QUỶ ĐOẢN MỆNH NHÀ HỌ TẠ SỐNG LÂU TRĂM TUỔI RỒI

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 93: Quen biết

"Nàng từng nói một câu, ta không biết nên giải thích thế nào." Bùi Tiếu nhớ lại nói: "Nàng nói cho dù quan tài của lão phu nhân có đóng được thì chỉ cần nhìn cái hồ Tâm của Quý phủ, thì việc bãi quan cũng là kết quả sớm muộn thôi."

"Ý tứ của lời này không khó giải thích." Tạ Tri Phi thở phào nhẹ nhõm: "Nàng nhìn ra hồ Tâm kia quá xa hoa, đoán được Quý Lăng Xuyên ở chốn quan trường sẽ không quá sạch sẽ."

"Đã như vậy, chia làm hai đầu đi thôi." Triệu Diệc Thời chậm rãi nói: "Phía Yến Tam Hợp giao cho các ngươi, hai người các ngươi toàn lực phối hợp; chuyện khác giao cho ta, thế nào?"

Hai bút cùng vẽ, hai chân cùng đi, đây là cách ổn thỏa nhất.

Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu không hẹn mà và gật đầu.

"Cần ta làm gì, bảo Chu Thanh trực tiếp thông báo cho Thẩm Trùng."

Triệu Diệc Thời đứng dậy, đưa tay đi tới bên cửa sổ, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: "Bùi Minh Đình."

"Đang yên đang lành gọi tên đầy đủ của ta làm gì, đáng sợ quá!"

Triệu Diệc Thời xoay người, nhìn gương mặt hơi kinh ngạc của Bùi Tiếu, gằn từng chữ: "Chuyện của Quý gia, ta sẽ dốc hết toàn lực, nếu kết quả... Ngươi đừng trách ta!"

Tựa như một nhát búa bổ vào tim Bùi Minh Đình, hắn chợt biến sắc.

Hắn quen biết với Triệu Diệc Thời quả thật là do cơ duyên xảo hợp.

Năm bảy tuổi, hắn theo Quý Lăng Xuyên đến Trương phủ ăn rượu mừng, tiệc rượu của người lớn thực sự rất chán, hắn lại không có mấy người quen biết, vì thế thừa dịp người ta không chú ý bèn trượt xuống bàn té đi.

Hậu hoa viên Trương gia rất lớn, trên một hàng rào trong vườn có treo mấy con thỏ vừa lột da.

"Thịt thỏ thơm quá." Tính hắn nghịch ngợm, bèn tìm một nơi không người, làm một đống củi khô, dựng thỏ lên nướng.

Lần nướng này, không ngờ lại đưa một tiểu công tử xinh đẹp tới.

Tiểu công tử rất đẹp, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn lẳng lặng và yên tĩnh.

Bùi Tiếu thầm nghĩ người đẹp thì đẹp, nhưng không thể để cho ngươi phá hỏng chuyện tốt của Bùi tiểu gia đây được.


Vì thế tay hắn quẹt dầu trên người con thỏ, lại quẹt lên mặt tiểu công tử xinh đẹp kia.

"Ha ha ha, ngươi bị dính mùi thịt thỏ rồi, nếu có ai hỏi đến thì ta sẽ nói ngươi là đồng bọn của ta."

Nào biết tiểu công tử xinh đẹp kia không sợ hắn hù dọa, còn vô liêm sỉ nói ra điều kiện.

"Được rồi. Bốn chân thịt thuộc về ta, cái khác thuộc về ngươi, nếu không..."

"Đúng là người tầm thường, chân thỏ thì có gì ngon, đầu thỏ mới ngon nhất."

Coi như là đạt được thỏa thuận.

Thịt nướng xong, một đứa gặm đầu, một đứa gặm chân, miệng đầy dầu mỡ.

Ăn xong, tiểu công tử xinh đẹp kia lấy ra một cái khăn ra lau miệng, lau tay, vẻ mặt ưu nhã nói: "Ngươi đi đi, nơi này giao cho ta."

Mẫu thân ơi, không chỉ đẹp mặt mà còn hăng hái dọn dẹp tàn cục nữa.

"Ngươi tên gì?" Hắn hỏi.

"Triệu Diệc Thời." Hắn đáp.

"Ta tên Bùi Tiếu, Tiếu là cười ấy."

"Phụ thân ngươi là Bùi Ngụ?"

"Làm sao ngươi biết?"

"Lần sau nói cho ngươi biết."

"Hay là suy nghĩ lần sau ăn cái gì, mới là chuyện đứng đắn."

"Có thể nếm thử gà nướng."

"Cứ quyết định như vậy đi."

Hắn mới đi được vài bước, lại quay đầu: "Triệu Diệc Thời, cho ta mượn khăn."

Triệu Diệc Thời nhìn cái miệng đầy dầu mỡ của hắn, mặt ghét bỏ lắm nhưng vẫn móc khăn ra.

"Lau xong thì ném đi."

Hắn ừ một tiếng, vừa lau miệng vừa hùng hùng hổ hổ chạy đi.

Trở lại bữa tiệc, tiệc rượu còn chưa kết thúc, sân khấu kịch đã hát lên, hắn và cậu nghe xong thì rời khỏi Trương phủ.

Hắn nhớ cái tên bệnh tật méo mó Tiểu Ngũ Thập ở Tạ phủ nên kêu cậu đưa hắn tới Tạ phủ.

