(QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Đi được nửa đường, Toàn Cơ đột nhiên kêu lên không tốt, quay mặt liền chạy trở về. Vũ Tư Phượng không biết chuyện gì, chỉ hoang mang chạy theo phía sao. Chạy đến cửa thần điện, những thần tướng đó thấy bọn họ quay lại hung hăng giơ binh khí phẫn nộ, rõ ràng không để bọn họ vào.

Toàn Cơ nói: "Ta còn một việc đã quên hỏi Thiên Đế, xin hãy để ta vào".

Những thần tướng đó ai lại để ý lời nàng, nàng thiêu hủy mỹ cảnh như họa của núi Côn Lôn, trên Thiên Giới chỉ sợ cũng bị thiêu đến lợi hại, hơn nữa chẳng biết Bạch Đế tại sao chết, nếu không phải Thiên Đế đã dặn dò, bọn họ đã sớm đem cả hai đi băm sốt thịt chó rồi.

Toàn Cơ vội la lên: "Để ta vào đi, thật sự có một việc phải hỏi ngài ấy".

Giọng nói vừa dứt, chỉ nghe cửa điện mở ra một đường, lực sĩ hầu hạ trước điện chậm rãi đi ra, thấp giọng nói: "Chử Toàn Cơ, vấn đề ngươi muốn hỏi, Thiên Đế sai ta chuyển cáo: giao nhân Đình Nô sớm đã được thả về bến Đông Hải, không hề giam giữ ở thiên lao. Ngày trước mời hắn đến bất quá là muốn tìm hiểu sự thay đổi tính khí của tướng quân đại nhân sau khi chuyển thế. Cái gọi là bị liên lụy cũng không hề có thật".


Toàn Cơ trong lòng thả lỏng, nhưng cũng kỳ quái hỏi: "Thiên Đế sao lại biết ta muốn hỏi ngài ấy vấn đề này?".

Lực sĩ kia nói: "Thiên Đế không gì là không biết. Vấn đề ngươi muốn hỏi đã được giải đáp, mau rời khỏi núi Côn Lôn đi".

Toàn Cơ gật gật đầu, quay đầu gần như cước bộ, nhịn không được quay lại hỏi: "Đình Nô thật sự đã được thả? Không bị thương đó chứ?".

Lực sĩ kia cười lạnh nói: "Thiên Giới sao lại lừa ngươi. Huống hồ giao nhân kia cũng có chút đạo hạnh, ngày nào đó chỉ sợ cũng sẽ được quay về Thiên Giới thăng quan tiến chức. Nhân tài như vậy, Thiên Giới sao có thể bức hại".

Ngụ ý là nàng đến Thiên Giới phiền nhiễu đều là hồ nháo, may mắn được Thiên Đế khoan hồng độ lượng mới không truy cứu trách nhiệm nàng, nàng hiện tại lại truy hỏi thật không biết tốt xấu.


Toàn Cơ cũng không tính toán với bọn họ, chuyện đã tới nước này cũng không nên tính toán gì nữa.

Hồi tưởng lại, bọn họ khí thế hung hăng, một đám người không sợ trời không sợ đất xông vào núi Côn Lôn, cuối cùng thất linh bát lạc chỉ còn lại hai người trở về. Hào khí ban đầu cũng bị bào mòn không còn lại bao nhiêu. Lúc rời khỏi Khai Minh Môn, dường như ngầm hiểu được cả hai người Toàn Cơ và Vũ Tư Phượng cùng nhau đánh giá một phen, đều cười khổ.

"Thật sự xảy ra quá nhiều chuyện". Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng nói, thay Toàn Cơ vuốt gọn mái tóc tán loạn trên trán. "Bất quá, vẫn còn may mắn, chúng ta đều còn sống, còn có thể cùng nhau trở về".

Toàn Cơ ngơ ngác nhìn y, chỉ hé miệng cười, cũng không nói chuyện. Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng nâng vầng trán của nàng: "Cười cái gì? Thoạt nhìn liền không phải chuyện tốt".


Toàn Cơ cười dài rồi cước bộ, chậm rì rì nói: "Chỉ tiếc muội không phải nữ tử hóa đá đó, Tinh Quân phí công truy tìm vô ích rồi".

Vũ Tư Phượng sớm biết nàng sẽ bắt việc này ra cười nhạo một phen, y cũng không buồn bực, nói: "Tội gì chấp nhất chuyện tiền kiếp, huynh và muội hiện tại cùng những sự việc đó có gì liên can. Huynh sẽ không đổi tên thành Tinh Quân, muội cũng không đổi thành La Hầu Kế Đô, đều qua cả rồi".

Toàn Cơ vừa sợ vừa vui, thấp giọng nói: "Hóa ra huynh đã biết chuyện kiếp trước của muội. Cái tên kia... huynh cũng biết".

Vũ Tư Phượng cười nói: "Huynh ở địa phủ đã thấy được một vài thứ tốt, trở về kể cho muội nghe".

Toàn Cơ gật đầu: "Muội ở núi Côn Lôn cũng thấy được một vài thứ thú vị, quay về chúng ta cùng nhau nói".

Nói xong, hai người lại cười. Ngày đó, một người ở địa phủ mờ mịt, quanh quẩn không thoát ra được, một người ở trong ảo cảnh khổ sở không cách nào thoát ra được, không có ai từng nghĩ rằng sẽ thật sự được trở về, tất cả những việc này đã là quá khứ.
Hiện tại thật sự đều đã qua.

Hai người thuận theo Xích Thủy Hà, vai sóng vai một đường đi xuống, đi đến Long Môn quả nhiên nhìn thấy Liễu Ý Hoan đang ngồi, một chút cũng không động đậy. Sau khi nhìn thấy hai người họ, biểu tình của Liều Ý Hoan giống như nhìn thấy quỷ, nhảy loi nhoi cả lên, chạy tới kéo tay áo Vũ Tư Phượng, quát: "Trở về rồi? Không sao chứ?".

Y ở đây chờ Thanh Long, chờ đến lòng như lửa đốt, lại nghĩ Toàn Cơ bọn họ đều gặp chuyện không may, sau đó nhìn thấy núi Côn Lôn đều bị thiêu rụi, ánh lửa xung thiên, tâm tình lại càng ảm đạm, chỉ cảm thấy sau này mọi người thật sự sẽ phải đoàn tụ ở địa phủ, ai nghĩ được hai người họ cuối cùng có thể bình an vô sự trở về, y vẫn còn cho rằng bản thân đang nằm mơ".

Vũ Tư Phượng cười nói: "Không sao. Rất tốt".
Liễu Ý Hoan trong lòng nhẹ nhõm buông tay áo y, mềm nhũn ngồi trở lại, thở dài nói: "Lão tử bị các ngươi dọa mất mười năm thọ mệnh".

Toàn Cơ dẩu môi nói: "Huynh tìm Thanh Long làm vợ mới là có bao nhiêu năm thọ mệnh bị dọa mất bấy nhiêu đó".

Liễu Ý Hoan liếc nàng một cái, lầm bầm nói: "Tiểu hài tử biết cái rắm... Nào, nào, tiểu phượng hoàng, cùng đại ca nói các ngươi đã làm chuyện tốt gì ở Thiên Giới... Đúng rồi... Vô Chi Kỳ và Đằng Xà đâu?".

Y không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới hai người này, sắc mặt Toàn Cơ liền tối sầm lại, Liễu Ý Hoan nhất thời cảm thấy không đúng, quay đầu kinh ngạc nhìn Vũ Tư Phượng, y vội vàng nói: "Vô Chi Kỳ hắn tự nguyện nhận tội, sau đó quay về âm gian chịu giam cầm. Đằng Xà... chắc là cái chết của Bạch Đế đã chịu đả kích rất lớn, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không trở về".
Liễu Ý Hoan lại thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ ngực: "Lão tử lại bị các ngươi dọa mất 5 năm thọ mệnh, các ngươi... thằng nhãi con này, lão tử vốn không sống được mấy năm, dọa rồi lại dọa, các ngươi hù một cái, mệnh của lão tử đều bị các ngươi chặt đứt rồi. Bạch Đế kia sao lại chết?",

Vũ Tư Phượng đem những việc xảy ra thuật lại một lần, chỉ là cảnh ngộ chính y với Toàn Cơ lúc trước cũng không rõ ràng, hơn nữa tình cảnh ở địa phủ cũng có chút li kì, cho nên không nói ra. Liễu Ý Hoan càng nghe càng li kì, trừng mắt lớn, ngạc nhiên nói: "Chén lưu ly kia thật rất lợi hại. Tục ngữ nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nó đã nhịn ngàn năm, là quân tử trong quân tử".

Nói xong lại cảm thấy khó hiểu: "Chén lưu ly thật tốt báo cái gì thù? Không phải là khối ngọc lưu ly thôi sao, không lẻ trước kia bị Bạch Đế sẩy tay làm vỡ liền ghi hận trong lòng?".
Toàn Cơ ảm đạm cười, nhẹ nói: "Bởi vì... muội chính là lưu ly a".

Liễu Ý Hoan nghe rõ ràng, còn liên thanh truy hỏi, bỗng nghe một người trên đỉnh đầu cười nói: "Dô, các ngươi đều đi sao? Cũng không đợi ta".

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Vô Chi Kỳ trong chớp mắt liền dừng trên mặt đất, ước chừng vừa tắm rửa thay y phục, đầu tóc cũng được chải chuốt chỉnh tề cùng với điệu bộ lôi thôi lếch thếch trước kia hoàn toàn bất đồng. Liễu Ý Hoan nhịn không được huých sáo một tiếng, vui đùa nói: "Mỹ nam tử, bộ dạng này như vậy thật tốt, đi âm gian gặp tình nhân sao?".

Vô Chi Kỳ ha ha cười, nói: "Ừ, lôi thôi lếch thếch một ngàn năm rồi, cũng nên sạch sẽ gọn gàng. Sau này cũng không biết lôi thôi lếch thếch bao nhiêu năm nữa".

Toàn Cơ lưu luyến nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Vô Chi Kỳ, kỳ thực ngươi có thể không quay về...".
Vô Chi Kỳ lắc lắc đầu: "Đại trượng phu nói một không nói hai, lão tử không phải là loại bội ước". Hắn nhìn mọi người đều lộ ra thần sắc thương cảm, lưu luyến không buông, liền cười ha ha lên, nâng tay hung hăng vỗ vai Vũ Tư Phượng, nhếch miệng cười nói: "Một nhóm các cô nương như vậy sao, lão tử cũng không thích nhìn thấy đâu. Sau này sẽ có ngày gặp lại, âm dương cách trở, ta và các ngươi sao phải sợ hãi".

Toàn Cơ còn muốn cùng hắn nói thêm, hắn lần này đi không biết đến bao lâu mới có thể gặp lại, nói không chừng đợi đến khi nàng và Tư Phượng chết đi, đến lúc đó da gà tóc hạc gặp lại ở âm gian khó tránh bất nhã.

Vô Chi Kỳ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Không còn sớm nữa, một ngày qua thật nhanh, ta phải trở về". Nói xong tung mình nhảy lên, người đã xa cả trượng, nhanh nhẹn, dứt khoát. Toàn Cơ đuổi theo vài bước, vội la lên: "Vô Chi Kỳ". Lời đến bên môi chỉ cảm thấy như có thiên ngôn vạn ngữ, một từ cũng không thể thốt ra.
Vô Chi Kỳ xa xa nhìn bọn họ vẫy tay, trong trẻo nói: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, đừng nghĩ nữa. Trở lại địa phủ du ngoạn, lão tử mời các ngươi uống rượu".

Lời còn chưa dứt, người đã dần dần mất hẳn, sau đó không còn thấy tung ảnh đâu nữa.

Toàn Cơ trong lòng thương cảm, chính mình nửa buổi vẫn không buông xuống được. Vũ Tư Phượng kéo cổ tay nàng, nhu thanh nói: "Hắn nói cũng đúng, quá khứ đã qua rồi. Chúng ta phải vong khước tam sinh, nhìn đến tương lai sau này. Toàn Cơ, hài tử đầu tiên của chúng ta, muội muốn là trai hay gái?".

Y trước tiên nghiêm túc nói, sau lại đột nhiên hỏi như vậy, Toàn Cơ ngây người nửa buổi, trên mặt đột nhiên ửng hồng, nắm tay trở về lườm y một cái, vội la lên: "Ai... Cái gì trai hay gái. Lão sắc quỷ, nói chuyện cũng đáng ghét như vậy".
Vũ Tư Phượng cười ha ha lên, Liễu Ý Hoan cũng cười theo, vỗ tay nói: "Hai tiểu oan gia các ngươi, cuối cùng cũng đi đến ngày này rồi. Tư Phượng, ta thấy các ngươi đừng đợi nữa, liền rời khỏi núi Côn Lôn trực tiếp đi Thiếu Dương Phái, hướng Chử chưởng môn cầu thân, sớm đem chuyện này quyết định mới tốt".

Vũ Tư Phượng ngạc nhiên nói: "Đại ca không cùng bọn đệ đi sao?".

Liễu Ý Hoan trừng mắt: "Ta còn chờ tẩu tử của nhà ngươi".

Vũ Tư Phượng im lặng không nói nên lời, Toàn Cơ vội la lên: "Huynh cũng là sắc quỷ. Thanh Long có cái gì tốt? Vừa bại hoại vừa đáng ghét, thấy người ta xinh đẹp liền không quản gì nữa. Cái gì tẩu với không tẩu, bọn muội không nhận, huynh mau cùng bọn muội đi".

Liễu Ý Hoan còn muốn biện giải, Vũ Tư Phượng đột nhiên nói: "Không sai, hơn nữa Thanh Long đó chỉ sợ sẽ không đến được, cô ta tự ý hạ phàm cướp Thiên Nhãn của huynh cũng không phải mệnh lệnh của Thiên Đế, quay về phải trách phạt cô ta, đại ca đợi ở đây cũng phí công, cùng bọn đệ đi thôi".
"Hả hả? Không phải lệnh của Thiên Giới?. Liễu Ý Hoan nghe xong như chìm trong sương mù, sau đó Toàn Cơ sợ y sẽ huyên náo, ồn ào không chịu đi liền một đường dùng tay đánh xuống sau cổ y, Liễu Y Hoan không kêu được một tiếng đã mềm nhũn xuống, Vũ Tư Phượng kéo y vác lên vai, quay lại buồn cười nhìn Toàn Cơ, nói: "Huynh ấy tỉnh lại còn không biết sẽ nháo thế nào?".

Toàn Cơ khịt mũi: "Đừng sợ huynh ấy, lại nói... huynh, huynh muốn tìm cha muội, cầu... cầu cái gì, không có trưởng bối, đi thế nào được?". Nàng vẫn không quá ngại ngùng, ý tứ rõ như ban ngày bày tỏ hai chữ cầu thân.

Vũ Tư Phượng cười nói: "Một khi đã như vậy, huynh vẫn muốn hỏi vấn đều kia, muội muốn là trai hay gái?".

Toàn Cơ không đợi y nói xong, sớm đã chạy thật xa, Vũ Tư Phượng cười dài mà đuổi theo, hai người đi xa xa vừa cười vừa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc