Dạ Cô Tinh không có chút tình cảm nào với Chiêm Ngao. “Nhà chính của nhà họ An”, “Trung tâm quyền lực” hai danh hiệu này đều không có giá trị trong mắt cô. Nếu nói đến thứ có thể thu hút sự chú ý của cô, chỉ có hai điểm.
Đầu tiên, đây là nơi An Tuyển Hoàng sinh ra và lớn lên. Trong tiềm thức cô luôn thích theo dõi bước chân của anh.
Thứ hai, ở đây có một lão yêu quái, cô tới đây là để thay trời hành đạo.
Về phần những thứ khác, Dạ Cô Tinh không buồn để tâm tới, bao gồm cả đám người trước mặt. Trong đó có 15 tộc trưởng đức cao trọng vọng, thuộc hạ thân tín của An Tuyến Hoàng, còn có các bộ phận phụ trách cao tầng.
An Cẩn và An Du mỗi người ôm một đứa trẻ từ trên boong tàu đi xuống, đứng sau cô.
An Tuyệt vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, cho dù được An Cẩn ôm vào trong lòng nhưng nhưng vẻ mặt đó vẫn không thuyên giảm.
Còn cô bé lại hoạt bát hơn anh trai của mình nhiều. Một đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn quanh tò mò, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, dáng vẻ nhỏ bé ngây thơ lúc nào cũng rất đáng yêu.
Sau hơn một tháng dưỡng thương, An Du về cơ bản sức đã hồi phục, nhưng do mất nhiều máu nên khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt. Nghe Tịch Cẩn nói phải mất một năm rưỡi mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Ban đầu Dạ Cô Tinh không phải là không có ý định đổi người. Nhưng sau khi nghĩ lại nếu đổi người thì mọi thứ lại phải thích nghi từ đầu. Cô không quen, hai đứa nhỏ cũng không quen.
Được rồi, Dạ Cô Tinh thừa nhận con người của cô rất hay hoài niệm. Nếu không cần thiết thì cô cũng không thích thay đổi quá nhiều.
Thời gian An Du dưỡng bệnh ở trên giường, cô ấy đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất. Cậu chủ nhỏ bị bắt ra khỏi biệt thự là do sơ xuất của cô ấy, nhưng cô ấy không ngờ người đó đóng giả thành mình. Nếu cô ấy cứ thế mà chết đi, thì cái tội này sẽ bị đổ lên người cô ấy, sẽ mãi mãi không rửa sạch được.
Giống như một tù nhân chờ tuyên án, cô ấy vừa run rẩy vừa sợ hãy, nhưng lại chỉ có thể bất lực.
Khi An Du nghe anh trai mình nói gia chủ và phu nhân chuẩn bị đưa cô ấy cùng về Chiếm Ngao, thì cô ấy như chết lặng đi
Dạ Cô Tinh tự thấy bản thân không phải là người thiếu quyết đoán, nhưng đôi khi cô sẽ sẵn sàng chọn cách bao dung trong giới hạn của mình.
Có lẽ đây chính là điểm khách nhau giữa cô và An Tuyển Hoàng, hai con người cứng rắn sắt đá như nhau. Tuy cô cứng rắn nhưng cũng có lúc mềm yếu.
Dạ Cô Tinh hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Ba ngày lênh đênh trên biển làm đầu cô choáng váng, sớm biết như vậy cô đã chọn đường trực thăng thay vì đường biển.
Thấy cô đã kiệt sức, An Tuyến Hoàng lập tức cho giải tán và tự mình đưa cô về nhà.
Lần này không biết đã ngủ bao lâu, Dạ Cố Tinh mở mắt ra, trong nháy mắt có chút mờ mịt, mở to mắt nhìn một hồi, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Nhìn xung quanh một lát cô lại bật cười, làm sao cô lại quên mất, mình đã rời khỏi biệt thự và đặt chân đến Chiếm Ngao- hòn đảo biệt lập tượng trưng cho quyền lực này.
Xoay người ngồi dậy, cô vươn vai, vẻ mặt dần thả lỏng. Tục ngữ có câu, đến đâu thì hay đến đó, trước giờ cô vẫn luôn coi thường mấy người thích suy nghĩ mấy chuyện không đâu.
Trên đời này mọi thứ đều bắt đầu từ hư không, bất kể điều gì đều từ không tới có, từ lạ thành quen, cô có chính là thời gian, cứ từ từ thôi!
Xoạt –
Cô kéo mạnh rèm cửa sổ sát đất, bên ngoài là cỏ xanh và hoa nở như gấm, thời tiết này mà có thể chăm sóc một khu vườn xinh đẹp tới vậy, chắc hẳn cũng phải có nhà ấm xây dưới lòng đất, giống như vườn hoa trong căn biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh, thậm chí ngay cả đình nghỉ mát ở xa xa cũng được xây dựng y hệt.
Nở nụ cười, xem ra người thích hoài niệm, cũng không phải mình cô.
Thu hồi ánh mắt, Dạ Cô Tinh vô thức nhình xung quanh, nhìn một vòng đã nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Căn phòng được trang trí theo phong cách đơn giản, màu sắc khá lạnh, khiến căn phòng có cảm giác giống như phòng chỉ huy tác chiến vậy, không cần hoài nghi gì nữa, đây nhất định là phòng ngủ của An Tuyển Hoàng rồi.
Có lẽ là biết sắp đón tiếp nữ chủ nhân, nên trong phòng bố trí thêm một tủ quần áo bằng gỗ đàn hương rất mới, còn đang toả ra hương thơm nhè nhẹ. Một chiếc bàn trang điểm kiểu phương Tây tinh tế, dát vàng trắng, kiểu dáng thấp sang trọng dễ sử dụng. Có thể thấy được gu thẩm mỹ tao nhã của chủ nhân căn phòng này.
Dạ Cô Tinh nhìn hai món đồ nội thất mới bổ sung trong phòng, ánh mắt bình thản, không vui không buồn cũng không tỏ ra ghét bỏ. Chỉ yên lặng quan sát sau đó khẽ nhếch môi.
Đột nhiên có tiếng gõ của.
Cộc cộc.
“Phu nhân, người dậy chưa ạ?” Một giọng nói nhẹ nhàng tinh tế vang lên ở ngoài cửa. Giống như một con chim vàng anh ở trong rừng rậm, âm thanh động lòng người.
Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt, đi tới trước bàn trang điểm, duyên dáng ngồi xuống chiếc ghế màu trắng kiểu phương Tây. Giọng nói bình thản, không chút gợn sóng: “Vào đi”.
Ngay khi giọng nói vừa vang lên, cánh cửa cũng đồng thời bị đẩy ra.
Dạ Cô Tinh quay sang nhìn người mới bước vào, một cô gái nhỏ nhắn thanh tú dịu dàng giống như giọng nói vậy. Mặc dù đang mặc đồng phục người làm, đầu luôn cúi thấp, nhưng biểu cảm có chút rụt rè và đáng thương lại làm người ta phải mềm lòng.
Nụ cười của cô lại càng sâu hơn
“Chào phu nhân, tôi tên là Thuần.” Cúi thấp đầu, nhã nhặn và chu đáo
Dạ Cô Tinh nhìn vào gương, một tay chải tóc, vuốt ve mái tóc dài, mỉm cười.
Hồi lâu không nhận được sự phản hồi, cô gái tên Thuần không nhịn được ngước mắt lên nhìn. Tấm lưng thẳng tắp thon thả cùng làn da trắng như hoa lê của người phụ nữ khiến cô ta ngơ ngẩn.
Cô ta nghĩ, chỉ mới nhìn từ phía sau mà phu nhân đã đẹp như vậy rồi, không biết phía trước sẽ quyến rũ tới mức nào?
Chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía người trong gương, nhưng khi đối diện với một đôi mắt đen mờ mịt, trong nháy mắt cô ta như bị rơi xuống hố băng. Cô ta lập tức tỉnh táo lại, cúi thấp đầu xuống, mặt đỏ bừng không biết phải làm gì –
“Phu… phu nhân, tôi xin lỗi…. tôi… xin lỗi.”
“Xin lỗi sao?” Động tác tay dừng lại, Dạ Cô Tinh quay người lại, nở nụ cười nhàn nhạt: “Có gì phải xin lỗi tôi sao?”
“Tôi, tôi không nên…. không nên…” Cô gái tên Thuần bối rối, tay chân luống cuống, gương mặt ửng hồng gần như rướm máu.
Dạ Cố Tinh mỉm cười, thong thả đợi câu tiếp theo, giống như một thợ săn chuyên nghiệp đứng trước chiếc bẫy của mình, thong thả thưởng thức dáng vẻ đang hấp hối của con mồi.
“Tôi không nên… nhìn chằm chằm vào phu nhân.” Cuối cùng, sau một lúc lâu cô ta cũng nói được một câu hoàn chỉnh.
Dạ Cô Tinh không tỏ thái độ gì, cô tiếp tục chải mái tóc dài với vẻ mặt dịu dàng thanh lịch, nhưng cô không tỏ ra thờ ơ vì từ đầu đến cuối cô vẫn luôn mỉm cười.
Nhưng cô người hầu tên Thuần luôn cảm thấy có điều gì đó luôn phủ lên nụ cười ấy, tạo cho người khác có cảm giác không chân thực.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi.
