QUỶ HÀNH THIÊN HẠ

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đột nhiên xù lông, kéo mình chạy vội về hướng phủ Khai Phong, hơi khó hiểu.

Triển Chiêu kéo hắn vào một ngõ nhỏ, túm chặt hai vai hắn áp sát mặt mình đến.

Bạch Ngọc Đường hóa đá tại chỗ, nhìn Triển Chiêu tiến dần đến, đầu óc trống rỗng.

Chỉ có điều động tác của Triển Chiêu quá nhanh, Bạch Ngọc Đường chưa kịp hưởng thụ cảm giác được bao nhiêu hắn đã dán bên tai Bạch Ngọc Đường bắt đầu nói: “Còn nhớ năm tấm bài vị không?”

“… A…” Lúc này Bạch Ngọc Đường ý thức được rằng Triển Chiêu chỉ muốn nói chuyện chứ không làm gì khác, không hiểu sao trong lòng chợt gợn sóng. Ổn định tâm trạng lại, vẫn cảm giác trong tình trạng này nói chuyện bài vị gì đó thật sự quá mất hứng, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Ta vừa nhìn thấy trong phòng của Lạc Hâm phu nhân, tấm bài vị thứ nhất là của tiên hoàng, thứ hai của thái hậu, thứ ba của hoàng thượng, thứ tư của Bát vương gia, tấm thứ năm của Triệu Phổ!”

“Cái gì?” Lúc này thì Bạch Ngọc Đường đã hoàn hồn lại được rồi, nhìn Triển Chiêu: “Bài vị của bọn họ?”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu nhe răng: “Ngươi nói nàng ta đang yên lành lại thờ bài vị của mấy người đó làm gì? Ngoại trừ tiên hoàng thì chưa ai chết cả!”

“Phủ vải trắng lên bài vị người sống và phủ vải trắng lên bài vị người chết là hai chuyện khác nhau!” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy đáng nghi: “Quả nhiên tâm thuật bất chính!”

“Chính như vậy, cho nên mới nói nàng ta có âm mưu, hiện tại lại còn gần gũi hoàng thượng như vậy, không có chuyện mới là lạ!” Triển Chiêu kéo tay hắn đi ra ngoài, vội vàng chạy về phủ Khai Phong… Vừa khéo Bao Chửng còn ở thư phòng, hai người chui vào trong, đóng cửa, kể lại chuyện hôm nay.

Bạch Ngọc Đường rất tự giác cắt bỏ đoạn gặp Bao Duyên, đương nhiên, thứ Bao Chửng quan tâm không phải là đàn nghe có hay không, mà là số bài vị kia!

“Dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế?” Bao Chửng nhíu mày, hỏi hai người: “Đúng rồi, trên giang hồ, phủ vải trắng lên bài vị người sống có ý gì?”

“Cái này gọi là bạch cái đầu.” Bạch Ngọc Đường giúp giải thích: “Là điềm xấu, vì biết chắc đối phương sẽ phải chết, cho nên chuẩn bị bài vị trước, chờ người chết rồi, lật mảnh vải lên là được! Đa số người làm việc này đều do có thù oán muốn giết đối phương, tự nhắc nhở mình từng khắc!”

“Phản tặc!” Bao Chửng nổi giận: “Nếu những người đó chết, vậy chẳng phải Đại Tống vong quốc rồi sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau một cái, ngay cả Triệu Phổ cũng có phần, vậy rõ ràng là muốn Triệu gia tuyệt tự.

“Nếu hoàng thượng thấy số bài vị đó, có lẽ sẽ không bị mê hoặc nữa đúng không?” Triển Chiêu hỏi: “Hay là đưa hoàng thượng đến xem?”

“Ai, không thể lỗ mãng.” Bao Chửng xua tay: “Xem ra Lạc Hâm phu nhân này không đơn giản, nàng ta phát hiện có người nhìn lén, liền chuyển bài vị từ trong cửa hàng nhựa thông ra, lần này khó chắc nàng ta không ra tay! Hiện tại hoàng thượng lại có cảm tình với nàng ta, chúng ta không thể mạnh tay, cẩn thận trúng kế, tăng cường canh gác, xem tình hình rồi tính tiếp!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, Bao đại nhân nghĩ rất chu đáo.

.

.

Sau đó, Bao Chửng phái người canh giữ quanh Lạc Hâm Các, các ảnh vệ của Triệu Phổ đều nghe lời Bao Chửng, thế là chia nhau ra hành động.

“Ngày mai là Thưởng Cầm đại hội, lúc đó Cửu vương Bát vương đều sẽ đến.” Bao Chửng nói, vỗ vỗ Triển Chiêu: “Đến lúc đó Triển hộ vệ phải để ý nhiều hơn, đúng rồi, Bạch thiếu hiệp có đi không?”

Bạch Ngọc Đường lắc nhẹ đầu: “Chiều mai ta phải đến viếng tang Thiết chưởng môn, xong việc ta sẽ nhanh chóng vào cung, nhưng sẽ không lộ diện, cùng quan sát với các ảnh vệ.”

“Vậy sao…” Bao Chửng gật đầu, dặn Bạch Ngọc Đường cũng phải cẩn thận.

“Ai, thật không biết vì sao, Thức Ngọc đại hội kết thúc thì lập tức sẽ đến kì thi Hương, lại xảy ra nhiều chuyện thế này, thật không để cho người ta yên lòng được.”

“A, đúng rồi!” Triển Chiêu nghe đến thi Hương, đột nhiên nhớ ra còn một chuyện chưa làm, liền lấy phong thư Bao Duyên đưa trong vạt áo ra, đưa cho Bao Chửng: “Một nữ quỷ gửi cho đại nhân.”

Bao Chửng cầm thư nhìn Triển Chiêu: “Cái gì?”

“A… Nghe nói là một nữ quỷ tên Ngũ Muội gửi cho đại nhân.” Triển Chiêu ấp úng.

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh lắc đầu, Triển Chiêu cái gì cũng biết, chỉ không biết lừa người khác!

“Nữ quỷ gì?” Bao Chửng tra hỏi: “Ai nhờ ngươi đưa cho bản phủ?”

“Ưm…” Triển Chiêu mấp máy môi: “Nữ quỷ.”

“Hình dạng nữ quỷ thế nào?” Bao Chửng gật đầu, biết là nữ quỷ, nhưng Triển Chiêu cũng phải nói rõ ràng một chút.

“Ta không biết.”

Bao Chửng há hốc, nhìn Triển Chiêu: “Vậy thư này ai đưa cho ngươi?”

Triển Chiêu sờ trán, ấp úng nỏi: “À, là một nữ quỷ đưa cho một người, sau đó người đó đưa cho ta.”

“Vậy người đó đâu?” Bao Chửng nghe ra manh mối, liền hỏi dồn theo.

“Vậy người đó…” Triển Chiêu lẩm bẩm: “Đi mất rồi.”

“Đi rồi?” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu nghi ngờ: “Tên gì?”

Triển Chiêu sờ cằm.

Bao Chửng đi vài bước, lại nhìn nhìn phong thư trong tay, hỏi: “Người đó đưa thư này cho ngươi ở đâu?”

Triển Chiêu lại nghĩ nghĩ: “Trên đường lớn của Khai Phong.”

Bao Chửng cầm thư cười cười: “Đã sắp đến kì thi Hương rồi…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, mặt Triển Chiêu thoáng hiện vẻ hoảng loạn.

Bao Chửng hít sâu một hơi, đặt thư lên bàn, gọi Vương Triều Mã Hán đến: “Đến khách điếm Phương Duyệt canh giữ, thấy Bao Duyên lập tức bắt về gặp ta!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hoảng sợ rụt cổ: “Đại nhân… Sao ngài biết?”

Hai người bắt đầu buồn bực, Bao đại nhân như thế thật quá thông minh… Làm sao đoán được Bao Duyên đã đến rồi, còn đoán được là ở khách điếm Phương Duyệt? Chẳng lẽ khi nãy vừa gặp phải? Không thể nào… Bao Duyên vẫn ở trong cầm các nghe đàn mà.

Bao Chửng lấy một phong thư khác trên bàn lên đưa cho hai người, là thư của Bao phu nhân, Đổng thị.

Nét chữ trong thư ngay ngắn cẩn thận, kiểu chữ thanh tú, viết rất đơn giản.

Đổng phu nhân thường gửi thư hỏi han sức khỏe Bao Chửng thế nào, sau đó kể chuyện trong nhà, bao gồm cả chuyện học hành của Bao Duyên ra sao, có gây họa không.

Bức thư này nói, nửa tháng trước Bao Duyên đã đi xa nhà, nói là đi tìm một vị đồng môn, có lẽ thấy thời điểm vừa đúng, nên đã len lén đến Khai Phong tham gia thi Hương rồi.

Đổng phu nhân đoán có lẽ hắn ở thuê phòng trong một khách điếm gần phủ Khai Phong, như thế mới có thể nhân lúc Bao đại nhân lên triều hoặc thăng đường để ra ngoài đi dạo.

Cuối cùng, phu nhân còn thương lượng với Bao Chửng, tính cách hài tử này giống lão gia dễ gây họa, cứ bắt vào phủ đi, nếu nó thật sự muốn đi thi thì cũng đừng ngăn nữa, để Bao Duyên thử xem.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trợn to mắt, thầm khâm phục, phu nhân quả nhiên sáng suốt! Bao Duyên chưa từng thoát nổi lòng bàn tay phu nhân!

“Gần phủ Khai Phong chỉ có một khách điếm Phương Duyệt.” Bao Chửng thở dài, hỏi hai người: “Cả hai gặp nó mấy lần rồi? Có gây họa không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đành phải kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện hôm nay và hôm nhận thư.

“Ai.” Bao Chửng lắc đầu thở dài, cầm bức thư xem một lúc lâu, nhưng không mở ra, đặt lên bàn: “Ta phải tìm cho nó chuyện gì để làm, xem thử nó có khả năng làm quan không, mới quyết định xem có nên cho phép đi thi không.” Nói xong, chắp tay sau lưng đi vài vòng trong phòng: “Dường như Công Tôn đã phát hiện dầu thông khác thường, đã đi tìm dược liệu rồi, có lẽ một lúc nữa Cửu vương gia mới về được, hai người đi xem trước xem Bàng Dục đã nhớ lại đến đâu rồi, hắn bị truy sát, không biết có liên quan đến cầm cơ đó không, phải điều tra.”

“À!” Lúc này Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới nhớ ra có người muốn giết Bàng Dục.

Ra khỏi thư phòng của Bao Chửng, hai người lại nhịn không được phải thở dài, quả nhiên về đến Khai Phong rồi, lại có một không ít chuyện phiền phức tìm đến.

.

.

Lúc đó, trên đường lớn của Khai Phong.

“Ai da, Công Tôn tiên sinh về rồi!”

“Tiên sinh nương tử của ta gần đây không được khỏe, khi nào ngài mới về hiệu thuốc khám bệnh?”

“Tiểu Tứ Tử, cười với di di một cái.”

“Cho Tiểu Tứ Tử ăn kẹo…”

Trên đường lớn ở Khai Phong, Công Tôn dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đến hiệu thuốc tìm hương liệu, liên tục chào hỏi mọi người suốt con đường.

Tiểu Tứ Tử đã lâu không về Khai Phong, nắm tay Tiêu Lương chạy tới chạy lui, Thạch Đầu và Tiễn Tử theo phía sau.

Công Tôn hỏi vài loại hương liệu, kết quả không có thứ nào, chuyện này có phần kì lạ, chưởng quỹ đều nói mấy hôm trước đã bị mua hết, hỏi là ai thì lại không ai biết!

Công Tôn đang nói chuyện với chưởng quỹ trong hiệu thuốc, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, chờ ngoài cửa, Tiêu Lương đi mua kẹo hồ lô cho tiểu bảo bối rồi.

Ngay lúc đó, Tiểu Tứ Tử thấy một thư sinh thanh tú dẫn một tiểu thư đồng chạy đến, nhìn chằm chằm Thạch Đầu và Tiễn Tử.

“Đây là trảo ly ở sa mạc Tây Hạ sao?” Thư sinh kinh ngạc nhìn Thạch Đầu chằm chằm: “Thì ra thật sự có loài thần vật này!”

“Huynh nhận ra trảo ly.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn thư sinh: “Huynh thật có học vấn, rất ít người Trung Nguyên nhận ra được.”

Thư sinh nhìn nhìn thư đồng bên cạnh, thư đồng cũng cảm thấy oa oa trên lưng trảo ly rất đáng yêu, liền cười hì hì đi tới: “Tiểu oa oa, phụ mẫu đâu? Sao lại ngồi một mình ở đây?”

“Cha ở trong đó.” Tiểu Tứ Tử thành thật trả lời, phát hiện hai người này không nhận ra mình, có lẽ là người vùng khác, vừa đến Khai Phong không lâu.

“Cẩn Nhi.” Tiêu Lương chạy về, vừa đưa kẹo hồ lô cho Tiểu Tứ Tử, vừa nhìn thư sinh và thư đồng.

Thư sinh này không phải người lạ, chính là Bao Duyên. Hắn ở trong cầm các nghe Lạc Hâm phu nhân đánh đàn, cảm thấy cầm kĩ của nàng ta lẽ ra rất tốt, nhưng sau khi thấy Bạch Ngọc Đường đi rồi thì như mất hồn, âm thanh đàn ra cũng khiến người nghe rất u uất khó chịu, thế là không muốn nghe nữa, dẫn Bao Phúc ra ngoài.

Xem canh giờ thì đã đến lúc về khách điếm ôn bài rồi, liền quay về. Vừa đi qua hiệu thuốc thì bị trảo ly hấp dẫn, liền đến nói chuyện với Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử ăn hồ lô, thấy Công Tôn còn chưa ra, liền hỏi Bao Duyên: “Tỷ tỷ sau lưng huynh là ai vậy? Mặc ít như vậy không lạnh sao?”

Bao Duyên ngẩng người, quay đầu nhìn.

Bao Phúc cũng quay đầu lại nhìn, không hiểu: “Tỷ tỷ nào?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt: “Ơ? Trốn vào ngõ rồi, một tỷ tỷ mặc y phục trắng, gầy gầy.”

Bao Duyên và Bao Phúc nghe đến đây, cảm giác sau cổ toát mồ hôi lạnh: “Sao?”

Hai người cùng nhìn vào con ngõ, nhưng nơi đó trống không, không hề có bóng người.

“Rõ ràng khi nãy tỷ tỷ còn theo hai người.” Tiểu Tứ Tử vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói nhỏ: “Bay tới bay lui, thật giống quỷ quỷ.”

“A…” Bao Duyên vừa Bao Phúc hít sâu một hơi, Bao Phúc vội trốn sau lưng Bao Duyên: “Thiếu gia, có phải là nữ quỷ đó đến tìm chúng ta rồi không? Đã sớm nói đừng đụng vào nàng ta!”

“Đừng… Đừng nói bậy, trên đời làm gì có quỷ!” Bao Duyên híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử: “Tiểu hài nhi, có phải đang lừa chúng ta không?”

Tiểu Tứ Tử nhích nhích qua chỗ Tiêu Lương: “Hung dữ.”

Tiêu Lương cười cười, nói với Bao Duyên: “Khi nãy quả thật có một nữ nhân theo ngươi, nhưng nàng không phải bay, hẳn là khinh công. Dung mạo hơi đáng sợ, trắng bệch, khi ta mua kẹo hồ lô có nhìn thấy, khi chạy về thì nàng ta đã trốn đi, Cẩn Nhi không lừa người khác.”

Bao Duyên lập tức há hốc mồm: “Chẳng lẽ là Ngũ Muội đó thật sao?!

“Tiểu Tứ Tử.”

Lúc ấy, Công Tôn bước nhanh ra, tay cầm một đơn thuốc: “Chúng ta về thôi, đặt trước phải ba ngày mới lấy được.”

Bao Duyên nhìn nhìn Công Tôn, âm thầm tán thán, thư sinh thật tuấn tú, vừa nhìn đã biết rất có học vấn.

“Ha.” Tiểu Tứ Tử vẫy tay với bọn Bao Duyên, về cùng Công Tôn.

.

.

Người đi rồi, Bao Phúc vẫn sợ, kéo Bao Duyên nói: “Thiếu gia, nữ quỷ đó theo chúng ta chắc chắn không được bình yên, cẩn thận nửa đêm đột nhiên vào phòng hút dương khí của chúng ta!”

Bao Duyên cũng hơi sợ, chậc một tiếng, định thần lại kéo Bao Phúc về khách điếm… Chỉ tiếc vừa đến cửa đã gặp phải Vương Triều Mã Hán đang chờ sẵn, bị xách về Khai Phong, giao cho Bao đại nhân.

Bao đại nhân nhìn Bao Duyên đang cúi gằm mặt một cái, xách vào phòng.

