Edit: Thu Hương
Lăng Hiểu để hộp thức ăn lên bàn, sau đó mỉm cười ngồi xuống mép giường, nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt trên giường nhỏ.
Huynh muội bọn họ là song sinh, tướng mạo tương tự, chỉ là so sánh với gương mặt hồng nhuận của Lăng Hiểu, sắc mặt Lăng Tiêu thật sự quá tiều tụy.
Lăng Hiểu mỗi lần nhìn khuôn mặt tương tự mình, chỉ khác là gầy gò tái nhợt, nàng đều vô cùng tự trách.
Vốn dĩ, Lăng Tiêu phải là một thiên tài!
Có thể nói là thiên tài tuyệt thế!
Nhưng mà bởi vì khi còn trong bụng mẹ, tất cả linh khí hay dinh dưỡng đều bị nàng hấp thu, cho nên khi sinh ra thể chất của Lăng Tiêu mới kém như vậy, thậm chí còn kém hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác!
Mở đầu câu chuyện đã chạy lệch như vậy, ngay từ đầu Lăng Hiểu thật sự không nghĩ đến.
Nhưng mà sự đã rồi, nàng cũng không có biện pháp thay đổi.
Bây giờ, điều nàng có thể làm, chính là chăm sóc ca ca thật tốt, để hắn vui vẻ.
"Hôm nay thời tiết thật đẹp."
Lăng Tiêu dựa ở đầu giường, nhìn Lăng Hiểu, lại ngước mắt nhìn khung cửa sổ gỗ chạm hoa cách đó không xa, trong giọng nói là sự hâm mộ, hướng tới.
"Ca ca muốn ra ngoài sao? Lát nữa muội đẩy ca ra ngoài có được không?"
Lăng Hiểu vừa nói vừa đứng dậy, lấy hộp thức ăn đặt trước mặt Lăng Tiêu: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ca phải uống hết thuốc ngày hôm nay, muội đã thử rồi, mùi vị khá ổn, vừa lúc có thể uống rồi!"
"Tiểu tham miêu."
Lăng Tiêu cười khanh khách.
Muội muội của hắn a, cái gì cũng đều rất tốt, chỉ là đặc biệt tham ăn.
Nhưng mà, muội muội tham ăn như vậy, cũng rất đáng yêu, ít nhất, hắn rất thích.
"Ca, muội đút cho huynh!"
Lăng Hiểu xum xoe ở bên cạnh, Lăng Tiêu đã quen rồi.
Thật ra thì cơ thể hắn chỉ yếu bệnh chút thôi, cũng không phải tàn phế, sinh hoạt bình thường không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà cái vị muội muội ngốc này, ngày ngày đến hầu hạ hắn, bọn nha hoàn trong phủ đều bị nàng "xách" đi, nàng nói không yên tâm.
Chúng nha hoàn: ...
Tiểu thư, chúng ta càng không yên tâm ngài a!
Ngài có nhớ mình mới mười tuổi không?
Lăng Hiểu: ...
Ta mặc kệ, ta mặc kệ, nồi của ta tự ta gánh, vị ca ca này ta nhất định tự chăm sóc!
...
Chăm Lăng Tiêu uống thuốc xong, Lăng Hiểu liền đẩy một cái xe lăn tới, đây là nàng xin mẫu thân thật lâu, bà mới tìm một thợ mộc tốt nhất trong thành Thượng Vũ rồi làm cái xe lăn này.
"Ca ca mau ngồi, muội đẩy huynh ra ngoài phơi nắng!"
Thật ra ta có thể hoàn toàn tự đi lại - Lăng Tiêu: Được, được rồi, đều nghe muội!
Lăng Hiểu cứ như vậy đẩy Lăng Tiêu ra khỏi phòng, nàng đẩy cái xe lăn thật to, nhưng nhìn giống như không tốn chút sức nào.
Đúng vậy, Lăng Hiểu từ nhỏ khí lực đã rất lớn, chuyện này nàng chưa bao giờ giấu ca ca.
Người ngoài đều nói Lăng Hiểu tư chất không tốt, lại còn lười biếng, không phải hạt giống tốt, nhưng với Lăng Tiêu, muội muội hắn chính là thiên tài.
Dĩ nhiên, tiểu thiên tài của chúng ta đến giờ, việc thích làm nhất chính là mỗi ngày đều vây quanh ca ca, ngày ngày sống cuộc sống không lý tưởng như vậy.
**
Hai huynh muội ở sân phơi nắng, lúc này, một thân ảnh cao lớn chậm rãi tiến vào.
"Phụ thân."
Nhìn thấy Lăng Vô Thương, Lăng Tiêu lập tức cung kính chào.
"Phụ thân đại nhân." Lăng Hiểu cũng nhẹ giọng chào, chỉ là giọng nói có chút thờ ơ.
Dù sao nàng cũng không phải là tuổi nhỏ vô tri, mấy năm nay nàng có thể thấy rõ ràng, Lăng phu nhân đối với hai huynh muội đương nhiên cực kỳ tốt, con mình mình xót!
Nhưng Lăng Vô Thương không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn, hay là nói, vì địa vị gia tộc, vì phát triển chi nhánh, Lăng Vô Thương dốc càng nhiều thời gian, tình cảm vào nơi khác, đối với nữ nhi càng ngày càng lãnh đạm hời hợt.