[QUYỂN 2] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 117. Ta vĩnh viễn tin ngươi, cũng vĩnh viễn không có cách nào chân chính tin ngươi.

Cơ Dận một tay nắm chặt lưỡi đao kia, máu từ khe hở trên tay hắn tí tách tí tách nhỏ xuống, một mực chảy lên trên tế đàn. Máu chảy xuôi theo hoa văn trên tế đàn, phác họa ra một bức đồ án quỷ dị.

Mặt đất đột nhiên chấn động. Nhưng biên độ quá nhỏ, ánh mắt mọi người lại đều đặt lên phía Nhiễm Dật và Cơ Dận, căn bản không ai chú ý tới.

"Ta và Bạch Thanh Nhan đã vài chục năm không gặp, nhận sai một lần thì có gì đáng kinh ngạc? Huống chi, trong Thiên điện chính tay ngươi lột mặt nạ da người, nói cho ta đây là Bạch Thanh Nhan. Ngươi nói vậy, ta liền cho là phải... Thiếu niên này so với Bạch Thanh Nhan khi còn bé, xác thực rất giống."

Hời hợt bịa một câu chuyện, Cơ Dận cũng không biết có thể lừa dối qua mặt được hay không. Nhiễm Dật thực sự quá mức điên cuồng, hắn cơ hồ có chút hối hận, lẽ ra không nên tùy tiện đem tính mệnh giao cho một kẻ điên...


Nhất là một kẻ điên quyền cao chức trọng...

Cơ Dận vừa nghĩ, vừa cúi đầu quan sát Nhiễm Dật. Bắt gặp tử khí trên gương mặt kia mỗi lúc một đậm, vô thức nhíu mày.

"Không phải ngươi vẫn luôn sử dụng Ngọc Dao công pháp để áp chế bệnh tim sao? Làm sao bây giờ một ngày lại phạm đến hai lần*? Nếu như vậy, còn chẳng bằng công hiệu phong đan của ta."

*Ý câu này là một ngày bệnh tái phát suýt chết hai lần.

"Ngươi thật sự không biết, đây không phải Bạch Thanh Nhan?!"

"Vì sao ngươi nhất định phải dùng Bạch Thanh Nhan? Thiếu niên này cũng là Hoàng tộc Ngọc Dao. Ngươi nhìn đôi mắt dị sắc song đồng kia của hắn, cũng hiện ra sắc tím nhạt. Không có đôi mắt này, ta cũng sẽ không nhận lầm."

"Ta hỏi ngươi một lần nữa... Ngươi thật sự không biết đây không phải là Bạch Thanh Nhan?"


"Thật sự không biết."

Cơ Dận trả lời, một chút do dự cũng không có. Hắn vươn tay, gạt những sợi tóc mai bị mồ hôi lạnh thấm ướt trên thái dương Nhiễm Dật vén ra sau tai. Hô hấp Nhiễm Dật rối loạn giây lát, thời điểm mở miệng, đã chậm đi rất nhiều.

"Cơ Dận, ta vĩnh viễn không biết, lời ngươi nói đến cùng có mấy phần thật, mấy phần giả. Lúc trước ta chính bởi tin ngươi quá nhiều, cuối cùng đi tới bước không có đường về."

"Ở đâu không có đường về? Ngươi không muốn đi, vậy thì quay đầu. Lang Nghiệp các ngươi không cứu sống nổi ngươi, Đại Tiếp ta có thể."

Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng. Gã vung tay một cái, tất cả những người khác lập tức tránh xa ra. Đợi đến khi trong vòng mấy trượng không có người nào khác, gã mới thấp giọng mở miệng.

"Cơ Dận, ngươi không biết. Tế đàn này một ngày chỉ có thể dùng một lần, lần này hôm nay, ta đã chuẩn bị rất lâu. Nếu có Bạch Thanh Nhan, ta có thể đem toàn bộ Ngọc Dao công pháp trên người y chuyển cho mình dùng... Đương nhiên, cũng bao gồm cả tính mạng của y."


"Cái này ta biết, ngươi đã nói."

