[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

Ánh mắt hơi gượng lại, lướt qua Dạ Cô Tinh, nhìn sang Cohen đứng bên không nói gì, Johnstone cười một cách giễu cợt, “Kiếm đâu ra đấy? Gắt thật…”

Cohen bước lên trên, đang chuẩn bị giới thiệu cho hai người, nhưng lại nghe Dạ Cô Tinh thẳng thắn nói, “Trước khi hỏi thông tin người khác, không phải nên tự giới thiệu trước sao?”

Ánh mắt Johnstone hơi né tránh, nhìn Dạ Cô Tinh, không rõ ý gì.

Đột nhiên cô ấy đứng lên, cao hơn Dạ Cô Tinh cả cái đầu, hai mắt nheo lại, “Cô, gan đấy.”

Sắc mặt Cohen chợt thay đổi, đưa một tay ra chắn trước ngực cô ấy, “Samnor, có gì từ từ nói.” Lặng lẽ giữ Dạ Cô Tinh sau mình.

Cũng không phải anh ta có ý gì với Dạ Cô Tinh, chỉ là người phụ nữ trước mặt chẳng khác nào một con ngựa điên, hứng lên là nhấc chân đá bậy, anh ta buộc phải bảo vệ Dạ Cô Tinh cho tốt, dù gì, cô mới là nhân vật linh hồn của Rose & Lion.

Là một đạo diễn, cân đo hai bên, đương nhiên phải chọn bên quan trọng hơn, không cần biết anh ta và Johnstone có mối quan hệ như thế nào, thì cũng nên đứng về phía Dạ Cô Tinh.

Rose và Alice, nữ chính và nữ phụ, giữ ai lại, đây là sự lựa chọn không cần phải suy nghĩ đắn đo.

“Á à! Kéo quần lên là lật mặt à?” Nét mặt cười đểu, không mấy quan tâm, mang thần thái rất phong tình.

Cohen cười qua ôm vai cô ấy, “Samnor, em nghe anh nói…”

Nhưng lại bị cô ấy hất ra, “Thôi đừng, anh không cần phải nói gì cả.” Quay người, ngồi lại xuống ghế sofa.

“Ý em là sao?” Cohen sầm mặt lại.

“Thì ý là xong rồi đó!” Hai tay xoè ra, vô cùng thoải mái.

“Cái gì gọi là xong rồi hả?”

“Ý là, anh, Director Cohen, bị tôi, Johnstone, đá rồi! Hiểu chưa?”

“Em yêu à, em không đối xử với anh như vậy được…” Cohen dang rộng hai tay muốn ôm cô ấy.

Người phụ đạp một phát, “Cút! Bớt làm tôi mắc ói.”

“Well!” Cohen lùi về phía sau, làm một động tác của quý ông, “Tôn trong quyết định của phái đẹp vậy.”

“Nói đi, hôm nay kiếm tôi có chuyện gì? Chiều nay phải chụp ảnh bìa một tạp chí, anh còn có… ba mươi phút.”

Từ sau cái nhìn đầu tiền, Johnstone đã không nhìn Dạ Cô Tinh nữa, chỉ nói chuyện với Cohen.

“Cục cưng, em biết anh đến vì cái gì mà.” Cohen cười một cách bất lực, thêm với khuôn mặt đẹp trai sắc sảo, giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, cao quý mà thanh lịch.

Cho dù là, mới lúc nãy anh ấy suýt bị phụ nữ đạp một phát vào ngực.

Dạ Cô Tinh không thể không thán phục rằng, da mặt của đàn ông nước Mỹ, không phải dày một cách bình thường, ít ra, là rất dày.

“Anh không nói, sao tôi biết được?” Cô gái cười rất hút hồn.

Cohen dẹp đi vẻ mặt đùa cợt, nói một cách đàng hoàng, “Vai Alice này rốt cuộc em có nhận không, nói chắc đi.”

“Nhận!” Nói rất to và dõng dạc.

Mặt Cohen lộ rõ vè kinh ngạc, theo sự hiểu biết của anh ấy về người phụ nữ này, không thể nào sau khi hai người cãi nhau mà còn đồng ý đóng phim của mình, trừ khi ——

“Anh biết đấy, với tôi… người đẹp, nhất là, người đẹp tuyệt trần, đó giờ tôi không thể cưỡng lại được.” Ánh mắt ngông cuồng rơi vào người Dạ Cô Tinh, đi lại giữa ba điểm hông, eo, ngực.

Ánh mặt như vậy, không phải là sự đánh giá giữa những người cùng giới, chơi đùa, trêu ghẹo, thậm chỉ có cả ham muốn.

Dạ Cô Tinh nhíu mày một cách bản năng, quay người đi ngay.

