(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Các cụ từng nói, cô nam quả nữ chung phòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lạnh lùng băng lãnh gì đó đều là thứ bỏ đi... Lời này nói ra tuy rằng hơi tục tĩu một chút, nhưng bây giờ, đây lại là điều mà Tử Hồ cầu trời cầu phật xảy ra. Từ thời khắc mà Vô Chi Kỳ mở miệng muốn nàng ở lại cùng hắn, nàng vẫn luôn dùng ánh mắt như sói như hổ này ngấm ngầm dò xét người kia.

Nếu ngay sau đó hắn ôm lấy nàng, dán môi vào tai nàng nói lời thủ thỉ tâm tình, rồi cởi bỏ xiêm y của nàng — chuyện này, có thể xảy ra sao? Nàng quả thật rất rất rất mong đợi! Bây giờ nàng cũng không còn là một con hồ ly chỉ biết xù lông nữa, Vô Chi Kỳ thích mỹ nhân, nàng không phải rất phù hợp hay sao? Nàng nhu thuận đứng một bên nhìn hắn, muốn điềm đạm có điềm đạm, muốn đáng yêu có đáng yêu, nàng không tin hắn không mảy may động lòng — không, chẳng phải hắn đang tiến tới hay sao?


"Tiểu hồ ly!" Hắn ôn nhu ôm lấy nàng, kề bên má nàng, hơi thở của hắn phe phẩy trên má nàng. Bộ dạng này thật khiến người ta say mê, khiến người ta thần hồn điên đảo. Tử Hồ ra vẻ e thẹn ngước lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi, hắn cũng ậm ừ không nói thêm gì. Cứ mắt qua mày lại như vậy cả nửa ngày, hắn phán một câu xanh rờn: "Mắt ngươi bị rút gân à? Sao cứ chớp chớp liên tục thế?"

Từ Hồ đơ luôn.

Hắn lại nói: "Ta vẫn thích bộ dạng cầu lông của ngươi trước kia hơn, khả ái biết bao, đáng yêu biết bao! Ôm ngươi đi ngủ, vừa ấm áp lại vừa mềm mại! Ngươi không thể biến trở lại hình dáng cũ được sao?"

Tử Hồ tiếp tục tình trạng đơ toàn tập.

Hắn lại nói tiếp: "Cái chỗ quái quỷ này âm u ẩm ướt, nhàm chán ở đây cả ngàn năm đến xương khớp cũng muốn phát đau. Nếu có cục bông như ngươi để ôm thật tốt hơn bao nhiêu."


Tử Hồ nuốt nước bọt, gian nan mở miệng: "Đợi... đợi đã. Vô Chỉ Kỳ, chàng không thích bộ dạng bây giờ của ta sao?" Nàng không tin hắn có mắt không tròng, uyển chuyển xoay một vòng rồi lại nhìn hắn: "Chàng xem! Eo nhỏ chân dài, mỹ mạo như hoa, chàng không thấy sao?!"

"À, cũng bình thường." Hắn hơi chun mũi, bày ra bộ dạng miễn cưỡng vô cùng, "Ta vẫn thích bộ lông xù của ngươi hơn."

"Tên chết tiệt này!" Tử Hồ giận tím mặt, không hề lưu tình đạp thẳng một cước lên mặt kẻ vô tâm nào đó khiến hắn ngã lăn ra đất còn mình thì tức tối chạy ào đi. Bên ngoài vẫn chẳng có gì thay đổi, sương trắng lượn quanh, không thể nhìn rõ những thứ xung quanh. Tử Hồ ngồi sụp xuống, tự vòng tay ôm lấy mình, cảm giác tủi thân thêm cả phẫn hận trào lên.

Trong mắt hắn mãi mãi không có nàng, trên đời này sao lại có nam nhân đáng ghét như vậy cơ chứ?! Nàng loanh quanh nửa ngày bên ngoài hắn cũng không hề để ý, cuối cùng đành lén lút quay trở vào. Vô Chi Kỳ vẫn duy trì tư thế như lúc bị nàng đạp, bất động trên nên đất.


Lúc này đây, hắn đang nghĩ đến cái gì?

Tử Hồ trở về, vẫn đến bên cạnh hắn ngồi xuống, lông đuôi xù to mềm mại quơ qua trước mặt hắn — nàng quả nhiên chẳng thể cứng rắn lâu được, vẫn hóa thành hồ ly theo ý hắn. "Ta... không cố ý đâu." Nàng thấy Vô Chỉ Kỳ ngẩn người không nói không rằng lại cho là hắn tức giận, đành mềm mỏng nhận sai, "Ta cũng không mạnh tay mà... Chàng đau sao? Chàng, chàng không được mặc kệ ta..."

Đuôi bông bị hắn bắt được, Tử Hồ hét lên một tiếng long trời lở đất. Đến khi lấy lại trạng thái ổn định đã bị hắn kéo sáp lại gần, hắn dán mặt vào lớp da lông mềm mại như tơ của nàng, trái sờ một tí, phải chà một chút, luôn miệng xuýt xoa: "Vẫn là như vậy mới tốt! Thật ấm áp!"

Lúc này đây, hắn thực sự chỉ như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Tử Hồ giãy dụa, tìm tư thể thoải mái nhất trong vòng tay hắn, đầu cà cà lên ngực áo hắn. Cả hai đều bất động, thời gian bỗng như ngưng đọng lại, hai người vụt trở về quá khứ xưa cũ kia. Trời nam đất bắc đều trở nên mơ hồ, chông gai ngàn năm phảng phất hóa sương, không còn sầu muộn bi thương, nàng vẫn là một tiểu hồ ly đáng yêu khả ái, hắn cũng vẫn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mà nàng thầm mến đã lâu.

Là ai đã từng nói, trong mối quan hệ ái tình, kẻ yêu trước là người nếm nhiều khổ cực. Vì người kia mà không tiếc hạ thấp chính bản thân mình, để người đó trở thành thế giới của mình nhưng đổi lại vẫn là kết cục ngập sâu trong bóng tối tuyệt vọng. Tuy rằng sự thật khiến nàng bối rối không biết phải làm gì nhưng chỉ cần có thể được ở bên hắn, nàng cam nguyện từ bỏ tất cả.
Nàng không biến thành hình người nữa, nàng biết hắn không thích nàng như vậy. Khắp thiên hạ đều biết, bất kỳ nữ tử nào trong mắt Vô Chi Kỳ cũng là mỹ nữ , đều khiến hắn muốn ôm muốn chà, chỉ riêng Tử Hồ nàng là không phải. Từ phương diện này có thể thấy, tuy rằng nàng làm người có chút thất bại nhưng suy nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn, thì nàng cũng có thể coi là độc nhất vô nhị trong lòng hắn, nàng còn lý do gì để không vui vẻ cơ chứ?

Núi nam quạ đen luồn lách, núi Bắc tiếng khóc hiu hiu. Quạ đã bay đi, tiếng thút thít sao còn vang mãi! Không nắm giữ được vận mệnh, cớ gì oán thán ngàn năm?(*) Nàng mòn mỏi đợi chờ đã ngàn năm, mở tưởng đã ngàn năm, kết cục lại vẫn tàn khốc như thế. Đi một vòng lớn lại trở về điểm xuất phát. Đặng cũng là duyên phận, chẳng thể nào cưỡng cầu.
Thời gian hai năm trôi vụt đi. Trong mắt Tử Hồ, hai năm cũng không khác gì hai canh giờ cả, chẳng qua chỉ là một thoáng chớp mắt. Giống như đêm qua nàng nằm mơ, mơ được nắm tay hắn trải trọn kiếp, ân ái ngọt ngào, sớm chiều quấn quýt — nhưng giấc mơ cũng mãi chỉ là mộng tưởng, mở mắt ra, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại hiện thực tàn khốc cần người đối mặt.

Mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên mà Tử Hồ làm chính là trét nước miếng lên y phục của Vô Chi Kỳ, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Duỗi lưng cáo mỏi nhừ, miệng chà chà lên vị trí quen thuộc — ê khoan! Sao lại toàn dặm cỏ dính trong miệng nàng thế này? Nàng đứng phắt dậy, cố sức phun hết vụn cỏ ra, nhìn xung quanh một chút thì phát hiện ra cửa phòng mở toang, Vô Chi Kỳ đang đứng khoanh tay trước ngực, ngửa mặt nhìn trời, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Nàng leo lên vai hắn, dụi cái đầu xù lông mềm vào cổ hắn, nũng nịu hỏi: "Chàng đang nhìn cái gì vậy?"

"À, ta đang quan sát tinh tượng.(*)" Hắn nói, giọng rõ là đứng đắn.

Quan sát tinh tượng? Tử Hồ nhìn màn đêm u tối xem lẫn vài dải sương trắng mờ mờ trên cao, nơi này ngoài sương mù ra thì làm gì còn cái gì, móc đâu ra tinh tượng cho hắn xem chứ?

Bây giờ hẳn đang là ban ngày, chàng đừng làm tỏ vẻ sâu xa nữa đi." Tử Hồ liếʍ ɭáρ móng vuốt của mình, nàng là một hồ ly tốt thích sạch sẽ đó!

"Ngu dốt." Vô Chi Kỳ chỉ vào ngực mình nói: "Dùng mắt thường thì nhìn vạn năm cũng không ra, dụng tâm mà xem đi... Ta dự cảm trên Thiên giới đang có vụ náo nhiệt gì đó rồi. Trên vai hắn đột nhiên phát ra một luồng sáng kỳ lạ, mắt hắn ẩn tia đau đớn, "Quân Thiên Sách Hải cũng cảm nhận được."
Tử Hồ trợn tròn mắt cố gắng nhìn nhưng cảnh đêm mù sương trắng trước mặt vẫn không thể thay đổi. Nàng chẳng nhìn thấy gì cả, chán nản thở dài một hơi rồi nhảy xuống khỏi vai hắn. Đi vài bước rồi quay đầu lại nói: "Dùng đầu gối nghĩ cũng biết mũi chẳng thể nhìn thấy gì. Thôi, vào trong còn hơn, nơi này âm âm u u, có cái gì để xem cơ chứ."

Vô Chi Kỳ xoay người lại kéo cái đuôi nàng, nói: "Trở về làm gì? Chúng ta chuẩn bị đi thôi."

"Đi?" Tử Hồ không tránh thoát được ma trảo của hắn, hổn hển kêu lên: "Buông ra, buông ra! Đuôi của ta chàng cũng dám túm sao?"

Vô Chi Kỳ kéo nàng lại, đặt trên cánh tay cười nói: "Đi thôi, đi thôi, đi khỏi cái nơi quỷ quái chết tiệt này. Đã ngàn năm chưa có gì bỏ bụng rồi, mồm miệng thật nhạt nhẽo. Tiểu hồ ly, chúng ta phải đi thưởng rượu ngon đã rồi nói tiếp!"
Cái gì? Muốn đi thật sao? Từ Hồ chưa phản ứng kịp, ngước lên hỏi lại: "Đi đâu cơ chứ? Rời khỏi Âm phủ sao? Nhưng... bọn họ..."

"Quan tâm bọn chúng là gì? Lão tử muốn đi còn có kẻ gan to muốn cản sao?" Hắn cười tinh quái, càng cười càng càn rỡ, "Lão tử cũng nên ra thôi, tiện thể đi trả nợ luôn, nợ nhân tình trả nhân tình, sau đó đi hưởng đời tiêu dao khoái hoạt. Muốn chặn ta, đừng hòng giữ được cái mạng."

Dứt lời, hắn bay vút lên, chớp mắt đã mất hút trong làn sương trắng mịt mù, chỉ còn lại túp lều trơ trọi giữa miền núi đá hoang sơ.

Không biết đã qua lâu sao, có hai bóng người xuất hiện trước nhà cỏ. Một người dán mắt lên khe của quan sát, xác định người bên trong đã không còn, thấp giọng nói: "Hắn đi mất rồi, không biết còn muốn gây bao nhiêu tai họa cho tam giới nữa đây. Thần Đồ Úc Lũy chỉ sợ là không xong rồi."
Người kia không trả lời, nửa buổi mới thấp giọng đáp: "Cũng chẳng còn cách nào. Duyên cũ đã tận, duyên mới đến ra sao thì có trời cao định đoạt. Cứ thả ra xem hắn hắn làm được gì."

"Tên khỉ lắm lông kia cũng không phải kẻ hiểu chuyện, nếu như hắn lại quấy rối thì sao? Còn chưa nói đến trường hợp hắn liên thủ với hai người kia thì biết xử lý thế nào?"

Người kia trầm mặc thật lâu mới đáp: "Gϊếŧ!"

Một chữ này, quyết định chấm dứt tất cả.

******************

Nhốt một con diều hâu đã quen vi vút trời cao lại rồi đột nhiên có một ngày tháo bỏ tất cả xiềng xích trên người nó đi, nó sẽ phản ứng ra sao? Tử Hồ luôn cho rằng ngạo khí theo thời gian sẽ nhờ những kinh nghiệm tích lũy được mà bị mài mòn. Ban đầu dù tính cách gai góc ra sao, cuối cùng cũng sẽ thành nhẵn bóng trơn láng. Chim diều hâu một khi đã bị bắt, hơn phân nửa sẽ tử bỏ hi vọng mà ngồi chờ chết, lựa chọn quên đi kɦoáı ƈảʍ tự do chao liệng trên bầu trời cao vời vợi.
Nhưng đến khi gặp lại Vô Chi Kỳ hảo sảng một đời kia, nàng mới nhận ra, thời gian chẳng hề làm hắn thay đổi mảy may. Cho dù bị giam cầm bao lâu đi chăng nữa cũng không khiến hắn mất đi khát vọng tự do, trong đôi mắt quang mang vẫn sáng rõ nét anh hào khí khái, bao năm qua không hề phai nhạt, bao năm qua vẫn khiến nàng mê luyến trầm luân như cũ.

Khi hắn quyết định trả lại tự do cho mình, hắn giống như trở thành người vui vẻ nhất trong thiên hạ vậy, giống như thế giới đang cuồn cuộn xoay vần này chỉ thuộc về hắn, chỉ thuộc về mình hắn. Hắn có thể không chút kiêng kị rong ruổi khắp nơi, thoải mái ngã nhào trên nền cỏ xanh, thích chí cười ha ha không ngớt. Hắn xách nàng lên, chạy vụt đi, mũi chân chỉ điểm nhẹ lên mặt đất một cái là lao đi như bay, phiêu diêu tự tại vô cùng kể.
Hai người ra khỏi Âm phủ thế nào nàng cũng chẳng rõ, chỉ biết trước mắt đang ngập sương mù giăng rồi bỗng chốc đã biến thành đêm tối mênh mông vô tận, có mùi gió quét qua, đây chính là mùi của Địa ngục. "Đây là nơi nào vậy?" Tử Hồ túm chặt lấy tóc hắn mơ hồ hỏi, phòng trường hợp hắn phát bệnh hất nàng xuống.

Không phải là Bất Chu sơn, Bất Chu sơn tuy rằng không phân ngày đêm, quanh năm bóng tối bao trùm, nhưng không đen đặc như vậy, đến nổi chẳng thể nhìn rõ tay mình đưa ra. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có mùi xác chết thối rữa lan ra. Ở lại chỗ này lâu chắc nàng điên luôn quá. Nếu không phải có Vô Chi Kỳ bên cạnh, nàng nghĩ rằng mình sẽ không nhịn được mà hét lên mất.

Vô Chi Kỳ cười cười, "Nơi này là tầng dưới cũng của Địa Ngục, địa ngục Vô Gian. Khi nhục thể đã thối nát đến độ không thể chịu nổi hình phạt nữa sẽ bị vứt đến đây. Một khi đã tới nơi nay, dù trước kia có kiên cường khỏe mạnh bao nhiêu thì cũng bị làm cho phát điên, thống khổ khôn tả."
Tử Hồ không khỏi sởn tóc gáy.

"Không có hi vọng — đây mới là khổ hình tàn nhẫn nhất thế gian, không phải sao?" Hắn cười.

Túp lếu nhỏ hắn trụ lại ngàn năm cũng chẳng khác gì nơi này, có hơn thì là ở nơi đó còn có sương trắng phảng phất chút ánh sáng yếu ớt. Đối với một người, có ánh sáng chính là có hi vọng, cho nên hắn mới không phát điên, chẳng những thế lại còn có thể cười đùa tự mua vui.

"Mấy tên thần tiên kia đối với ta vậy tính ra cũng còn có nhân tính." Hắn bỏ Tử Hồ xuống, nàng bị dọa hét ầm lên, miệng cắn chặt lấy ống quần hắn, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, "Ngươi muốn làm gì?!" Nàng hét khàn cả giọng.

Vô Chi Kỳ ngồi xổm xuống vỗ vỗ lông xù của nàng: "Xin lỗi, ngươi chịu khổ một chút. Lùi lại mấy vước, đừng tới gần, ta có chút việc muốn làm."
Tử Hồ lắc đầu nguầy nguậy, cắn ống quần hắn thà chết không buông. Vô Chi Kỳ cũng đành bó tay, đứng lên, nâng tay đâm phập vào vai trái, một thoáng sau có hàng ngàn tia sáng phát ra từ ngực hắn, giống như dây lụa phập phồng, chậm rãi xoay tròn, trong đêm tối tựa một đóa quang hoa lộng lẫy kiều diễm.

Ánh sáng chói mắt khiến không khí xung quanh xao động, trong bóng tối thầm trầm nghe như có tiếng ai đang sột soạt, khiến người ta sợ hãi vô cùng. Trong hốt hoảng, nàng cảm giác như có bàn tay lạnh ngắt đặt lên lưng mình, nàng sợ hãi kêu to, tiếng thét của nàng vang lên, tia sáng trên tay Vô Chi Kỳ càng nhiều, lóe lên ánh sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy một dáng cao cao uốn khúc.

Hắn không chút đếm xỉa cười cười, sợi vàng vẫn quấn trên tay, đùa giỡn một chút, ánh sáng vụt trở nên trong suốt rồi lại càng mãnh liệt, tuy vậy cũng không thể đánh bật được sự u tối ngàn năm nơi Vô Gian đạo. Hắn cười một tiếng, đột nhiên hét lớn một tiếng, thả người bay lên.
Tử Hồ chỉ thấy ánh sáng trên không trung càng ngày càng tập trung lại, lóe lên những tia sáng rỡ, trông giống như một con ngân long (rồng bạc) uy vũ. Ngay sau đó, có tiếng nổ vang, thế giới như bình yên trong một giây rồi bắt đầu bủng nổ mãnh liệt. Thiên địa chấn động kịch liệt, ánh sắng kia lại ngày càng dài hơn, tựa như một cột trụ quang minh giữa bóng tối âm u. Mặt đất vẫn đang sôi trào, rung lắc quay cuồng. Nàng cố hết sức dùng móng vuốt trụ trên mặt đất nhưng vẫn bị quăng qua quăng lại, xoay đến thất điên bát đảo.

Một tiếng nổ thật lớn rồi kế là tiếng vang ầm ầm, tất cả như tan biến. Tử Hồ vẫn không ngừng quay cuồng trên mặt đất, giống như bị tiếng nổ đinh tai nhức óc kia làm cho kinh sợ. Nàng che kín tai lại, cuối cùng trong giây phúy tuyệt vọng cùng cực ngẳng đầu lên — ánh sáng kia đã đánh bật tất cả tối tăm vốn có, giống như bình minh mới lên, mặt trăng nhạt nhòa hóa thành mặt trời huy hoàng tỏa sáng! Quang mang bao trùm lên tất cả, bóng tối chỉ như cánh tay mảnh mai tái nhợt, bất lực quơ quạng hư không. Là vui mừng vì ánh sáng rực rỡ chói lòa kia? Hay là vì kinh sợ?
Đầu nàng chỉ kịp lóe lên một dòng suy nghĩ rồi lâm vào hôn mê, cuối cùng vẫn không chịu nổi chấn động vừa rồi. Có người hốt hoảng ôm nàng lên, áp vào mặt lông mềm mại của nàng, cười vui như đứa trẻ: ""Tiểu hồ ly! Ngươi xem! Đùa lớn như vậy thật là vui!"

Bình luận

Truyện đang đọc