(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Toàn Cơ và Vũ Ti Phượng quay sang nhìn nhau, cả hai đều kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) vô cùng. Bọn họ luôn di chuyển không theo quy luật nhất định, sao Ly Trạch cung có thể tìm được? Chẳng lẽ vẫn luôn có người theo dõi bọn họ, vậy mà chẳng ai phát hiện ra ư?

Trong khi bọn họ suy nghĩ, đệ tử Ly Trạch cung đã lục tục kéo nhau vào khách điếm. Nơi này chẳng hề rộng rãi gì, mới một lúc đã chật kín người, đông nghịt toàn là đầu người. Phó cung chủ vẫn duy trì nụ cười tao nhã, không chút hoang mang đi tới, khách khí chắp tay chào Vô Chi Kỳ: "Vãn bối tham kiến Vô Chi Kỳ tiên sinh."

Từ lỗ mũi Vô Chi Kỳ phát ra mấy âm thanh cổ quái, nhếch môi tỏ vẻ đã nghe. Phó cung chủ lại cười nói: "Thân phận của Vô Chi Kỳ tiên sinh tôn quý như thế, sao có thể ở lại cái khách điếm nhỏ hẹp rách nát này. Không biết liệu tiên sinh có bằng lòng cùng vãn bối tới Ly Trạch cung làm khách mấy ngày hay không, gia huynh ở nhà đã dọn dẹp sẵn chờ đón quý nhân."


Vô Chi Kỳ cau máy: "Ngươi vừa vào đã tỏ vẻ nho nhã thích lảm nhảm, sao không nói toạc ra luôn đi? Ngươi có biết nói tiếng người không?"

Lời hắn nói cực kì không khách khí, cực kì không cho người ta chút mặt mũi nào. Nhưng Phó cung chủ cũng chẳng phải dạng vừa, nếu là người khác đã sớm bốc khói đầu, đằng này y lại chỉ cười nhẹ hai tiếng rồi thong dong khiêm tốn đáp lại: "Tiền bối dạy phải. Khách điếm này đã tồi tàn thì chớ lại còn không biết đạo đãi khách. Khách đã tới đứng một lúc lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa dâng trà?"

Lời vừa dứt, không lâu sau có hai cái đầu điểm bạc từ trong đám đông đi ra, chắc là chưởng quầy và tiểu nhị. Cả hai đều nơm nớp lo sợ phục vụ. Phó cung chủ lại nói: "Ở cái địa phương nhỏ này, chắc là cũng chẳng có trà ngon. Các ngươi định phục vụ trà Bích Châm(*) hạng hai à."


(*) Bích Châm: tên một loại trà, nhưng tui tìm ko ra là trà gì :((( Ở đây 'Bích Châm hạng hai' ý nói trà không chính hãng, không đảm bảo chất lượng

Vô Chi Kỳ đột nhiên lên tiếng: "Lão tử không uống trà. Còn ngươi nữa, có chuyện mau nói có rắm mau thả, đừng lằng nhằng dài dòng nữa. Thật làm người ta thấy ghét. Làm người cũng một nghìn năm rồi, bản lĩnh khác thì không học nhưng cái kiểu ăn nói thừa thãi văn hoa này cũng học không kém nhỉ!"

Phó cung chủ vẫn không tức giận, cười dài: "Tiền bối dạy phải. Vậy, cho ta một cốc nước trắng được rồi."

Vô Chi Kỳ thấy hắn cứ vòng vòng vo vo, mãi chưa chịu vào chuyện chính nên dần mất kiên nhẫn, đang định phất tay áo bỏ đi thì trong lòng khẽ động, đôi mắt chuyển động nhìn quanh một vòng. Người này trông có vẻ khí định thần nhàn nhưng trong bụng không biết là bao nhiêu mưu ma chước quỷ, không bằng giờ cứ ở lại, xem y định giở trò gì. Nghĩ thế, hắn lại cười khì ngồi về chỗ, khoanh hai chân lại nói: "Đã nghìn năm không gặp, Kim sí điểu các ngươi ngày càng giống con người đấy nhỉ. Yêu khí trên người cũng đều che dấu tốt đó, nếu không phải ngươi tự động báo danh, gặp trên đường chắc ta cũng không nhận ra đâu."


Phó cung chủ cười đáp lời: "Tiền bối quá khen rồi, đã muốn làm con người thì nên làm đến độ 'thiên y vô phùng'(*). Nếu không, người không ra người, yêu chẳng ra yêu thì tính sao?"

(*) thiên y vô phùng: áo trời không có đường may, ý chỉ hoàn mĩ không chút dấu vết

Miệng mồm tên này cũng thật lợi hại. Vô Chi Kỳ giả bộ nghe không hiểu lời châm chọc của y, ha ha cười mấy tiếng. Tay cuốn bím tóc trên vai, xoay qua xoay lại mấy vòng rồi nói: "Là vì chuyện của Quân Thiên hoàn?"

Phó cung chủ vui vẻ nói: "Vãn bối biết tiền bối là người thâm minh địa nghĩa(*). Tổ tiên đã từng truyền lại hai nguyện vọng. Thứ nhất, Người nói Người có một người bằng hữu chí giao do phạm phải giới luật mà bị giam ở Âm phủ. Ly Trạch cung tồn tại cũng chỉ vì mục đích cứu được tiền bối ra ngoài, bây giờ tiền bối đã bình an hiện thân, nguyện vọng của tổ tiên cũng coi như viên mãn. Thứ hai là chuyện mấy trăm năm trước Người có gửi Quân Thiên hoàn ở chỗ tiền bối nhưng chưa có cơ hội lấy lại, bây giờ tiền bối đã thoát khỏi chốn lao ngục khổ cực, mong rằng Quân Thiên hoàn có thể vật quay về với chủ, cũng là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của tổ tiên."
(*) thâm minh địa nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn, hiểu biết đúng sai rõ ràng (theo Từ điển Hán Việt Online)

Vô Chi Kì cười hắc hắc, lẩm bẩm: "Vật về với chủ, vật về với chủ... Lời vật về với chủ này, không phải lời các người có thể nói đâu."

Phó cung chủ nói: "Thần khí vốn ban đầu không có chủ, ai có thể sử dụng, đó tất là chủ nhân. Tỷ như Sách Hải câu của tiền bối, hoặc giả là cái mà chỉ tiền bối có thể sự dụng còn những người khác thì không, nói đến cùng, đều thuộc về tiền bối cả."

Vô Chi Kỳ quay lại nhìn hắn, anh mắt như tia lửa điện, ngay cả Toàn Cơ và Vũ Ti Phượng đứng bên cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Phó cung chủ hơi đảo người về sau, gọi khẽ: "Tiền bối?" Vô Chi Kỳ rũ mắt xuống, cười: "Tiểu tử kia đến chết vẫn cho rằng ta giữ bảo bối khác không cho hắn biết, không những thế lại còn truyền lại cho hậu nhân mấy lời lẽ nhàm chán này, thật quá buồn cười!"
"Tiền bối sao lại nói lời ấy." Phó cung chủ khom người: "Sách Hải câu thân là thần khí, một khi phóng ra đã khiến đối phương khiếp sợ, để tiền bối dùng mới đúng là như hổ thêm cánh. Mà Quân Thiên hoàn thì khác, tiền bối dùng không thuận tay, sao lại không trả về với chủ cũ chứ?"

Ngón tay Vô Chi Kỳ gõ lên mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn chơi trò khích tướng sao? Lão tử dùng được Sách Hải câu đó, các ngươi ghen tị? Không phục phải không?"

Phó cũng chủ vẫn bình tình lãnh đạm: "Tiền bối quá lời rồi, vãn bồi dù có lá gan to bằng trời cũng không dám có ý gì không như vậy. Chỉ vì Quân Thiên hoàn mà nợ nần dây dưa cả ngàn năm, tiền bối chẳng lẽ không cảm thấy giải quyết xong sớm thì càng an tâm sao?

Vô Chi Kỳ cười lạnh: "Không thấy. Lão tử chưa bao giờ làm việc gì trái lương tâm, ăn ngon ngủ kĩ, trước nay chưa thấy chuyện gì bất an cả. Lại nói tiểu tử nhà ngươi, hùng hùng hổ hổ đến đây dọa nạt. Cái gì mà tiền bối với chả vạn bối chứ! Làm bộ làm tịch, kỳ tâm khả tru(*)! Nói đến cùng, Quân Thiên Sách Hải đều do một mình lão tử lén đến Thiên giới trộm, ta chia cho tổ tiên các người, đó là tình cảm, ta muốn lấy lại, hắn cũng chẳng có tư cách gì mà kì kèo! Cư nhiên còn không biết ngượng mà nói cái gì nợ nần ngàn năm! Lão tử thiếu các ngươi cái gì? Ngươi có gan thì cứ nói lại lần nữa đi!"
(*) kỳ tâm khả tru:đổi thành tiếng địa phương chính là 'Dù một người chưa thực hiện được hành vi gây án hoặc chưa gây án, nhưng chỉ cần có tâm tư này cũng đáng chết'. Nhìn từ quan niệm hiện đại: "Từng có tâm tư này" chỉ là động cơ tư tưởng, chưa tạo thành hành động tội phạm,cũng chỉ thuộc phạm vi đạo đức quản chế, pháp luật không thể quản chế, vì thế cũng không thể dùng để buộc tội. (copy bên nhà các chị TVNL)

Phó cung chủ nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, xuyên qua mặt nạ, thẳng đến mặt hắn. Nhất thời, không khí cả khách sạn đều như đông lại, không ai mở miệng nói chuyện, mỗi người Ly Trạch cung đều lặng lẽ nắm chặt lấy bội kiếm, ai nấy đều khẩn trương chờ hiệu lệnh.

Lâu sau, Phó cung chủ mới lên tiếng: "Tiền bối lợi hại như vậy, tội chi dùng mấy lời này uy hiếp chúng tiểu bối chứ. Một khi người nổi giận, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè bẹp Ly Trạch cung rồi, cần gì phải ngoài mạnh trong yếu?"
Y chậm rãi đứng dậy, đi hai bước rồi đột nhiên nói: "Ti Phượng, còn nhớ trước kia từng thề gì không?"

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, y đột nhiên đổi đề tài, không đâu lại bay sang đầu Vũ Ti Phượng. Mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Sắc mặt Vũ Ti Phượng hơi trắng, nói: "Nếu không lấy lại được Quân Thiên hoàn thì sẽ đổi bằng mạng."

Phó cung chủ cười nói: "Không sai, vậy sao giờ ngươi còn chưa chết?"

Toàn Cơ sợ nhảy dựng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi mới chết ấy!" Nàng đang định rút kiếm đánh tới thì bị Vũ Ti Phượng ngăn lại, lắc đầu, nói: "Không liên quan tới y, là chính ta tự thề."

"Rốt cuộc ngươi đã thề cái gì chứ?!" Không chỉ Toàn Cơ, ngay cả Tử Hồ cũng rống lên, "Rõ ràng là hắn cố ý! Muốn ép ngươi đi vào đường chết!"

Vũ Ti Phượng hít một hơi thật sâu, đột nhiên hói lại: "Sư phụ của ta, sao lại không tới?"
Phó cung chủ ôn nhu nói: "Đại ca là người đứng đầu một cung, sao có thể dễ dàng xuất cung được. Ngươi yên tâm đi, ta khác ngươi, trước giờ chưa từng vi phạm lời thề khi đó."

Sắc mặt Vũ Ti Phượng bắt đầu trắng bệnh, chàng khởi đầu chuyện tuyên thề lần đó, thuần túy là bởi đã cam chịu số phận, dùng tính mạng của chính mình để đặt cược vào một canh bạc. Nhưng bây giờ, giai nhân đã ở trong lòng, bao đau xót khi xưa cũng đã nguôi. Muốn chàng rút kiếm tự cắt cổ mình, chàng ngàn vạn lần không muốn. Mà Quân Thiên hoàn là của Vô Chi Kỳ, hắn cũng không định giải quyết nhanh gọn, dù chàng đa mưu túc trí thì lúc này cũng đã vì tình cảm mà tan hết ra rồi, hoàn toàn mờ mịt...

"Vô Chi Kỳ!" Từ Hồ quay đầu lại hẩy hắn một cái, nói: "Cái gì hoàn hoàn kia ngươi giữ làm khỉ gì? Có dùng được quái đâu? Ngươi muốn Ti Phượng chết à?"
Vô Chi Kỳ bị nàng đẩy mà suýt ngã nhào khỏi ghế, quay lại nhìn nàng ta vẻ không làm gì được, cuối cùng ho khan một tiếng rồi nói: "Thôi đi thôi đi! Ai nói lão tử trời sinh trọng nghĩa khí quý bạn hiền làm gì chứ! Trả lại cho các ngươi đấy!"

Nói xong, hắn mò vào trong ngực, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện những tia sáng trong suốt đẹp đẽ tỏa ra bốn phía, lúc chói mắt lúc nhu hòa, thập phần mỹ lệ. Tất cả mọi người đều câm lặng nhìn ánh sáng đó, thấy nó chậm rãi khoe mình, dần dần hiển hiện từ trong lồng ngực Vô Chi Kỳ. Cùng với ngàn vạn tia quang hoa (chói lọi, rực rỡ), cuối cùng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, hiện ra trước mắt mọi người.

Đây quả nhiên là một viên tròn nhỏ, không biết được làm từ chất liệu gì, không phải vàng mà cũng chẳng phải ngọc, cảm giác hơi mờ ảo, tuy phát ra ánh sáng chói lòa nhưng lại nhu hòa vô cùng. Xem thì hơi có điểm giống hạt trang trí đính trên đồ đeo tay của nữ tử nhưng lại hơi thô và to hơn một chút. Đây chính là Quân Thiên hoàn đại danh đỉnh đỉnh rền vang tám cõi. Nhưng không hiểu vì sao, khi Toàn Cơ nhìn qua thì trong lòng lại như có gì xao động kịch liệt — thật là kỳ quái! Cảm giác này vô cùng quen thuộc!
Tim nàng đập loạn, chính nàng cũng không hiểu do nguyên cớ gì, ánh mắt thế mà không thể nào rời khỏi nó, dù đấu tranh tư tưởng bao nhiêu cũng vẫn cảm thấy nhìn chưa đủ, cứ như bị ma nhập vậy. Dù xung quanh tạp âm hỗn loạn, dị tượng xuất hiện, nàng đều không để tâm, vẫn không thể nào rời mắt, quả thực là không thể rời mắt...

"Quân Thiên hoàn..." Phó cung chủ cũng cảm khái một tiếng tương tự, chỉ cần tới gần thêm một chút đã có thể cảm thấy năng lượng cuộn trào trong cơ thể! Y nhịn không được mà tiến thêm một bước, nâng tay muốn lấy — "Đợi một chút." Vô Chi Kỳ thu tay lại, giương ánh mắt cười cợt nhìn y, "Nghìn năm trước, tổ tiên nhà các ngươi đối xử với ta cũng thật là tình nghĩa! Dễ dàng đưa Quân Thiên hoàn cho các ngươi vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam tâm?"
Phó cung chủ lúc này mới giật mình hoàn hồn: "Vậy... ý tiền bối là?"

Vô Chi Kỳ cười nói: "Hay là để tay gϊếŧ vài con Kim sí điểu trút căm phẫn nhỉ? Ngàn năm lao ngục, đã lâu chưa động sát khí cũng hay hôm nay có chút ngứa tay!" Hắn lẳng lặng nhìn Phó cung chủ, ngay cả đứa ngốc cũng có thể cảm nhận được sát khí nồng đượm đang bao quanh hắn, phàm nhân trong khách điếm cũng bị dọa cho run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất không dám nhúc nhích.

Phó cung chủ gượng cười hai tiếng, đột nhiên lớn tiếng: "Thì ra đó là điều tiền bối thích! Trừ vãn bối ra, tiến bối muốn gϊếŧ bao nhiêu thì cứ gϊếŧ bấy nhiêu đi!"

"Phó cung chủ?!" Đệ tử Ly Trạch cung trăm lo triệu nghĩ cũng không ngờ tới y có thể nói ra lời này, chấn kinh hoang sợ vô cùng. Phó cung chủ lãnh đạm nói: "Ly Trạch cung nuôi các ngươi đến ngần này tuổi, cung nên biết báo đáp chút công lao dưỡng dục này đi! Tiền bối, xin cứ tự nhiên!"
Vô Chi Kỳ cười ha hả nói: "Quả không ngoa tộc Kim sí điểu lãnh huyết vô tình! Chuyện đã nói rõ từ trước, Quân Thiên hoàn này chỉ có thể mang đến yêu lực vô thượng cho một người! Ngươi cầm đi, tộc nhân khác cũng không được hưởng dụng! Ngươi tự đưa ra chủ ý muốn độc chiếm này?"

Phó cung chủ chắp tay, thấp giọng đáp: "Còn mong tiền bối thành toàn!"

Vô Chi Kỳ cười nghiêng ngả, đem Quân Thiên hoàn trượt lại về cổ tay, vén tay áo lên nói: "Vậy được — chờ ta gϊếŧ cho thoải mái!" Phó cung chủ chẳng hề ngăn cản, lui về sau một bước, nhường đường cho hắn tới. Những đệ tử Ly Trạch cung kia thấy tình hình không tốt, hoảng sợ cướp đường mà chạy, người nhảy của sổ người lao cửa chính, nhất thời hỗn loạn vô cùng. Vũ Ti Phượng không nhẫn tâm nhìn cảnh này, đang định mở miệng can ngăn, chợt nghe tiếng hừ hừ của Liễu Ý Hoan đang hôn mê trên mặt đất, chàng vội vàng cúi người đỡ lấy, gọi nhỏ: "Đại ca? Huynh thế nào rồi?!"
Lông mĩ Liễu Ý Hoan khẽ run, bỗng nhiên nâng tay che chặt Thiên nhãn không ngừng trào máu, phát ra những âm thanh kêu đau, toàn thân cuộn tròn lại, run lẩy bẩy, trông thảm hại vô cùng. Vũ Ti Phượng và Toàn Cơ gấp đến độ không biết nên làm gì, Tử Hồ vội la lên: "Như thế này là do Thiên nhãn phản ứng với cái gì sao?!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Liễu Ý Hoan lạnh lùng nói: "Có người tới!"

Có người tới? Vũ Ti Phượng hởi ngẩn ra, lúc trước đại ca cũng từng nói câu này, bọn họ chỉ cho rằng là người của Ly Trạch cung, nhưng như vậy chẳng lẽ là còn ai khác?

Chợt nghe từ ngoài cửa có tiếng kinh hô của một đệ tử Ly Trạch xung, ngay sau đó lại chạy trở vào khách điếm. Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên ngoài đột nhiên xuất hiện một trận sương mù đỏ như máu, ngay cả của hàng phía đối diện cũng không nhìn thấy. Lại thấy đệ tử Ly Trạch cung chậm chân kia chỉ hơi dính phải sương mù máu thì lập tức gào lên thảm thiết, trong chớp mắt đã bị ăn mòn chỉ còn xương trắng. Cảnh tượng thảm khốc ghê rợn này khiến mọi người đều sởn gai ốc.
Rất nhanh, sương mù máu đã bao trùm lấy cả khách sạn, trên mặt mỗi người đều đỏ lên dị thường, thần tình vặn vẹo quái dị.

Bình luận

Truyện đang đọc