[QUYỂN 2] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 106. Giao phong trên Thiên điện.

"Còn nữa, không phải ai cũng giống đám quý tộc các ngươi có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi. Ta có cứu Lộc thần y không, hoàn toàn dựa vào ta có thuận tay không, chẳng liên quan gì tới Cơ Hà ngươi! Ta sẽ không bởi vì ngươi mà xem trọng hắn một chút, càng sẽ không bởi vì ngươi mà giận chó đánh mèo lên tính mạng của hắn! Những lời khi nãy của ngươi, thật sự buồn nôn gần chết. Nếu không phải vì ngươi là bằng hữu chí hảo của A Nhan, đối với Lộc thần y cũng có mấy phần thực tình, ta cũng lười quản ngươi."

"Còn nữa nữa, sau này ngươi đừng có hễ thấy chuyện xấu không có việc gì lại hoài nghi ta phản bội Bạch Thanh Nhan." Kỷ Ninh nói đến đây, thanh âm cũng đầy oán hận, "Đám quý trụ các ngươi cảm thấy ta không xứng với Thanh Nhan... Cái này thì tùy ngươi, ta không yêu cầu ngươi nhất định phải để mắt đến ta. Nhưng ta sẽ không phải bội y, lúc trước chưa từng, sau này cũng không. Nếu ngươi lại cản trở giữa chúng ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."


Cơ Hà không nói gì. Hắn đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, cúi thấp đầu... Nam nhi ương ngạnh như thế, cũng đầy huyết tính. Bây giờ, bị người vừa cứu mình coi thường, thậm chí một mực mỉa mai chán ghét, hắn thật sự có chút không biết nên ứng đối ra sao.

Thần tình trên mặt hắn hơi có chút không được tự nhiên, một mực đến khi chỉnh trang lại y phục xong xuôi rồi, hắn mới nhìn Kỷ Ninh một chút. Nhưng hắn chung quy là kẻ ngay thẳng, dù có phần khó xử, hắn vẫn mở miệng:

"Được thôi, là ta nói sai, oan uổng ngươi. Lần này coi như ta thiếu ngươi. Ngày khác trả lại ngươi là được."

"Ừm."

"Vô luận thế nào, lần này phải cảm ơn ngươi. Chờ trở lại Đại Tiếp rồi, cho ngươi một tòa trang viên nhận lỗi, thế nào?"

"Chớ có đi theo ta!"

"Sao thế, không muốn trang viên? Vậy ngươi muốn ân sủng lớn đến đâu, ta sẽ tiết kiệm?"


"Đừng ở chỗ này nói chuyện buồn nôn nữa... Sau này ngươi cách Bạch Thanh Nhan xa ra một chút, ta đã cám ơn trời đất rồi."

Hai người đấu võ mồm, hiềm khích lúc trước ngược lại bay biến không ít. Ghét bỏ lẫn nhau ngoài miệng là vậy, trong lòng đã coi như là đồng hữu tạm thời. Rất nhanh, hai người lột sạch sành sanh y phục của Bách phu trưởng kia, để Cơ Hà thay đổi quân phục Lang Nghiệp.

"Bây giờ phải làm sao?"

"Vừa rồi tên lính tuần tra kia nói cho ta, Nhiễm Dật triệu tập toàn bộ quan viên hôm nay đến sứ quán tập hợp lại tại Thiên điện. Gã có lẽ đã có tin tức gì đó, đoán được trong đám thủ hạ có chút vấn đề."

"Ngươi nói là, gã có khả năng đã biết A Nhan và Thanh Vũ xâm nhập vào đội ngũ Lang Nghiệp?"

"Cũng chưa thể xác định gã nhất định sẽ nghĩ đến khả năng này. Dù sao, hiện tại thi thể trong sứ quán đã xác định là người Lang Nghiệp, bọn họ lại không thể đào tẩu khỏi trọng binh trấn giữ. Như vậy, trà trộn vào đội ngũ Lang Nghiệp, chính là một suy đoán thuận lý thành chương*. Vả lại..."


*Thuận lý thành chương: 顺理成章, Cứ như vậy mà thành.

"Cái gì?"

"Vả lại huynh đệ hai người bọn họ rất có thể ngay hôm nay bị triệu tập đến trong số những người này. Cho nên không chỉ là Nhiễm Dật đang tìm kiếm con mồi của gã, chúng ta cũng phải trong trường hợp đó, thử tìm ra bọn họ."

"Ngươi nói đúng."

Cơ Hà nặng nề gật đầu:

"Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi qua."

Hai người lại thương lượng một phen, ước định đến lúc đó nhất định phải vững vàng, vạn nhất không thể bị người khác nhìn ra thân phận. Kể cả tìm được manh mối, cũng phải náu mình, đợi đến cuối cùng mới được hành động.

Sau đó, bọn họ mặc y phục của Cơ Hà lên người Bách phu trưởng kia, đắp chăn, đảm bảo từ cửa ra vào không nhìn ra mánh khóe. Sau đó đẩy cửa ra, hòa vào dòng người tụ tập đến Thiên điện.
Trên đường, Cơ Hà đại khái kể lại cho Kỷ Ninh sự tình liên quan đến Tổng quản thái giám mặt trắng không râu kia. Nghe nói đây là điều kiện Phó Diễm đưa ra, Kỷ Ninh đã sinh chút không tín nhiệm theo bản năng.

"Kể cả thật sự nhìn thấy y, ngươi cũng không thể quá mức tin tưởng. Nói không chừng từ khi vừa mới bắt đầu, đây chính là mưu kế của Phó Diễm, thái giám kia căn bản không chết, mà là trốn đi. Hiện nay người ngươi gặp chính là bản thân gã... Ngươi tận mắt nhìn thấy thi thể của thái giám sao?"

"Này cũng không. Nhưng ta nhìn thấy thái giám kia đã dùng thần ngữ... Ám hiệu thần ngữ này, là năm đó chúng ta du học tại Ngọc Dao cùng sáng tạo ra, Phó Diễm không thể biết được. Nhưng thái giám kia có thể xem hiểu, bởi vậy ta mới nhận định đó chính là A Nhan."

"Ngươi xác định không có người nào khác biết ám hiệu của các ngươi?" Kỷ Ninh rơi vào trầm tư, "Nếu là như vậy, ngược lại thật sự có khả năng."
"Không chỉ như vậy. Lúc ở trên xe ngựa, ta tưởng lầm Thanh Vũ đã gặp nạn trong trận hỏa hoạn, cơ hồ mất đi lý trí, một lòng chỉ muốn trở về cứu hắn. Bây giờ nghĩ lại, nếu ta thật sự sử dụng biện pháp cực đoan nào, cục diện bây giờ liền sẽ bị động hơn rất nhiều. Còn may có người đâm ta một châm, khiến ta mê man hồi lâu. Mãi cho đến khi ngươi xông tới."

"Ngươi nói là..."

"Đâm ta một châm, chính là thái giám kia. Hiện tại ta hoàn toàn không có việc gì, chứng tỏ thuốc trên châm ngoại trừ khiến ta bất tỉnh thì không có nửa phần nguy hại. Y khi đó đại khái đã biết Thanh Vũ không có việc gì, nhưng lại không thể nói thẳng với ta. Cho nên y khiến ta ngất đi, nhưng thật ra là đã cứu ta. Ngươi nói, còn có thể là ai?"

Kỷ Ninh khẽ gật đầu.

"Ta hiểu rồi. Chờ đến Thiên điện, chúng ta sẽ lưu ý tung tích của 'thái giám' này."
Chờ đến Thiên điện rồi, Kỷ Ninh mới biết cái gì gọi là kề vai sát cánh đúng nghĩa đen.

Quá nhiều binh sĩ tập hợp lại một chỗ, đều là hán tử cường tráng cao lớn, khiến Thiên điện rộng lớn cũng thập phần chật chội. Chỉ có một khu vực phía trước còn trống trải, nhưng chỉ có quan lại chức vụ cao mới có thể hưởng thụ khu vực đặc biệt ấy. Y phục trên người Cơ Hà và Kỷ Ninh đẳng cấp không đủ, huống chi, bọn họ cũng không thể xuất đầu lộ diện, miễn để Nhiễm Dật phát hiện.

Bọn họ chỉ có thể cố gắng nhìn thẳng về phía trước, xuyên qua toàn bộ đám người trong Thiên điện. Bọn họ quả thực tìm thấy vài kẻ bộ dáng thái giám, nhưng ai cũng không phải gia hỏa mặt trắng không râu kia.

"Ngươi nhìn thấy y không?"

"Không có... Hay là y chưa tới?"

"Có thể. Lưu ý cổng vào."
Lần này Hoàng đế tự mình hạ chỉ tập hợp, tất cả mọi người không dám thất lễ, sớm đã tụ tập ở đây. Nhưng kỳ quái chính là không hề thấy thân ảnh của thái giám kia. Mà Nhiễm Dật cũng chậm chạp không tới, đám người chờ đợi quá lâu, rốt cuộc có chút xôn xao.

"Xin hỏi các vị Tổng quản đại nhân."

Một quan viên tằng hắng một cái, khách khí hỏi đám thái giám:

"Bệ hạ có nói khi nào khởi giá hay không?"

"Vạn tuế gia đã nói sẽ sớm qua. Nhưng lão nhân gia người một ngày trăm công ngàn việc, khó đảm bảo không có sự tình gì cản trở."

Tổng quản thái giám cười đáp:

"Làm phiền các vị đại nhân chờ lâu thêm một lát."

Đã phải chờ, lại còn chờ lâu. Tất cả mọi người đều phát giác hơi khác thường, tiếng nghị luận trong điện vang lên cũng càng lúc càng lớn. Nhưng đây là thánh chỉ, ai cũng không dám chất vấn, lại không dám sớm rời đi.
Ngay lúc Kỷ Ninh cho là Nhiễm Dật đêm nay sẽ không xuất hiện, lại nghe ngoài cửa Thiên điện có người cao giọng hô:

"Bệ hạ giá lâm!"

Đám người trong điện đồng thời nín bặt, cùng hướng về phía cửa nhìn lại.

Kỷ Ninh cũng coi như tương đối quen thuộc với Nhiễm Dật, lần đầu tiên hắn đã cảm giác không đúng... Mặc dù nét mặt Nhiễm Dật thường ngày cũng âm trầm vô cùng, nhưng hôm nay, sắc mặt gã lại quá mức khó coi!

Nếu không phải gã đi lại tự nhiên, trong mắt còn mang theo ánh nhìn chim ưng lạnh lẽo, hắn còn muốn coi đây là một người chết!

"Bệ hạ người..."

Những quan viên khác cũng nhìn ra điều không ổn, tiếng bàn luận xôn xao truyền vào trong tai Kỷ Ninh. Nhưng đợi đến khi ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Dật liếc nhìn toàn bộ Thiên điện, hết thảy Thiên điện lặng ngắt như tờ.
Cơ Dận ở ngay bên người Nhiễm Dật, hai người đi song song, xuyên qua Thiên điện, đi thẳng tới trước long ỷ.

Nhiễm Dật vẫn hoàn toàn như trước đây, cao cao ngồi ngay ngắn trên long ỷ. Chỉ là lần này, gã không còn giống ngày xưa một mình bao quát đám người phía dưới... Cơ Dận ngồi bên cạnh gã. Mặc dù trên người Cơ Dận chỉ là y phục thường ngày, nhưng Nhiễm Dật lại để hắn ngồi cùng một độ cao với mình, cũng lấy lễ tiết Đế vương đối đãi.

"Sắc mặt khó coi như vậy, thật sự khác thường."

Cơ Hà lẫn trong đám người, nói khẽ với Kỷ Ninh. Kỷ Ninh gật đầu.

"Quả thực như thế. Bệ hạ mặc dù không phải loại tính tình như cây đón gió xuân, ngày thường cũng âm trầm. Nhưng hôm nay sắc mặt thực sự quá mức ảm đạm. Trên môi cũng xanh trắng, thoạt nhìn như là mới bệnh nặng. Nhưng nếu thật sự có bệnh, gã không nên đích thân tới sứ quán. Cơ Hà, buổi sáng thời điểm ngươi nhìn thấy gã, cũng là dạng này sao?"
"Ai nói gã?" Cơ Hà hừ một tiếng, "Ta nói Hoàng huynh ta. Ngươi nhìn biểu tình của hắn âm lãnh, một bộ dáng vẻ lo lắng. Nhìn ra được, là tâm tình cực kỳ không tốt."

"Ngươi nói nhảm vừa vừa thôi. Từng này sự kiện phát sinh ngày hôm nay, ai có thể vui vẻ? Ta nhìn Hoàng huynh ngươi mặc dù không cười nhưng thần sắc tự nhiên, cũng không cảm thấy quá âm trầm."

