Bạch Hải sắc mặt âm trầm.
Gã đường đường là con trưởng của nhà họ Bạch, làm sao có thể không phân biệt được thật giả?
Tiêu Thiên như thế này chính là muốn làm anh ta mất mặt trước tất cả mọi người.
Kết quả, Bạch Hải vẫn chưa kịp nói gì, thì các ông chủ sưu tập đồ cổ đã tức giận.
"Chết tiệt, ở đây tới phiên để cho cậu nói chuyện?"
"Tôi đã nghiên cứu đồ cổ hai, ba mươi năm rồi, không lẽ ngay cả thật giả cũng không nhận ra?"
Một đám người chỉ vào Tiêu Thiên mà mắng chửi.
Bạch Hải cũng nổi giận: "Nếu hôm nay anh không nói chuyện rõ ràng, thì ra hay vào cũng đừng hòng!"
Nghe vậy, Tiêu Thiên vẻ mặt bình tĩnh, "Vậy sao, tôi đây cũng muốn xem các người có thể làm được gì!"
Nếu như những người quen biết Tiêu Thiên mà ở đây, chắc chắn sẽ bị doạ đến phát run.
Bọn họ biết rõ, Tiêu Thiên lúc này, mới là đáng sợ nhất.
"Tự tìm cái chết."
Bạch Hải tức giận đến phát cười: "Người đâu, cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một bài học cho tôi!"
Câu nói vừa dứt, từ trong cửa bước ra mười người cao to vạm vỡ.
Đúng lúc này, một âm thanh dịu dàng, nhu hòa như chuông gió từ phía sau vang lên, còn mang theo chút vội vàng.
"Dừng tay!"
Một dáng người xinh đẹp từ trong cửa bước đến, không phải Bạch Ngọc Lan thì còn là ai?
"Bọn họ là bạn của tôi, mau dừng tay lại!"
Bạch Ngọc Lan dẫm trêи đôi giày cao gót đi tới, trêи khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia giận dỗi.
"Là Bạch tiểu thư!"
"Bạch tiểu thư thật xinh đẹp!"
"Đúng vậy, đẹp như tiên nữ vậy!"
Đám đàn ông bên cạnh trông thấy Bạch Ngọc Lan, hai con mắt nhìn đến đờ đẫn! Ngay cả phụ nữcũng không nhịn được mà nhìn cô chăm chú, sau đó còn so sánh với bản thân.
Sau khi so sánh, lại càng cảm thấy tự ti hơn.
Bất luận là dáng vóc, học thức, khí chất hay là gia thế, Bạch Ngọc Lan đều lấn át hết tất cả các cô gái ở dây.
"Bạch tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Trần Văn Siêu tiến lên, lịch thiệp vươn tay ra.
Bạch Ngọc Lan nhíu đôi mi thanh tú, nhưng cũng nể mặt hắn, vươn tay chạm nhẹ một cái sau đó liền rút tay về.
Cô xoay người, hướng về phía Bạch Hải nói: "Hai người này là bạn của em, hãy để cho bọn họ vào."
"Bạn của em?"
Bạch Hải cười lạnh một tiếng: "Em xem coi mình đã kết giao với loại người như thế nào, ở ngay cửa ra vào nhà họ Bạch khoác lác không biết ngượng, còn phỉ báng anh Văn Siêu đưa tranh Thị Nữ của Đường Bá Hổ là giả, phẩm chất kém như thế, mà cũng muốn vào cửa nhà họ Bạch chúng ta?"
"Đưa em xem."
"Đây!"
Bạch Hải cuộn tròn bức hoạ, đưa cho Bạch Ngọc Lan: "Em có xem thêm 100 lần, thì đó vẫn là bút tích của Đường Bá Hổ."
Trần Văn Siêu vội vàng nói: "Bạch tiểu thư, cái này là tôi đã bỏ ra hơn hai triệu, vất vả lắm mới mua được từ tay của người khác, tuyệt đối không phải đồ giả!"
Bạch Ngọc Lan không nói gì, cẩn thận mở bức hoạ ra.
Chỉ thấy bên trong bức hoạ, người tỳ nữ dáng người mềm mại thướt tha, thần thái phong phú.
Tựa như nước gợn sóng, lăn tăn linh hoạt, chuyển động nhẹ nhàng, đường cong cực kì mượt mà, hay thay đổi, trôi chảy uyển chuyển hàm súc, đích thực là phong cách của Đường Bá Hổ.
Hơn nữa còn là Đường Bá Hổ lúc già vẽ ra.
Bức hoạ này xem thế nào cũng là bút tích của Đường Bá Hổ.
Cô sợ là mình nhầm lẫn, liền nhìn lại chữ và con dấu, thật sự không có vấn đề gì.
Cái này...
Cô nhìn về phía Tiêu Thiên, nghĩ rằng chẳng lẽ anh thật sự ở chỗ này nói bậy?
Thấy Bạch Ngọc Lan sắc mặt phức tạp, Bạch Hải cười lạnh: "Thế nào, tranh Thị Nữ này có phải là thật hay không?"
Trầm mặc một lát, Bạch Ngọc Lan khẽ mở cặp môi đỏ mộng: "Là thật."
Nghe vậy, Trần Văn Siêu cùng Trần Dũng nhẹ nhàng thở phào.
"Tiêu Thiên, mày còn gì để nói không? Bạch tiểu thư đã xem xét đây là thật, mày còn nói là không phải cố tình nói điêu để lấy lòng mọi người đi?" Trần Văn Siêu mượn cơ hội gây khó dễ.
"Quỳ xuống nói xin lỗi!"
"Không sai, mau quỳ xuống xin lỗi đi!"
Mọi người ồn ào nói.
Bạch Hải cười lạnh nói: "Quỳ xuống thì không cần, người không biết còn tưởng nhà họ Bạch tôi lấy thế đè người, anh chỉ cần cúi đầu với tôi, nói ba tiếng: tôi sai rồi, tôi sẽ để cho anh đi, như thế nào?"
"Cậu Bạch thật nhân từ!"
"Không hổ là công tử thế gia, thật là nhân hậu!" Trần Văn Siêu nịnh nọt, gặp Bạch Hải tâm trạng tốt, nhìn hắn cũng ngày càng thuận mắt.
"Bạch Hải, anh đừng có quá đáng!"
Bạch Ngọc Lan nhíu mày nói, say đó nhìn về phía Tiêu Thiên: "Hai người mau đi đi!"
Chuyện lần này xảy ra, làm cho ấn tượng của cô với Tiêu Thiên hạ xuống rất nhiều, có lẽ về sau sẽ không có khả năng qua lại nữa.
Trần Mộng Dao cũng xấu hổ: "Chú, mau đi thôi!"
Tiêu Thiên lắc đầu thở dài, "Tôi không biết nhà họ Bạch có mặt mũi như thế nào mà tự xưng là thế gia đồ cổ, một bức hoạ mà cũng không phân biệt được thật giả!"
"Anh nói cái gì?!" Bạch Hải lửa giận bừng bừng.
Bạch Ngọc Lan cũng nhíu mày, "Anh điên rồi sao?"
Cô bây giờ đã tin, Tiêu Thiên chính là đang quấy rối, nhưng cô không hiểu vì sao mà anh lại làm vậy.
Trần Văn Siêu nhìn Trần Dũng, tròng mắt ngập tràn ý cười hả hê.
Ha ha, Tiêu Thiên lần này chết chắc rồi, lại dám ở trước mặt mọi người bôi nhọ nhà họ Bạch, đây không phải là tự tìm cái chết thì là gì?
Anh nhìn Bạch Ngọc Lan, nói: "Kĩ năng vẽ bức hoạ này vô cùng cao siêu, có thể nói rất có tinh túy của Đường Bá Hổ, ngay cả hàm súc ý vị cũng gần như giống hệt! Nhìn qua, đây đích thực là bức Thị Nữ tinh tế của Đường Bá Hổ lúc xế chiều, nhưng con dấu này là một nét bút thất bại nhất của bức tranh!"
"Anh đánh rắm!" Bạch Hải nổi giận: "Con dấu này có gì không đúng?"
"Để anh ấy nói tiếp!"
Bạch Ngọc Lan nói kiên định.
Bị em gái quát lớn trước mặt mọi người, Bạch Hải thẹn quá hoá giận: "Em nói chuyện với anh như thế nào đó?!"
Đúng lúc này, một âm thanh của người trung niên truyền đến: "Chuyện gì đã xảy ra? Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, tại sao mọi người còn chưa vào trong?"
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông trung niên bước ra.
Đứng bên trái chính là gia chủ họ Bạch, Bạch Viễn, bên phải là Thái Song Đao, đệ tử của bậc thầy trang phục Triệu Nhất Tiễn.
"Bố!"
Bạch Ngọc Lan và Bạch Hải hô cùng lúc.
"Bạch gia chủ!"
Mọi người cũng hô lên.
"Bố, bạn của em gái làm náo loạn tại cửa ra vào!"
Ngón tay Bạch Hải chỉ vào Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao: "Bọn họ nói nhà họ Bạch chúng ta lừa người đời lấy tiếng, còn nói bạn của con tặng tranh Thị Nữ giả mạo!"
Cái gì?
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Viễn lập tức thay đổi.
"Cậu bạn nhỏ, ăn có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy."
Tiêu Thiên nhún vai: "Chỉ một bức hoạ mà xem không ra, nhà họ Bạch các người vẫn có thể xưng là thế gia đồ cổ à? Thật là mất mặt cho chủ nhà."
Xì xào!
Sau khi nghe xong, một người lập tức trở nên ồn ào.
"Tên nhóc này không phải là bị điên rồi sao?"
"Hắn dám nói chuyện với gia chủ Bạch như thế, sợ là không biết chữ chết viết như thế nào."
"Toi rồi, toi rồi, tên này thật sự sắp toi rồi."
Bạch Ngọc Lan kinh ngạc, cô không ngờ rằng Tiêu Thiên sẽ nói những lời như thế.
"Cậu nói cái gì?"
Bạch Viễn nhíu mày: "Ngọc Lan, hai người này thật sự là bạn con?"
Bạch Ngọc Lan bất đắc dĩ gật đầu.
"Con xem mình đã kết giao với loại bạn gì!"
Bạch Viễn đã tung hoành trêи Vân Thành hơn mười năm, vẫn chưa có người nào nói chuyện với ông như thế.
"Niệm tình cậu là bạn của con gái tôi, tôi cho cậu một cơ hội, thu hồi lại những lời nói của cậu đi." Bạch Viễn vô cùng uy nghiêm, không hề giận hay tự phụ gì cả.
Một bên người làm nhà họ Bạch cũng không tự chủ mà cúi đầu.
Bọn họ biết rõ, ông chủ Bạch thật sự tức giận.
Đối mặt với khí thế của Bạch Viễn, Tiêu Thiên vẫn không có nửa phần áp lực.
Anh thản nhiên nói: "Được rồi, xem như tôi nể mặt của Bạch Vô Cực, tôi sẽ thay ông ta dạy cho những đứa cháu bất tài này hiểu rõ.”
"Hỗn xược!"
Bạch Viễn nổi giận: "Bạch Vô Cực là tên mà cậu có thể gọi?!"
"Ông ồn ào cái gì?"
Tiêu Thiên nói: "Bạch Vô Cực ở trước mặt tôi, cũng không dám thở mạnh."
"Cậu..."
Bạch Viễn giận đến toàn thân phát run, Bạch Vô Cực chính là người đứng đầu của nhà họ Bạch, bọn họ nhà họ Bạch Vân Thành chẳng qua chỉ là chi nhánh của nhà họ Bạch, ông ta ngay cả tư cách gặp mặt cũng không có.
Nhà họ Bạch bọn họ, may mắn chỉ có Bạch lão gia được gặp mặt một lần.
Tiểu tử này lại dám bất kính với tộc trưởng như thế, tội không thể tha!
"Được được được, tôi muốn xem xem cậu có thể nói được cái gì." Bạch Viễn giận không kiềm chế được, "Nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lí, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!"
Tiêu Thiên nhìn ông ta, nói: "Vậy tốt nhất ông nên vểnh tai lên nghe cho kĩ, tôi chỉ nói một lần duy nhất."