[QUYỂN 2] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 49. Trong vòng mười ngày, ta muốn nhìn thấy Thái tử Ngọc Dao xuất hiện trong Hoàng cung của ta.

Kỷ Ninh chắc chắn Hoàng đế sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ. Quả nhiên, Nhiễm Dật nói tiếp:

"Chỉ là, sự tình Thái tử Ngọc Dao kia cũng cần nhờ cậy đến Kỷ Tướng quân. Ngươi ta quân thần tương đắc, cũng không dễ dàng gì, trẫm tin Kỷ Tướng quân sẽ không để cho trẫm thất vọng... Trong vòng mười ngày, trẫm muốn thấy Thái tử Ngọc Dao xuất hiện bên trong đại điện Hoàng cung của ta."

"Bệ hạ, thần thực sự không biết Bệ hạ đang nói gì..."

Nhiễm Dật cười lạnh.

"Vậy còn Hoàng đệ không nên thân kia của ta thì sao? Kỷ Tướng quân sợ là không muốn gặp lại nó rồi!"

Thời điểm nói lời này, Nhiễm Dật nghiến răng, ngữ khí âm trầm quỷ dị. Kỷ Ninh chỉ cảm thấy sợ hãi cả kinh, vô thức lui về phía sau một bước. Nhưng trong lòng hắn lại có chút mờ mịt... Từ lúc vào cung đến giờ, mỗi khi Hoàng đế thấy Nhiễm Trần cùng hắn ở một chỗ, thái độ liền thập phần kỳ lạ.


Lần này lại đột nhiên kéo Nhiễm Trần liên lụy vào, gã đến cùng là muốn làm gì?

Mặc dù không hiểu, song Hoàng đế đã đem tính mệnh Nhiễm Trần ra để uy hϊếp mình, Kỷ Ninh cũng chẳng thể mặc kệ. Hắn vội vàng thỉnh tội:

"Nhiễm Quận vương chính là bào đệ của Bệ hạ, là đồng liêu khi thần xuất chinh Ngọc Dao. Mặc dù bây giờ không còn đảm nhiệm chức vụ Giám quân, nhưng thần vẫn muốn đứng cùng một phía với Nhiễm Trần, vì Bệ hạ hiệu trung, vì Lang Nghiệp tẫn trách."

"Vậy rất tốt. Nếu ngươi có thể đem dư nghiệt Ngọc Dao kia đến trong cung của ta, ta liền cho ngươi cơ hội này... Tiếp tục cùng Hoàng đệ của ta ở cùng một chỗ, vì trẫm 'cống hiến'."

!!!

Kỷ Ninh sợ hãi cả kinh, sau lưng đột nhiên nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Hoàng đế đây là đang âm mưu gì? Gã lúc này, là muốn mình đem tính mệnh Bạch Thanh Nhan đi đổi lấy tính mệnh Nhiễm Trần?


Nhưng vì sao lại là Nhiễm Trần?

Nếu nói Hoàng đế không rõ ràng Bạch Thanh Nhan có ý nghĩa như thế nào đối với mình, coi như gã đang đặt cược cũng có thể thông cảm được. Nhưng một bên giao dịch, lại là Nhiễm Trần?

Sự tình mình cùng hắn kết minh, chẳng lẽ Hoàng đế cũng biết? Lại hay là... Chẳng lẽ Hoàng đế đã biết người vài ngày trước đó xông vào trong cung là thuộc hạ của mình, Long Dã?

Bất kể là khả năng nào, phía sau đều ẩn tàng bóng ma khiến Kỷ Ninh phát run. Nhưng giờ khắc này, Kỷ Ninh vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt đó.

Ở trong phòng giam, hắn như hổ trong lồng. Chỉ có ra khỏi thiên lao, hắn mới có cơ hội một lần nữa khống chế cục diện!

"Tuân chỉ, Bệ hạ. Thần tất nhiên không phụ trọng thác*, đem Thái tử Ngọc Dao kia bắt đến trong cung của Bệ hạ!"


*Trọng thác: Ủy thác quan trọng.

"Đáp ứng thống khoái đến vậy." Giữa đầu lông mày Nhiễm Dật hiện ra mấy đường hung ác nham hiểm, "Quả nhiên 'giao tình rất sâu đậm'. Được, liền lấy giới hạn trong vòng mười ngày... Trẫm ở trong cung, chờ tin tức của Kỷ ái khanh!"