"Ngươi hiểu thế quái nào được, Hoàng huynh ta trước nay chưa từng sợ hãi chuyện gì. Trước kia thời điểm phụ thân băng hà, hắn vẫn ung dung bình thản như cũ, an bài triều đình hết sức thỏa đáng minh bạch... Nếu không phải sau tang lễ hắn bệnh nặng một trận, triền miên trên giường bệnh một tháng có thừa, ta còn tưởng rằng hắn không có lấy nửa điểm thương tâm."

"Cho nên...?"

"Cho nên kiểu người núi Thái Sơn có sụp thì cũng bất động thanh sắc như hắn, hiện tại trên mặt lại lộ ra căm hận rõ ràng đến thế... Ta chỉ muốn biết, Nhiễm Dật đến tột cùng đã để hắn nhìn thấy thứ gì... Hoặc là đã làm gì hắn?"
Trên long ỷ, Nhiễm Dật một tay đỡ lấy trán, liếc nhìn Cơ Dận. Gã trên dưới tường tận xem xét một phen, cười lạnh nói:

"Hóa ra Cơ Dận ngươi, thời điểm cau mày cũng là bộ dáng khổ đại cừu thâm ngu ngốc này."

Cơ Dận sau khi nghe được, liếc nhìn người bên cạnh, một lời cũng không nói.

Nhưng hắn không biết, phần lãnh đạm này của hắn, lại càng thổi bùng lên ngọn lửa bí ẩn trong lòng Nhiễm Dật.

Khi nãy, Nhiễm Dật đưa Cơ Dận vào tẩm cung của gã. Gã trực tiếp đưa hắn vào ám thất bí ẩn nhất phía sau Tẩm cung, phô bày với hắn tế đàn còn dính đầy vết máu, những hình cụ khiến người ta không rét mà run, thậm chí còn có những "tác phẩm" gã tỉ mỉ chế tác... Những đường vân gã tự tay điêu khắc trên da người. Kỳ thật, gã có thể trực tiếp đem tế phẩm ra chém đầu là sẽ đạt được công lực, gã cũng chẳng cần phí công phu lớn như thế đem đám người kia tra tấn đến chết. Chẳng giống những lời đồn đại bên ngoài, gã sẽ không vì những hành vi đẫm máu này để đạt được kɦoáı ƈảʍ.
... Nếu có khoái ý, cũng chỉ có trên người đệ đệ Nhiễm Trần kia của gã. Những kẻ còn lại, trong mắt gã chẳng khác nào viên đá cục đất. Ai sẽ vì tiếng kêu thảm của cục đất viên đá mà hưng phấn chứ?

Nhưng gã không thể không làm như vậy. Dựa theo ghi chép bên trên Ngọc Dao công pháp, đây là nghi thức để tăng cường bí pháp... Nếu như tỉnh lược những thứ này, công hiệu của bí dược luyện chế ra liệu có suy giảm hay không? Bệnh tim của gã nặng như vậy, sống đến hôm nay đã có thể xem như nghịch thiên cải mệnh. Gã không thể cược, cũng không dám cược, công pháp đã nói phải thu thập nỗi thống khổ cùng tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết của con người, gã phải chính cống chấp hành.

Nhưng những thứ này, gã đều không nói cho Cơ Dận.

Gã cơ hồ hài lòng quan sát sắc mặt Cơ Dận trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Dù là sau đó vị Hoàng đế Đại Tiếp trẻ tuổi đã khôi phục thái độ như thường, còn không ngừng khuyên gã thu tay lại. Nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến Nhiễm Dật vô cùng hài lòng.
Đương nhiên, những phẫn nộ cùng không cam lòng kia đều là sự thật. Đây là nỗi kiềm chế đã nhiều năm đến lúc bộc phát. Nhưng khi Cơ Dận lần nữa dùng phong đan kia kéo gã quay về từ Quỷ Môn quan, phẫn nộ trong lòng gã lại lập tức tiêu tán... Không, cũng không phải là tiêu tán. Mà là ngưng tụ thành một giọt độc ăn mòn xương cốt, bị gã ngậm chặt trong đáy lòng, tùy thời phát tác.

Chuẩn bị tinh thần cho chương sau nha các bồ T^T

Bình luận

Truyện đang đọc