“Từ buổi chiều hôm qua thẳng tới bây giờ, đã một ngày rồi ạ!” Cô ta đáp.
“Cô là ai?”
Cô ta cũng không ngốc đến mức lặp lại tên của mình, “Tôi được bộ phận nhân sự cử tới để chăm sóc phu nhân.”
“Bộ phận nhân sự?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Hậu viện chia làm 6 bộ phận, cụ thể là bộ phận nhân sự, bộ phận tài chính, bộ phận trang phục, bộ phận ăn uống, bộ phận xây dựng và bộ phận mua hàng. Ngoài ra còn có một bộ phận văn phòng, giám sát hoạt động của 6 bộ phận và báo cáo với phu… lão phu nhân.”
Cô ta càng nói giọng càng nhỏ, nhất là khi cô ta quen miệng gọi Kỷ Tình là “phu nhân”, rõ ràng cô ta thấy hai luồng ánh sáng mạnh bắn về phía mình, may là cô đã kịp sửa lời.
Dạ Cô Tinh gật đầu nhưng nụ cười vẫn không thuyên giảm “Lão phu nhân thật là bận….”
Thuần bất giác rùng mình rụt cổ lại.
….
“Thuần! Nè, Thuần! Em nhìn thấy phu nhân chưa?! Có phải là rất đẹp không?”
“Tương Tú, em nhẹ tay thôi, quần áo của Thuần sắp bị em vò nát tới nơi rồi kìa.”
Tương Tú lè lưỡi, buông tay ra, cười ngượng ngùng: “Chị Bân, tại em kích động quá. Chị đừng giận! đừng giận!”
Chị Bân nhìn cô ấy rồi nói: “Chị không thèm giận với em! Em cũng đâu phải Brad Pitt đâu mà chị phải giận, Thuần, em nói xem chị nói có đúng không?”
“Này, Thuần? Thuần!”
“Hả? Tương Tú, chị gọi em à?”
Tương Tú đưa tay ra trước mặt cô ta vẫy vẫy: “Thuần, em làm sao thế? Trông như người mất hồn vậy….”
Ánh mắt chị Bân tỏ vẻ lo lắng nắm lấy tay cô ta: “Thuần, nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì? Em tự mình soi gương xem, mặt em trắng bệch ra ấy.”
Tương Tú cũng cau mày phồng má giận giữ “Em nói đi, có phải là phu nhân làm khó em không?!”
“Tương Tú!” Chị Bân quát một câu, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Không được nói lung tung!”
Tương Tú bĩu môi không thèm để ý.
Thuần phản ứng lại mỉm cười: “Em không sao, mọi người đừng lo.”
Tương Tú trợn tròn mắt: “Thuần, em còn chưa trả lời chị, phu nhân có đẹp không?”
Cô ta giật mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế kia hiện lên trong đầu, cô ta thì thào: “Rất đẹp…”
“Đẹp lắm sao?” Tương Tú vội vàng hỏi, thật ra câu cô ta muốn hỏi nhất là “có đẹp bằng chị không?” Nhưng sau khi nhìn biểu cảm của chị Bân thì cô ta không dám tự phụ nữa.
“Phu nhân quả thực… rất đẹp. Nhưng ngoài sắc đẹp ra, cô ấy còn có những thứ mà chúng ta không thể có được.”
“Thứ gì mà chúng ta không có?” Tương Tú tự hỏi, phụ nữ chẳng phải chỉ có khuôn mặt, ngực, eo, mông thôi sao? Còn có thêm gì nữa?
Thuần liếc cô ta một cái rồi noias: “Dù sao cũng không thể nói thành lời được, chỉ cảm thấy… được rồi, trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh đi làm việc đi.”
“Thuần, em đã được chuyển qua hầu hạ phu nhân rồi, còn cần làm những công việc nặng nhọc này nữa làm gì?” Khi Tương Tú nói điều này cô ta không thể che dấu được nỗi buồn của mình, cô ta tự hỏi bản thân sao bản thân lại không linh hoạt nhanh nhẹn được như Thuần chứ.
“Tương Tú,” Thuần thở dài, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, “Phu nhân… không giữ em lại….”
“Hả? Sao lại thế….” Chẳng lẽ phu nhân không hài lòng với Thuần, thế chẳng phải là mình vẫn còn cơ hội sao…
“Phu nhân nói cô ấy không cần người hầu hạ, cô ấy có tay có chân, tự mình làm được, không muốn người khác đến quấy rầy.”
…
Nhà bếp đã chuẩn bị xong thức ăn đầy đủ trên bàn, Dạ Cô Tinh ngồi ở ghế sô pha, vừa chơi với con gái vừa đợi An Tuyển Hoàng trở về.
