QUỶ HÀNH THIÊN HẠ

Lôi Thanh Lãng đi vòng theo dãy hành lang dài thật dài, đến kính rượu Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Hắn đề mi thuận mục[dáng vẻ kính cẩn rụt rè] khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, thật sự khác xa phụ thân Lôi Vạn Thông ngang ngược thô lỗ.

Triển Chiêu đáp lễ với hắn, hắn mở miệng ngậm miệng đều là Triển đại hiệp, vâng vâng dạ dạ, Triển Chiêu không khỏi có chút xấu hổ… Luận bối phận Lôi Thanh Lãng và mình cũng tính là ngang hàng, lại là hậu nhân danh môn tiếng tăm rộng khắp, sao lại sợ sệt như thế? Tuy nói là tính tình ôn hòa, nhưng Triển Chiêu cũng không quá thích những người khách khí như vậy.

So với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường càng không thích loại người này. Tính cách Bạch Ngọc Đường vốn đã quái dị, những người có thể giao hảo vui vẻ với hắn cũng là cùng dạng tính tình cực quái. Nói khó nghe là, ngoại trừ Triển Chiêu, có lẽ không còn ai chịu được hắn.

Đây cũng là lý do vì sao giữa nhiều người như vậy, Triệu Phổ là người đầu tiên hiểu được hắn… Bởi vì tính cách cả hai đều là cực kiêu ngạo ngang tàng.

Cử chỉ của Lôi Thanh Lãng, dù là thư sinh cũng đã là miễn cưỡng chấp nhận, càng không cần nói đến người võ lâm vốn coi trọng khí phách.

Triển Chiêu còn khách khí, Bạch Ngọc Đường thì vẫn lạnh lùng hệt như không, Lôi Thanh Lãng cười cười: “Tại hạ chỉ vừa trở về Hà Bang, không phải người trong giang hồ.”

“À…” Triển Chiêu đã hiểu được đôi chút, nhưng tại sao Trần Xá lại gọi hắn là thiếu chủ?

“Thanh Lãng vốn là con thừa tự của người khác.” Lôi Thanh Lãng dường như không chỉ có tính tình tốt mà còn có chút lằng nhằng, chi chi chít chít giải thích thân thế bản thân cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Bởi vì từ nhỏ sức khỏe yếu hay bệnh, không thích hợp để luyện võ, cho nên cha đưa ta đến cho đại bá làm con thừa tự. Vài hôm trước đại bá bệnh mất, cha lại không có con, ta liền quay về tận hiếu. Chuyện của Hà Bang, ta thực sự là không giúp được gì, chỉ là vì gia học uyên nguyên[dòng dõi học nghiệp uyên thâm], cho nên dù không phải người giang hồ nhưng vẫn rất thích nghe chuyện giang hồ, đại danh hai vị thật sự như sấm bên tai.”

Triển Chiêu gật gật, trước nay hắn rất biết thông cảm cho người khác, Hà Bang là một bang phái lớn, Lôi Thanh Lãng trở về với tính cách như thế này, sợ là cũng đã chịu không ít chỉ trích.

“Ai…” Lúc ấy, không biết Đổng Hiểu Điệp đã bò lên từ bao giờ, ngồi xổm trên bậc cửa sổ, chống cằm hỏi Triển Chiêu: “Triển đại nhân đến để điều tra hung án gần đây sao? Đúng là ta có nghe nói Bao đại nhân đang ở Hưng Hóa cách đây không xa… Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Có điều…”

Hắn vừa nói, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ai, đây là chuyện giang hồ, đâu nhất thiết phải nhờ đến quan phủ đúng không?”

Bạch Ngọc Đường vốn đang uống rượu, hai mắt chăm chăm nhìn hòn đảo nhỏ mờ ảo giữa màn sương mù ngoài khơi, nghe Tống Hiểu Điệp nói, một lúc sau mới quay đầu lại, hỏi một câu: “Hung án gì?”

Triển Chiêu ung dung ngồi xuống, cười nói: “Hai vị… Ta cùng Bạch huynh đến Hãm Không Đảo thăm hỏi các vị huynh trưởng, gần đây có án mạng sao?”

“Bạch ngũ gia không biết?!” Trần Xá bước nhanh đến vài bước, nói: “Gần đây trên biển có đại sự…”

Trần Xá chưa nói xong, bỗng thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ ra xa, hỏi: “Đó là gì?”

Mọi người sửng sốt một lát, sau đó trên mặt đều xuất hiện biểu tình rất kì quái.

Đổng Hiệp Điệp nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi đến cạnh bàn, đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn mặt biển phía xa, hạ giọng: “Gần đây vừa xuất hiện, được khoảng một tháng rồi.”

“Xuất hiện một hòn đảo?!” Triển Chiêu cảm thấy rất khó tin.

“Các ngươi chưa đến đó xem thử?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đã đi rồi…” Đổng Hiểu Điệp nhún vai, “Nhưng mà đi thuyền suốt hai ngày hai đêm mà hòn đảo ấy vĩnh viễn vẫn cách xa như cũ, không hề tiến gần được một chút nào, căn bản là không đến được.”

“Lẽ nào là thận lâu?” Triển Chiêu vừa nghĩ đến lại cảm thấy không đúng: “Thận lâu cũng chỉ tồn tại vào thời điểm nhất định, làm sao đến đêm vẫn còn tồn tại?”

Trong mắt Trần Xá ánh lên vẻ bối rối phức tạp, dường như đang băn khoăn xem có nên nói chi tiết ra không.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu biết hắn có chuyện che giấu, nhưng cũng không truy vấn, trước tiên phải đến Hãm Không Đảo nắm rõ tình huống trước đã, tránh khỏi tình trạng tiên nhập vi chủ.[vào trước là chủ]

Ngay lúc ấy, đột nhiên Đổng Hiểu Điệp đi đến, nhìn nhìn bên tay bị băng trắng của Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Bị thương sao?”

Bạch Ngọc Đường thì vẫn nguyên dáng vẻ lười nhác, Triển Chiêu lại bắt đầu buồn bực, rõ ràng khi cười lên rất dễ nhìn, tính cách cũng rất ôn hòa mà lại cứ thích giả vờ!

“Có muốn ngồi thuyền chúng ta đến Hãm Không Đảo không?” Đổng Hiểu Điệp cười hì hì hỏi Bạch Ngọc Đường: “Buổi tối ở bến thuyền không có ai đâu, chúng ta ngồi thuyền lớn đi.”

Đương nhiên là Bạch Ngọc Đường không có hứng thú ngồi thuyền của Hà Bang, nhưng lại nghe Đổng Hiểu Điệp nói: “Còn không đi coi chừng để lỡ mất thương thế của tam ca ngươi…”

“Ngươi nói cái gì?” Bạch Ngọc Đường lập tức ngẩng mặt nhìn hắn.

Đổng Hiểu Điệp kinh ngạc: “Ngươi không biết Tam gia bị thương sao?”

“Cái gì?” Sắc mặt Bạch Ngọc Đường rất khó coi, nhưng lại cảm thấy không đúng, vậy tại sao khi nãy Tiểu Tam Tử không nói?! Không lý nào…

Trong đầu chợt lóe lên một ý, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm giác mình vừa trúng kế, chợt Triển Chiêu xen mồm hỏi một câu: “Chuyện khi nào?”

Đổng Hiểu Điệp nhún vai: “Buổi chiều.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, trong lòng đã hiểu rõ, Đổng Hiểu Diệp đang nói bừa! Muốn thử xem bọn họ đã biết trước chuyện này chưa. Khi nãy mình quá lo lắng cho tam ca đã không phòng bị, sắc mặt thay đổi tất yếu dẫn đến việc hắn nghi ngờ. Chiêu này cực kì hiểm độc, hắn nói bậy về tam ca, lại không thể đánh hắn, một lát nữa nếu không ngồi thuyền của bọn hắn thì sẽ bị gọi là gì? Bạch Ngọc Đường không quan tâm huynh đệ sống chết sao?

Đã từng nói, Bạch Ngọc Đường tuy là ngày thường có chút lạnh lùng bất cận nhân tình, nhưng thật ra là một người tính cách tương đối thành thật, không biết tính kế hãm hại người khác.

Đổng Hiểu Điệp cười cười, vừa định nói tiếp gì đó, đột nhiên lại nghe Triển Chiêu nói: “Không có khả năng!”

Lần này đến lượt Đổng Hiểu Điệp sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ Triển Chiêu ngốc như vậy sao? Định trực tiếp thừa nhận bọn họ đã biết chuyện trước rồi sao?!

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu ung dung hỏi hắn: “Không phải hôm qua tam ca vẫn còn ở Hưng Hóa sao? Huynh ấy lẽ ra phải đi trễ hơn chúng ta một ngày mới đúng, buổi chiều hôm nay vẫn còn đang ở trên đường chứ?”

Bạch Ngọc Đường nói thầm trong lòng, đồ mèo xảo quyệt! Quả nhiên rất nhanh trí.

Đổng Hiểu Điệp thầm le lưỡi, thật ra hắn không biết Triển Chiêu đang lừa hắn, còn nghĩ là thật sự trùng hợp… Sớm biết vậy đã nói là Đại gia rồi.

“Đừng nói bậy, Tam gia cái gì, là Hà thúc thường đi cùng Tam gia.” Trần Xá bên cạnh vội vàng giải vây cho Đổng Hiểu Điệp.

Bạch Ngọc Đường thuận pha hạ lư[thúc lừa đi xuống theo sườn núi], hỏi một câu: “Hà thúc làm sao?”

Sau đó, Đổng Hiểu Điệp và Trần Xá kể lại một lượt chuyện Hà thúc bị sát, Thanh Long Vương của Hải Long Bang bị giết và cả chuyện một thuyền công của Hà Bang bị giết. Nội dung cơ bản không khác mấy so với những gì Tiểu Tam Tử đã nói, chỉ là cụ thể hơn một ít.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng vẫn không phát hiện được manh mối gì.

“Kì quái nhất là.”Trần Xá thở dài một hơi: “Chúng ta phái rất nhiều người đi điều tra, thế mà không một ai thấy bóng hung thủ.”

“Vì sao những người đó lại ra khơi một mình?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại: “Không phải trên đảo đã có quy định không được tự ra khơi sao? Nhất định phải có trên ba người.”

Trần Xá lắc đầu: “Đều đang điều tra.”

Lôi Thanh Lãng vẫn ngồi bên cạnh nghe, khi nói đến thi thể, trên mặt hắn hiện ra vẻ chán ghét, dường như rất ác cảm.

Đổng Hiểu Điệp thì nằm bám trên khung cửa sổ, tiếp tục nhìn vị cô nương đàn hát dưới lầu, dường như rất say mê.

Thời gian đã không còn sớm, mọi người phải ra về rồi, Trần Xá hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, nếu về Hãm Không Đảo, để chúng ta đưa các vị một đoạn đi, dù sao cũng thuận đường.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Ta đã có sắp xếp, cảm tạ.”

Trần Xá cũng không miễn cưỡng, biết người này tính tình kì dị, liền cáo từ, Lôi Thanh Lãng khi đi còn có chút tiếc nuối, muốn mời Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến Hà Bang vài ngày, Triển Chiêu nói cảm tạ, lần sau có cơ hội sẽ đến bái phỏng.

.

.

Thật vất vả tiễn được ba người kia đi, Triển Chiêu ngồi xuống nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ hòn đảo ngoài xa, hỏi Triển Chiêu: “Ngươi từng nghe chuyện một hòn đảo đột nhiên xuất hiện trên biển chưa?”

Triển Chiêu lập tức lắc đầu: “Chưa từng có, nhưng nghe bọn họ nói, hòn đảo đó đã ở đấy rất lâu rồi… Làm sao có thể như thế?!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu không nói gì, Triển Chiêu vừa thấy đói vừa thấy bực mình, gọi chưởng quỹ bưng hai chén hoành thánh da yến nổi tiếng nhất của Thái Bạch Cư lên, cho thêm rất nhiều giấm và ớt nóng hôi hổi, bắt đầu ăn, còn đá Bạch Ngọc Đường một cái: “Ăn đi, đừng ủ rũ nữa!”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hắn nói cũng đúng, vừa cầm muỗng lên chưa kịp ăn, dưới lầu lại đột nhiên vang lên tiếng xô bàn lật ghế, còn có người mắng lớn: “Bản đại gia bảo ngươi hát thì hát mau, ai dám đi?!”

Hai người đều nhíu mày, nghĩ thầm lại có tên không có mắt nào muốn diễn cảnh cường thưởng dân nữ hay tửu lâu nháo sự rồi sao?

Đi đến cửa sổ nhìn xuống, liền thấy một thiếu niên y phục sang trọng đang gây sự… Có vẻ như hắn uống say. Cô nương đánh đàn khi nãy đang chuẩn bị đi, nhưng lại bị hắn ngăn lại, bảo nàng ta tiếp tục hát.

Triển Chiêu lắc đầu, muốn ngăn cản, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lại khoát tay: “Mặc hắn đi.”

Triển Chiêu kinh ngạc, nhìn kĩ lại, liền thấy bọn Đổng Hiểu Điệp vừa xuống lầu, nhìn thấy cảnh ấy cũng không ngăn cản, chỉ lắc lắc đầu rồi đi. Nhiều khách nhân quanh đó cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn thiếu niên đó chẳng những không giận dữ mà trái lại còn thương xót. Cô nương đánh đàn cũng ôm tỳ bà ngồi lại tiếp tục hát.

Triển Chiêu hỏi: “Đó là ai vậy?”

“Hắn tên Tào Hân, không phải người xấu, Thanh Long Vương Tào Vĩ là cha hắn.”

“A? Là Thanh Long Vương của Thanh Long Bang vừa chết mấy ngày trước?” Triển Chiêu lập tức hiểu ra… Vùng Tùng Giang, thế lực của Hãm Không Đảo và các đảo xung quanh rất lớn. Vì đều là môn phái chính nghĩa trong giang hồ, hơn nữa đều là các đại đương gia dẫn các ngư dân đi đánh cá, cho nên quan hệ hai bên vô cùng tốt. Có lẽ mọi người đều đã biết chuyện, thay hắn khổ sở, cho nên để tùy hắn phát tiết.

“Có khi nào là trả thù không?” Triển Chiêu cân nhắc, “Ba nhà các ngươi có kẻ địch chung không?”

Bạch Ngọc Đường lại bật cười, lắc đầu: “Không dối ngươi, đã một năm nay ta chưa hỏi đến chuyện trên đảo…”

Triển Chiêu ngơ ngác một lúc, sờ cằm, thứ đầu tiên nghĩ đến là: Cả năm nay Bạch Ngọc Đường đều ở lại trong phủ Khai Phong, bằng không thì chạy khắp nơi với hắn, có việc cần mới quay về Hãm Không Đảo một chuyến, vậy người trên Hãm Không Đảo hẳn là rất bất mãn với mình.

Hai người nhanh chóng ăn xong bữa tối, nghỉ lại trong nhã gian sau Thái Bạch Cư, chờ sáng hôm sau sẽ ngồi thuyền về đảo.

.



.

Tạm gác chuyện hai người lại không nói, bọn Công Tôn Triệu Phổ đang gấp rút về Tiêu Dao Đảo lại không biết chuyện này, mọi người vừa ra khỏi huyện Hưng Hóa thì lập tức chạy đến bến thuyền. Các ảnh vệ đã sớm đưa thuyền lớn đến, cả đoàn người lập tức lên thuyền, đi đường thủy tới Tiêu Dao Đảo, xem thời tiết thì sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi.

Trên thuyền.

Vài ảnh vệ canh gác, còn lại đều tụ tập trên đầu thuyền đùa giỡn ầm ĩ, uống rượu ăn cua, rất là náo nhiệt.

Công Tôn dựa trên ghế dài, ôm Tiểu Tứ Tử trong lòng, vỗ nhẹ lên lưng bảo bối đang ngủ mơ màng, Triệu Phổ ở ngay bên cạnh dạy công phu cho Tiêu Lương. Thạch Đầu Tiễn Tử ở đầu thuyền chui qua chui lại, có vẻ như Tiễn Tử bắt đầu động dục, lúc nào cũng dán dính lấy Thạch Đầu.

“Này, uống chút rượu.” Giả Ảnh bò lên đỉnh cột buồm, thấy Tử Ảnh nằm úp trên đó, tay cầm viễn kính[kính viễn vọng] đang nheo mắt nhìn, dáng vẻ rất chăm chú.

Sợ hắn lạnh, Giả Ảnh choàng một tấm áo choàng lên cho tử Ảnh: “Nhìn cái gì vậy? Thấy cá lớn rồi sao?”

“A…” Tử Ảnh nghiêng đầu, hỏi Giả Ảnh: “Ai, ngươi xem thử xem sao lại xuất hiện thêm một hòn đảo?”

“Hả?” Giả Ảnh sửng sốt, sờ trán hắn: “Ngươi choáng váng rồi sao, đảo ở đâu?!”