Johnstone đuổi theo, đưa tay, định giữ cổ tay cô lại, nhưng bị Dạ Cô Tinh né ra một cách linh hoạt.

“Cô muốn làm gì?”

Johnstone ho nhẹ hai tiếng, phủi nhẹ khăn tắm quấn trên người, “Người đẹp, cô vội cái gì, không ngại có thêm người bạn chứ?” Ánh mắt ngông cuồng mà hút hồn.

“Ồ, kết bạn à…” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, lại gần cô ta, Johnstone nhếch mày, trong mắt loé qua tia ngạc nhiên.

“Bạn bè, có thể có nhiều hàm ý. Bạn thân, người tình, bạn tình, đều gọi là bạn, ý cô, là loại nào?”

Johnstone cười, đồng tử màu nâu đen lóe lên tia sáng loá mắt, đặt tay lên eo của Dạ Cô Tinh, “Nếu như, cô không ngại, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn thân, sau đó phát triển thành bạn tình, cuối cùng, là người tình, cô thấy, sắp xếp như vậy thế nào?”

Dạ Cô Tinh lùi về sau một bước, tay của Johnstone chỉ vịn nhẹ sau eo của cô, không dùng sức gì, rất dễ thoát ra.

“Tiếc là, tôi đã kết hôn rồi.”

“Người đàn ông đó có đẹp trai như tôi không?” Ánh mắt Johnstone hơi trầm xuống.

Dạ Cô Tinh cười nhẹ, trong mắt lại chỉ có lạnh lùng, “Đẹp trai hơn cô.” Nhấn mạnh từng chữ một, giọng điệu khách quan, giống như người ngoài cuộc bình phẩm người trong cuộc vậy, bình tĩnh mà lạnh lùng.

“Tôi có tiền.” Giọng điệu trầm ấm, nghe rất dịu tai, giống như sợi dây đàn trong lòng cứ để cô ấy làm rung động một cách dễ dàng.

Không thể không thừa nhận rằng, Johnstone, thực sự rất cuốn hút, chắc hẳn 90% phụ nữ sẽ bị chinh phục ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn cô ấy, bởi vì, cô ấy thực sự có sức hút như thế.

Khiến phụ nữ mê muội, khiến đàn ông sa lưới.

Dạ Cô Tinh cười thầm trong lòng, trên đời này, sao lại có một cô gái với nhan sắc và thần thái yêu nghiệt như vậy chứ!

“Anh ấy giàu hơn cô.” An Tuyển Hoàng thực sự giàu hơn một diễn viên nổi tiếng.

Johnstone rờ nhẹ cằm, quét nhìn Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối, “Nếu mà nói, giàu hơn tôi, tôi tin; nhưng đẹp trai hơn tôi, không thể nào.”

Xem ra, cô ấy cực kỳ tự tin với vẻ bề ngoài của mình.

“Trung Quốc có câu châm ngôn, trong mắt người tình ai cũng là Tây Thi, biết là nghĩa gì không?”

Johnstone lặp lại một lần, lắc đầu.

“Nói đơn giản là —— Người mình thích, có xấu thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là đẹp.”

“Có mắt như mù?”

“Có mắt như mù một cách tình nguyện.”

“Bệnh hoạn!”

“Người đàn ông của cô ấy là An Tuyển Hoàng…” Cohen ở kế bên nói một câu lạnh lùng.

Johnstone ngơ ngác, “Cô cô cô ta… là người của An Tuyển Hoàng?!”

Cohen gật đầu, “Vậy nên, dẹp ánh mắt thèm thuồng của em đi.” Hừm, anh ta cũng là người biết dùng thành ngữ.

Lần này, ánh mắt Johnstone nhìn Dạ Cô Tinh, từ soi mói tuỳ tiện, chuyển sang nhìn nhận thận trọng, một hồi sau, mới mở miệng tắc lưỡi, “Người phụ nữ mà Ám Đế nhắm trúng…”

Trong mắt, lại nháp nháy tia hưng phấn.

Nhà họ An, chiếm địa vị cực kỳ quan trọng tại nước Mỹ, và ba chữ An Tuyển Hoàng lại càng là sự tồn tại không thể với tới, như thần thoại vậy.

Trên đến chính phủ nước Mỹ, dưới đến chính khách nhà buôn nổi tiếng, đều phải biến sắc khi nhắc đến họ An.

Những diễn viên hơi có tên tuổi của Hollywood, đều sẽ không xa lạ gì với cái tên “An Tuyển Hoàng”.

Johnstone cũng không ngoại lệ, ngay lập tức, ánh mắt nhìn Dạ Cô Tin khác liền, khiến người ta khó hiểu, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng.

Giống như một con sói đói, vô tình kiếm được đồ ăn ngon, sau khi đến gần, mới phát hiện, thì ra bên cạnh đồ ăn ngon, có một con hồ dữ đang nằm.

Cảm giác đó, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng hưng phấn.

Nhắc chân lên chạy ngay? Không cam tâm. Dù gì, đây cũng là một con sói đói.

Giành ăn với hổ? Để bị cắn à, thế thì đói chết sướng hơn.

Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của đối phương, Dạ Cô Tinh âm thầm câm nín, ừm, người phụ nữ này bị bệnh——Bệnh tâm thần!

Giám định hoàn tất.

“Tôi đi đây, “ Ánh mắt lướt qua hai người, “Hai người cứ từ từ mà ân ái ha.” Nói xong, quay người bỏ đi, tà áo khoác da, vẽ nên một đường cong đơn giản mà thanh lịch trong không khí, từ tốn giữ mình, mạnh mẽ quyết liệt.

Johnstone thầm chửi thề, mẹ kiếp! Cô ấy lại cảm thấy một người phụ nữ đẹp trai ngang ngửa mình!

Đây còn là lần đầu tiên…

“Ê —— Hoa hồng có gai! Cô đừng vội đi…”

Dạ Cô Tinh không thèm đoái hoài cô ta.

“Shit!! Cô còn chưa cho tôi biết tên! Tên——”

Rầm ——

Cửa, đóng lại rồi.

“Dạ Cô Tinh.” Cohen đi đến cạnh cô ấy.

“Cái gì?”

“Dạ Cô Tinh, là tên của cô ấy.”

“Dạ, Cô, Tinh…” Cô ấy đọc lại một lần, sau đó, cười lớn.

“Samnor, em đừng có phát điên.” Ánh mắt Cohen mang tính cảnh cáo, không hề có chút ý đùa cợt.

Johnstone lại vẫy tay một cách không mấy quan tâm, tiện tay kéo lên khăn tắm dang trượt xuống trước ngực, ôm lại hai mớ trắng tinh đáng kiêu ngạo. “Tôi cũng không phải mới điên ngày một ngày hai, không cần anh lo chuyện bao đồng.”

“Cô ấy không phải là người bình thường.”

“Không lẽ là Na Tra? Có ba đầu sáu tay?”

“Johnstone! Anh không đùa với em đâu!”

Người phụ nữ cong môi một cách lạnh lùng, “Tôi cũng rất nghiêm túc.”

“Cô ấy là người của An Tuyển Hoàng!” Cohen nổi cả gân xanh.

“Rồi sao?”

“Đừng nói với anh, em không biết An Tuyển Hoàng là ai!”

“Tôi biết chứ.”

“Dẹp những suy nghĩ không nên có của em đi, cô ấy, em chưa chơi nổi đâu!”

“Ai nói tôi muốn chơi chứ?” Cô nhếch mép, “Trong vòng 3 phút, biến mất khỏi mắt tôi ngay lập tức.”

“Hơ hơ… em nỡ sao?” Người đàn dang tay một cái, ôm cô ấy vào lòng, khăn tắm buông nhẹ nhàng xuống đất, nụ hôn nồng cháy, cứ thế vồ vập.

“Cút.”

“Samnor…”

“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Cohen bấm mạnh vào ngực cô ấy một phát, “Cô gái, em ác thật!”

“Tôi còn có mặt ác hơn, anh có muốn thử không?” Đẹp đẽ lại tà mị, đây đúng là yêu tinh!

“OK! Anh đi…” Cohen làm ra vẻ đầu hàng.

Johnstone nhặt cái khăn tắm lên, quấn lên người như không có chuyện gì xảy ra, đến cái liếc mắt cũng không thèm quăng cho người đàn ông, “Nhớ đóng cửa kỹ càng.”

“Hai giờ chiều mai chính thức xác định tạo hình, chín giờ sáng ngày mốt đúng giờ bấm máy, em đừng ngủ quên đấy.”

“Catxe tính sao?” Johnstone châm điếu thuốc, ngồi ở sofa, trong sương khói mờ, nghiêng đầu, nhìn sang Cohen.

Trong mắt người đàn ông nảy lên sự si mê, nhưng cuối cùng thì lý trí vẫn nhỉnh hơn, “Hỏi nhà sản xuất phim.”

“Không phải anh à?”

Cohen gật đầu.

“Cô ấy?”

“Ừm.”

“Hơ hơ… thú vị đấy.”

Chiều hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh chạy xe đến nơi trang điếm, Cohen và Johnstone đã đến rồi.

“Có giá quá ha?” Trên môi Johnstone ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Cohen, biểu cảm cười như không cười rất hút hồn.