Kỷ Ninh quỳ xuống tạ ơn, rất nhanh rời khỏi nội đình. Nhiễm Dật sắc mặt âm trầm, chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất nơi cửa điện.

Gã phất phất tay, Đại nội Tổng quản vui vẻ chạy tới:

"Bệ hạ có gì phân phó?"

"Nữ hài trước đó các ngươi bắt được kia, lời của nàng không sai chứ? Ngươi có thay ta đi kiểm chứng cẩn thận không?"

"Bẩm Bệ hạ, lão nô đều đã kiểm chứng qua... Nàng gọi là Vạn Nhi, lại chẳng phải nữ nhân đàng hoàng gì. Cách đây hơn một năm bán cho Kim Tiêu Túy, đúng là mấy tháng trước đã đào tẩu. Thanh lâu kia cũng quả thực từng thu lưu một nam tử, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt màu tím nhạt. Bởi vì điều này cho nên người trong thanh lâu kia vô cùng ấn tượng với y... Đến chỗ này, Vạn Nhi kia không hề lừa gạt. Chỉ là sau đó tiểu nha đầu cùng nam tử kia nửa đêm bỏ trốn, đêm đó trùng hợp Kỷ Ninh gặp chuyện trong lầu, huyên náo rất lớn, cho nên không ai quản việc truy bắt bọn họ trở về."
"Kỷ Ninh gặp chuyện?" Nhiễm Dật suy nghĩ một chút, "Không phải là ở trong phủ của hắn, sự tình kết hôn ngày đó sao? Quan hệ gì đến thanh lâu?"

"Bệ hạ thánh minh. Sự tình Kỷ Đại nhân kết hôn gặp chuyện một đêm kia, vẫn là lão nô tự mình bàn bạc cùng Phó Diễm Đại nhân."

Đại nội Tổng quản cười hề hề, nói tiếp:

"Chỉ là trước đó, Kỷ Ninh còn gặp chuyện một lần nữa. Không người đồn đại, cho nên chúng ta cũng không biết. Nhưng lão nô điều tra được, Bệ hạ, sau lần gặp chuyện đó, Kỷ Ninh muốn Tổng lĩnh Trị an Vương đô Lưu Đại nhân tìm ra hung thủ cho hắn..."

"Lưu Chiêu?" Nhiễm Dật trầm ngâm, "Ngươi có đề ra nghi vấn với gã hay không?"

"Đã tra hỏi qua. Theo gã nói, có tìm được một người, nhưng đã bị Kỷ Đại nhân tự mình đưa về nhà."

"Còn có việc này?"

Nhiễm Dật đột nhiên ngồi thẳng người:
"Người này hình dáng tướng mạo như thế nào?"

"Lão nô đã bảo Lưu Đại nhân đến đại lao xác nhận qua... Người này, chính là Vạn Nhi đó."

"Là nàng?"

Nhiễm Dật có chút không hiểu. Lông mày gã cau lại, xương hàm kéo căng thành một đường gấp khúc.

"Một nữ tử hèn mọn chẳng đáng để Kỷ Ninh phí công sức lớn như thế. Sau lưng nàng tất nhiên còn có thứ gì khác. Trẫm lại chỉ muốn biết, nam nhân đào tẩu cùng một chỗ với nàng là ai, đi nơi nào rồi?"

"Vâng, Bệ hạ thánh minh. Bệ hạ, một đêm kia, vừa lúc Kỷ Ninh gặp chuyện ở nơi đó, hai người này đã không thấy tăm hơi. Lại sau đó nữa, nữ hài tử bị đưa về trong phủ Kỷ Ninh... Chỉ sợ vị nam tử kia, cũng vẫn là rơi vào phủ thượng Kỷ Tướng quân."

Tổng quản ý vị thâm trường, sắc mặt Nhiễm Dật lại càng thêm âm trầm.
Xem ra, Kỷ Ninh chẳng phải nhất thời khởi ý, mà là mưu đồ đã lâu... Đã như vậy, liền nhất định phải tạo bất ngờ, diệt cỏ tận gốc!

Bình luận

Truyện đang đọc