“Có thật mà!” Tử Ảnh đưa viễn kính cho hắn, chỉ chỉ phía trước bảo hắn nhìn: “Còn nữa, tối nay đã đi lâu như vậy, sao lại không thấy một chiếc thuyền nào khác? Thương thuyền và hóa thuyền[thuyền chở hàng hóa] thường đi về đêm đâu? Đã đi đâu hết rồi?”

Giả Ảnh cầm viễn kính chăm chú quan sát một lúc lâu, cũng trợn tròn mắt, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, hiện tại… Trăng rất cao, sương mù phía trước đang tan dần, dù không dùng viễn kính cũng có thể nhìn thấy hòn đảo ẩn ẩn hiện hiện, Tử Ảnh nằm úp trên đài quan sát gọi Triệu Phổ bên dưới: “Vương gia, các ngươi nhìn hòn đảo phía trước! Có một hòn đảo mới xuất hiện!”

.



.

Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó toàn bộ đều chạy đến đầu thuyền xem.

Tiểu Tứ Tử vốn chỉ ngủ mơ màng, thân thuyền lắc lư lắc lư như nằm trong nôi, bị tiếng gọi của Tử Ảnh làm tỉnh, ngơ ngác mơ màng nhìn Công Tôn: “Cha, đảo gì? Đến Tiêu Dao Đảo rồi?”

Công Tôn cũng thắc mắc, bế Tiểu Tứ Tử ra xem, mọi người vừa nhìn về phía trước, đều ngẩn người.

“Nơi đó có đảo sao?” Triệu Phổ không biết bản thân có nhớ lầm không.

“Không đúng!” Công Tôn lắc đầu liên tục: “Ngươi quên rồi sao, trước đây khi ngắm bình minh lẫn hoàng hôn trên Tiêu Dao Đảo, đều là trực tiếp thấy mặt biển mênh mông, không hề có hòn đảo nào!”

“Đúng rồi!” Triệu Phổ cũng nhớ ra rồi.

“Chuyện này kì lạ nha!” Các ảnh vệ cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Tiểu Tứ Tử xoa xoa mắt, vẫn chưa nắm bắt được tình huống, nghĩ thầm đang nhìn cái gì vậy?!

Tiêu Lương ngồi trên lưng Tiễn Tử, tay cuộn vòng làm viễn kính nhìn phía trước, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Triệu Phổ: “Sư phụ, rốt cuộc Ẩn Sơn là thế nào, không phải cũng là đột nhiên xuất hiện một ngọn núi sao?”

Mọi người đều bị câu hỏi của Tiêu Lương làm cho sửng sốt.

Công Tôn gãi gãi má: “Chuyện này…”

“Cha cha bên đó có con thuyền nhỏ.”

Đang lúc Công Tôn muốn giải thích chuyện Ẩn Sơn cho Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ vào một nơi cách đó không xa. Tiểu Tứ Tử đang được Công Tôn bế cho nên cao hơn người khác một chút, hơn nữa còn có chút ngơ ngẩn, không nhìn theo hướng đảo nhỏ mọi người đang nhìn, mà lại nhìn thấy một con thuyền nhỏ đang trôi đến gần.

Bọn Triệu Phổ lập tức quay đầu, Tử Ảnh bên trên đột nhiên hét lớn: “Sắp đụng vào rồi! Mau đẩy nó ra!”

Lúc này bọn Công Tôn mới hoàn hồn lại, có một con thuyền nhỏ đang trôi ngang trên biển, chặn trước đường đi của bọn họ, đã sắp đụng vào nhau rồi.

Hắc Ảnh chậc một tiếng, quay về phía con thuyền nhỏ phía trước gọi lớn: “Này! Thuyền gia!”

Nhưng cây sào trên thuyền nhỏ lại gác ngang trên thân thuyền, mái chèo cũng thả không… Không có người trên thuyền sao?!

Bạch Ảnh nhún người nhảy lên thuyền muốn chèo nó về một bên, lại thấy trên thuyền có người nằm, dọa cho hắn giật mình một cái, vừa lên thuyền định gọi một tiếng, dưới chân đột nhiên lại vang lên tiếng “lạch bạch”, dường như vừa giẫm lên nước.