"Không, ngươi không biết." Nhiễm Dật lắc đầu, "Ta cho ngươi biết, là ta gϊếŧ y có thể đạt được cái gì... Nhưng không nói cho ngươi, nếu không có y, ta sẽ như thế nào."

"Ngươi không thể đi tìm một người kế tiếp am hiểu Ngọc Dao công pháp sao?"

"Ta chờ không nổi ngày đó."

"Giờ phút này ta đã đem tà pháp kia vận chuyển quanh thân, phản phệ cũng sắp đến thời điểm nghiêm trọng nhất. Không phải ngươi hỏi ta vì sao trong vòng một ngày phát bệnh đến hai lần sao? Bởi vì Ngọc Dao công pháp này không chỉ thôn phệ người ngoài... Mà còn nuốt chửng cả ta."

Nhiễm Dật giương mắt, nhìn về phía Cơ Dận. Bốn mắt nhìn nhau, Cơ Dận dường như cảm thấy mặt hồ lạnh lẽo trong mắt gã dần dần hòa tan, trở thành một vùng nước tĩnh lặng không gợn sóng.

"Hoặc là Bạch Thanh Nhan, hoặc là ta. Giữa ta và y, dù sao đều phải có một người chết."
"Thế nhưng bây giờ y không có ở nơi này..."

Ngay cả Cơ Dận, giờ phút này cũng không biết nên ứng đối thế nào.

"Ngươi vừa mới nói, người trong cung đều phải bồi táng. Đây là có chuyện gì? Ngươi dưới cơn nóng dận, muốn đồ cung* sao?"

*Đồ cung: "Đồ" ở đây là đồ sát, gϊếŧ chết toàn bộ. Ý nói gϊếŧ toàn bộ người trong cung.

Nhiễm Dật lập tức yên tĩnh.

Gã giống như nghĩ đến cái gì, giương mắt lên nhìn chằm chằm Cơ Dận:

"Ngươi là đang thử thăm dò ta? Vẫn muốn trước khi ta chết, ép cạn bí mật của Ngọc Dao công pháp?"

"Ta..."

Cơ Dận nhất thời nghẹn lời. Thật sự là hắn có phần dụng ý này, nhưng bị Nhiễm Dật tùy tiện nói ra như thế, lại cảm thấy trong lòng khó chịu không nói ra được.

Nhiễm Dật lắc đầu, cười khổ nói:

"Ngươi tất nhiên sẽ không thừa nhận, kể cả ta nói trúng, ngươi cũng sẽ đáp không phải. Cuối cùng, ta vẫn sẽ tin tưởng...sự tính toán của ngươi. Ta vĩnh viễn sẽ tin ngươi, nhưng cũng vĩnh viễn không có cách nào thực sự tin tưởng ngươi."
"Chẳng phải ngươi muốn biết bí mật của Ngọc Dao công pháp sao? Vậy ta nói cho ngươi biết. Ta tu luyện theo mảnh giấy kia lâu như vậy, cũng chật vật đợi được đến thời điểm mấu chốt. Nếu vượt qua cửa này..."

"Có thể trị hết bệnh của ngươi?"

Nhiễm Dật cay đắng cười một tiếng:

"Ngọc Dao công pháp vốn cũng không phải là trị người, mà là gϊếŧ người. Càng về sau, ta nghĩ đến việc gϊếŧ người lại càng dễ dàng hơn nhiều... Đương nhiên, cũng có thể đem càng nhiều máu thịt và công lực của người khác sử dụng cho mình, giúp ta sống lâu thêm mấy ngày. Tế đàn ban đầu chẳng qua có thể lấy tính mạng một người, nhưng cho tới cấp độ bây giờ, một lần có thể đoạt mệnh mấy trăm người. Nếu tiếp tục tu luyện, hủy thành diệt quốc không chừng cũng chẳng đáng kể. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, ta có thể sống sót dưới sự phản phệ của nó."
Ánh mắt Cơ Dận thay đổi.

"Nhiễm Dật, ngươi không gạt ta chứ?"

