[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh gặp Mẫn Tuệ Hiền.

Đoan trang khoan thai, lộng lẫy sang trọng, một tà sườn xám cổ cao tà áo tỳ bà, xẻ tà cao, dài tới cổ chân, mỗi bước đi đều mềm mại thanh thoát.

Ngày trước, hai người tiếp xúc đều là thông qua điện thoại, cách nghìn vạn dặm, chỉ nghe tiếng, không thấy mặt, hôm nay là lần đầu tiên mặt đối mặt.

“An phu nhân.” Mẫn Tuệ Hiền gật đầu nhẹ, thần thái bình tĩnh ôn oà.

“Bà Ôn khách sáo rồi, mời ngồi.”

Nhà họ Ôn thân là nhà ngoại của chi thứ năm, tiệc thôi nôi lần này, tất nhiên nằm trong danh sách được mời.

Tiếc là, Ôn Diêm chết vì bệnh cấp tính, cả nhà họ Ôn to lớn chỉ còn một người phụ nữ góa bụa cô quạnh.

“Thực ra, tôi không ngại nếu cô gọi tôi một tiếng bà Mẫn, họ Ôn đã sớm không còn tồn tại.” Trong mắt người đàn bà nhanh chóng lướt qua tia tàn nhẫn.

Dạ Cô Tinh cười nhấp một ngụm trà hoa, “Chỉ là cái họ thôi mà, là Mẫn hay Ôn, đều không quan trọng, quan trọng là, bà vẫn là bà.”

Mẫn Tuệ Hiền nhếch môi, cười nói, “An phu nhân đúng là người có tấm lòng.”

Dạ Cô Tinh cũng cười, không bình luận đúng sai.

Lúc này, Đặng Tuyết nâng một khay trà nhỏ xinh tinh xảo lên trước, cúi đầu lễ phép.

Mẫn Tuệ Hiền than nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ u sầu.

“Bà Mẫn, hình như có chuyện trong lòng.” Dạ Cô Tình theo lời, cười cảm thông.

Mẫn Tuệ Hiền khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, nâng mắt lên, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quyết liệt được ăn cả ngả về không, “An phu nhân, xin cô phải giúp tôi!”

Dạ Cô Tinh lắc tay, cản động tác đứng dậy của bà ta, “Tính ra, giữa chúng ta không phải là kẻ thù, nhưng cũng không giống là bạn…”

Ánh mắt của Mẫn Tuệ Hiền vụt tắt, “Vâng, tôi biết…”

“Nói là đồng minh, có lẽ thích hợp hơn, vì lợi ích chung đến với nhau, liên kết với nhau, nhưng con người tôi trước giờ không muốn hợp tác với người khác, đặc biệt là phụ nữ, và bà, bà Mẫn là người đầu tiên.”

Trong mắt tâm trạng đảo lộn, Mẫn Tuệ Hiền bỗng ngây người ra, quả là bà ta không hiểu ý nghĩa lời này của Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh thở nhẹ, “Nếu là vì đối phó với với Ôn Hinh Nhã, tôi có đầy cách khiến cô ta sống không bằng chết, với thế lực nhà họ An, khiến một con người biến mất không khác gì giết chết một con kiến, chỉ là chuyện cỏn con thôi, quyết định hợp tác với bà, là vì, cùng là một người mẹ, tôi hiểu tâm trạng của bà.”

Đồng thời cũng biết cảm giác bị người khác phản bộ!

Nếu là cô, Dạ Cô Tinh chỉ có thể còn điên cuồng hơn cả Mẫn Tuệ Hiền!

Lúc ấy, cô vừa mới sinh Tuyệt nhi, Húc nhi không lâu, vừa mới làm mẹ, cô mừng rơi nước mắt.

Cô không dám tưởng tượng, con ruột của mình không biết thất lạc ở đâu, bản thân lại bị lừa dối, nuôi con gái hộ người khác, đến ngày lộ ra sự thật, sẽ khốc liệt đến mức nào.

“Ý của cô là…” Mẫn Tuệ Hiền trợn mắt không dám tin, trước khi đến, bà ta đã có tâm lý chuẩn bị sẽ bị từ chối.

