Edit: Thu Hương
Động tĩnh ở hậu viện, kinh động đến toàn bộ người của Lăng phủ, Lăng phu nhân dựa vào nha hoàn, vô cùng khẩn trương, lo lắng nhìn về phía phòng của con trai.
Mãi đến đêm, khí huyết cuồn cuộn trên người Lăng Tiêu mới chậm rãi bình ổn lại.
Mà lúc này, nhóm người Lăng Ngạo Thiên cũng vây lại.
"Hiểu nhi muội muội, muội không sao chứ?"
Mấy người vây quanh Lăng Hiểu.
A...
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, có chút hoảng hốt, sau đó hoàn hồn lại.
Đúng rồi, nàng bây giờ chính là Lăng Hiểu, hàng giả thì đổi trả.
"Ta không sao cả."
Lăng Hiểu có phần ghét bỏ mà rút tay nhỏ của mình ra khỏi tay của Lăng Ngạo Thiên.
Nam nữ thụ thụ bất thân, coi như là đường huynh, ngươi cũng không cần thân cận như vậy, ta với ngươi... không thân.
Lăng Ngạo Thiên: ...
Không biết tại sao, Lăng Ngạo Thiên cảm giác Hiểu nhi muội muội trước mắt có chút khác với trước kia.
Từ trước đến nay nàng chỉ là lạnh lùng một chút, nhưng mà khi nói chuyện với hắn vẫn có như khá thân thiết.
Nhưng mà bây giờ...
Ánh mắt nàng nhìn hắn.... lại là rất ghét bỏ???
Chẳng lẽ vì hắn đứng bên ngoài chờ mấy tiếng, bề ngoài không được đẹp trai như ngày thường?
Lăng Ngạo Thiên quyết định khi về phải ngắm nghía lại bản thân....
"Lăng cô nương..."
Lúc này Sở Phàm cũng rất khẩn trương mà đi tới.
"Ừ?"
Lăng Hiểu phòng bị nhìn nam chủ đại nhân trước mắt, đúng rồi, nàng còn chưa có hỏi đại ca cùng tên Sở Phàm này.... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?
"Lăng cô nương."
Sở Phàm cảm giác được sự lạnh lùng của Lăng Hiểu, cũng không để ý: "Ta không có ý gì cả, ta chỉ muốn biểu đạt sự biết ơn, cảm ơn cô nương đã cứu ta. Ân cứu mạng không biết lấy gì báo...."
"Dừng."
Lăng Hiểu cắt đứt lời nói của Sở Phàm: "Ta cũng không cần ngươi báo đáp gì, hiện tại ta rất mệt mỏi, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, không tiễn!"
"Được... được rồi."
Sở Phàm và Lăng Ngạo Thiên đều rất nghe lời rời đi, Cố Tuyết Dao vẫn luôn không nói gì, nàng nhìn Lăng Hiểu một cái, sau đó lại nhìn Lăng Tiêu vẫn còn đang ngồi trên giường nhắm mắt tĩnh tọa, gật đầu với hai người sau đó mới xoay người rời đi.
Chờ tất cả mọi người đều đi rồi, Lăng phu nhân lúc này mới chậm rãi đi vào.
"Mẫu thân!"
Lăng Hiểu lập tức vui vẻ gọi.
Lăng phu nhân phân phó tỳ nữ đóng cửa, mặt đầy hoài nghi nhìn Lăng Hiểu, không chắc chắn mà nhẹ gọi một tiếng: "Hiểu nhi?"
"Là con." Lăng Hiểu cười.
Mặc dù mấy năm nay bọn họ không ở nhà, nhưng dù sao máu đặc hơn nước (một giọt máu đào hơn ao nước lã), Lăng phu nhân lập tức nhận ra con gái của mình.
"Cái này... Chuyện gì xảy ra? Linh cụ của các con đâu?"
Lăng phu nhân có chút khẩn trương, giọng nói cũng đè thấp xuống, sợ bị người khác nghe được.
"Sau này không cần nó nữa."
Lăng Hiểu cười cười, quay đầu nhìn Lăng Tiêu phía sau: "Đại ca, đừng giả bộ nữa, mau mở mắt ra."
Lăng Tiêu im lặng chậm rãi mở mắt ra: "Ta chẳng qua là ổn định lại cảnh giới."
Từ một người bình thường, đột nhiên biến thành vũ sư cửu phẩm, cái loại nghịch thiên này, người khác đã sớm không bình tĩnh được rồi, nhưng mà nhìn Lăng Tiêu vẫn vô cùng trầm ổn như cũ, ngay cả ánh mắt cũng vẫn ung dung tự tại như bình thường.
Lăng Hiểu: Không hổ là ca ca của ta, giây sát* nam chủ mười con phố!
(kiểu gϊếŧ đối thủ chỉ trong vài giây, một phát chết luôn...)
Đúng rồi, nam chủ.
"Ca."
Lăng Hiểu cười cười không có ý tốt: "Huynh cùng tên Sở Phàm đó có quan hệ như thế nào? Hắn dường như rất quan tâm huynh, hử?"
"Hiểu nhi!"
Lăng phu nhân bên cạnh nhíu mày một cái, nàng cũng không dám hỏi cái gì, tiểu nha đầu này lá gan rất lớn, nhưng mà...
Lăng phu nhân cũng rất tò mò!
Thật ra thì nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng mà... nàng không dám.
Nàng sợ mình không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.