(QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Ai biết khi tiến vào bên trong, đâu đâu cũng là biển người, y tìm cũng không thấy thân ảnh nữ tử kia nữa. Trong cơn hoảng hốt, chỉ cảm thấy nơi này so với dương gian không khác biệt lắm, được phân ra từng khu, chúng quỷ và âm sai thật du nhàn tự tại. Vũ Tư Phượng mờ mịt mà đi một đoạn, đột nhiên thấy phía trước đột ngột mọc lên một ngôi lầu cao, mái hiên từng tầng ngoi lên, tựa như phượng hoàng đập cánh, liền không tự chủ được mà đi đến nơi đó.

Đi đến phía cửa, bên trong trong vô số âm sai chạy đi chạy lại, cực kì bận rộn, trong góc có vài âm sai đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.

"Theo lí mà nói người nọ vốn không phải do âm phủ của chúng ta quản, những lần trước đến đều hiện rõ thần khí, lần này lại bị trói giống như bánh chưng. Nếu không phải Hậu Thổ Đại Đế nhìn trước sự tình, trước tiên đem thần thức của nàng lấy đi, người này nếu nháo lên, địa phủ của chúng ta có lẻ không có một ngày được yên ổn".


"Là nói nữ tử đó? Cũng kỳ quái, trước kia đâu phải hình dáng đó, lần đầu đến vẫn là...".

"Câm ngay. Việc này không thể nói".

Chúng âm sai nhìn chung quanh bốn bề, không thấy có quỷ sai nào đáng ngờ nghe trộm bọn họ nói chuyện, lúc này mới thoáng yên tâm, song cũng không dám nói tiếp vấn đề này nữa, thời gian tán gẫu liền tan.

Vũ Tư Phượng càng nghe càng cảm thấy kì dị, nhìn mấy người kia đều rời đi, y muốn đơn độc tìm âm sai kia hỏi rõ, thế nhưng người ở đây đối với y dường như không nhìn thấy, chính mình cũng không sờ được bất luận là cái gì. Từ lúc đến đây y cũng là lần đầu gặp được sự việc kì quái này, chỉ đành đến nơi nào đó đi loạn, xuyên qua một sảnh đường hoa lệ, không lịch sự mà tiến vào một căn phòng, nơi đây trang trí hoa lệ hiển nhiên không cần phải nhiều lời, kì lạ là ba mặt tường đều bình thường, chỉ độc một bên tường dùng màn che lớn che khuất, bất luận y đi như thế nào cũng không đi đến được mặt sau để xem tột cùng là che giấu vật gì.


Đang lúc không biết làm thế nào thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa lớn bị người "két" một tiếng đẩy mở, một nam tử trung niên áo xanh, đầu đội mũ phán quan, khom người tiến vào, hướng phía màn che quỳ xuống, cung kính nói: "Hạ thần tham kiến Hậu Thổ Đại Đế".

Nguyên lai phía sau màn che kia cư nhiên lại là Hậu Thổ Đại Đế, đế vương chưởng quản âm gian. Vũ Tư Phượng cả kinh, người khác căn bản nhìn không thấy động tác của chính mình, lập tức nín thở khoanh tay lui sang bên cạnh không dám mạo phạm.

Phía sau màn che vang lên âm thanh cực kì nhu hòa, không phải nam cũng không phải nữ: "Chu phán quan, đa lễ, quả nhân triệu ngươi đến trước chính là có chuyện cần bàn giao cùng ngươi".

Chu phán quan là loại thông minh, lập tức hiểu rõ ý tứ của Hậu Thổ Đại Đế, trầm giọng nói: "Đại đế là muốn nói... người nọ?".


Hắn nhắc tới người nọ, lại có chút sợ hãi.

Âm thanh sau màn che hơi mỉm cười: "Người nọ, người này - chớ có xưng hô người khác. Nàng từ lâu đã không phải hung thần ác sát trước kia, càng chưa từng làm chuyện ác, ngươi cần gì sợ hãi như thế?".

Chu phán quan hơi gật đầu, không nói chuyện.

Hậu Thổ Đại Đế lại nói: "Chỉ sợ nàng sắp đến rồi. Chu phán, quả nhân nhận ủy thác của Thiên Đế, dốc lòng mưu sự. Ngày xưa lấy lòng nàng ta, chỉ mong từ giờ trở đi nàng vì Thiên Giới mà dốc sức, ai nhớ rõ sâu xa bên trong nàng được sinh ra từ chính thần thức của mình phạm phải tội lớn ngập trời. Từ việc này mà nói, chính là Thiên Giới hổ thẹn, áy náy với nàng, gần như khiến nàng hạ phàm lịch kiếp, trải qua khổ nạn, mong nàng mất đi lệ khí, một phen tân trang hình dạng, ai biết việc này đến cùng lại sai. Ngày đó quả nhân cùng Thiên Đế đấu cờ vây, ai ngờ thế cờ lâm vào cục diện bế tắt, không cách nào đi tiếp. Thiên Đế liền hỏi ta làm thế nào từ mớ hỗn loạn kia quay lại lúc ban đầu, quả nhân liền cầm cờ kia đánh loạn nói với ngài ấy, chặn đứt, trùng sinh lần nữa. Thiên Đế bèn dặn dò ta mang nàng một lần nữa trùng sinh. Quả nhân thu lấy thần thức kí ức của nàng, khiến nàng trở thành ngoan thạch chưa khai hóa. Chu phán luôn nghiêm minh chính trực, không thu nhận người, chỉ mong ngươi có thể mài đá thành ngọc.
Chu phán chấn động, cúi người nói: "Hạ thần vô đức vô năng, há dám đảm nhận việc lớn này".

Hậu Thổ Đại Đế cười nói: "Chu phán hà tất khiêm tốn, lấy ngươi làm gương chính là một công đức. Không nên khước từ".

Chu phán lúc này mới đáp ứng.

Vũ Tư Phượng bên cạnh nghe như hiểu như không, chỉ biết bọn họ nói chính là Toàn Cơ, nhưng vì sao nói Thiên Giới hổ thẹn với nàng? Cái gì lại nói trùng sinh lần nữa? Hậu Thổ Đại Đế nói nàng từng là sát thần, nhưng Thiên Giới luôn luôn lạnh lùng vô tranh, lại ở đâu có sát thần?

Y càng nghĩ càng mê man, bỗng nghe Chu phán nói: "Hạ thần to gan thỉnh Đại Đế ban cho người nọ một cái tên, mong nàng nhận được điềm lành, ngày nào đó đắc đạo trở về Thiên Giới, cũng không uổng Thiên Đế và Đại Đế một phen khổ tâm cất nhắc".
Hậu Thổ Đại Đế do dự không quyết, một lúc sau mới nói: "La Hầu Kế vốn là tên sát tinh, xem rất bất nhã. Nàng vừa tái sinh lại từ đầu, tương lai sau này như thế nào lại trở thành huyền cơ...huyền cơ... Quả nhân tặng cho nàng cái tên Toàn Cơ, mong nàng ngày sau ngay thẳng thông đạt, đắc đại đạo".

Nói xong, phía sau màn trướng bay ra một mẫu giấy hoa tiên xanh nhạt, bên trên bút trí nhu nhã, đoan chính đề hai chữ "Toàn Cơ".

Chu phán cung kính nâng mẫu giấy hoa tiên bỏ vào tay áo.

Vũ Tư Phượng tại đó trong nháy mắt nhất thời giác ngộ, Toàn Cơ lần này hạ phàm không phải lịch kiếp, cũng không phải bị trừng phạt. Số mệnh của nàng cả Thiên Đế cũng không rõ, mục đích sở tại mỗi bước đều không phải ý trời, hoàn toàn đòi hỏi tự bản thân đi. Là đắc đạo hay thành ma, hoặc giã một phàm nhân tầm thường cả đời vô vi, đều phải xem bản thân nàng ấy.
Một khi đã như vậy, chuyện tạo phản kia lại như thế nào nói? Lẽ nào Thiên Đế nhìn ra Toàn Cơ sẽ thành ma, cho nên tiên hạ thủ vi cường? Nhưng cái này càng nói càng không thông, y cùng Toàn Cơ tính là người thân cận, không cần nói thành ma, loại tính tình ngốc nghếch đó của nàng, chỉ sợ làm yêu quái cũng khó.

Vì sao?

Hắn cũng không rõ, nghĩ đến Thiên Đế và Hậu Thổ Đại Đế đều có thần lực thông triệt thiên địa, y đang ở âm gian mặc dù người khác nhìn không thấy, nhưng Hậu Thổ Đại Đế nhất định có thể nhìn thấy, chi bằng đi hỏi ông ấy.

Vũ Tư Phương đang há miệng định hỏi, đột nhiên người kia một bên màn che cao cao thật lớn mở lên, phát thẳng trực diện, trong nháy mắt liền đem y từ đầu tới chân bắt lấy. Vũ Tư Phượng kinh ngạc, muốn há miệng hô hoán, màn che kia cứ quấn lấy miệng mũi, y cố vùng vẫy, chỉ thấy màn che vừa lạnh vừa trơn vừa dai, không giống vải vóc tầm thường, quấn trên người y, như thể một con mãng xà to lớn quấn lấy y.
Y dần dần cảm nhận được máu dồn tận đỉnh đầu, tắt nghẽn gần như suýt chết, thình lình toàn thân được thả lỏng, ngã ngồi trên mặt đất há miệng thở dốc. Y khủng khoảng ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào đã ở bên bờ sông Vong Xuyên, đối diện vô số hồn phách mới chết đang yên lặng đi phía sau âm sai, tất cả lại nhớ đến trường cảnh trước đó.

Đây đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Vũ Tư Phượng ù ù cạc cạc không giải thích được chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành đứng dậy đi về phía cửa lớn lần nữa, ai biết lần này cố chấp quay lại tới gần Vong Xuyên, lập tức có âm sai phát hiện ra y, đoàn đoàn vây lấy y, cao giọng chất vấn - lần này bọn hắn có thể nhìn thấy y.

Vũ Tư Phượng muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào, mấy âm sai đó hỏi nửa buổi, nhìn y do dự không nói, liền không lịch sự mà vung xích sắt đến toang bắt trói y. Vũ Tư Phượng bị âm sai xích lấy tay, xiềng lấy chân chỉ dở khóc dở cười, vội la lên: "Ta không phải quỷ hồn".
Bọn âm sai nơi nào lại nghe y nói, tức thì dùng tỏa hồn liên (xích trói hồn) trên đỉnh đầu y tròng đến - âm thanh "đinh đương" vang lên, xích sắt xuyên qua thân thể y, kể cả đầu tóc cũng không bộ trụ. Việc này làm bọn âm sai ngẩn cả người, một người kêu lên: "Hối khí! Sao lại là người sống?". Nói xong dùng sức vỗ vào người y, "Đương" một tiếng giòn vang, kim quang tơ tằm trước ngực y phát ra tuyệt diệu vô cùng.

Ngay cả Vũ Tư Phượng cũng ngẩn người, ngực thế nào lại phát ra kim quang? Y cuối đầu vừa nhìn đã thấy một con chữ lấp lánh ánh vàng xán lạn trên ngực, cách lớp y phục thiểm thiểm phiêu động, thần thánh dị thường.

Bọn âm sai nhìn đến chữ đó, sắc mặt xanh trắng lại càng thêm khó coi, vội vàng tản ra, thậm chí nói: "Nguyên lai là người được Thiên Đế hạ ấn. Đắc tội, đắc tội. Tiểu ca ca ngàn vạn lần chớ trách phạt".
Nói xong, ước đoán là sợ y phát tác, trong nháy mắt bỏ chạy không thấy đâu cả, chỉ bỏ lại Vũ Tư Phượng mờ mịt nhìn chữ vàng lóe lên trên ngực. Lúc sau, kim quang rút đi trở lại như thường.

Là Thiên Đế hạ ấn? Chính là nói đây hết thảy mọi chuyên đều là Thiên Đế an bày?".

Y hồ đồ hướng phía trướng mà đi, bọn âm sai đều nói trên người y có ấn kí của Thiên Đế, ai cũng không dám đến gần y, tùy ý y đi loạn. Vũ Tư Phượng vốn định trở lại nơi bên trong cánh cửa lớn chỗ tòa lầu cao như cung điện kia, nhưng bản thân hiện tại không thể ẩn thân, người khác đều có thể nhìn thấy y, việc này cũng đành chịu rồi. Y quay đầu đi đi lại lại một hồi, muốn tìm lối ra khỏi âm gian, đột nhiên phía trước mênh mông sương mù, có một con hồ ly phá vỡ sương mù mà tới, thần khí sống động,
Vũ Tư Phượng gọi: "Tử Hồ".

Hồ ly kia màu tím, da lông tựa như gấm, thập phần xinh đẹp, nghe Vũ Tư Phượng gọi nàng, lỗ tai to nhướng lên một cái, vội vã quay đầu, nhìn thấy Vũ Tư Phượng không xa, ánh mắt nàng lập tức sáng lên, rồi lại lập tức ảm đạm đi, chiếc đuôi phẩy hai cái khóc sướt mướt sà tới, móng vuốt bám trứ lên y phục y, nước mắt nước mũi đều chùi trên người y.

"Tư Phượng Tư Phượng, ngươi cũng đã chết? Sẽ không phải chứ?". Miệng của nàng không ngừng run rẩy, mắt lệ lưng tròng nhìn y.

Vũ Tư Phượng vội la lên: "Ngươi chết rồi?".

Tử Hồ nuốt nước mắtgật đầu, lẩm bẩm nói: "Không chết sao lại đến đây, ngươi chết hay chưa chẳng lẻ không hiểu được sao?".

Vũ Tư Phượng dở khóc dở cười hỏi một câu: "Ta chết rồi sao?".

Tử Hồ đầu đầy vạch đen trên người y nhảy xuống, nhướng mắt liền biến thành mỹ nhân tử y xinh đẹp, lau nước mắt thở dài nói: "Ngươi so với ta tốt một chút, chính mình chết thế nào cũng không biết. Ta lúc chết mới gọi là thê thảm".
Vũ Tư Phượng thấp giọng: "Ngươi... thế nào chết?".

Nàng dụi dụi mắt, nói: "Chết cũng đã chết rồi, còn nhắc việc này làm gì. Đi thôi, đúng lúc gặp ta, một mình thật sự rất nhàm chán. Có ngươi ở đây tâm lí cũng dễ chịu hơn. Liền mong Toàn Cơ biết được sẽ không nổi máu ghen".

Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Ngươi chết rồi, Vô Chi Kỳ, bọn họ nhất định thập phần khổ sở...". Y biến rõ những người đó, Tử Hồ vừa chết, tính tình bạo lệ chỉ sợ nhịn không được mà bộc phát, nói không chừng liền nháo tới gây ra chuyện.

Y xoay người liền đi, Tử Hồ vội vả đuổi theo, nói: "A, ngươi đi đâu? Không phải muốn vào bên trong sao?".

Hắn lắc đầu nói: "Ta trở về ngăn cản bọn họ, đến trễ chỉ sợ họ nháo ra việc lớn".

Tử Hồ quấn trụ y, vội la lên: "Ngươi cũng chết rồi, còn nhọc như thế làm gì? Sau khi chết vạn sự tình đều hóa hư không, lời này ngươi đều chưa nghe qua sao?".
Vũ Tư Phượng một lần nữa dở khóc dở cười, thở dài nói: "Ta chưa chết... Chẳng qua không biết vì sao đi tới đây".

"Đúng nha đúng nha". Tử Hồ căn bản không tin, "Ta đây cũng không chết, chẳng biết tại sao lại mạc danh kì diệu chạy đến âm gian rồi".

Bình luận

Truyện đang đọc