Trần Cường và Tần Ngọc Liên cùng nhau ra khỏi nhà, Trần Mộng Dao muốn cản cũng không thể cản được.
Tiêu Thiên thì lại không ngăn cản, anh kéo Trần Mộng Dao, lái xe đưa họ đến nhà họ Trần.
Rất nhanh sau đó, họ đi tới biệt thự của nhà họ Trần, vừa định lái vào thì đã bị bảo vệ giữ cửa ngăn cản lại: "Tối rồi còn tới đây làm gì?"
Người gác cổng nhìn bốn người nhà Trần Cường, tỏ rõ vẻ xem thường.
"Tôi đến tìm bà cụ Trần!"
Tần Ngọc Liên cố kìm nén cơn giận, nói: "Cậu nhanh mở cửa đi."
"Xin lỗi, không có sự đồng ý của bà cụ thì không ai có thể vào trong được." Người gác cổng không hề nể mặt Tần Ngọc Liên.
Bọn họ biết, nhà Tần Ngọc Liên có địa vị thấp kém ở trong nhà họ Trần, còn không bằng cả người giúp việc.
"Cậu..." Tần Ngọc Liên tức giận.
Bà không ngờ rằng, đến cả người làm trong nhà họ Trần cũng dám bắt nạt nhà bọn họ.
Tiêu Thiên không nói gì, anh đi lên trước, nhấc chân đá vào cửa chính.
"Ầm!"
Cửa lớn vừa dày vừa nặng cũng bị anh đá văng ra.
Nhân viên an ninh nọ sợ đến choáng váng, anh ta chỉ vào Tiêu Thiên: "Anh... anh lại..."
Tiêu Thiên không hề liếc mắt nhìn người kia, anh quay lại nói với Trần Mộng Dao: "Dao Dao, em và bố mẹ vào đi, tôi đứng chờ ngoài cửa."
Thấy Trần Mộng Dao hơi nghi hoặc, anh mới giải thích: "Anh không vào được, nhiều người không thích hợp."
Trần Mộng Dao gật đầu, cô dẫn Trần Cường với vẻ chần chừ và Tần Ngọc Liên tức giận đùng đùng đi vào trong.
Thật ra lúc đầu Tiêu Thiên cũng định đi vào.
Nhưng có một số việc để cho họ tự mình thấy rõ thì mới hiểu được mình nên lựa chọn như thế nào.
"Anh anh anh... chắc chắn anh phải chết, anh dám đá cửa như vậy à?"
Bảo vệ đứng trước cửa cũng dần tỉnh táo lại, lúc này anh ta nổi giận nói: "Cái thằng ở rể rác rưởi kia, tôi phải đi tìm bà cụ Trần, để bà ấy trừng phạt anh thật nặng..."
"Rầm!"
Anh ta còn chưa nói xong câu, Tiêu Thiên đã đột ngột xoay người đấm một đấm, nắm đấm mạnh mẽ cứ thế đánh ngất tên bảo vệ kia.
"Ồn ào!"
Lúc này đây, ở Phật đường bên trong biệt thự.
Từ khi ông cụ Trần qua đời, bà cụ Trần đã bắt đầu tin Phật.
Nhưng mà bà ta cũng chỉ là tín đồ giả mà thôi, mỗi ngày súc miệng bằng tổ yến, pha trà nhân sâm, làm gì có đệ tử Phật giáo nào xa hoa lãng phí như vậy?
Mỗi ngày bà cụ đều chăm chỉ không ngừng, cầu trời khấn Phật, mong họ có thể phù hộ cho bà ta sống lâu trăm tuổi!
Cả phòng khách ngập chìm giữa khói hương, vô cùng nhức mũi.
"Mẹ!"
Tần Ngọc Liên thấy bà cụ Trần ngồi trêи đệm bồ đoàn, tay đếm phật châu liền mở miệng gọi bà ta một tiếng.
Nhưng mà bà cụ Trần không hề mở mắt, miệng vẫn lẩm bẩm như trước, giống như thể không hề nghe thấy được.
Tần Ngọc Liên muốn gọi tiếp nhưng Trần Cường lại kéo tay bà lại, lắc đầu ra hiệu bà đừng quấy rầy bà cụ.
Ông biết, họ không có tư cách để bà cụ ngừng hết việc đang làm.
Tần Ngọc Liên cắn môi, đây không phải là lần đầu tiên bà được chứng kiến cảnh tượng này.
Nếu là bố con Trần Dũng đến, chỉ e tình hình sẽ khác đi.
Một hồi lâu, bà cụ Trần mới kết thúc bài tụng, từ từ mở mắt ra.
Bà ta quay đầu lại nhìn về phía cả nhà Trần Cường, thoáng nhíu mày.
"Mấy người tới đây làm gì?"
Câu đầu tiên đã bắt đầu chất vấn!
Giống như thể họ không phải là người nhà họ Trần nên mới không có tư cách tới nơi này!
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Tần Ngọc Liên đã quen thái độ mà bà cụ Trần đối xử với nhà họ.
Hơn hai mươi năm qua họ bị nói năng lạnh nhạt còn ít hay sao?
Nếu không phải bố con Trần Dũng quá đáng đến mức đó, tiếp tục nhằm vào Trần Mộng Dao, bà cũng không muốn tới nơi này.
"Có gì thì nói mau!"
Trêи mặt bà cụ Trần có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Chắc là mẹ biết hạng mục mà hiện tại Dao Dao đang phụ trách chứ?"
Bà cụ Trần khẽ cau mày, không hiểu Tần Ngọc Liên nói vậy là sao?
Đương nhiên là bà ta biết việc này, Trần Dũng đã nói với bà ta rồi.
Trần Mộng Dao bán nhan sắc của mình để lấy được sự tín nhiệm của Trương Thu Bạch, khiến Trương Thu Bạch chỉ đồng ý cho mình cô ta phụ trách nó, nếu không sẽ ngừng hẳn hợp tác!
Việc làm bại hoại gia phong nhà họ Trần này khiến bà ta rất không vui, nhưng cân nhắc đến tương lai của cả gia tộc, bà ta nhịn được!
Không ngờ mấy người Tần Ngọc Liên lại còn chủ động tới đây nói chuyện này.
Lẽ nào bọn họ muốn bức vua thoái vị, họ biết được nội tình gì rồi sao?
Chẳng lẽ họ tưởng, nếu không có Trần Mộng Dao thì nhà họ Trần này không thể làm được hạng mục đó hay sao?
Nghĩ đến đây, bà cụ Trần nhìn thoáng qua Trần Mộng Dao, ánh mắt càng thêm phần chán ghét.
Trần Văn Siêu nói rất đúng, Trần Mộng Dao chỉ giả vờ trong sáng mà thôi!
"Thì sao?"
Bà cụ Trần từ tốn nói: "Hạng mục xảy ra chuyện gì à? Hay là mấy người có yêu cầu gì đây?"
Ánh mắt chê bai của bà cụ khiến cho Trần Mộng Dao ngẩn người, cô không biết tại sao bà nội lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế!
"Không phải."
Tần Ngọc Liên lắc đầu: "Chúng con là người nhà họ Trần, làm việc vì nhà họ Trần cũng là điều dĩ nhiên, nhưng mà anh cả hết lần này đến lần khác quấy rối, ảnh hưởng đến công việc của Dao Dao, thậm chí còn thuê người muốn phá hủy hạng mục này, phá hủy Dao Dao, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?"
Tần Ngọc Liên không nhịn được: "Hay là anh ấy thấy nhà chúng con dễ ức hϊế͙p͙ quá sao, anh ấy mà xứng làm bác cả của Dao Dao sao?"
Trần Cường không nói gì nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe!
Ông nhu nhược, ông uất ức, nhưng ông cũng là một người cha.
Bà cụ Trần trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Tần Ngọc Liên.
"Cô nói cái gì?"
Bà ta bật dậy, nói như chém đinh chặt sắt: "Không thể có chuyện đó được, bây giờ Trần Dũng là chủ tịch của bất động sản Phú Hoa, nó không thể làm những chuyện ảnh hưởng đến nhà họ Trần được."
"Mẹ."
Trần Cường đứng bên cũng vội, ông ráng lấy can đảm rồi nói: "Những gì Ngọc Liên nói đều là sự thật."
"Hừ, ta không tin người ngoài."
Bà cụ Trần liếc nhìn Trần Cường rồi nói tiếp: "Con trai ta không phải là người như vậy."
Mấy câu mà bà cụ Trần nói khiến cho Tần Ngọc Liên đau thấu tâm can.
Mình gả vào nhà họ Trần hơn hai mươi năm mà bà ấy lại xem mình như người ngoài.
Chỉ trong giây phút đó, bà cảm giác mấy năm qua mình cố gắng cũng chẳng đáng một đồng, lúc đó bà đỏ cả vành mắt, nước mắt cũng tuôn rơi!
Trần Cường cũng tỏ vẻ thất vọng, ông biết, trước giờ ông vẫn biết, trong lòng mẹ mình chỉ có anh cả.
Sao bà cụ có thể tin tưởng được.
Ở trong mắt bà, Trần Dũng mới là con trai bà, còn ông thì có là gì đâu?
"Trần Cường, ta biết mấy năm qua con sống khổ cực! Nhưng con không nên giúp người ngoài chửi bới anh cả của con, nếu mấy năm qua không có nó giúp đỡ thì cả nhà con đã sớm chết đói rồi."
"Giờ Dao Dao phụ trách hạng mục cũng là do Trần Dũng đề xuất với ta, nó mong nhà mấy người có được một cơ hội nhỏ nhoi, mà con xem con đi, không nhắc nhở Dao Dao cố gắng làm việc thì thôi, lại còn chạy tới đây nói xấu anh cả của mình?"
Bà cụ Trần lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: "Con làm cho ta quá thất vọng rồi."
"Bà nội, không phải vậy..."
Trần Mộng Dao tức đến mức sắp khóc, bà nội đang nói bậy bạ gì vậy chứ!
"Mày im miệng!"
Bà cụ Trần nổi giận, nói: "Nếu không phải bác cả của mày nhiều lần tới tìm ta, mày tưởng mày có tư cách phụ trách hạng mục này à?"
"Mặc dù bây giờ ta ít tới công ty, nhưng không có nghĩa là không biết chuyện gì!" Bà cụ Trần lạnh lùng nói: "Mặt mũi của mày lớn, còn lấy công việc ra đùa, mà bác cả của mày cũng nhường nhịn. Thậm chí còn phải dẫn toàn thể công ty xuống dưới lầu đón tiếp mày, mày tưởng ta không biết gì sao?"
"Nếu không phải bác cả của mày nói tốt giúp cho mày, ta đã trừng phạt mày từ trước rồi, mày còn có mặt mũi chạy tới đây tranh công! Không biết xấu hổ!"
Ầm!
Câu nói này dường như đã đánh tan cõi lòng Trần Mộng Dao.
Sắc mặt cô thoáng trở nên tái nhợt, đột nhiên cô lại rất muốn cười, hóa ra mình cố gắng làm việc, chịu thương chịu khó lại đổi lấy một câu "không biết xấu hổ".
Mà bác cả của mình cũng giỏi quá, âm thầm ngáng chân mình không nói, mà mình còn phải cảm kϊƈɦ ông ta sao.
Đúng là quá sức buồn cười!
"Giờ ta cho mày một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời!"
Bà cụ Trần lạnh mặt nói: "Ngày mai tới tập đoàn Thiên Hồng bàn chuyện hợp tác đi, sau đó tới xin lỗi bác cả của mày thì xem như cho qua chuyện này."
Trần Mộng Dao nở nụ cười bi thảm, cô đáp: "Nếu bà nội cho rằng những việc này là công lao của bác cả, vậy tại sao còn muốn cháu đi tới tập đoàn Thiên Hồng, để bác cả tự đi không phải là càng tốt hơn sao, không ai cướp được công lao của bác ấy!"
"Hỗn láo!"
Bà cụ Trần giận tím mặt, phật châu trong tay cũng bị bà ta kéo đứt, từng hạt rơi xuống phát ra những tiếng vang lách cách: "Mày đúng là đồ không biết điều, cho mày đi bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng là cho mày cơ hội, mày không biết cảm ơn thì thôi lại còn châm biếm hả, mày tưởng ta không dám động vào mày sao?"
Bà ta che giấu ánh nhìn căm tức, nhìn về phía Trần Mộng Dao, không ngờ cô lại dám nói chuyện với mình như thế.
Lần này trong lòng bà cụ càng thấy chắc chắn hơn, trước kia Trần Mộng Dao vẫn luôn giả vờ, đúng là người cơ mưu kín đáo!
Trần Mộng Dao khịt mũi, cô nói: "Bà nội là chủ gia đình, bà nói không ai dám phản bác, nếu như tất cả những thứ này đều là công lao của bác cả, vậy thì cháu sẽ rút khỏi hạng mục này, để cho bác cả tự phụ trách thì tốt hơn!"
"Mày... mày... mày dám uy hϊế͙p͙ ta!"
Bà cụ Trần chỉ về phía Trần Mộng Dao, tức giận đến mức run cả người.