Dạ Cô Tinh nghe, không nói gì cả.

Đến khi lại gần, đứng trước mặt hai người, giơ tay, nhìn đồng hồ, “Không nhiều không ít, vừa đúng 2 giờ.”

Johnstone ngậm điếu thuốc, không nói gì.

Sau đó, hai người theo thợ trang điểm vào phòng trang điểm riêng, Cohen tự tay mình làm, điều chính sắc độ của ánh sáng.

Một tiếng sau.

Johnstone bước ra từ phòng trang điểm, áo khoác da, kiểu ngắn ngang eo, lộ ra phần bụng bằng phẳng, khuyên rốn màu xanh biển nhạt dưới ánh đèn ánh lên chấm sáng, chói mắt lạ thường.

Cohen tặng ngay một cái ôm nồng cháy, bàn tay ma sát vào phần eo mềm mượt thon gọn của người phụ nữ, “Dear, em đẹp lắm…” Đẹp đến mức, khiến người ta tan nát cõi lòng.

Johnstone đẩy anh ta ra, “Thôi được rồi, dẹp cái biểu cảm ghê tởm của anh đi.”

Thà rằng có người khen cô ấy đẹp trai.

“Baby à, tối nay, qua biệt thự với anh.”

“Cohen, não anh có vấn đề hả? OK, tôi không ngại nhắc nhở anh thêm một lần nữa, giữa chúng ra, đã say goodbye lâu rồi!”

Tiếng cộc cộc của giày cao gót càng lúc càng gần, hai người nhìn theo hướng âm thanh, một giây sau, ánh mắt khựng lại.

Cùng là áo khoác da, quần bó màu đen, phối với một đôi giày cao gót đen tinh tế, cô gái bước đến từ tốn.

Tóc uốn xoăn thần thái tựa tảo biển xoã xuống, ánh sáng chiếu lên mặt tóc, ánh lên những ánh kim mềm mại một cách thần kỳ.

Không giống kiểu áo khoác cổ đứng của Johnstone, áo của Dạ Cô Tinh không có cổ, tà trước hở rộng, lộ ra một khoảng trăng tuyết trước ngực, xương quai xanh tinh tế, da dẻ hồng hào, như có loại ma lực cướp đi hơi thở người khác.

Cô và Johnstone, cho dù đang mặc quần áo giống nhau, nhưng khí chất lại khác nhau hoàn toàn ——

Samnor lạnh lùng, trong tính tà mang theo sự cứng rắn của nam; Còn Dạ Cô Tinh hoang dại, trong sự đằm thắm lộ rõ sự mê hoặc.

Đôi môi căng mọng đỏ chói, chấn át lòng người như giọt máu, đường kẻ mắt màu tím đen mảnh mai lột tả được đuôi mắt cao, dưới ánh đèn, cô là hoa hồng qua lửa đỏ —— mê mẩn lòng người, tuyệt đẹp vô thường.

Cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới có thể khiển nam chính Capone Bonanno yêu từ cái nhìn đầu tiên, sinh ra sự nông nổi muốn đi săn đoá hoa hồng này.

Cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới có thể khiến người cùng là phụ nữ như Alice vừa yêu vừa ghét, trao cho cô cả một bầu trời tình yêu, dây dưa đời đời kiếp kiếp!

Dạ Cô Tinh cười một cách lạnh lùng, động tác cong môi này trong mắt người khác, lại mang thần thái uyển chuyển, tài hoa đến thế nào?

Bước đến trước mặt Johnstone, đứng lại, ngay khi đối phương chưa kịp phản ứng, Dạ Cô Tinh đã rút điếu thuốc từ tay cô ấy, không có vết son, xem ra mới châm chưa lâu.

Sau đó, đặt lên môi mình, hít một hơi thật sau, nhả khói từ từ, vòng khói mập mờ, ngay lập tức bao trùm hai người trong sự mờ ảo.

Dạ Cô Tinh đưa tay còn lại ra, giữ sau ót người phụ nữ, kéo thật mạnh về phía của mình, mũi đối mũi, hơi thở đan xem, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy sự ngơ ngác và mơ hồ trong mắt Johnstone.

Chính là lúc này!

Tay cầm điếu thuốc, giữ lấy chiếc cằm sắc nét của đối phương, đột nhiên, cong môi cười đểu, sâu trong mắt, tình cảm dâng trào.

Cohen ra khỏi khu vực quay phim, đạp một phát về phía nhiếp ảnh gia đang ngơ ngác như gà mờ, người đó sau khi kịp phản ứng lại, cầm ngay máy lên, với góc độ chuyên nghiệp, lưu lại cảnh tượng đẹp đẽ mà thần bí trước mắt.

Tiếng tách tách vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc