Hoắc Vi Vũ xem hết tài liệu của Tiểu Ba, viết bình luận.
Tiểu Ba làm việc rất nghiêm túc, lượng công việc cũng rất lớn, nhưng luôn không tìm thấy được trọng điểm.
Dù sao thời gian làm việc ít, kinh ngiệm chưa đủ.
Hoắc Vi Vũ chỉnh sửa số liệu, căn cứ vào vấn đề, viết mấy biện pháp.
" Đông đông đông." Tiếng đập cửa vang lên.
Cô ngẩng đầu, Cố Cảo Đình đứng ở cửa ra vào, thâm thúy nhìn cô.
Cô dời mắt, nhìn màn hình máy tính, hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Cho dù lảm việc, cũng phải ăn cơm, không phải sao?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói, tiến vào phòng.
"Tôi làm xong sẽ qua ăn." Hoắc Vi Vũ nói ra, lốp bốp đánh chữ, coi nhẹ anh.
Cố Cảo Đình nhẫn nại ngồi trên ghế sofa.
Trên thực tế, anh tồn tại, làm không khí như có từ trường, khiến người ta không thể coi nhẹ được.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi nhíu mày, ngón tay dừng một chút, nhắm mắt lại, tập trung vào công việc.
Lại mở to mắt, trong mắt đã thư thái, nhìn màn hình máy tính.
Anh sâu kín nhìn cô.
Thấy cô còn sống, thật tốt.
Giống như lúc trước, anh có thể luôn luôn nhìn cô, nhìn thế nào, cũng không ngán.
Nếu như bây giờ cô nguyện ý ở cùng anh, anh nhất định sẽ yêu thương cưng chiều cô đến hết đời.
Sau một tiếng
Cuối cùng Hoắc Vi Vũ cùng làm xong kế hoạch.
Xoay xoay eo, vặn cổ, đứng dậy.
Cố Cảo Đình cũng đứng lên.
Hoắc Vi Vũ liếc anh:
"Có chuyện gì, nói đi?"
"Ăn cơm cùng anh." Cố Cảo Đình nói, đi lên phía trước.
Hoắc Vi Vũ nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng của anh, trong mắt lướt qua một tia lạnh tình.
Hiện tại cô biết, bản thân mình nên làm gì, mục tiêu cuộc sống là gì.
"Ăn ở căn tin ở đây đi." Hoắc Vi Vũ nói, đi qua anh, đi đến phía căn tin.
Các nhân viên đều ăn xong rồi, còn thừa lại vài người phục vụ ở căn tin, cũng may bọn họ chưa đóng cửa, còn lại chút đồ ăn.
Hoắc Vi Vũ cầm khay sắt lấy cơm, cắt ớt xanh, lấy cá hố, thịt kho tàu, nấm và cà chua xào trứng.
Cô đặt khay sắt lên bàn, cầm đũa, muỗng, lấy một bát canh bí đao sườn, kéo ghế ngồi xuống.
Cố Cảo Đình cũng lấy một khay cơm như cô.
Hoắc Vi Vũ liếc thức ăn của anh.
Cô nhớ anh không ăn cá hố mà.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật:
"Khi còn bé tôi không ăn cà, phải nói là vô cùng chán ghét những món có cà, lúc vừa gia nhập Cố thị làm việc, là thầy của tôi giới thiệu tôi vào, cũng tự tay ông mang tôi ra, tôi từng là học sinh đắc ý nhất của ông. Tôi rất kính trọng ông ấy. Lúc ông ấy xuất ngoại, mời mấy học sinh của ông ăn cơm dĩ nhiên là có tôi, lúc ấy ông làm một bàn đều là cà. Ông gắp cà bỏ vào chén của tôi, nói quả cà này rất tốt, muốn tôi ăn nhiều chút. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì ăn. Lúc này tôi mới phát hiện, trước đó tôi chán ghét cùng kháng cự quả cà như vậy, chỉ là bởi vì, mẹ tôi không thể ăn."
"Ừm, em đang nói chuyện anh ăn cá sao?" Cố Cảo Đình đáp.
"Tôi đang nói đời người, thay đổi liên tục, có lẽ càng đẹp, càng muốn thử nghiệm, tư lệnh cảm thấy thế nào?" Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói ra.
Cố Cảo Đình nhìn cô, nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng anh như có một lưỡi dao, cắm chặt vào.
Cô đang ám chỉ, sao anh không hiểu được?
Cô muốn cuộc sống mới, bên trong cuộc sống mới của cô, không có anh.