(QUYỂN 1) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Linh Quỳnh hố được một khoản tiền từ Yến Vi Sơn, nên tâm trạng rất tốt, muốn đi vào thành dạo chơi.

Giáng Canh rất không muốn vào thành.

Bây giờ mà đến chỗ có nhiều người, nguy cơ gặp phải phiền phức là rất lớn.

Đáng tiếc tổ tông dù sao cũng là tổ tông, cho dù Giáng Canh có không muốn cỡ nào đi nữa, vẫn không thể khuyên can Linh Quỳnh.

Đây quả thực giống như một đứa trẻ mới lớn đến kỳ phản nghịch trong nhà, nhưng mà còn là loại đánh không được, chửi cũng chẳng xong.

......

Lầu Tinh Lạc chờ ở ngoài thành, không đi vào thành cùng Linh Quỳnh.

Lúc này hắn ngồi trong xe ngựa, bên ngoài còn có hai tên đệ tử trông coi, Lầu Tinh Lạc vén rèm lên quan sát phút chốc, xác định hai người cách xe ngựa khá xa, lúc này mới lôi rắn đen ra.

"Làm gì thế?"

Lầu Tinh Lạc mở nắp thuốc giải ra, bóp má rắn đen, rót cho nó một chút thuốc.

Rắn đen: "!!!"

Ngươi có phải là người hay không!

Rắn đen bị Lầu Tinh Lạc bóp chặt, căn bản không có cách thoát ra, bị ép nuốt thuốc giải xuống.

Sau khi xác định rắn đen đã nuốt hết, Lầu Tinh Lạc mới buông nó ra.

Rắn đen nhảy từ trên người hắn xuống, trườn sang một góc cuộn lại, phun lưỡi rắn nôn khan.

Nhưng chẳng khạc ra được cái gì.

Cuối cùng chỉ có thể giận dữ mắng: "Ngươi...... Ngươi điên rồi!!"

Lần trước bắt nó đi thử độc, bây giờ lại để cho nó đi thử thuốc!

Sống cả nửa đời rắn còn chưa gặp qua người sống chó như thế bao giờ.

Lầu Tinh Lạc để mặc rắn đen chửi mắng, thần sắc lạnh nhạt nhìn chằm chằm nó, bên trong cặp mắt đen kịt, không thấy bất kỳ gợn sóng nào.

Rắn đen: "......"

Rắn đen bị hắn nhìn không hiểu sao có chút run rẩy, tiếng mắng dần nhỏ lại, cuộn thân thể bực bội lại, cái đuôi run như rắn đuôi chuông.

Nếu ta có mệnh hệ gì, cho dù có thành ma cũng phải kéo tên hèn hạ, vô liêm sỉ này chết chung!

Muốn chết thì cùng chết!!!

......

Trong lúc Giáng Canh suy nghĩ linh tinh, Linh Quỳnh đã mua đồ xong, vui vẻ thích thú đi khỏi thành.

"Ngươi đừng nói nữa được hay không, mấy bác hàng xóm cũng phải chịu thua ngươi rồi." Linh Quỳnh chửi Giáng Canh.

Giáng Canh: "......"

Người cho rằng ta vì ai!?

Một người chỉ cần lơ là một chút liền gây chuyện, ai chịu được?

Bọn họ bây giờ là kẻ thù chung của toàn đại lục có biết không?

Có thể có chút tự giác hay không.

Giáng Canh nuốt những lời kia trở về, khuyên can: "Tiểu tổ tông, bây giờ chúng ta phải đi đến chỗ các trưởng lão."

Linh Quỳnh không kiên nhẫn "Đi đi đi, ngươi phiền muốn chết."

Giáng Canh: "......"

Ta cũng không muốn .

"Các trưởng lão rất lo lắng cho người, bây giờ trên đại lục cũng không còn an toàn......"

Linh Quỳnh đột nhiên dừng lại, làm Giáng Canh suýt chút nữa đụng đầu vào nàng, câu nói kế tiếp bị ép nuốt lại về.

Giáng Canh ngơ ngác gọi một tiếng: "Tiểu tổ tông?"

Linh Quỳnh chỉ nhìn phía trước, không trả lời Giáng Canh.

Giáng Canh nhìn sang theo.

Đó là chỗ bọn họ đỗ xe ngựa.

Vạn vật đều trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, xe ngựa lẻ loi đậu ở đó, hai tên đệ tử ở lại canh chừng cũng không nhìn thấy dấu vết.

Linh Quỳnh đi về phía trước hai bước, dừng lại, quay đầu phân phó Giáng Canh "Ngươi đi xem một chút."

Giáng Canh đi qua xốc rèm xe ngựa lên xem, bên trong trống không.

Hắn vòng qua xe ngựa, đi đến một bên khác.

Một giây sau Giáng Canh hét lên "Tiểu tổ tông!"

Hai đệ tử ở lại bị một nhánh cây xuyên qua mi tâm, đính vào trên xe ngựa.

Toàn thân hai người này như vỏ cây già khô cằn, không còn giọt máu nào.

Kiểu chết này cùng kiểu chết của Trình Thính Hàm giống nhau như đúc.

Bọn họ đã gặp qua tại Thiên Thanh tông.

Người trong Thiên Thanh tông còn chưa bắt được hung thủ sao?

Tại sao lại tấn công bọn họ?

Giáng Canh bày ra thần sắc khó coi "Tiểu tổ tông, không thấy Lâu công tử đâu, ở hiện trường cũng không có vết tích đánh nhau, chuyện này......"

Giáng Canh nghi ngờ Lầu Tinh Lạc.

Ngoại trừ hai cái xác, mọi thứ vẫn y như lúc họ rời đi, không có bất kì dấu vết đánh nhau nào.

Đệ tử có thể theo hắn ra ngoài, thực lực cũng không tệ.

Không thể lại không chút phản kháng mà bị người ta giải quyết hết.

Trừ phi là người quen......

Linh Quỳnh như có điều suy nghĩ nhìn về trong xe ngựa một chút, đồ đạc bên trong vẫn gọn gàng, không mảy may lộn xộn chút nào.

Linh Quỳnh không trả lời câu hỏi của Giáng Canh "Trước tiên đỡ bọn họ xuống đi."

"Dạ."

Giáng Canh cùng vài người nữa đem xác của hai người đặt xuống đất.

Giáng Canh cũng tìm thấy trên cổ hai người dấu răng.

Giáng Canh hít một hơi "Tiểu tổ tông, ngài cảm thấy chuyện này có phải là Lầu công tử làm không?" Con rắn của hắn rất phù hợp làm việc này.

Linh Quỳnh suy nghĩ một chút, chậm rãi ung dung hỏi: "Ngươi cảm thấy là hắn làm?"

Đứa con yêu sẽ không vong ân phụ nghĩa như thế chứ?

Khắc kim chứ không phải khắc trắng!**

**Khắc: nạp – khắc kim: nạp tiền, khắc trắng: cũng nạp nhưng không nhận được gì

Giáng Canh nói ra nghi vấn của bản thân "Con rắn đen của hắn có hiềm nghi rất lớn, nói nó là yêu thú, lại một chút yêu khí cũng không có, hai cái dấu răng này cũng giống răng nanh của rắn......"

Bản thân con rắn kia cũng đã rất cổ quái.

Cộng thêm cái người Lầu Tinh Lạc cũng rất kỳ quái.

Thuốc giải lấy được từ chỗ Tầm Điệp Sơn hắn cũng chẳng vội uống.

Hôm nay cũng là hắn chủ động muốn ở lại......

"Tiểu tổ tông, ngài cảm thấy là hắn làm sao?" Giáng Canh không biết Linh Quỳnh thái độ gì, cẩn thận đẩy vấn đề lại cho cô.

Linh Quỳnh trầm mặc một hồi, nói: "Ta cũng không biết, cho nên chúng ta đi tìm hắn đi!"

Giáng Canh: "???"

......

Linh Quỳnh lười biếng dựa vào giường êm trên xe ngựa, trước mặt là thanh tiến trình đủ cho cô thấy.

Lầu Tinh Lạc(1/20)

Tấm thẻ kim phong ngọc lộ kia đã được lật lên.

Thiếu niên dựa vào rắn đen, lớp vảy rắn phản chiếu ánh sáng bao phủ trên người hắn, khóe môi mỉm cười, đáy mang theo gợn sóng nhè nhẹ, như hoa đào nở rộ trong xuân.

Vạt áo được thêu hoa văn ẩn của hắn hơi mở, bị đầu ngón tay hắn kéo xuống, trượt xuống không ít, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Linh Quỳnh nhìn chằm chằm thiếu niên trên mặt thẻ, lăn qua lăn lại trên ghế dài mềm mại vài lần.

Lầu Tinh Lạc chắc chắn không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Người này lúc trước còn lợi dụng cô.

Bây giờ lại chạy......

Nhìn thế nào cũng không phải người tốt.

【 Tình yêu, rút thẻ là có thể tìm được mục tiêu nhân vật nha 】 Vinh Diệu kính nghiệp bắt đầu lừa gạt khắc.

Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái, tắt thanh tiến trình đi.

Ba ba mới không mắc lừa đâu!

......

Một tháng sau.

Bên trên đại lục bây giờ có không ít thi thể như thi thể Trình Thính Hàm, những thi thể này có là cường giả của các môn phái, cũng có người bình thường.

Ngoại trừ cách chết giống nhau, đều bị hút khô máu, lại không có cái điểm giống nhau nào khác.

Chuyện này lưu truyền trên đại lục, về sau không biết vì sao lai trở thành ——

"Ta nghe nói chuyện đó là Nguyệt Tiêm Khôi làm, thật hay giả?"

"Cũng có thể lắm, ma đầu thì làm gì mà không được, người của Thiên Thanh tông làm sao còn chưa bắt được ả."

"Quá điên cuồng rồi! Các ngươi chưa thấy thảm trạng của những người kia đâu, nghĩ tới là tê cả da đầu."

"Ả ta lạm sát kẻ vô tội như thế, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng."

"Ma đầu đáng chết, đáng chết......"

Linh · Người trong cuộc · Ma đầu · Quỳnh: "???"

Chuyện quái gì đang xảy ra thế hả?

Cô đã làm cái gì?

Trong khoảng thời gian này đến một con kiến cô còn không gϊếŧ có được không?

Linh Quỳnh hít một hơi, nhưng người bên cạnh càng nói càng khó nghe, cô có chút nhịn không nổi nữa, chống lên bàn muốn đứng dậy.

Ai biết người bên kia đột nhiên đổi chủ đề.

"Các ngươi biết chuyện mộ thú của Phi Long phái bị trộm chưa?"

"Việc này đã truyền khắp nơi, ai mà không biết."

Phi Long phái nổi tiếng về huấn luyện thú, bên trong mộ thú có rất nhiều xác của những con yêu thú cường đại.

Thế nhưng mới vài ngày trước, đệ tử Phi Long phái lại phát hiện mộ thú của bọn họ bị người ta đến trộm.

Đối với đệ tử Phi Long phái mà nói, chuyện mộ thú bị trộm, cũng không có gì khác biệt so với tổ mộ bị trộm.

Bây giờ Phi Long phái đang loạn hết cả lên truy bắt kẻ trộm mộ thú.

***

Hạ: Các nàng có từ gì không hiểu thì hỏi nha, bọn ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc.

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình luận

Truyện đang đọc