(QUYỂN 1) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Linh Quỳnh an phận được hai ngày, không có tiếp tục tìm phiền phức cho phù thủy.

Phù thủy cho là Linh Quỳnh đã sợ lời hù dọa của mình, đáy lòng rất vui vẻ.

Kì thực Linh Quỳnh chỉ là không có tâm tình tìm cô ta gây phiền phức, dù sao nàng bây giờ có khoản tiền lớn, mơ tưởng một chút đã rất vui rồi, nào có tâm tình để ý tới phù thủy.

"Diệp tiểu thư, quần áo trên người ngươi, từ đâu tới?" Hôm nay Linh Quỳnh vừa xuống lầu, liền bị phù thủy gọi lại.

Linh Quỳnh đang mặc là một bộ váy nhỏ màu tím nhạt, xoã tung cực đáng yêu.

Thời điểm nàng tới, không có mang bất kì đồ vật nào tới, tất cả quần áo cũng là cô ta chuẩn bị.

Quần áo tươi đẹp như vậy, ở đây tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.

Linh Quỳnh nhìn nhìn quần áo trên người mình.

"Ta mặc quần áo mới mà thôi, cái này cũng không cho phép?" Quản thiên quản địa, còn quản ba ba mặc cái gì!?

"Quần áo của ngươi từ đâu tới?" Phù thủy trầm mặt, "Ngươi có phải hay không từng đi ra ngoài?"

Nàng đã nói ngày đó không thích hợp, hiện tại nhớ tới, đầu còn mơ hồ có cảm giác đau đớn.

"Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?"

Phù thủy cùng Linh Quỳnh đồng thời nhìn về phía cầu thang.

Thẩm Hàn Đăng không biết từ lúc nào đã đứng đó, ngón tay khoác lên lan can cầu thang, lạnh nhạt nhìn hai người.

Thẩm Hàn Đăng đột nhiên xuất hiện, làm phù thủy không tiếp tục tra hỏi, đi chuẩn bị bữa sáng trước.

Thời điểm Linh Quỳnh ăn điểm tâm , ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua thân phù thủy.

Phải nghĩ biện pháp giải quyết bà phù thủy này mới được.

Bằng không thì cô ta mỗi ngày đều quan tâm mình mặc cái gì, đây không phải là rất phiền sao?

【 Tình yêu, rút thẻ nha, những điều ngài mong muốn đều có thể thực hiện】

Linh Quỳnh: "......"

Linh Quỳnh cầm khoản tiền lớn chuẩn bị khắc kim, Vinh Diệu thường lừa gạt một số tiền lớn trước khi khắc được thẻ.

Những tấm thẻ ban đầu dễ rút hơn những tấm sau này nhiều, Linh Quỳnh rút mới trăm lần đã ra một tấm thẻ ——10: 00.

Nhưng khoảng thời gian này có ý gì......

Không biết, xem không hiểu.

Linh Quỳnh cũng không lo lắng, đợi đến lúc cần thiết sẽ biết.

Linh Quỳnh cơm nước xong xuôi liền đi theo Thẩm Hàn Đăng , không cho phù thủy cơ hội nói ra nghi hoặc của mình.

10h đúng, Linh Quỳnh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Có thêm một chiếc xe đậu trước cửa lớn, phù thủy kia đang cùng một nam nhân trò chuyện.

Hai người không biết nói cái gì, phù thủy trở lại biệt thự, thu thập đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.

" Chào Diệp tiểu thư, ta là Kelly, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tiếp quản việc quản lý nơi này." Kelly nở nụ cười ôn hoà, so với mụ phù thủy mặt lạnh kia, đem đến cho người ta nhiều cảm tình hơn nhiều.

Phù thủy đứng ở một bên, vẫn như cũ cúi gằm mặt, âm trầm nhìn nàng.

"Ngươi đề phòng con bé này một chút." Trước khi đi, còn kéo Kelly sang một bên căn dặn, "Phải theo sát toàn bộ hành động của cô ta."