Hắn lăn lộn ở trong phòng Tiểu Ngũ Thập một đêm, ngày hôm sau mới về nhà, không ngờ vừa tới cửa đã đụng phải ông bô mà nhà mình.

Lão tía đêm qua đột nhiên bị gọi đi khám bệnh, bận rộn suốt một đêm mới trở về.

"Phụ thân, ai bị bệnh thế?"

"Con trai trưởng của phủ Thái tử."

"Bệnh như thế nào?" Ăn rượu mừng ở Trương phủ, trở về bèn nôn mửa, kinh động đến cả Hoàng thượng, ra lệnh Cẩm Y Vệ điều tra rõ tiệc rượu của Trương phủ."

"Tra được cái gì rồi?"

"Nói là tra được một đống xương thỏ ở hậu hoa viên."

Hắn như bị sét đánh, tim muốn ngừng đập luôn.

"Cũng không có chuyện gì lớn, Thái Tôn nói là thèm thịt thỏ, thừa dịp không có người bên nhóm lửa nướng ăn, nào biết nướng không chín, nên mới bị đau bụng."

"Hắn, hắn, hắn, có đồng bọn hay không?"

"Còn đồng bọn cơ, nếu thật sự có đồng bọn thì Hoàng Thượng có thể bỏ qua sao, đã sớm bắt đi cho hầu đại hình rồi."


Hắn thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại bắt đầu nhảy nhót.

"Phụ thân, thái tôn tên là gì?"

"Trịnh Diệc Thời."

Bà nó!

Ha ha ha!

Bùi Tiếu mới sáu tuổi, hai mí mắt đồng thời nhảy dựng lên.

Triệu Diệc Thời, ngươi cũng thật con bà nó đủ huynh đệ, đủ nghĩa khí!

Huynh đệ này, Tiểu Bùi gia ta kết chắc rồi!

Chuyện Tiểu Bùi gia đã quyết thì không có chuyện gì không làm được.

Giống như lúc trước hắn kết giao với Tạ Ngũ Thập vậy, chỉ cần bốn chữ: Sống chết bám riết.

Nếu như chắc chắn phải thêm vào bốn chữ, đó chính là: phải vô liêm sỉ.

Nhắc tới cũng là trùng hợp, Hoàng đế cho tìm người bồi đọc với Thái Tôn, hắn bèn lập tức giật dây lão tía đi tranh thủ.

Lão tía vừa thấy trưởng tử bất tài của mình cuối cùng cũng muốn tiến bộ, nào có đạo lý không đồng ý, vội vàng mang theo hậu lễ, kéo Quý Lăng Xuyên đến Trương gia.

Sau đó, Tiểu Bùi gia làm bồi đọc cho Thái Tôn.

Sau đó hai người biến thành ba người.

Về sau, ba người biến thành tam giác sắt.

Cuộc đời vừa ngắn vừa khổ!

Bùi tiểu gia hắn văn không thể an bang, võ không thể định quốc, đời này chỉ muốn trợ giúp Triệu Diệc Thời leo lên hoàng vị, sau đó cùng với Tạ Ngũ Thập.

Ăn nằm chờ chết!

Vẫn là ăn nằm chờ chết!

Vẫn là nằm ăn chờ chết!

......

Yến Tam Hợp bị đói tỉnh.

"Bất Ngôn, ta muốn ăn cơm, không còn sức nữa."

Lý Bất Ngôn vươn tay vớt người lên, lại nói với bên ngoài: "Thang Viên, cô nương nhà ngươi sắp chết đói rồi, nhanh lên."


Thức ăn vẫn luôn hâm nóng trên lò bùn đỏ, Thang Viên rất nhanh đã dọn xong.

Lý Bất Ngôn kéo người lên ghế, lại nhét đũa vào tay Yến Tam Hợp: "Ăn đi, ta ăn rồi."

Yến Tam Hợp nhận lấy đũa: "Ta ngủ mấy canh giờ rồi?"

"Ba!"

"Bây giờ là..."

"Đã qua giờ tý..."

"Ta mệt muốn chết!" Yến Tam Hợp nói xong câu này, thì bắt đầu dùng cơm.

Miệng thì nói sắp chết đói, nhưng vẫn ăn rất chậm rãi, mỗi một miếng đều nhai rất kỹ rồi chậm rãi nuốt, không vội vàng chút nào.

Thang Viên nhìn ở trong mắt, ghi tạc trong lòng, lại cố ý hỏi: "Cô nương, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Lý Bất Ngôn thấy Yến Tam Hợp ngậm thức ăn trong miệng, cười híp mắt nói: "Nàng ăn cơm lúc nào cũng vậy đấy."

"Ta đi pha ấm trà nóng cho cô nương."

"Không cần." Yến Tam Hợp nhai sạch cơm nuốt xuống, nói: "Ngươi đi truyền lời, ta muốn gặp Tam gia."

"Lúc này sao?"

"Không cần sợ, ngươi chỉ cần đi."

"Vâng!"

Nàng vừa đi, Lý Bất Ngôn đưa tay chống má, nhìn Yến Tam Hợp cười nói: "Nha đầu kia vừa mới nhìn chằm chằm ngươi đó."

Yến Tam Hợp nhíu mày: "Ăn một bữa cơm có gì đâu mà nhìn?"

Ta cũng muốn biết.

Lý Bất Ngôn nghiêng đầu: "Ta càng muốn biết đã trễ thế này, ngươi gọi Tam gia tới làm gì?"

(hẹng hò hả, em hong cho phép)


Bình luận

Truyện đang đọc