Dạ Cô Tinh nói không sai, họ không được xem là kẻ thù, nhưng cũng không được xem là bạn, chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, mỗi người lấy thứ mình cần, trong trường hợp như vậy, bà ta không có mặt mũi làm phiền người ta, nhưng mà, để tìm được con gái, ngoài tìm sự trợ giúp của nhà họ An, bà ta không còn cách nào khác.

Sau khi Ôn Diêm mất, Mẫn Tuệ Hiền trấn giữ Ôn Thị, với sức lực nhỏ bé hèn mọn, điều khiển thị trường chứng khoán, cố gắng xoay chuyển tình thế, rồi dưới sự giúp đỡ của nhà ngoại dần dần đứng vững trong Hội đồng quản trị, đến khi Dạ Xã xuất hiện đầu tư, doanh nghiệp Ôn Thị mới trải qua khó khăn một cách nguy hiểm.

Bây giờ bà ta là đại diện pháp nhân của Ôn Thị, đã bị buộc chặt với bá chủ xã hội đen phía nam là Dạ Xã, coi như đứng trên cùng một thuyền, nắm trong tay không ít tài nguyên.

Lợi dụng tầng quan hệ này, bà ta cho người tìm được nữ bác sĩ sinh mổ cho mình năm đó, 20 năm trôi qua, bà ta đã trở thành một bà cụ tóc bạc phơ, đã về hưu an dưỡng, chơi đùa với con cháu.

Lúc đầu, có làm thế nào bà ta cũng không chịu mở miệng, cho đến khi Mẫn Tuệ Hiền dùng thủ đoạn của xã hội đen, mới khui được miệng bà ta.

Thì ra người này lại là người đỡ đẻ cho Vương Tuệ! Năm đó, hai người sinh con trong cùng một bệnh viện, điều khác nhau là, Mẫn Tuệ Hiền sinh mổ, còn Vương Tuệ thì sinh thường.

Nhân lúc Mẫn Tuệ Hiền hôn mê bất tỉnh, bà ta đã dễ dàng thực hiện kế hoạch trộm long tráo phụng, mà Ôn Diêm lại là kẻ đồng lõa.

Nếu không Vương Tuệ làm sao có thể tránh được tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, làm trò dưới mắt bà ta?

“Đôi cẩu nam nữ này qua lại tình tứ trước mặt tôi mấy chục năm nay, vậy mà tôi tự cho mình thông minh, để hai người này chơi đùa như khỉ, thậm chí còn mất đi con gái ruột thịt…”

Mẫn Tuệ Hiền vừa nói vừa rơi nước mắt, lời an ủi nhẹ nhàng của Dạ Cô Tinh khiến cho mọi uất ức, oán hận lâu nay bà ta kìm nén bộc phát, giờ này phút này, bà ta không là bà Mẫn đoan trang cao quý, gượng cười đùa vui, cũng không phải “Thiết nương tử” nói là làm trong mắt nhân viên Ôn Thị, bà ta chỉ là một người mẹ vì con gái mà lo lắng hết mình, bị người đàn ông của mình làm tổn thương sâu sắc

Có lẽ bà ta chỉ muốn tìm người để tâm sự sự, có lẽ sự chịu đựng của bà ta đã đến đến giới hạn bùng phát.

Dạ Cô Tinh im lặng nghe, trong mắt không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí đến sự thương hại cơ bản nhất cũng không có, bởi vì cô biết, một người phụ nữ kiêu ngạo, thứ họ không cần nhất chính là thương hại.

“Bác sĩ kia nói, Vương Tuệ trao đứa bé cho bà ta, lại…” Mẫn Tuệ Hiền cả người run rẩy, “Kêu bà ta dùng formalin xử lý đi!”

Mắt của dạ Cô Tinh giật nhẹ, vậy là muốn biến một đứa trẻ còn sống làm thành tiêu bản à?

Cuối cùng, nữ bác sĩ đó không nhẫn tâm, bèn lén vứt đứa trẻ ở trong nhà kho của một nhà vệ sinh công cộng, sống chết có số.

“Tôi chắc chắn, con gái tôi còn sống! Tôi nhất định phải tìm được con bé, bù đắp lại toàn bộ tình yêu thương mà hai mươi mấy năm nay đã nợ con bé, cho dù có lấy mạng tôi cũng được, tôi chỉ xin được nhìn con bé thêm một lần nữa…”

Mẫn Tuệ Hiền mặt đầy vết nước mắt, lớp trang điểm tinh tế sớm đã nhem nhuốc hết, cả người trông rất tồi tàn, dường như trong chớp mắt, đã già đi 10 tuổi.

Rầm ——

Một tiếng đổ vỡ rõ to, thì ra là động tác của Mẫn Tuệ Hiền lớn quá, làm lật tách trà.

Đặng Tuyết nhanh tay bước lên dọn dẹp, Mẫn Tuệ Hiền lại đứng dậy ngay lúc này, bà ta vượt qua mặt cô ấy, bước đến trước mặt Dạ Cô Tinh, hai chân khụy xuống, sắp quỳ xuống đến nơi.

Dạ Cô Tinh nhanh tay lẹ mắt, đỡ bà ta một cái, với sức không thể từ chối lại đẩy bà ta lên ngồi ở ghế sofa kế bên.

Mẫn Tuệ Hiền hai mắt ngây ra, không khí bi thương lan tỏa.

“Cao ngạo như bà, không nên quỳ xuống dễ dàng như vậy.” Trong mắt Dạ Cô Tinh vụt qua một nét thất vọng.

Mẫn Tuệ Hiền lại cười, “Cao ngạo ư? Chỉ cần tìm được con gái của tôi, đừng nói cao ngạo, có mất mạng thì tôi cũng nguyện lòng!”

Dạ Cô Tinh lắc đầu nhè nhẹ, ánh mắt vẫn sáng long lanh như ngày nào, “Bà muốn tôi giúp như thế nào?”

Mẫn Tuệ Hiền ngây người ra, “Cô… đồng ý rồi?”

Dạ Cô Tinh lại cười, “Bà Mẫn, tôi đã từng nói, bà là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi nảy ra ý định muốn hợp tác, cho dù chúng ta không phải là bạn, nhưng cũng không phải là kẻ thù.”

Ý vậy là, cô xem như giúp người để vui à.

“Tôi muốn nhờ cô dùng thế lực ngầm, giúp tôi tìm được con gái!”

“Thế lực ngầm?” Dạ Cô Tinh hỏi vặn lại, sau đó lại cười nhếch mép, “Ý bà là nhà họ An, hay là Dạ Xã?”

Mẫn Tuệ Hiền giật cả mình, đưa ánh mắt không thể tin được nhìn về Dạ Cô Tinh, bà ta không đoán sai, An phu nhân trẻ trung này đúng là có thế lực riêng của mình, hơn nữa, còn độc lập ở bên ngoài nhà họ An!

Hít một hơi thật sâu, cắn răng, “Cả hai!”

Thêm một thế lực, khả năng bà ta kiếm được con gái thì càng lớn, nếu có thể, bà ta thậm chí còn muốn phát động cả thế giới để tìm con cho mình.

“Được.”

Cô biết Mẫn Tuệ Hiền lợi dụng quan hệ hợp tác hai bên, từng sử dụng thế lực bên ngoài của Dạ Xã, nhưng dù gì năng lực có hạn, không ai có thể giúp bà ta tìm được con gái, nếu vậy thì, cô không ngại làm người tốt một lần.

Chỉ vì, họ đều là những người mẹ!

“Bà có biết trên người của đứa bé có ký hiệu gì đặc biệt không? Như là vết bớt, nốt ruồi chẳng hạn…”

“Lúc ấy tôi sinh mổ, chích thuốc mê xong, ngủ mê chẳng biết gì, đến mặt mũi đứa bé thế nào cũng chưa từng thấy…” Không đến ba câu, lại cảm thấy nghẹn ngào khó nói, Mẫn Tuệ Hiền cố gắng giữ bình tĩnh tâm trạng, tiếp tục nói. “Bác sĩ ấy nói, trên ngực phải của đứa trẻ có một vết bớt tựa như bướm bay, trong lòng bàn tay trái có một nốt ruồi màu đỏ nổi bật…”

Rầm ——

Đặng Tuyết ngay lập tức cúi người, “Xin lỗi, trượt tay.”

Sau khi tiễn Mẫn Tuệ Hiền đi, Dạ Cô Tinh ngồi trên sofa không nhúc nhích, chỉ nhìn nửa tách trà hoa trước mặt, nhíu mày trầm tư, thần sắc không rõ ràng.

Đặng Tuyết đưa người đến cổng, rồi quay về thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô ấy biết lúc Dạ Cô Tinh suy nghĩ không thích bị người khác làm phiền, nên đã bước nhẹ chân.

“Lúc nãy, cô đều nghe hết rồi chứ?” Đột nhiên mở miệng, giọng của Dạ Cô Tinh lạnh lùng, như thường lệ, trước mặt người ngoài, cô không phải là người dễ tiết lộ cảm xúc của mình.

Vậy nên luôn có cảm giác xa cách, xa cách cao quý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên.

Dường như những người như vậy thì nên mang hình tượng không giống người phàm, lạnh lùng ít nói.

Dừng chân lại, Đặng Tuyết quay người, tiện tay lấy áo khoác ở lưng ghế sofa đưa ra trước mặt Dạ Cô Tinh, “Hôm nay gió lớn.”

Dạ Cô Tinh cười nhận lấy, rồi khoác vào.

Đặng Tuyết gật đầu, “Tôi đều nghe thấy rồi.”

Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy một cái, đưa tay ra rót nước nóng vào tách trà hoa còn một nửa trước mặt mình, cánh hoa hồng trong ly, trôi nổi không định.

“Nói một chút về suy nghĩ của cô đi.” Có vẻ như là vô ý, nhưng Đặng tuyết lại không dám thờ ơ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng.

Một lúc sau, lại nói, “Tôi cảm thấy… bà ấy cũng khá đáng thương.”

Động tác trên tay Dạ Cô Tinh khựng lại, trả bình nước sôi về chỗ cũ, “Chỉ có vậy thôi sao?”

Đặng Tuyết căng thẳng, “Tôi không nghe rõ lắm, hơn nữa… chuyện của nhà họ Ôn, hôm nay tôi mới nghe lần đầu, nên là không dám kết luận tuỳ tiện.”

“Ổ, vậy cô nghĩ tôi có nên giúp bà ta tìm con gái không?”

“… Tôi không biết”

Dạ Cô Tinh nhếch mày, nhìn cô một cái, cầm tách trà, cười bảo, “Đây là lần đầu tiên, cô dùng hai chữ không biết để trả lời câu hỏi của tôi.”

Đặng Tuyết mím môi, cũng không biện hộ, đúng là cô ấy không biết thật.

“Làm người xấu lâu rồi, lâu lâu làm người tốt một lần cũng được nhỉ, cô thấy sao?”

Tay của Đặng Tuyến hơi có mồ hôi, “Cô chủ đã quyết định rồi sao?”

“Quyết định rồi, “ Dạ Cô Tinh nói một cách nhẹ nhàng, thoải mái, “Nếu cô cũng cảm thấy bà Mẫn đáng thương, vậy thì tôi đưa tay kéo bà ta một chút thì có sao? Không phải nói là, đứa bé gái năm đó bị vứt trong nhà kho của nhà vệ sinh công cộng sao? Chỉ có điểm này là đã có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm rồi, thêm vào đó vết bớt hình con bướm, nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay, thật ra, muốn tìm một người, thực sự dễ lắm.”

Nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Dạ Cô Tinh, Đặng Tuyết cúi đầu trong vô thức.

“Được rồi, cô đi làm việc đi, đợi tiễn luôn nhóm khách cuối cùng thì có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, thời gian này, cô chạy ra chạy vào, vất vả rồi.”

Đặng Tuyết cười, “Không vất vả, ít ra, thú vị hơn nhiều so với việc vùi đầu trong phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm.”

Dạ cuộc tình ừm nhè, gật đầu.

Đặng Tuyết quay người rời khỏi, đi đến cửa, âm thanh nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến ——

“Tôi nhớ lòng bàn tay trái của cô hình như cũng có một nốt ruồi đỏ…”

Khẽ giật mình, nụ cười của Đặng Tuyết cứng lại…

Bình luận

Truyện đang đọc