"Phải, ta không có lừa ngươi. Chỉ là ta muốn mấy trăm nhân mạng trong cung lúc này, cũng muốn công pháp trên người Bạch Thanh Nhan làm thuốc cho ta. Thiếu một phần, cửa này, ta liền không qua được."

"Nếu không tìm được Bạch Thanh Nhan thì sao?"

"Nếu không tìm thấy y..." Ánh mắt Nhiễm Dật nhìn sang phía Nhiễm Trần. Gã cười đến lạnh lùng lại trào phúng, "Vậy cũng chỉ có thể đem đệ đệ phế vật này của ta, dùng tạm một thời gian. Dời tử kỳ về sau vài tháng, ta từ từ tìm kiếm Bạch Thanh Nhan hạ lạc."

"Không cần phải vậy."

Cơ Dận đột nhiên mở miệng. Thanh âm của hắn rất cao, lại có chút đột ngột.

"Người bên kia, có thể."

Hắn chỉ Lộc Minh Sơn:

"Hoàng tộc Ngọc Dao bọn họ từ nhỏ đều phải tu luyện Ngọc Dao công pháp. Mặc dù cuối cùng đại thành chỉ có Bạch Thanh Nhan, nhưng không phải ngươi muốn một liều thuốc sao? Hắn cũng có thể. Trong lúc chờ đợi, ngươi dùng hắn là được."
Nhiễm Dật nhìn Lộc Minh Sơn, trầm mặc trong chốc lát.

"Cơ Dận, ngươi cũng biết, lần này nếu xảy ra sai sót, ta chỉ còn một con đường chết? Ngươi có thể đảm bảo, trên người hắn cũng có Ngọc Dao công pháp chứ?"

"Đương nhiên có thể. Dù sao Đại Tiếp và Ngọc Dao cũng là minh hữu nhiều năm như vậy, từ nhỏ chúng ta đã ở cùng một chỗ. Sự tình Hoàng tộc bọn họ, ngoại trừ chính bọn họ, chỉ có Hoàng thất Đại Tiếp chúng ta là rõ ràng nhất."

Cơ Dận trả lời chém đinh chặt sắt. Nhưng hắn lại phát hiện, Nhiễm Dật ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia tựa như đối với hết thảy mọi chuyện đều đã rõ ràng.

... Chẳng lẽ gã biết, toàn bộ Hoàng thất Ngọc Dao chân chính tu tập Ngọc Dao công pháp, cũng chỉ có một mình Bạch Thanh Nhan?

... Không, gã sẽ không biết. Nếu như gã biết, hiện tại gã sẽ nổi trận lôi đình... Vừa rồi chẳng phải là vì ta lừa gã, cho nên gã mới không kiềm chế được bệnh tim sao?
Nhiễm Dật trầm mặc. Ngay cả người luôn lạnh nhạt ung dung như Cơ Dận cũng khẩn trương. Chẳng ngờ, trầm mặc một lát sau, Nhiễm Dật vậy mà cười một tiếng ngắn ngủi.

"Được. Nếu là ngươi nói, ta tin ngươi."

Cách Tẩm cung của Nhiễm Dật không xa, có một ngọn núi giả cao mấy trượng. Trên núi giả cây cối um tùm, một tòa đình nho nhỏ bị sắc xanh rậm rạp che đậy. Bạch Thanh Nhan và Kỷ Ninh ẩn mình trong cây cối, cùng lo lắng nhìn chung quanh.

"Vì sao vẫn chưa hề thấy bóng dáng diều hâu đưa tin?"

"Lẽ ra là lúc này. Lộ tuyến của diều hâu đưa tin đều có dấu vết để lần theo, khi nãy Cơ Hà huynh đã nói với ta thời gian người Đại Tiếp thả diều hâu. Bây giờ, cũng nên đến Hoàng cung rồi."

"Người Đại Tiếp bọn họ cực kỳ không đáng tin." Kỷ Ninh có chút bất mãn, "Nếu không liên lạc được, cũng chẳng cần bọn họ nữa, đỡ hỏng việc! Những thị vệ kia của ta đều là tinh nhuệ nhất chọn ra từ thiết kỵ Lang Nghiệp, cũng có thể bảo đảm chúng ta xông ra ngoài!"
"Đừng nóng vội. Đợi thêm một lát."

Bạch Thanh Nhan ngoài miệng an ủi, trong lòng lại có chút sốt ruột. Nhưng cũng may, khi nãy y và Kỷ Ninh đã liên lạc được với thị vệ phủ Tướng quân bị giam giữ.

Vừa rồi, Kỷ Ninh ở trong địa cung lấy được tin tức Long Dã đến, ngay lập tức đi tìm Bạch Thanh Nhan. Hai người nhanh chóng rời khỏi Tẩm điện, lẻn vào gian phòng giam giữ thị vệ phủ Tướng quân trong nội cung kia.

"Phó Đại nhân!"

Bạch Thanh Nhan dùng gương mặt của Phó Diễm, một mình đi vào từ đại môn. Những ngự lâm quân kia kẻ nào không biết Phó Diễm? Nhao nhao đứng dậy hành lễ.

"Chư vị tướng sĩ vất vả rồi. Bệ hạ lệnh cho ta tới thăm các tướng sĩ."

Bạch Thanh Nhan trước tiên hàn huyên vài câu, sau đó ra vẻ thoải mái hỏi:

"Những thị vệ phủ Tướng quân này, có dị động gì không?"
"Hồi Phó Đại nhân, không có dị động gì."

"Vậy là tốt rồi."

Bạch Thanh Nhan làm bộ như tùy ý dò xét một vòng, rất mau tìm đến mục tiêu... Thị vệ trên tay buộc nút thòng lọng mà Kỷ Ninh nói tới kia, đang ngồi ngay tại một nơi hẻo lánh.

Y chỉ một ngón tay:

"Bệ hạ lệnh cho ta đưa một người đến hỏi chuyện. Vậy để hắn tới đi."

Bạch Thanh Nhan đưa thị vệ kia đến gặp Kỷ Ninh. Gặp được Bạch Thanh Nhan giả trang Phó Diễm, thị vệ càng tin tưởng lần này Kỷ Ninh che chở bọn họ phá vây là do Bệ hạ an bài. Cậu một lời đáp ứng sau khi trở về liền bắt đầu hành động, dùng đao nhỏ Kỷ Ninh đưa kia âm thầm cắt dây thừng cho tất cả mọi người. Đến lúc đó được lệnh của Kỷ Ninh, liền lập tức hành động.

Trọng yếu nhất chính là, cậu còn mang đến một tin tức vô cùng tốt...
"Tướng quân, Long Tướng quân cũng vụиɠ ŧяộʍ liên hệ với chúng ta. Y nói y đã âm thầm tổ chức các huynh đệ thiết kỵ Lang Nghiệp, tập kết trong các ngõ hẻm bên ngoài Hoàng cung. Đến thời điểm đó có thể tới tiếp ứng chúng ta, nội ứng ngoại hợp!"

"Tốt!"

Kỷ Ninh nghe vậy cực kỳ vui mừng:

"Long Dã huynh đệ quả nhiên cực kỳ đáng tin! Có y an bài, liền không lo lắng hậu hoạn!"

Bạch Thanh Nhan cũng nhẹ nhàng thở ra. Hoang nguyên bên ngoài Vương đô Lang Nghiệp y đã đi qua hai lần*. Trăm dặm hoang nguyên không có người ở, chớ nói còn truy binh, mình tự đi cũng đã thập phần gian nan. Nguyên bản đây cũng là một chuyện canh cánh trong lòng y, lại sợ cho Kỷ Ninh thêm áp lực, không có nhiều lời. Nhưng bây giờ có thiết kỵ Lang Nghiệp tiếp ứng, phần khó khăn này xem như có thể giải quyết dễ dàng.
*Cho ai đọc ngắt quãng quá quên mất thì hai lần này một là Bạch Thanh Nhan bỏ trốn khỏi doanh trại của thiết kỵ Lang Nghiệp cùng với Nguyên Thế tử, hai là Bạch Thanh Nhan cùng Nguyên Thế tử rời khỏi vương đô Lang Nghiệp đến Đại Tiếp nhưng nửa đường quay về viếng mộ Kỷ Ninh rồi bị Phó Diễm bếch về đó.

Nhưng bên này sắp xếp xong xuôi, một bên khác tin tức của người Đại Tiếp lại chậm chạp không đến. Rốt cuộc, Bạch Thanh Nhan cũng có chút không nhẫn nại được.

"Kỷ Ninh, ngươi chờ ở đây. Ta qua chỗ khác quan sát xem. Hoàng cung lớn như thế, diều hâu có lẽ đang ở nơi nào đó, chờ ta qua."

"Ngươi nhớ đường sao? Ta đi cùng ngươi!"

"Không được. Ta có thân phận Phó Diễm ngụy trang, ngươi thì không. Ngươi đi với ta quá nguy hiểm. Về phần đường đi lối lại, ngươi không cần lo lắng..."
... Hoàng cung này hoàn toàn dựa theo hình dạng và cấu tạo của tế đàn Ngọc Dao công pháp mà xây dựng, Bạch Thanh Nhan nắm chắc như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng có thể đi được. Nhưng y không muốn nói ra khiến Kỷ Ninh lo lắng, liền ngừng lại.

"Vậy cũng được." Kỷ Ninh tràn ngập sầu lo nhìn Bạch Thanh Nhan, "Ngươi cũng không cần trì hoãn. Đi một vòng không có kết quả, liền mau trở về."

"Được."

Bạch Thanh Nhan đứng dậy muốn rời khỏi đình nghỉ mát, cổ tay lại bị người nắm chặt. Kỷ Ninh dùng lực, trực tiếp kéo y vào trong ngực.

Khí tức ấm áp quanh quẩn bên tai. Kỷ Ninh ôm chặt lấy y, đặt môi hôn lên tai y. Thanh âm hắn căng thẳng:

"Thứ Bệ hạ muốn nhất chính là ngươi. Thanh Nhan, ngươi cũng là người dễ gặp nguy hiểm nhất trong số chúng ta. Nếu lần này ra ngoài không có phát hiện gì, ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện khác... Cái gì Cơ Dận, cái gì Lộc thần y Nhiễm Quận Vương... Mạng của ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi có biết không?"
"Đến lúc đó ta trực tiếp đưa ngươi đi. Lấy thân thủ của ngươi võ công của ta, không ai có thể ngăn cản được chúng ta. Những người kia chúng ta có thể cứu, nhưng tuyệt đối không thể để ngươi đương đầu với nguy hiểm đi cứu... Thanh Nhan, ngươi muốn cứu tất cả mọi người, nhưng ngươi cần phải suy nghĩ một chút, ngươi có cứu nổi hay chăng? Suy nghĩ một chút, nếu ngươi lại xảy ra chuyện, ta phải làm sao bây giờ?"

Đáy mắt Bạch Thanh Nhan đột nhiên có chút ướŧ áŧ. Y biết Kỷ Ninh đang sợ hãi... Năm lần bảy lượt, y đúng là vì không thẹn với lòng mà thân hãm hiểm cảnh. Người hiểu rõ tính cách của y nhất chính là Kỷ Ninh, sao có thể không lo lắng?

"Được, ta đồng ý với ngươi. Sẽ không vì người khác mà khiến mình gặp phải nguy hiểm."

Kỷ Ninh nghe được lời này, đem mặt chôn ở cổ Bạch Thanh Nhan, thở dài. Lại ôm một lát, hắn mới bằng lòng buông tay.
"Đi thôi."

"Được."

"Nhất định phải cẩn thận, ta ở nơi này chờ ngươi."

Phiên ngoại đầu tiên "Tru tâm chiến ký" đã lên sóng trên page Tiệm giặt là của Bọt rồi nhaaa. Rất mong mọi người dành ít phút ghé qua ủng hộ chứ ứ ai quan tâm mình nhục quá mình khók đó ༼ಢ_ಢ༽

Bình luận

Truyện đang đọc