QUỶ HÀNH THIÊN HẠ

Nửa cái cổ vịt còn lại trong tay Công Tôn rớt “tạch” xuống đất, mực văng đầy mặt Bàng Dục, Giả Ảnh Tử Ảnh bên cạnh cũng ngậm cổ vịt sững người.

Tiêu Lương vội đến bóc Tiểu Tứ Tử đang nhào trên lưng Triển Chiêu xuống: “Cẩn Nhi…”

Tiểu Tứ Tử được bóc xuống, vội xoay mặt sang nhìn, có đụng vào không?!

Nhìn lại, Bạch đại hiệp và Triển đại hiệp hai người, quả nhiên môi áp môi, “hôn” nhau rồi, còn mở to mắt nhìn đối phương, hiển nhiên là đã hóa đá triệt để.

Quan trọng là cảm giác của hai người lúc này chỉ có một: Cay quá!

.

.

“Khụ khụ…”

Không biết qua bao lâu, Bàng Cát đang uống trà bên cạnh cảm thấy tim đập hơi nhanh, nhịp thở cũng hơi gấp, ở đây có lão nhân lại có tiểu hài nhi, có vẻ không được tốt lắm. Bàng thái sư vội khụ hai tiếng bảo hai người chú ý hình tượng, chuyện này phải vào phòng làm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hoàn hồn lại, vội tách ra.

Bạch Ngọc Đường sờ cằm, khi nãy bị con mèo đó đụng một cái, Tiểu Tứ Tử cũng mạnh tay quá, thời điểm như thế phải đẩy nhẹ, quả nhiên tiểu bảo bối còn chưa có kinh nghiệm.

Triển Chiêu thì xấu hổ ngẩn người tại chỗ, mình vừa làm gì vậy?

Nghĩ một lúc lâu, Triển Chiêu lại thắc mắc sao miệng lại cay như thế? Khó khăn lắm tỉnh táo lại được, đưa tay, lấy nửa cái cổ vịt trong miệng ra.

Nhìn nhìn cái cổ vịt, Triển Chiêu hiểu ra, khó trách sao miệng lại cay như thế. Vốn định cầm ly lên uống chút nước, nhưng không biết do đầu óc bất thường hay lý do gì khác, Triển Chiêu bỏ lại cái cổ vịt vào miệng, gặm sạch sẽ, nhả xương ra.

Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhìn rõ ràng, bỗng dưng đỏ mặt… Nửa cái cổ vịt trong miệng mình biến mất rồi.

Tiểu Tứ Tử hớn hở đứng bên cạnh nhìn hai người.

Mọi người đều dở khóc dở cười.

.

.

Ngay lúc đó, Tiết Ích Hành dẫn Tiết Ích Linh đi vào, Tiết Ích Hành kích động chạy đến, vì nghe nói Cửu vương gia đã dẫn theo gia quyến trở lại rồi, vội vàng đến bái kiến, chỉ tiếc Triệu Phổ vào cung rồi.

Vào cửa, chợt thấy bầu không khí có vẻ ngượng ngùng.

Triển Chiêu ôm chén trà cúi đầu, Bạch Ngọc Đường một tay chống đầu nhìn mảnh xương cổ vịt trên bàn, như đang suy nghĩ điều gì.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử vào lòng đem qua một bên, không cho Tiểu Tứ Tử gây rối nữa, lần đầu tiên mình và Triệu Phổ hôn nhau, cũng là do tiểu bảo bối này giúp, mới lớn thế này, đã làm bà mối mấy lần rồi sao?!

Lúc ấy, cửa thư phòng Bao đại nhân cách đó không xa mở ra, Bao Duyên mất tinh thần chán nản đi ra, tâm trạng có vẻ không được tốt.

“Tiểu Màn Thầu.” Tiểu Tứ Tử đã nhận ra được Bao Duyên rồi, nghe nói là nhi tử của Tiểu Bao Tử, cảm thấy rất khó tin. Nếu nói Bao đại nhân là cái bánh bao nhân đậu đen hạt mè, thì nhi tử là cái màn thầu bột, trắng như thế!

“Tiểu Màn Thầu…” Bàng Dục sung sướng cười ha ha, Bao Phúc cũng cười.

Nhưng vui nhất là Bàng Cát, Bao Chửng là Tiểu Bao Tử, sinh nhi tử là Tiểu Màn Thầu!

Bao Duyên sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, thở một hơi dài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đang bận hồi tưởng quá trình cái cổ vịt đổi chỗ, hoàn toàn không có tâm trí nghiên cứu tâm trạng Bao Duyên, khi nãy cái… Cái mềm mềm đó cái nào là môi cái nào là lưỡi?

“Làm sao vậy?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Bao Duyên: “Xuống tinh thần sao? Muốn ăn gì không.” Vừa nói vừa mở túi lấy kẹo cho hắn. Trong mắt Tiểu Tứ Tử, Bao Duyên vẫn là một tiểu hài tử.

“Cảm tạ Tiểu Đoàn Tử.” Bao Duyên cảm thấy nếu cha là bánh bao, mình là màn thầu, thì Tiểu Tứ Tử sẽ là viên gạo nếp tròn thật tròn. Bỏ kẹo đường vào miệng, Bao Duyên chẹp chẹp miệng, mặt mày ủ rũ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đang ngồi ngẩn người bên bàn: “Cha bảo đệ điều tra vụ án của nữ quỷ, tra không ra không được thi Hương.”

“Sao?!” Bao phúc há to miệng: “Sao lão gia lại thế? Thiếu gia còn nhỏ mà, không có đạo lý!”

“Khụ khụ.”

Chưa nói hết lời, đã nghe tiếng Bao Chửng khụ khụ trong thư phòng, Bao Phúc vội sửa lời: “Ai da, lão gia thật quá anh minh!”

“Nữ quỷ gì?” Tiết Ích Hành không hiểu nhìn qua.

“À… Không.” Bao Duyên thấy hai người này không quen, không nói nhiều, bỏ phong thư vào tay áo, một lát nữa mở ra xem, nghĩ đến nữ quỷ ấy là da gà nổi đầy người, làm sao điều tra đây.

“Tiểu Màn Thầu, chỉ cho huynh một biện pháp.” Tiểu Tứ Tử cầm cây bút của Bàng Dục trên bàn lên, vẫy tay gọi Bao Duyên.

Bao Duyên ngồi xuống, “Sao?”

Tiểu Tứ Tử hà hơi vào cây bút một cái, giơ tay, vẽ hình trăng khuyết lên trán Bao Duyên: “Thế này thì không sợ quỷ quỷ nữa rồi.”

Mọi người đều cười, Bao Duyên cũng nhịn không được bật cười, chống cằm chọc chọc hai má Tiểu Tứ Tử, nghĩ thầm, một lát nữa nhờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giúp vậy, nữ quỷ đó nói không chừng không phải là quỷ thật, không phải Tiểu Lương Tử đã nói là dùng khinh công bay qua bay lại sao.

“Này.”

Bàng Dục nhịn không được đẩy Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu giật nảy người, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hai bên nhìn nhau, mọi người cảm giác có tia lửa bắn tách tách ra ngoài, đều sốt ruột thay cho hai người.

Giả Ảnh sờ cằm, nói nhỏ với Tử Ảnh: “Quả thật là gần hơn!”

“Xem đi!” Tử Ảnh ngậm cổ vịt gật đầu: “Ta nói rồi mà.”

Đang nói chuyện, chợt Hôi Ảnh từ bên ngoài vội vàng chạy vào, nói với Công Tôn: “Tiên sinh, vương gia gọi người vào cung một chuyến.”

“Vào cung làm gì?” Công Tôn thấy Hôi Ảnh nhíu mày, dường như đã có chuyện gì.

Ngay khi đó, Bao Chửng cũng đi từ thư phòng ra, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hôi Ảnh nhìn nhìn xung quanh, có vẻ hơi do dự, bước nhanh tới nói nhỏ vào tai Bao Chửng mấy câu.

Bao Chửng lập tức nhíu mày: “Có chuyện này?!”

“Có chuyện gì vậy?” Mọi người đều khó hiểu nhìn qua.

Bao Chửng phẩy tay: “Triển hộ vệ, Công Tôn tiên sinh, cả hai theo ta vào cung một chuyến.” Nói xong, vội vàng đi vào trong thay y phục, để lại mọi người trong sân ngơ ngác nhìn nhau.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người vừa nhìn nhau lập tức cảm thấy cả người bứt rứt, lại dời mắt đi.

Triển Chiêu đứng lên, vào phòng thay y phục.

.

.

Tiểu Tứ Tử lại chạy đến cạnh Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi ngẩn người bên bàn đá, bò lên ghế ngồi xuống kế bên, gọi: “Bạch Bạch!”

“Sao?” Bạch Ngọc Đường hoàn hồn lại, ánh mắt khá phức tạp, nhìn tiểu bảo bối.

Tiểu Tứ Tử ngồi cạnh định nói chuyện với hắn, nhưng thấy mảnh xương cổ vịt, lại nắm mũi, cầm cây đũa đâm đâm, đẩy cái cổ vịt ra xa một chút.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ không thích ngửi mùi này, liền cầm cái xương cổ lên. Nắm trong tay không biết nên vứt hay nên đặt xuống nơi khác, đang do dự, Triển Chiêu chạy ra.

Lập tức thấy được cái cổ vịt trong tay Bạch Ngọc Đường, tai hắn đỏ lên, nhìn sang nơi khác.

“Mùi cay này lạ lạ!” Tiểu Tứ Tử dụi mũi: “Ngửi thấy khó chịu.”

“Cẩn Nhi, lần trước ăn món gà nấu cay rất thích mà.” Tiêu Lương cũng đến ngửi ngửi: “Sao bây giờ lại sợ cay rồi?”

“Mùi cay không giống nhau!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Triển Chiêu vừa đi lấy kiếm, tâm không cam tình không nguyện mà đội cái mũ quan hắn cảm thấy rất xấu lên, đang cột dây, nghe lời Tiểu Tứ Tử nói chợt sửng sốt: “A!”

Khi nãy chuyện xảy ra bất ngờ, Triển Chiêu bị phân tâm, kì thật trước đó hắn đã ngửi ra, mùi cay này rất đặc biệt, không giống mùi cay nào khác!

Mọi người đều nhìn hắn, như hỏi: Làm sao vậy?

“Mùi cay này thật sự rất đặc biệt! Không giống vị cay bình thường, hôm đó ta ở trong cửa hàng nhựa thông cũng ngửi thấy, hắt hơi liên tục!” Triển Chiêu nói.

Công Tôn cầm một phần cổ vịt lên cẩn thận ngửi ngửi… “Hắt xì..”

“Xem đi, ai cũng hắt hơi.” Triển Chiêu gật đầu.

“Hắc hắc, đây là Phún Đế Tiêu!” Bàng Dục vừa dùng một mảnh giấy Tuyên Thành lau mực trên mặt vừa hỏi Bàng Cát đang híp mắt phẩm trà bên cạnh: “Cha còn nhớ lần đầu khi trong phủ chúng ta làm món này không, rất nhiều người hắt hơi cả đêm.”

“À! Thứ đó là tiêu mọc hoang, Trung Nguyên không có, dùng thuyền lớn chuyển tới!” Bàng Cát nói: “Ta nhớ rõ khi đó còn được dùng làm cống phẩm, dân thường tuyệt đối không có được. Khuê nữ của ta thích nhất là ăn cay, khi đó hoàng thượng vẫn còn là thái tử, đặc biệt lấy từ trong cung ra cho nó…” Nói đến đây, Bàng thái sư lại bắt đầu chùi nước mắt: “Ai… Nam nhân này, nói thay lòng là thay lòng, đáng thương cho khuê nữ của ta, đã tốt đẹp được lâu như vậy, đột nhiên lại thay lòng đổi dạ, quân vương vô tình.”

“Được rồi đừng có khóc nữa.” Bao Chửng giật hắn một cái: “Ngươi cũng theo ta vào cung đi.”

“Làm gì vậy chứ? Kéo kéo níu níu.” Bàng Cát giật tay áo lại, liếc Bao Chửng một cái: “Vào cung làm gì? Làm bậy lại bị phạt.”

“Chậc, đã bấy nhiêu tuổi rồi mà còn nhỏ mọn vậy sao.” Bao Chửng lườm một cái: “Còn nhớ chuyện lần trước có người hạ dược ngươi không?”

“Nhớ rõ!” Bàng Cát gật đầu: “Để ta biết được là tên chán sống nào làm không lột da hắn không được!”

Bao Chửng cười nhạt: “Vậy mang dao theo, chúng ta đi lột da!”

“Sao?”

.



.

Bao Chửng dẫn một đám người đi trước, Triển Chiêu trước khi đi còn nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cầm chén trà, cũng đang nhìn hắn, trong mắt, dường như có gì đó đang chảy qua.

Triển Chiêu gãi gãi đầu, phát hiện đang đội mũ quan không gãi được.

“Triển hộ vệ.” Bao Chửng đột nhiên nhìn hắn một cái: “Sao tai lại nóng thế?”

“Sao?” Triển Chiêu đưa tay sờ tai, quả nhiên rất nóng.

“Cổ vịt ngon?” Bao Chửng đột nhiên cho thêm một câu, Triển Chiêu hốt hoảng đỏ mặt tía tai, Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi bên bàn cũng bị sặc nước trà, ho liên tục.

Bàng Cát và Bao Chửng nhìn nhau một cái, hai lão đầu vừa hắc hắc cười xấu xa vừa đi.

Triển Chiêu thở dài một hơi, chỉ có thể chờ Công Tôn còn đang dặn dò Tiểu Tứ Tử ngủ sớm, buổi tối không được ăn ngọt phía sau cùng đi.

Người đi rồi, Tiết Ích Hành than nhẹ một tiếng: “Xem ra hôm nay không có duyên được thấy phong thái của Cửu vương gia rồi.”

“Tiết tướng quân, sau này hẳn sẽ có cơ hội.” Giả Ảnh cười cười.

Tử Ảnh cũng cười, vương gia có phong thái không chưa nói chắc được, nhưng lưu manh thái thì thật sự là tràn trề!

.

.

Lại qua một lúc, sắc trời cũng đã muộn, Tiêu Lương ra hậu viện luyện đao với các ảnh vệ.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, hỏi Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên ghế đong đưa chân chơi kéo đá bao với Bàng Dục: “Buổi tối về phòng ngủ một mình?”

Tiểu Tứ Tử vểnh vểnh môi, cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Tiểu Tứ Tử?” Tiết Ích Linh đang ở ngay bên cạnh, nàng ta phát hiện Tiểu Tứ Tử và Triển Chiêu rất thân thiết, muốn cùng chơi với Tiểu Tứ Tử, nói không chừng có thể nghe được chuyện thú vị về Triển Chiêu.

Ngồi xuống hỏi Tiểu Tứ Tử: “Có muốn đến chỗ tỷ tỷ chơi không?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp, ôm chầm lấy Bạch Ngọc Đường: “Không đi, hôm nay đến ngủ cùng Bạch Bạch Miêu Miêu.” Sau đó lại nói với Thạch Đầu: “Thạch Đầu, gối đầu!”

Thạch Đầu chạy bạch bạch vào phòng của Triệu Phổ Công Tôn, cắn cái gối đầu nhỏ Tiểu Tứ Tử thường dùng trong số hành lý mà bọn Phi Ảnh còn đang sắp xếp, chạy ra.

Tiểu Tứ Tử ôm gối, nắm tay Bạch Ngọc Đường nhảy xuống ghế, cùng đi vào tiểu viện của Triển Chiêu, vừa đi với nói chuyện: “Bạch Bạch, hôm đó, Tiểu Tứ Tử thấy người bên bờ biển ăn dưa hấu rắc muối.”

“Ăn dưa hấu rắc muối?” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Vậy có vị thế nào?”

“Chờ có dưa hấu rồi, chúng ta thử được không? Nghe nói ngũ vị câu toàn.” Tiểu Tứ Tử vừa đi vừa không quên dặn: “Tiểu Tứ Tử không muốn ngủ giường nhỏ với Tiểu Lương Tử, muốn ngủ giường lớn với hai người.”

“Được.”

“Một lát nữa phải tắm cho Thạch Đầu và Tiễn Tử, trên người bẩn bẩn.”

“Được.” Bạch Ngọc Đường cũng rất thương Tiểu Tứ Tử, nắm bàn tay nho nhỏ ra khỏi sân, đi vào tiểu viện phía sau.

Tiết Ích Linh nhìn chằm chằm bóng lưng một lớn một nhỏ đi xa, nhịn không được lầm bầm trong lòng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một gian phòng, còn ngủ cùng một giường sao? Quan hệ như thế chẳng phải là tốt quá mức rồi sao.

.

.

Rất nhanh, trong sân chỉ còn huynh muội họ Tiết, Bàng Dục, Bao Duyên và Bao Phúc, còn có vài ảnh vệ phụ trách canh gác, và các nữ ảnh vệ ra ra vào vào sắp xếp thu dọn.

Bao Duyên ngồi xuống cạnh Bàng Dục, mở phong thư của Ngũ Muội đưa cho mình ra xem, đây là một bức huyết thư danh bất hư truyền, hơn nữa, chữ bên trong không phải tiếng Hán.

“Ai da, đây là gì vậy, đáng sợ quá!” Bàng Dục đến xem: “Là máu sao?”

Bao Duyên nhìn chăm chăm vào từng chữ máu lớn, thở dài: “Là tiếng Phạn.”

“Chỉ có một câu sao, đáng sợ quá, còn đầm đìa máu, viết cái gì vậy?” Bàng Dục hiếu kì.

Bao Duyên im lặng một lúc lâu: “Oan quỷ khó rời Ngũ Phần Thôn”. [Ngũ Phần Thôn: thôn năm mộ]

“Oa…” Bàng Dục run một cái: “Oan quỷ Ngũ Phần Thôn gì chứ, đáng sợ quá.”

“Ca?”

Ngay lúc đó, Tiết Ích Linh gọi một tiếng, vì Tiết Ích Hành đang đứng sững tại chỗ, sắc mặt căng thẳng như vừa bị thứ gì kích thích.

“Sao?” Tiết Ích Hành giật mình hoàn hồn lại, nhìn Tiết Ích Linh.

“Huynh làm gì vậy?” Tiết Ích Linh không hiểu, kéo kéo hắn: “Có đi không? Quay về.”

“… Được.” Tiết Ích Hành gật đầu, dẫn Tiết Ích Linh đi, bước chân có phần gấp gáp, lúc ra cửa suýt chút nữa còn vấp ngã.

.

.

Hai người đi rồi, Bàng Dục bắt đầu thu dọn giấy bút, Bao Duyên bên cạnh vỗ vỗ hắn: “Này, một nam một nữ đó là ai?”

Bàng Dục nhướn mày: “Tiết Ích Hành Tiết Ích Linh.”

“À, Tiết Ích Hành… Tướng quân phương bắc!” Bao Duyên gật gật: “Có phải khi nãy hắn có hơi…”

“Phải.” Bàng Dục bỏ số giấy đã được xếp gọn vào túi: “Tiểu tử đó chắc chắn không phải người tốt.”

“Chắc chắn vậy sao?” Bao Duyên nhìn hắn không hiểu: “Làm sao thấy được?”

Bàng Dục cười khan một tiếng, chọt trán hắn: “Thư ngốc nhà ngươi, sao lại trọ gần phủ Khai Phong?”

“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất…” Bao Duyên nói đến đây chợt ngẩn người, vỗ trán một cái: “À!”

Bình luận

Truyện đang đọc