(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Rất nhiều phàm nhân đều kháo nhau rằng địa ngục có mười tám tầng, mỗi tầng lại có một hình phạt tàn khốc khác nhau để trừng phạt các tội nghiệt mà con người kiếp trước phạm phải, hơn nữa càng xuống dưới, hình phạt phải lãnh càng nặng.

Tỷ như vùi mình trong núi đao, biển lửa, hay chảo dầu sôi...

Không nơi nào là không máu chảy đầu rơi cảnh tượng cực kì thảm khốc, ghê rợn.

Bất quá Toàn Cơ cùng Đằng Xà lại chẳng được tận mắt kiểm chứng những lời miêu tả đầy hấp dẫn này dù cho hai người họ bay tới bay lui trên không với hi vọng nhìn thấy một chút cái gọi là truyền thuyết kia, ngoại trừ biển lửa dữ tợn, mênh mông, khổng lồ chói mắt thì cái gì nồi chảo, cái gì núi kiếm cũng không nhìn thấy.

Toàn Cơ và Đằng Xà đều là những hài tử sinh ra và lớn lên trong môi trường giáo dục tốt, tất nhiên tinh thần ham học hỏi vô cùng cao, bừng bừng khí thế khám phá, mở mang kiến thức về địa phương có tên Địa ngục được nhắc đến ti tỉ lần trong truyền thuyết với màu sắc huyền bí, thu hút này, cơ mà kết quả là thất vọng tràn trề.


Cái viễn cảnh hoành tráng, được quệt lên đủ thứ tưởng tượng lòe loẹt, hấp dẫn nơi nơi là khổ hình và tiếng hét, tiếng gào thê lương như trong sách sử không có cũng thôi đi, ngay cả Vô Chi kỳ cũng không tìm ra một mẩu bóng dáng.

Đằng Xà bay tới bay lui mấy chuyến, rốt cuộc không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa ngồi phịch xuống núi đá gần đó, lạnh lùng nói: "Đây không phải tầng mười tám sao?! Chả có gì đặc sắc hơn mười bảy tầng kia a, nếu không nói là y như nhau!"

Hắn vốn là đang sinh khí, không kiềm chế âm lượng phát ra, kết quả cũng bởi vì tiếng rống lớn ai oán kia của hắn mà bọn họ thành công thu hút ánh mắt của bao nhiêu là âm sai tiểu quỷ xung quanh, bọn chúng thấy hai người lạ mặt, đều là ngẩn người.

Mấy người đang xếp hàng chuẩn bị thụ hình phạt biển lửa cũng quay đầu nhìn bọn họ, không hề ngần ngại vỗ tay hô lên, loạn thành một đoàn.


Bọn chúng trước nay chưa từng thấy qua ngoại nhân nào ở Địa Ngục này, chúng ác quỷ chị nghĩ rằng là phạm nhân giở trò hòng thoát khỏi biển lửa này.

"Bị phát hiện rồi!" Toàn Cơ trừng Đằng Xà một cái, bất quá cũng không có ý trách cứ gì. Nàng cùng Đằng Xà là dạng người gì chứ, rất rõ ràng, chính là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Dù sao cũng coi là đang làm chuyện xấu đi, chẳng bằng làm thì làm đến cùng vậy, bỏ dở nửa chừng đâu phải tác phong của hai người bọn họ chứ!

Hai người từ trên vách núi đen nhảy xuống, đáp xuống một núi đá nhỏ gần bờ. Dưới chân là tảng đá bị hun đến nóng đỏ, giày dẫm lên cũng cũng có thể khiến người ta đau đớn tới tận xương.

Bất quá, hai người bọn họ nhìn qua đều là thần thanh khí sảng, tiêu sái thoải mái, đối với biển lửa hừng hực hung bạo trước mắt đến chân mày cũng không thèm động.


Toàn Cơ ôm lấy cánh tay, hiếu kỳ đảo mắt một vòng nhìn mọi người, âm sai mặt mũi hung tợn kia thấy thế thì ngẩn ra, trên đầu là bướu thịt dài trông rất tức cười, lại còn đang nhe răng trợn mắt với nhóm tiểu quỷ đang náo loạn kia.

Nàng rất khách khí cất tiếng hỏi: "Nơi này là Địa ngục đi?"

Tất cả đều ngây người, rồi lại ngây ngốc gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Âu cũng vì đây là lần đầu tiên có người lạ xông vào biển lửa Địa ngục, hơn nữa không biết đây là địa phương nào, hơn nữa nữa chính là còn hỏi một cách chững chạc đường hoàng như vậy. Từ xưa tới nay chưa từng có tiền lệ, Toàn Cơ ước chừng là người duy nhất.

"Cái kia, xin hỏi chúng ta muốn ra khỏi tầng mười bảy này, phải làm thế nào?" Nàng tiếp tục khách khách khí khí hỏi.

Cái tên có bướu thịt trên đầu kia theo bản năng tiếp lời: "Các tầng đều được tách riêng, không có thông quan, người muốn đến nơi khác, chi bằng trước đi tìm Phán quan xin lệnh bài... Không đúng! Các người là loại người gì chứ?! Thật to gan! Lại dám xông vào Địa ngục gây rối!" Hắn rốt cuộc cũng kịp phản ứng, lớn tiếng quát hỏi, bướu thịt trên đỉnh đầu cũng theo thế mà run lên.
Toàn Cơ theo bản năng, nâng tay bắt lấy cái bướu thịt 'ngộ nghỉnh' kia, giống như cảm thấy đó là một thứ đồ chơi rất thú vị, cầm cũng rất thích tay, không ngờ lại dọa tiểu quỷ kia vừa lăn vừa bò trốn tránh 'ma trảo' của nàng, thét to: "Điêu phụ! Ngươi muốn gì?!" Toàn Cơ luyến tiếc bướu thịt 'đáng yêu lại vừa tay' kia, nói giọng nói: "Làm gì nóng như vậy, tò mò chút không được sao?"

"Đừng hồ nháo nữa!" Bên cạnh bỗng có tiếng người hét lớn, ngay lập tức xung quanh có rất nhiều âm sai tụ tập lại, tạo thành vòng tròn vây quanh bọn họ. Cầm đầu là một tên bên thắt lưng đeo một lệnh bài âm sai màu son, chắc hắn là tiểu đầu mục (chắc là sếp trên) của nơi này, khuôn mặt trầm ổn như nước, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

"Ta thấy nhị vị không phải là phàm nhân, nơi đây là tử nhân chi cảnh (chỗ của người chết), là nơi mà người chết không thể nhập luân hồi. Vô luận là người nào cũng không thể tùy tiện xâm nhập. Thỉnh nhị vị mau chóng ly khai!"
Toàn Cơ và Đằng Xà trao đổi ánh mắt một chút, nói: "vậy ngươi nói cho chúng ta cách đi ra thế thế nào trước đã!"

Âm sai kia nghe vậy sắc mặt càng trầm xuống: "Xem bộ dạng này quả nhiên là tự tiên xông vào! Việc này không thể dễ dàng bỏ qua được, ta phải đi thông báo với Phán quan đại nhân..."

Đằng Xà cả giận nói: "Lão tử thấy phiền nhất chính là cái loại thấp kém lại còn to mồm như ngươi! Ngươi cứ đi thông báo đi! Kêu lão Diêm Vương nhà các ngươi đến đón tiếp chúng ta đàng hoàng! Tốt nhất là biết điều một chút, đích thân hộ tống chúng ta đi gặp tên Vô Chi Kỳ kia!"

Mọi người vừa nghe thấy ba chữ Vô Chi Kỳ mặt đều biến sắc, bộ dạng hoảng sợ vô cùng. Ân sai kia thần sắc phức tạp nhìn bọn họ, cũng không mở miệng nói thêm câu nào, chỉ từ trong ngực lấy ra một lá bùa, dùng hai ngón tay kẹp lại, nhẹ nhàng tung lên, lá bùa kia "tốt" một cái rồi bốc cháy, chớp mặt liền biến thành tro bụi.
Toàn Cơ cùng Đằng Xà vẫn không hiểu hắn đang làm cái quỷ gì, chỉ chợt thấy trên đỉnh đầu bầu trời dần sáng lên, màn đêm u tối kia giống như đã bị ai đó vén lên, lộ ra ánh vàng rực rỡ quang mang, dần dần lộ ra một khe hở.

Vô số ác quỷ hét lên rồi ngay lập tức quỳ rạp xuống vái lạy. Ngay sau đó từ trên cao kia truyền tới một thanh âm: "Chuyện gì mà hoảng loạn vậy?"

Toàn Cơ nghe thanh âm kia, tâm không khỏi dao động, chỉ thấy xuất hiện cảm giác quen thuộc, rất quen thuộc, vì thế nàng không khỏi quay đầu lại, lại thấy trong luồng kim quang chói lòa kia là vài bóng người đứng hiên ngang bệ vệ, người đứng đầu một thân quan bào, tay áo rộng thùng thình, mi thanh mục tú, dưới cằm là chòm râu dê, quả thật quen mắt dị thường.

Nàng ngây người nửa ngày mới kêu lên thăm dò: "Phán quan?"
Người kia nhìn thấy Toàn Cơ, ánh mắt hơi động, lại vui vẻ nói: "Là Toàn Cơ sao? Con đã ngộ đại đạo, trở về Thiên Đình rồi sao?"

Y quả nhiên nhận thức nàng! Toàn Cơ thấp giọng nói: "Phán quan. . . Sư phụ?"

Người kia quả nhiên là Phán quan, rất lâu trước kia, có thời gian Toàn Cơ lưu lại địa phủ đi theo y học tập mấy tháng, giữa hai người cũng coi như có một đoạn tình thầy trò.

Y thấy bộ dạng Toàn Cơ như hiểu như không, liền than nhẹ một tiếng, nói: "Thì ra vẫn còn chưa giác ngộ. . .Này, vị này là Đằng Xà đại nhân đi? Nhị vị tự tiện xông vào Địa phủ, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Đằng Xà còn chưa kịp mở miệng, tên Âm sai vẫn câm như hến nãy giờ bên kia đã lanh chanh cướp lời, xổ tuột một tràng, đem toàn bộ sự tình nói ra, cái gì mà tự tiện xông vào Địa ngục, rồi lại cái gì mà uy hiếp Âm sai, còn nữa cái gì mà quấy nhiễu hình phạt, tên này dường như chỉ hận không thể đem hai người thành tội nhân thiên cổ, tội ác tày trời, cần ngay lập tức mang đi trảm, đi lặng trì, đi băm thây vạn mảnh.
Đằng Xà giận dữ nói: "Nói cái rắm! Lời ngươi nói có chỗ nào đúng chứ? Lão tử hôm nay nhất định phải thay ông bà cha mẹ tổ tiên tám đời nhà ngươi dạy ngươi ăn nói cẩn thận!"

Nói xong liền vuốt vuốt tay áo, bày ra bộ dạng muốn đánh người, mấy tên tiểu quỷ âm sai nhãi nhép kia sớm đã bị dọa cho quỷ khóc sói gào, liền quay đầu bỏ chạy.

Toàn Cơ giữ Đằng Xà lại, thấp giọng nói: "Đừng náo loạn nữa. Vị này là sư phụ ta, trước kia khi ta còn ở Địa phủ người đã dạy ta rất nhiều đạo lý lễ nghĩa."

Đằng Xà hù một tiếng: "Một Phán quan nho nhỏ có thể có cái đạo lý gì mà dạy ngươi!"

Phán quan nghe thế cũng không hề tỏ ra một chút cáu gắt khó chịu nào chỉ cười nói: "Toàn Cơ lại nhớ lại chuyện cũ kia sao? Thực ra ta gặp được con, lệ khí trên người không hiểu sao cũng tiêu tan mấy phần, quả thực là song hỷ lâm môn. Có lẽ phải qua một thời gian nữa, con mới có thể thực sự ngộ ra đại đạo."
Toàn Cơ lắc đầu nói: "Con. . . thực chẳng rõ cái đại đạo tiểu đạo người đang nói đến là gì cả. Tư Phượng nói, làm người cần phải sống cho tử tế, không cần suy nghĩ mông lung cái gì quá khứ, cuộc sống hiện tại, cuộc sống trước mắt mới là quan trọng nhất. Lại nói đến sự tình kiếp trước của con, kia. . . cũng chỉ là một đoạn thời gian đã qua, có muốn cũng không thể vãn hồi, vậy thì cớ gì phải hao tốn tâm tư với nó. Kiếp trước ấy, cùng với con bây giờ không quan hệ gì cả."

Phán quan lại cau mày nói: "Không có tiền duyên thì làm sao có hệ quả kiếp này, đây chẳng qua chỉ là lí luận suông vớ vẩn của tuổi trẻ nông nổi. Càng huống chi, con chính miệng nói con kiếp này cũng kiếp trước không quan hệ, vậy lại vì cớ gì mà vẫn muốn sử dụng thần lực thuộc về kiếp trước này? Kiếp này cùng kiếp trước không phải là hai thế giới khác nhau sao?"
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Thực ra, con vẫn chưa thực sự minh bạch toàn bộ sự tình, có rất nhiều việc, dù nghĩ thế nào cũng không ra, cũng không thể hiểu nổi. Chính con cũng không muốn kiếp này của mình lại giống như kiếp trước, chỉ cần làm tròn trách nhiệm của một vị chiến thần, cũng ôm trọn trong lòng cảm giác đơn độc lạnh lẽo kia. Con thực thành tâm hi vọng có thể một đời tự do tự tại, vui vẻ khoái hoạt, giống như lúc chưa khôi phục một phần trí nhớ này, không cần biết kiếp trước kiếp sau ra sao, chỉ có một gia đình hạnh phúc, được mọi người quan tâm chăm sóc, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tập kiếm, cùng nhau nô đùa, thật hạnh phúc biết bao. Phán quan sự phụ, lời vừa rồi của người sai rồi, con không nghĩ sẽ quay lại cuộc sống cô đơn trước kia."

Phán quan trầm ngâm nửa buổi, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi, ôn nhu nói: "Không . . . ta cảm thấy rất thú vị. Toàn Cơ có thể suy nghĩ được như vậy, chứng tỏ con đã thực sự trưởng thành rồi."
Nàng không nghĩ đến y sẽ tán dương như vậy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, lại nghe thấy y nói tiếp: "Hai người lần này tới, là vì chuyện của Vô Chi Kỳ?"

Hai người đều sửng sốt. Vô Chi Kỳ làm loạn tam giới hiện tại đang bị nhốt tại Âm phủ này, bọn họ có thể đối với mấy tên âm sai đần độn kia uốn ba tấc lưỡi nói bừa, nhưng làm sao dám bịa chuyện với vị Phán quan trước mặt này đây, nhất thời cứng miệng chưa nghĩ ra phải mượn cớ gì.

Chỉ nghe phán quan nói tiếp: "Kỳ thật các ngươi đã sớm có một lần chi hội. Nay, nếu các ngươi muốn gặp hắn, ta có thể dẫn đường, bất quá, ta có một yêu cầu."

Hai người đồng thanh nói: "Yêu cầu gì?"

Phán quan chỉ cười không nói, xoay người bước đi: "Hai vị trước đi theo ta." Chợt nhớ tới cái gì, khoát tay áo với người hầu đứng đằng sau, "Mang người kia tới đây."
Âm sai phía sau rất nhanh đẩy tới một hắc y nhân đang bị trói gô lại, cả người toàn máu bê bết, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hồ đồ vô tri như một tiểu hài đồng.

Toàn Cơ cả kinh, cư nhiên là Ô Đồng!

Hắn nguyên lai đã bị Phán quan bắt được! Còn Tử Hồ thì sao?

Nàng ấy hiện đang ở đâu? Phải chăng cũng rơi vào tay bọn hắn rồi?

Phán quan nói: "Người này tự tiện xông vào Địa phủ, lại rơi trúng bên bờ Vong Xuyên, bị âm sai bắt được. Vốn là muốn hảo hảo thẩm vấn hắn một phen, không ngờ hắn lại lập tức tuyệt khí bỏ mình (chết). Ta cho người tra xét mệnh cách của hắn, phát hiện người này sát khí cực cao, chứng tỏ khi sinh tiền làm nhiều điều ác. Ngay sau khi hắn chết, hồn phách ngưng tụ cũng là oán khí tận trời, cho nên liền cho hắn uống nước của dòng Vong Xuyên. Ta định hỏi một chút, các ngươi biết người này sao?"
Toàn Cơ thấy Ô Đồng bộ dạng chật vật thảm hại, ngay cả khi thành quỷ hồn cũng vẫn một thân máu tươi nhuốm đỏ thẫm, đôi mắt từng mang thù hận thấu xương nhìn nàng, bây giờ trở nên mờ mịt mơ hồ.

Loại ánh mắt vô định vô thần này nàng chẳng hề xa lạ, chỉ có người từng uống nước Vong Xuyên, uống canh Mạnh Bà, quên hết tất thảy đắng cay ngọt bùi tiền kiếp mới có loại ánh mắt này.

Miệng hắn mấp máy thì thào như đang nói gì đó, chỉ là hết thảy đều trở nên mơ hồ, lúc thật lúc ảo.

Sâu trong linh hồn chi chít vết thương không bao giờ ngừng rỉ máu của hắn, vẫn nghĩ đến người con gái kia, thiếu nữ xinh đẹp phơi phới, hoạt bát hiếu động, rực rỡ chói mắt như ánh nắng mặt trời, chỉ là hắn cũng biết, mình vĩnh viễn cũng không có cơ hội lại gần nàng, cũng vĩnh viễn không còn cơ hội trông thấy nàng bướng bỉnh tinh nghịch, nghe thấy nàng cười vui vẻ, trẻ con...
Toàn Cơ nhìn hắn một hồi, mới thấp giọng nói: " Không. . . chúng con không biết người này."

Phán quan khẽ gật đầu, phân phó: "Các ngươi dẫn hắn xuống đi, dự theo những việc làm ở sinh tiền mà chiếu tội, xử phạt thích đáng."

Mấy tiên âm sai lập tức nghe lời kéo Ô Đồng đi.

Phán quan khẽ mỉm cười nhìn Toàn Cơ nói: "Đi thôi. Ta mang các ngươi đi gặp Vô Chi Kỳ."

Bình luận

Truyện đang đọc