Sáu giờ mười lăm, người đàn ông đúng giờ bước vào nhà, việc đầu tiên là cởi áo khoác ra đưa cho cô, Dạ Cố Tinh quay lại treo lên móc áo. Mọi thứ như chưa có gì thay đổi, vẫn giống như khi họ vẫn còn ở trong khu biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.
Sau bữa tối, Dạ Cô Tinh dắt con trai, An Tuyển Hoàng bế con gái, cùng nhau đi dạo trong trong vườn hoa cho tiêu cơm.
“Đã quen với môi trường ở đây chưa?”
Dạ Cô Tinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mình, cố tình giảm tốc độ để đảm bảo rằng bé Tuyệt có thể theo kịp, “Em cảm thấy, không có nhiều thay đổi lắm.”
Ngoại trừ đồ đạc trong phòng và môi trường xung quanh có chút khác, những thứ khác như thói quen sinh hoạt, làm việc và thời gian nghỉ ngơi,… không có nhiều thay đổi.
“Em cần thứ gì thì cứ nói, dù sao chuyện trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ giao cho em.”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh cười, “Bây giờ không phải là đã có người phụ trách rồi sao? Em thấy em không đủ năng lực và không có tố chất tốt để đảm nhận. Chẳng lẽ anh muốn em đi giành bát cơm của người khác à?”
An Tuyển Hoàng khẽ thở dài, vươn tay vén mái tóc ra sau tai cô, anh bất lực thì thào: “Đừng náo loạn.”
“Ai đang náo loạn với anh? Em rất nghiêm túc. Tự dưng có người sẵn sàng nhận việc, em tất nhiên là rất vui rồi.”
Người đàn ông ánh mắt tối sầm lại, “Em chính là nữ chủ nhân của gia tộc. Ngoại trừ em ra, không ai có tư cách xen vào.”
“Cũng bao gồm cả anh sao?”
“Đương nhiên.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, mái tóc từ từ tung bay trong gió, “Đây là những gì anh đã nói, đừng hối hận nha.”
Nhìn thấy sự tàn nhẫn thoáng qua trong mắt cô, An Tuyển Hoàng cười cong môi, “Em ấy… muốn làm gì thì làm. Trời sập thì anh gánh.”
Chưa đầy nửa giờ, cô nhóc đã bắt đầu ngáp và dụi mắt, cả gia đình bốn người trở về nhà. An Cẩn, An Du bế hai nhóc đi tắm, Nguyệt Vô Tình và Minh Chiêu đã đợi sẵn trong phòng khách.
“Gia chủ.”
An Tuyến Hoàng nhẹ nhàng nói: “Vào phòng làm việc nói chuyện.” Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
Cô gật đầu cười nhẹ, “Anh làm việc đi, em cũng có việc phải làm.”
“Phòng thứ hai đối diện phòng ngủ là phòng làm việc.”
Dạ Cô Tinh sững sờ, hóa ra anh đều nhớ.
Hai người, hai phòng làm việc, không liên quan đến nhau.
Sau khi đóng cửa phòng, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là mở rèm cửa, cô không thích môi trường buồn tẻ và nặng nề này, nó sẽ làm ảnh hưởng cô suy nghĩ.
Lọt vào tầm mắt là một hồ nước nhân tạo khổng lồ, giữa hồ dựng một cây cầu đá, ánh trăng trải dài trên biển, làn gió thổi gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Dạ Cô Tinh cảm nhận được làn gió biển ẩm ướt, mũi cô khẽ nhúc nhích, và một mùi mằn mặn thoảng qua trên khuôn mặt cô.
Cô lấy điện thoại và bấm số của Vu Sâm.
“Cô chủ.”
“Vu Sâm, là tôi. Hai người hôm trước tôi đưa bây giờ thế nào rồi?”
“Người đàn ông bị gãy một chân, còn người phụ nữ vẫn đang hôn mê.”
Lúc người của nhà họ An tìm thấy Abbott và Lin, họ đã bị bầy sói sói bao vây, nếu chậm một bước người đàn ông và người phụ nữ này sẽ thành thức ăn của đàn sói, một mảnh xương cũng không còn!
“Cô chủ, cô định xử lý hai người này như thế nào?”
Dạ Cô Tinh im lặng một lúc mới nói, “Cứu không được thì ném xuống sông cho cá ăn, nếu cứu được… thì giúp bọn họ trở lại Liên minh Tử Thần.”
Anh Tử Lạc là một thanh bảo kiếm đang dần thành hình, cần dùng những viên đá mài khác nhau để đánh bóng nó.
Ngân Nguyệt là một viên đá mài, hai người này cũng vậy!