Ban đầu Bạch Ảnh nghĩ là thuyền bị thủng, thế nhưng nhìn kĩ lại mới hoảng hồn hít sâu một hơi, trên thuyền có một người nằm, sắc mặt tái nhợt, giữa ngực là một lỗ hổng lớn, nhưng sắc mặt lại rất yên bình, đã sớm tắt thở. Nước trong thuyền không phải do đáy thuyền thủng, mà là máu người kia chảy đầy cả thuyền, Bạch Ảnh giơ chân lên nhìn, đế giày ướt máu đỏ tươi, nhịn không được kêu một tiếng: “Nương a!”

Hắc Ảnh hiểu hắn, hắn gọi nương a nghĩa là đã có đại sự rồi.

Bọn Phi Ảnh dùng móc kéo con thuyền đến gần, mọi người đi đến xem.

“A!” Tiểu Tứ Tử ôm má hỏi Công Tôn: “Cha, sao chúng ta đi đến đâu cũng có án mạng vậy?”[tiểu bại hoại, hỏi thì hỏi đi, còn ôm má làm dáng nữa, cạp]

Khóe miệng Công Tôn giật giật, Triệu Phổ bên cạnh nói: “À, nguyên nhân là vì thường xuyên ở chung một chỗ với Triển Chiêu.”

“Ô…” Tiểu Tứ Tử gật gật gật: “Miêu Miêu có thể chất tai họa sao?”

.



.

“Hắt xì.” Triển Chiêu xoa xoa mũi, đêm ở Tùng Giang Phủ rất lạnh, chui trong chăn ngẩn người, Triển Chiêu nghe thấy từ gian phòng cách vách của Bạch Ngọc Đường có thanh âm nho nhỏ, dường như là tiếng bước chân… Bạch Ngọc Đường có lẽ cũng chưa ngủ.

Người này cũng lạ, khi không có việc gì thì chịu cảnh hai người một phòng, hiện tại tay bị thương lại không chịu ngủ cùng phòng nữa, nhất định đòi hai phòng.

Vẫn có chút lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng không ngủ được, liền đẩy cửa đi ra ngoài, đi lòng vòng trong sân…

Nhã gian này rất tốt, có cửa riêng sân riêng, rất an tĩnh.

Triển Chiêu đi từ đầu này sang đầu kia, chưa kịp gõ thì cửa phòng Bạch Ngọc Đường đã mở ra, hắn nhìn một chút bên ngoài: “Còn chưa ngủ?”

“Chưa, không buồn ngủ.” Triển Chiêu muốn đi tới một bước, đột nhiên lại nghe thấy tiếng “Meo”.

Hai người đều sửng sốt, Triển Chiêu cảm giác được khóe môi Bạch Ngọc Đường hơi cong lên, nghĩ thầm con mèo con nào lại kêu lúc này?!

Hai người ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kêu trên mái.

Trên mái là một con mèo đen lớn đang ngồi.

Lớp lông đen bóng của nó phản chiếu dưới ánh trăng, rất đẹp, trên cổ có một sợi dây đỏ, trên dây đeo một hạt đào đã khắc hoa văn… Hiển nhiên là mèo đã có chủ.

Nhưng mà điều khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhất là mắt con mèo ấy phát ra hồng quang nhàn nhạt, hai người bất chợt nhớ đến hai con ngựa kéo xe đã gặp sáng nay.

Con mèo kia nhìn hai người một cái, sau đó nhảy xuống tường, chạy.

Hai người vô thức đuổi theo, nhảy lên bờ tường nhìn xuống… Nhưng không còn thấy tung tích nó đâu…

.

.

Thận lâu – hải thượng thận lâu: Hải thượng thận lâu là một hiện tượng tự nhiên hình thành do chiết xạ ánh sáng, người xưa cho là do sò thần phun khí thành lầu, nên gọi là thận lâu[thận là con sò]. Thành ngữ này cũng được dùng để biểu thị sự vật hư vô mờ mịt không tồn tại thật sự.

Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới), trong này thì chắc phải hiểu rộng thành sợ ra mặt trước thì bị nghi ngờ trước hoặc thất thế trước.

Thuận pha hạ lư: thúc lừa đi xuống theo sườn núi, hành động thuận theo thời thế, tình huống.

Gia học uyên nguyên: dòng dõi học nghiệp uyên thâm, nhưng trong đoạn này thì nên hiểu theo nghĩa là truyền thống gia đình.

Bình luận

Truyện đang đọc