"Ta biết."

Phù thủy lại quay đầu nhìn tiểu cô nương đang nằm trên bàn sờ mó hoa quả trên đĩa lần nữa rồi quay đầu đi thẳng.

Bên ngoài có tiếng động cơ xe vang lên, chở phù thủy rời đi.

Linh Quỳnh bóp quả táo nhỏ trong tay, "Ông và cô ta là cùng một bọn sao?"

Kelly nở nụ cười, không trả lời vấn đề kia, "Diệp tiểu thư có yêu cầu gì có thể nói với ta. Ta đi lên nhìn thiếu gia một chút."

Linh Quỳnh đối mặt cùng hắn mấy giây.

Nếu là do rút thẻ mà có được...... Vậy chắc là có lợi cho Thẩm Hàn Đăng.

Dù sao là khắc kim chứ không phải khắc trắng.

Con mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, nhanh trí hỏi: "Ta có thể ra ngoài không?"

"Đương nhiên có thể, tự do của Diệp tiểu thư không bị mất đâu, trừ phi thiếu gia không cho phép ngài ra ngoài. Ngài bây giờ muốn đi ra ngoài sao? Cần ta chuẩn bị xe không?"

Linh Quỳnh cũng không khách khí, mặt mũi tươi cười gật đầu, "Ân, ngươi so với mụ phù thủy kia tốt hơn nhiều."

Kelly: "??" Phù thủy?

......

Kelly sắp xếp cho Linh Quỳnh đi ra ngoài xong, lên lầu gõ cửa phòng Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng ngồi dưới đất, đang xoay một khối rubic, cả phòng chỉ phát ra âm thanh xoay rubic.

Kelly vào phòng, cung kính khom lưng, "Thiếu gia."

Thẩm Hàn Đăng xoay rất nhanh, vài giây sau, khối rubic đã được giải xong, hắn đem khối rubic đặt sang bên cạnh.

"Sao ông lại tới đây."

Kelly: "Ta cũng không rõ, bà ta đột nhiên kêu ta tới thay thế A Mai."

Thẩm Hàn Đăng: "Đột nhiên?"

Lúc Kelly nhận được tin tức này cũng rất bất ngờ.

Không có bất kì dấu hiệu báo trước nào.

Trước đây lúc Thẩm tiên sinh đột nhiên qua đời, chỉ còn lại Thẩm Hàn Đăng còn nhỏ dại cùng với người phụ nữ mới cưới kia.

Người phụ nữ kia thừa dịp Thẩm Hàn Đăng còn nhỏ, không có năng lực, dùng tốc độ nhanh nhất chiếm lấy Thẩm gia, giam lỏng Thẩm Hàn Đăng.

Nếu như không phải Thẩm tiên sinh có để lại một phần di chúc, cho thấy di sản chỉ có con trai Thẩm Hàn Đăng mới có thể kế thừa.

Thẩm Hàn Đăng nếu như chết đi, tất cả tài sản đều sẽ quyên tặng ra ngoài thì có thể Thẩm Hàn Ðãng đi cùng ngày với cha hắn rồi.

Nữ nhân kia đương nhiên không thể nhìn tài sản bị quyên tặng toàn bộ, bà ta cũng chỉ có thể nghĩ cách đoạt lấy quyền thừa kế một cách danh chính ngôn thuận, còn phải có được trước khi Thẩm Hàn Đăng chết đi.

Kelly đúng thật là người của Thẩm Hàn Đăng.

Cố gắng làm việc người phụ nữ đó giao cho, coi như cũng được bà ta tín nhiệm.

Bất quá hắn bình thường cũng không được phép tiếp xúc với Thẩm Hàn Đăng.

Lần này đột nhiên để cho hắn đến, hắn không cảm thấy là hắn đã bị lộ, còn tự nghĩ mình là gián điệp hoàn mỹ.

Có thể là bởi vì mình đã hoàn toàn nhận được tín nhiệm của bà ta.

Ân!

Chắc chắn là như thế!

Kelly nhìn Thẩm Hàn Đăng một chút, có chút đau lòng, "Gần đây thiếu gia sống có tốt không?"

"Ngươi thấy ta giống người sống tốt chứ"

"Thiếu gia, nhịn thêm lát nữa, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ngài liền có thể lấy lại toàn bộ những thứ thuộc về mình."

Thẩm Hàn Đăng không nói chuyện, nhìn chằm chằm khối rubic kia.

Một hồi lâu sau, hắn hỏi: "Diệp Khinh Đường đâu?"

"Diệp tiểu thư ra ngoài rồi."

"Đi ra ngoài?" Con mắt Thẩm Hàn Đăng híp lại, chợt hừ lạnh, "Về sau không có sự cho phép của ta, nàng không được phép bước ra khỏi cửa nửa bước."

"...... Được." Vả mặt tới quá nhanh.

......

Linh Quỳnh mang theo đồ trở về, Kelly đứng ở cửa ra vào giúp nàng đem mấy thứ đó lên lầu.

Màn cửa trên hành lang được vén ra một khe hở nhỏ, có ánh sáng chiếu trên hành lang, so với trước đó tốt hơn nhiều.

"Diệp tiểu thư, thiếu gia nói, về sau nếu ngài muốn ra ngoài, phải được ngài ấy cho phép." Kelly chuyển lời của Thẩm Hàn Đăng.

"Vì cái gì?"

Kelly biết Diệp Khinh Đường vì sao tới đây.

Nói khó nghe một chút, chính là do thiếu gia bỏ tiền mua về.

Thiếu gia muốn cô làm gì còn cần lý do sao?

Cô không có quyền lựa chọn nha, thiếu gia nói cái gì chính là cái đó.

Kelly ăn nói cực khéo, "Ngài hỏi tôi không bằng tự mình đi hỏi thiếu gia đi?"

Linh Quỳnh tức giận phồng má, giật túi đồ lại, bỏ về phòng.

Vừa khắc kim cho hắn, mà hắn đối xử như vậy với ba ba!

Linh Quỳnh thay một bộ quần áo đi tìm Thẩm Hàn Đăng.

Gian phòng Thẩm Hàn Đăng vẫn rất tối như cũ, Linh Quỳnh từ bên ngoài đi vào, đặt mông ngồi bên cạnh hắn.

"Anh vì sao không cho phép tôi ra ngoài?"

Thẩm Hàn Đăng liếc nàng một cái.

Lần đầu hắn gặp, quần áo của nàng toàn là màu đen, phong cách cũng không tệ nhưng quần áo của nàng cứ càng ngày càng tươi sáng lên.

Cho tới hôm nay, đã mặc lên màu đỏ.

So với những màu sắc u ám, nàng càng thích hợp với những màu sắc tươi sáng này hơn.

Thẩm Hàn Đăng thu tầm mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt, "Ta đã nói qua, ngươi mà lấy tiền, liền sẽ mất đi tự do."

"......"

Hắn có nói lời này?

Linh Quỳnh cũng không xác định là do nàng không chú ý, hay là Thẩm Hàn Đăng hố nàng.

Thẩm Hàn Đăng: "Khoản tiền lúc trước kia......"

"Làm gì!"

Tiểu cô nương cảnh giác lùi về phía sau.

Thẩm Hàn Đăng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, bất quá trên mặt không biểu hiện gì.

"A Mai đã đi, ngươi cũng không giúp được gì cho ta nữa, tiền kia có phải nên trả lại cho ta không?"

Linh Quỳnh âm thầm trợn trắng mắt, "Còn không phải nhờ tôi đuổi bà phù thủy kia đi sao, tiền này xứng đáng là của tôi."

Nếu không phải nhờ tôi, anh có thể có hôm nay sao!

Hừ!

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Có quan hệ gì với ngươi?

Bình luận

Truyện đang đọc