cho anh, em lén gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình rồi nha?" Ánh mắt Lâm Thừa Ân lạnh lùng hơn.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo, thấm vào trong máu, không nói gì.
Lâm Thừa Ân cắn răng, đề cao đê-xi-ben, "Hoắc Vi Vũ, em tỉnh lại có được không, có phải em...... Cho rằng mình là tiên nữ, người khác không có em không được hả, tự soi gương đi, người con gái như vậy trên đường có cả đám đó, anh ta lợi dụng em xong rồi, chơi chán thì bỏ thôi."
"Anh đả kích em như vậy là có ý gì? Làm bạn mà anh cứ rắc muối vào vết thương của em là sao? Có lợi gì cho anh sao hả." vẻ mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt nói.
Đôi mắt Lâm Thừa Ân dịu dàng hơn, bất đắc dĩ nói: "Anh sợ không mắng để em tỉnh, Cố Cảo Đình là người thông minh, anh ta không chọc em, mới có lợi cho anh ta, mà là em không trêu chọc anh ta, mới có lợi cho em, thôi quên đi, anh đưa em đi ăn cơm."
Lâm Thừa Ân đi về phía của.
Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu, không biết vì sao, cô thật sự không tin, lúc trước còn tốt, tại sao đột nhiên lại không yêu, một khi đàn ông thích, thật sự đơn giản như vậy sao?
Cô ngồi vào xe của Lâm Thừa Ân, đầu dựa vào cửa sổ ngẩn người.
Lâm Thừa Ân lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Quên anh ta đi cũng là một bắt đầu tốt, em nhất định sẽ gặp được người đàn ông thích em." Lâm Thừa Ân trấn an nói.
Điện thoại Hoắc Vi Vũ vang lên.
Cô nhìn hiển thị số của Tiểu Bát, liền nghe máy, nói xin lỗi: "Xin lỗi, Tiểu Bát, tôi bị mất điện thoại."
"Không có chuyện gì đâu, quản lý Hoắc, tôi đã đi ăn máng khác rồi, bây giờ đang ở một nhà gần công ty Phong Đằng, ông chủ là người Hoa kiều, trả tiền lương cũng không tệ lắm, lương tạm thời có một vạn, hoàn thành một hạng mục sẽ được chia 20% hoa hồng, chị có muốn tới thử xem hay không?" Tiểu Bát mời nói.
Hoắc Vi Vũ đúng lúc không có làm việc, tin tức này không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, "Cảm ơn cô, Tiểu Bát, cô gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, hôm khác tôi đến hẹn phỏng vấn.”