(QUYỂN 1) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Chu Tịnh bây giờ mới phát hiện những năm gần đây, Thẩm Hàn Đăng đã lặng lẽ an bài không ít chuyện.

Có thể là bà ta cảm thấy phần thắng của mình không lớn.

Dưới tình huống cấp bách, cho nên quyết định bí quá hoá liều.

Những năm gần đây, bà ta cũng có vụиɠ ŧяộʍ thay đổi vị trí tài sản.

Coi như Thẩm Hàn Đăng không chết, thì trong tay bà ta đã có không ít tài sản, còn có nhân mạch, làm lại một lần nữa cũng không quá khó.

Nhưng bây giờ Chu Tịnh mua hung gϊếŧ người, chứng cứ vô cùng xác thực, bị tạm giam.

Thẩm Hàn Đăng đem tất cả đồ mình tra được, giao nộp toàn bộ cho phía cảnh sát.

Trong đó bao quát cả chứng cứ lần trước bà ta sai người bắt cóc bọn họ, cùng với chuyện của Thẩm Nhuận An.

Chuyện của Thẩm Nhuận An đã qua quá lâu, cho dù có nhân chứng Phan Tu Lương này, cũng không đủ vật chứng.

Nhưng lần bắt cóc trước cùng lần mua hung gϊếŧ người này, lại đều có chứng cứ.

Cộng thêm những chuyện mấy năm nay Chu Tịnh làm không thể lộ ra ánh sáng, từng chuyện từng chuyện gộp lại, khiến bà ta gần như không còn cơ hội trở mình.

Chu Tịnh náo ra chuyện lớn như vậy, người trong công ty chỉ cần không ngốc, đều biết bây giờ nên làm thế nào.

Công ty gặp phải cuộc đại thanh trừng, khiến không ít người cảm thấy bất an.

Đặc biệt là những người từng đứng về phía Chu Tịnh, chỉ sợ Thẩm Hàn Đăng ra tay với bọn họ.

......

Sau đó Thẩm Hàn Đăng tới hỏi Kelly, tại sao ngày đó Linh Quỳnh đột nhiên tìm đến mình.

Kelly làm sao biết.

Là rất đột nhiên......

Mặc dù rất kỳ quái, nhưng lại tìm không ra chứng cớ gì.

Thẩm Hàn Đăng nhìn xuống giám sát, giống như Kelly nói.

Phía trước cô còn nhàn nhã uống trà, sai bảo Kelly lấy cái này cầm cái kia, trải qua một buoi63 trà chiều tinh tế, một giây sau đột nhiên ngồi bật dậy.

"......"

Cái này chẳng lẽ chính là thần giao cách cảm?

Thẩm Hàn Đăng bị ý nghĩ này làm cho giật mình một cái, đưa tay muốn đóng giám sát lại.

Một giây sau như nghĩ tới gì đó, chuyển màn hình giám sát đến phòng cô.

Thẩm Hàn Đăng thô sơ giản lược nhìn một chút, căn bản không giống những gì Linh Quỳnh nói.

Nàng mỗi lần đều ăn mặc sạch đẹp mới đi ra, nào có chuyện không mặc quần áo đã đi ra.

Thẩm Hàn Đăng 'Ba' một cái khép máy vi tính lại.

Đã biết cô có miệng lưỡi dẻo quẹo.

Một lời nói thật cũng không có.

......

Sáng sớm trời vừa mưa xong, làm bầu không khí ngập tràn mùi bùn đất tươi mát.

Linh Quỳnh rời giường, vừa ra ngoài liền đụng vào Thẩm Hàn Đăng đứng ngay cửa, cô che trán "Thiếu gia, làm gì thế? Anh muốn làm thần gác cửa cho tôi à?"

Thẩm Hàn Đăng tức giận gõ đầu nàng, "Bây giờ cô càng ngày càng không có quy củ."

Linh Quỳnh né tránh "Dù sao tôi vẫn được cưng chiều."

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Làm ơn giữ lại chút liêm sỉ, cảm ơn!!

Thẩm Hàn Đăng mặt lạnh ném quần áo cho Linh Quỳnh, "Thay đồ đi."

Linh Quỳnh cầm quần áo xem xét, "Xấu như vậy?"

Đen thui, thiết kế cũng xấu, không có điểm sáng gì.

Khả năng đây chính là quần áo thẳng nam chọn?

Linh · Tiểu tổ tông · Quỳnh biểu thị từ chối quần áo xấu như vậy.

Thẩm Hàn Đăng lặp lại một lần: "Thay đồ đi."

Linh Quỳnh đã có kinh nghiệm, cầm quần áo đến hỏi Kelly, Thẩm Hàn Đăng muốn làm gì.

Cũng không thể như lần trước, để cho hắn đùa giỡn mình.

Làm sao có thể mắc cùng một lỗi đến hai lần!

Ba ba có trí nhớ tốt lắm đấy!

"Thiếu gia muốn đi thăm mộ." Kelly nói.

Linh Quỳnh: "......"

Linh Quỳnh ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo.

Tuy nhiên cô đã tự động thủ xé đi một đoạn váy, đeo thêm nơ ở eo để làm nổi bật vòng eo con kiến của mình.

Nghĩa trang này cách đó rất xa, trên đường đi, Thẩm Hàn Đăng một câu cũng không nói, chỉ một mực nhìn cửa sổ xe.

Khi xe dừng lại, thẩm Hàn Đăng mở cửa xe đi xuống.

Trời vừa mới mưa, mặt đất ướt nhẹp, không biết lúc trước ở đây đã làm gì, còn có chút bùn nhão.

Thẩm Hàn Đăng còn cho là Linh Quỳnh muốn tỏ ra yếu ớt, đáng thương một chút..

Song lần này Linh Quỳnh trực tiếp xuống xe, cũng không có làm loạn, toàn thân trên dưới đều viết đầy chữ 'Ngoan ngoãn hiểu chuyện '.

Thẩm Hàn Đăng nhìn cô mấy giây, đưa tay dắt cô đi về trong nghĩa trang.

......

Thẩm Nhuận và mẹ ruột Thẩm Hàn Đăng mẫu thân đều được chôn ở đây.

Không phải hợp táng, nhưng nằm sát cạnh nhau.

Linh Quỳnh nhìn ảnh chụp trên bia mộ, mẹ ruột của Thẩm Hàn Đăng rất xinh đẹp, rất giống Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng thăm mộ từng người một, và sắp xếp những thứ Kelly mang theo lên đĩa.

Trong lúc đó hắn vẫn không nói một câu nào, Linh Quỳnh không biết thẩm Hàn Đăng có ý gì, nên không có tự tiện làm chủ giúp hắn.

Thẳng đến khi Thẩm Hàn Đăng đem hai bó hoa đưa cho nàng.

Linh Quỳnh lúc này mới nhu thuận chào hỏi hai vị trưởng bối.

"Cô qua bên kia chờ tôi một chút." Thẩm Hàn Đăng nói Linh Quỳnh rời đi trước.

"A."

Linh Quỳnh bước lên phiến đá xanh, đi đến chỗ bậc thang.

Thẩm Hàn Đăng vẫn đứng trước mộ, Linh Quỳnh không chắc chắn hắn có thầm nói chuyện với bia mộ không.

Mây đen phía chân trời ùn ùn kéo đến, tạo ra cảm giác đè nén.

Ước chừng mười lăm phút sau, Thẩm Hàn Đăng đi từ bên kia qua "Đi thôi."

Thẩm Hàn Đăng cúi đầu đi xuống dưới, Linh Quỳnh theo sau, chủ động đưa tay bỏ vào trong lòng bàn tay hắn.

Thẩm Hàn Đăng dừng một chút, chậm rãi nắm chặt, bước từng bước xuống cùng cô.

Bọn họ không đi thẳng về nhà, mà Thẩm Hàn Đăng dẫn Linh Quỳnh ăn cơm ở bên ngoài.

Linh Quỳnh vẫn luôn kén chọn thức ăn từ trước đến nay, Thẩm Hàn Đăng cũng đã quen với việc cô hay gắp thức ăn vào chén mình.

"Về sau nếu cô không ở bên cạnh tôi, cô sẽ gắp đồ ăn vào chén ai?"

"Tự tôi ăn."

"......" Thẩm Hàn Đăng nghẹn họng một chút, "Cho nên những thứ này cô cũng có thể ăn."

Linh Quỳnh không có phủ nhận, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà tôi không muốn ăn."

"......"

Linh Quỳnh cảm thấy câu nói kia của Thẩm Hàn Đăng cứ có điểm gì là lạ, "Anh có ý gì? Cái gì gọi là không ở bên cạnh anh?"

Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, liền muốn bay đi sao?

Ba ba kim lại khắc trắng sao?!

Cẩn thận tôi chặt gãy cánh của anh!

Thẩm Hàn Đăng thả nĩa xuống, dùng khăn sạch lau sạch khóe miệng "Quan hệ của chúng ta cũng nên kết thúc rồi."

Lông mi Linh Quỳnh run lên, cô dùng nĩa ghim chặt vào thức ăn, một hồi lâu mới ấp úng nói:

"...... Thiếu gia, anh không đưa thêm tiền cho tôi sao?"

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Sao hắn phải đưa thêm tiền?

Mình đã mua đứt cô rồi còn gì?

Hiện tại hắn trả lại tự do cho cô, cũng là lợi cho cô.

Cô còn đòi thêm tiền?

"Không." Thẩm Hàn Đăng hơi lùi về phía sau, dựa vào thành ghế, "Quan hệ của chúng ta từ hôm nay trở đi, chính thức kết thúc."

Linh Quỳnh khuyên một câu: "Đừng nha, anh suy nghĩ tỉ mỉ, cân nhắc lại đi, bây giờ thêm tiền tôi có  thể ở lại cùng anh."

Thẩm Hàn Đăng: "Tôi đã đã suy nghĩ kỹ."

Linh Quỳnh: "...... A."

Linh Quỳnh tiếp tục ăn đồ vật, thần sắc tựa hồ có chút buồn bực.

Thẩm Hàn Đăng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không nói ra, nhìn Linh Quỳnh ăn xong.

Chờ Linh Quỳnh ăn hết, Thẩm Hàn Đăng lấy một tấm thẻ cùng một cái chìa khóa đẩy qua.

"Tôi đã chuẩn bị cho cô một căn nhà, tấm thẻ này cũng cho cô."

Linh Quỳnh cũng không khách khí, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn thiếu gia."

"Không cần gọi tôi là thiếu gia."

"Được, Thẩm tiên sinh." Linh Quỳnh cất chìa khóa và tấm thẻ vào bên trong túi xách nhỏ của mình, đứng dậy, lễ phép lại ưu nhã, "Như vậy, Thẩm tiên sinh, hôm nay chúng ta kết thúc tại đây."

Linh Quỳnh rời đi không chút lưu luyến.

"......" Có tiền là được đúng không.

Thẩm Hàn Đăng nhìn Linh Quỳnh rời đi, uống một hơi cạn sạch rượu vang trên bàn, gọi người tính tiền.

......

Thẩm Hàn Đăng trở về biệt thự, Linh Quỳnh không có trở về, rõ ràng biệt thự không thay đổi gì, nhưng mà Thẩm Hàn Đăng luôn cảm thấy có một số thứ đã không còn như trước.

Hắn dắt cà vạt, để thả lỏng chính mình.

Chỉ hi vọng tiểu nha đầu kia không quá tức giận.

Ngày thứ hai Thẩm Hàn Đăng còn chưa rời giường, chỉ nghe thấy phía dưới có tiếng động rất lớn.

Thẩm Hàn Đăng mặc đồ ngủ xuống lầu, liếc thấy một người ngồi ở trên ghế sa lon, ăn sáng sớm Linh Quỳnh.

Phòng khách là nhưng người vận chuyển đồ—— Chuyển vào bên trong.

"......"

Bình luận

Truyện đang đọc