Vừa khéo Bàng Cát nhìn thấy, chậc chậc mấy tiếng, ai da, dung mạo nhi tử của Bao Chửng không tệ! Nhưng mà sao lại trắng như thế?

.

.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc đó thì đang uống trà trong sân.

Bàng Dục ngồi bên cạnh, lầm rầm viết ra từng chuyện một trong suốt một tháng này. Chẳng hạn như mười lăm tháng trước hắn đi thuyền hoa, lại chẳng hạn như đầu tháng này đã đi săn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến nỗi ngáp liên tục, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương bên cạnh xem giúp. Bàng thái sư vì an toàn của Bàng Dục, bắt hắn viết cả đêm, còn tập hợp hết gia nhân trong Bàng phủ đến cùng viết, viết ra một chồng giấy tả lại những việc Bàng Dục làm. Hắn tuy là đã hoàn lương rồi, nhưng tính cách vẫn hướng ngoại, cả ngày chạy khắp nơi, không chịu rảnh rỗi được.

“Tùng Mộc Phường là nơi nào?” Triển Chiêu đột nhiên chọn ra một nơi không quen lắm giữa rất nhiều nơi, hỏi Bàng Dục.

“Là nơi bán quả sồi.” Bàng Dục trả lời: “Ta nuôi một con Lục Chủy Ông, thích ăn quả sồi.”

“Là chim sao…” Triển Chiêu gật gật đầu.

“Tiểu Tiểu Bàn cũng thích ăn món cổ vịt cay chết người sao?” Tiểu Tứ Tử thấy một tờ giấy viết “Cổ vịt cay chết mèo” liền nhăn mũi hỏi: “Cái đó cay lắm!”

Sáng nay Tử Ảnh lừa Tiểu Tứ Tử ăn một cái, cay đến mức uống hết hai chén trà, cái lưỡi nhỏ lúc nào cũng thè ra mà vẫn cay, quạt một lúc lâu miệng vẫn tê tê.

“À, món cổ vịt này dường như trước đây ta đã ăn ở đâu đó, nhưng nhớ không ra nữa.” Bàng Dục nói như không: “Lại nói, hôm đó ta còn tranh cãi với người trong quán, ngay trước cửa tiệm cổ vịt này.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng hỏi: “Ngươi tranh cãi gì với người trong tiệm?”

“À… Lão bản ở đó nói cái gì mà độc nhất vô nhị, thiên hạ tuyệt đối không có món thứ hai có vị thế này, nhưng rõ ràng ta từng ăn qua! Hơn nữa lại từ khi còn nhỏ, nhớ không chính xác được, nhưng khi đó ta bị cay đến sặc, nên vẫn nhớ!”

“Từng ăn ở đâu?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi dồn.

“Ừm…” Bàng Dục nghĩ một lúc lâu, “Ta chỉ nhớ là khi còn nhỏ, vì tỷ tỷ rất thích ăn cay, cho nên có thể là do cha mua từ đâu đó về cho tỷ tỷ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, vì Bàng Dục nói món cổ vịt không phải độc nhất vô nhị mà giết người, có vẻ không hợp lý, thế là xem sang trang khác.

Công Tôn nếm thử món cổ vịt Tử Ảnh mua về: “Ừm… Quả thật vị cay rất đặc biệt!”

Triển Chiêu thấy Công Tôn ăn hết hai cái còn ăn tới cái thứ ba, cảm giác cổ họng co rút, có phần xúc động muốn uống hộ hắn vài ngụm nước.

Bạch Ngọc Đường dường như không sợ cay lắm, cầm một cái lên ăn, tỉ mỉ thưởng thức, quả thật đặc biệt.

“Hửm?”

Vừa uống ngụm nước, Triển Chiêu đột nhiên ngẩn người, rướn tới ngửi miệng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xấu hổ nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử đứng trên chiếc ghế nhỏ cạnh Triển Chiêu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh chăm chăm nhìn trộm.

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường muốn ngửa đầu ra, Triển Chiêu ôm mặt hắn lại: “Đừng nhúc nhích!” Lại áp tới nghiêm mặt ngửi.

Tiểu Tứ Tử thấy hai người rướn qua rướn lại vẫn không chạm trúng, sốt ruột, dứt khoát bổ nhào lên, đẩy Triển Chiêu một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc