"Liễu đạ ca...". Toàn Cơ nhìn hắn không nói nên lời.
Liễu Ý Hoan ho hai tiếng, làm ra bộ dạng nghiêm túc thế nhưng ánh mắt không tự chủ cứ hướng về phía Thanh Long.
Thật là đẹp! Chính hắn đang suy tưởng đó là tình nhân trong mộng của mình. Vừa vặn đó lại là loại nữ nhân hắn yêu thích nhất, nên ngay cả mi, mắt, đầu, tóc, mắt môi...thậm chí ngay cả âm thanh giống như thanh la kia hắn cũng cảm thấy thập phần hấp dẫn.
Thanh Long bị hắn nhìn đến mặt lúc đỏ lúc xanh, tính tình cô ta vốn âm độc cư nhiên lại không phát tác mà chỉ giậm chân rồi xoay người liền đi khỏi. Đi thẳng đến trước mặt Đằng Xà, sắc mặt trầm xuống, xuất thủ như điện, móng vuốt màu xanh trực tiếp cắm phập vào bụng hắn. Đằng Xà đau đớn hét lên, Toàn bộ người xung quanh đều cả kinh hét lớn, ngay cả Vu Tương cũng chấn kinh, hắn điềm nhiên nói: "Ngươi đây là làm cái gì vậy?"
Thanh Long một chiêu đắc thủ, lập tức thoái lui đến phía sau Chu Tước, âm ngoan cười nói: "Thanh Long ta làm việc không đến lượt Vu Thần ngươi đến chất vấn. Chớ nghĩ rằng ngươi được Bạch Đế phân phó đến giảng vài câu đạo lí thì có thể cưỡi lên đầu bọn ta. Hắn dùng hỏa dực vây khốn ta, thù này không báo, ta sao có thể an tâm được?".
Đằng Xà bị cô ta một trảo cắm vào bụng, nội tạng như sắp nhừ ra, đau đến sắc mặt biến thành màu đen, trán toát mồ hôi lạnh, hắn thích nhất là thể hiện thế nhưng lần này cũng không mở miệng mắng chửi nổi, có thể thấy hắn đau đến mức nào. Toàn Cơ trước đó còn có thể kiềm chế, lúc này thấy hắn trọng thương quỳ trên đất bất động, nàng sao có thể nhẫn nhịn nữa, liền rút Băng Ngọc hướng Thanh Long giáng xuống.
Liễu Ý Hoan "Aaa" kêu lên một tiếng, nâng tay kéo tay áo Toàn Cơ, bị nàng lạnh lùng trừng, hắn sợ đến lùi lại, nhỏ giọng nói: "Cô ta... dù có tâm ngoan thủ lạt (chỉ: thủ đoạn độc ác) ... Muội, muội cũng đừng gϊếŧ cô ta".
Toàn Cơ chuyển cổ tay, một đạo kiếm khí mạnh mẽ bắn ra. Chu Tước và Thanh Long cùng lúc tránh thoát, một người kêu lên: "Chiến thần bớt giận!". Một người mắng: "Xú nha đầu, muốn tạo phản hay sao?". Toàn Cơ chính là muốn hai người bọn hắn tách ra, thân hình liền động, trong nháy mắt liền tới trước mặt Thanh Long. Thanh Long mặc dù biết rõ kiếp trước của Toàn Cơ chính là chiến thần, nhưng cô ta trước nay vẫn là không để bất cứ kẻ nào vào trong mắt, trên thiên hạ chỉ cảm thấy chính mình là lợi hại nhất, thông minh nhất, chiến thần kia có là gì, cũng chỉ là một cái hư danh nha đầu kia mua vui mà thôi. Ai biết nàng thật sự có tài, mắt thấy Băng Ngọc kiếm trên đỉnh đầu đánh xuống, cô ta cuối cùng không đỡ kịp đành tức thì nhắm mắt chờ chết.
Liễu Ý Hoan khẩn trương, bất thình lình nhảy lên kêu to: "Đừng gϊếŧ, đừng gϊếŧ. Muội đã quên lời của Tư Phượng rồi sao?".
Quả nhiên nhắc đến Tư Phượng, Toàn Cơ lập tức dừng tay. Thanh Long bắt lấy sơ hở này, kinh hoàng lảo đảo mà chạy, cô một phen nắm lấy y phục Liễu Ý Hoan, co rúm phía sau không dám động. Cô nhanh chóng nhìn ra nam nhân này đang bảo vệ mình, chiến thần này hình như hoàn toàn nghe lời hắn, cứ ở sau hắn sẽ không sao.
"Anh hùng, anh hùng cứu mạng". Cô ta hoa dung thất sắc, giọng nói như thanh la đâm vào tai người ta đau nhức đang cố gắng tỏ ra cái dáng vẻ khổ sở, đáng thương.
Liễu Ý Hoan mắt thấy mỹ nhân dựa vào trong ngực, trong lòng vui sướng không thôi, ngược lại chứng kiến Đằng Xà thụ thương dáng vẻ chật vật, máu chảy trên đất, niềm vui kia cũng không phát ra được, hắn buộc lòng ho hai tiếng, lộn xộn nói: "Này thôi đi... Muội làm không đúng... Bất quá thôi đi, cô ta cũng là xúc động . Muội... Các người... Cái đó, các người...".
Thanh Long bắt lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng vẫy hai cái, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hắn cầu khẩn, trái tim anh hùng nhất thời mềm như nước, ngây ngốc cười cũng chẳng biết phải nói cái gì.
"Liễu đại ca". Toàn Cơ đối với hắn triệt để tuyệt vọng, nàng gọi một tiếng, hắn một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt đều nhìn thẳng. Nàng bất đắc dĩ buộc lòng đem kiếm thu hồi rồi kêu to một tiếng: "Liễu Ý Hoan".
Hắn có chút cả kinh, vạn lần không muốn rời mắt khỏi Thanh Long: "Việc...việc gì, nha đầu?".
Toàn Cơ chỉ Thanh Long phía sau hắn, cô ta móng vuốt nhanh nhạy bắt lấy cổ họng hắn, hắn đầy mặt ngây ngô bất giác hoàn hồn. Thanh Long thấy quỷ kế của mình bị nàng nhìn thấy, ngượng ngùng xấu hổ vạn phần, liền vội vã buông tay muốn chạy. Cô ta không hề phòng bị đã bị Liễu Ý Hoan bắt trụ cổ tay, giọng nói nhu hòa: "Cô đừng rời xa ta, bằng không muội ấy sẽ làm cô bị thương".
Thanh Long không tưởng tượng nổi nhìn nam nhân này, hắn mặc dù điên điên rồ rồ, nhưng nhãn thần đích thực rất ôn nhu. Cô ta thân là thần thú kì thật cũng không có ý nghĩa gì, mọi người đều chê cô dơ bẩn, âm độc, chẳng có ai nguyện đáp lại cô, khó khăn lắm mới gặp được một nam nhân như vậy, ngay cả cô dù tâm địa có độc ác cũng có chút cảm động, mặt đột nhiên ửng đỏ đem tay rụt trở về trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng trốn xa.
Hồn phách Liễu Ý Hoan cũng theo cô ta bay đi xa xa, Toàn Cơ thở dài một hơi quyết định không quản đến hắn nữa, trước mắt chuyện Đằng Xà mới là quan trọng. Nàng đi đến chỗ Đằng Xà, nhẹ nhàng nói: "Thế nào? Ta ở đây có kim sang dược, giúp ngươi bôi thuốc?".
Đằng Xà đau đến trán nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, từ kẻ răng cố nặn ra một câu: "Cô... xú tiểu nương... cô không thấy lão tử bị thương là ở nội tạng. Kim sang dược... dùng cái rắm".
Toàn Cơ vội la lên: "Vậy phải làm sao bây giờ?".
Đằng Xà run giọng: "Cô... cô độ lực cho ta".
Toàn Cơ hiện giờ đã hiểu cái gì gọi là độ lực, đang định rút ra Băng Ngọc đọc tên của hắn, bỗng vai phải chợt lạnh giống như có thứ gì đó băng lãnh đâm vào. Nàng một bên thân thể nhất thời cứng đờ động cũng không động được, Băng Ngọc "đương" một tiếng rơi xuống đất. Trên đỉnh đầu nghe được thanh âm của Vu Tương lạnh lùng nói: "Ngươi hiện tại thân mang tội, lại còn muốn vô cớ liên lụy một thần thú sao? Còn không mau cùng hắn giải khai khế ước".
Toàn Cơ không thể động, trong lòng kinh hoảng la lên: "Ngươi dùng cái gì trấn trụ ta?".
Vu Tương không nói, Đằng Xà miễn cưỡng ngẩn đầu nhìn hắn, trong tay cầm một thanh chủy thủ trắng như tuyết, tựa như dùng băng tuyết tinh khiết mà đúc thành. Toàn Cơ và Đằng Xà đều là ngưởi thuộc hệ hỏa, chủy thủ kia lại là thần khí mang thuộc tính nước, lập tức khắc chế được nàng. Đằng Xà nhận ra thứ kia, đó là chủy thủ tùy thân của Bạch Đế, ông ta rất quý trọng vật bất li thân này, ai ngờ được hôm nay ông ta cư nhiên cấp nó cho Vu Tương bảo hắn đến trấn trụ Toàn Cơ.
"Mau giải khai khế ước, chớ có liên lụy hắn". Giọng nói của Vu Tương so với huyền băng cơ hồ còn lạnh lùng hờ hững hơn.
Toàn Cơ bức bách không còn sự lựa chọn, chỉ có thể run giọng nói: "Ta không biết giải thế nào?".
Vu Tương lạnh nhạt nói: "Rất đơn giản, ngươi dùng tay nào cùng hắn lập khế ước thì đem tay đó chặt xuống, khế ước tự nhiên sẽ bị loại bỏ".
Linh thú đối với chủ nhân cũng ảnh hưởng như tay trái và vai phải, vì vậy chặt đứt tay cũng đồng nghĩa từ nay về sau cùng với Linh thú chấm dứt khế ước, không còn liên hệ nữa. Sắc mặt Toàn Cơ so với giấy trắng còn muốn trắng hơn, khó khăn một lúc lâu mới nói: "Ta...không tin!".
Chu Tước một mực bên cạnh nói: "Tướng quân, Vu Tương không lừa người, khế ước chính là như vậy sẽ được giải. Bất quá, Vu Tương, việc này phải do chính cô ấy nguyện ý, ngươi sao có thể bức bách cô ấy?".
Vu Tương nói: "Đằng Xà cũng coi như bạn đồng liêu của ngươi, ngươi thực sự vui mắt khi thấy hắn vì một bản khế ước bất đắc dĩ mà vong mệnh sao?".
Chu Tước không còn cách nào khác, ngây người hồi lâu mới thở dài một tiếng quay lưng đi không nhìn lại nữa.
Toàn Cơ ngơ ngác nhìn bàn tay phải không đủ sức động đậy của mình, khi đó nàng chính là dùng tay này để lập khế ước cùng Đằng Xà. Thật muốn chặt nó? Nàng sau này liền không thể nhìn thấy bàn tay này nữa. Nhưng nếu không chặt đứt, Vu Tương nói cũng không sai, nàng là đang liên lụy Đằng Xà. Hắn vốn đang được quản thúc, chuyện gì cũng không liên quan. Là chính nàng chạy đến núi Côn Lôn. Khế ước này nếu như không bị phá hủy, hắn thân là linh thú cũng sẽ bị can tội tương tự Đình Nô.
Nàng càng nghĩ càng không cam tâm, nỗ lực kiềm chế sự hung tàn đang đè ép không ngừng.
Dựa vào cái gì? Nàng căn bản cái gì cũng đều không làm. Khó có thể thành toàn cho bọn họ đem tất cả những ai liên quan Vô Chi Kỳ bắt tới sát hại sao?
Trong lòng nàng sát ý nổi lên, song bỗng nghĩ đến lời của Vũ Tư Phương, đành phải một lần nữa cố gắng kiềm chế. Đã đến đây rồi, nàng không thể dễ dàng từ bỏ.
Nàng khổ sở suy nghĩ tìm tòi đối sách, bỗng nghe Đằng Xà ở phía đối diện nói: "Lão tử không muốn cô ấy giải khai khế ước, cái tên thần vu ngươi bớt nhiều chuyện đi".
Toàn Cơ ngơ ngác nhìn Đằng Xà, trời ạ, đây chính là lời nói xuất phát từ chính miệng của Đằng Xà. Nàng không nghe nhầm chứ? Hắn vừa rồi không phải còn ồn ào muốn nàng giải khai khế ước sao?
Vu Tương lạnh nhạt nói: "Chuyện khế ước ngươi không có quyền nói, tất cả tùy thuộc chủ nhân ngươi quyết định. Bất quá vẫn phải nhắc nhở ngươi, chớ có cô phụ lòng từ ái của Bạch Đế đối với ngươi. Cho dù có sủng ái ngươi bao nhiêu chăng nữa cũng sẽ tận".
"Ngươi đánh rắm à". Đằng Xà đau đến mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt rơi xuống, ngoài mặt vẫn nhịn không được mà tỏ uy phong: "Mau cút cho lão tử".
Vu Tương không hề ngó ngàng đến hắn, chỉ nhìn Toàn Cơ nói: "Ngươi quyết định xong chưa? Muốn hay không muốn giải khai khế ước? Ngươi nếu không giải khai, vậy không cần phí lời như vậy, ta hôm nay liền ở đây thay Thiên Đế xử lí kẻ phản bội nghịch thiên".
Toàn Cơ cắn chặt răng, tay trái nắm chặt Băng Ngọc, thấp giọng nói: "Đằng Xà, ta dù sao cũng không phải là chủ nhân tốt, đến đây lại còn để ngươi bị liên lụy can tội, ta cũng sẽ xem thường chính mình. Ngươi...ngày đó liên tục bảo ta giải khai khế ước, ta không đáp ứng, bây giờ ta đáp ứng ngươi. Một cái tay mà thôi cũng không có gì ghê gớm. Vậy...cứ như thế đi".
Nàng giơ cao Băng Ngọc, nhắm chuẩn tay phải chính mình chặt xuống trong sự kinh thanh của Liễu Ý Hoan.
Đằng Xà lúc đó không biết lấy đâu ra sức mạnh, một cổ lực lượng được sinh ra, hắn nhảy lên đem máu trên miệng vết thương hướng trên đầu Vu Tương phất tới. Máu của Đằng Xà so với dầu mỡ còn nóng hơn, Vu Tương biết rõ lợi hại không dám ngang nghạnh đối đầu, buộc lòng phi thân lên né tránh, như vậy chủy thủ trong tay hắn liền không có cách nào đặt trên người Toàn Cơ được nữa.
"Cô nương ngốc, còn không gọi tên ta?". Đằng Xà khàn giọng rống lên.
Toàn Cơ nửa người kia đột nhiên có thể cử động, giờ phút này lại nghe hắn nói như vậy nhất thời lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ là tay trái nàng dùng lực quá lớn nhất thời thu lại không kịp, Băng Ngọc đinh lên một tiếng bổ xuống đất, nàng một phen đè lại lập tức niệm đọc tên hắn "Đằng Xà".
Hỏa dực sau lưng Đằng Xà thịnh nổ giương rộng, tỏa ra ánh thương lam trong suốt, quét qua một cái liền đem Vu Tương trói chặt bên trong, Vu Tương ngón trỏ tay trái đưa lên môi cũng không biết niệm đọc chân ngôn gì, năm ngón tay kia đặt lên bàn tay trái nhẹ nhàng động, Toàn Cơ và Đằng Xà đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển lập tức tung người lên, chỉ nghe "Không" một tiếng, mặt đất nơi họ đang đứng lại bị thứ gì đó đè ép lõm xuống.
Mới vừa rồi là thứ quái lực này đánh trúng thái dương Đằng Xà, nghĩ lại chính là năng lực của Vu Tương. Bị hắn như vậy gây rối, hỏa dực của Đằng Xà hiển nhiên là không trói trụ được hắn, Cửu Thiên Huyền Hỏa quá bá đạo, người bên trong sẽ lập tức hóa thành tro, hắn dù có lớn gan đi nữa cũng không dám càn gỡ đốt lên Cửu Thiên Huyền Hỏa tại núi Côn Lôn, tức thì liền đem hỏa dực thu trở về.
Toàn Cơ xem xét những vết tích Vu Tương tạo ra, mũi chân điểm một cái, động tác nhanh nhẹn, Băng Ngọc xuất ra quang mang diễm lệ, trước mắt liền bị luồng ánh sáng kia bao lấy bên trong. Ai biết hắn chân phải hung hăng đạp mạnh xuống đất, cả người rốt cuộc biến mất trong gió, âm thanh hắn vang vang ở phía xa: "Chấp mê bất ngộ. Tiểu tử vô lễ".
Đằng Xà thấy hắn đi rồi mới nhẹ nhõm, miệng vết thương ở bụng lại bắt đầu đau, hắn hai chân mềm nhũn đặt mông ngồi xuống đất bắt đầu than ngắn thở dài.