Đó là một chiếc trâm ngọc từ thời Minh, trâm màu xanh biếc trông vô cùng tinh xảo.
Ngay trong giây phút nhìn thấy nó, đôi mắt của Trần Mộng Dao cũng sáng bừng.
Thấy vậy, Tiêu Thiên hỏi: "Cô bé, có phải em thích cây trâm kia không?"
Ban đầu Trần Mộng Dao gật đầu, nhưng sau đó lại lắc: "Đắt quá!"
Con gái nói đắt quá có nghĩa là rất thích!
Tiêu Thiên thiếu tiền sao?
Đừng nói là năm mươi nghìn, dù có là năm triệu, năm mươi triệu, chỉ cần Trần Mộng Dao thích, anh cũng sẽ giành lấy không do dự.
Lúc Bạch Ngọc Lan thông báo giá khởi điểm, có một vị khách ở phòng riêng lầu bốn lên tiếng: "Sáu mươi nghìn!"
"Bảy mươi nghìn!"
"Tám mươi nghìn!"
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, giá cả đã tăng vọt từ năm mươi nghìn lên một trăm nghìn!
Tốc độ tăng giá này khiến cho mọi người trong phòng thông với đại sảnh sợ choáng váng.
Kϊƈɦ thích quá, ăn một bữa cơm mà cũng có thể được chứng kiến một buổi đấu giá hoàn toàn mới như vậy, đúng là thú vị!
Đúng lúc này, ở đại sảnh lầu một vang lên một âm thanh: "Hai trăm nghìn!"
Trời, mọi người cùng nhìn về phía giọng nói đó.
Lúc bọn họ nhìn thấy rõ người vừa mới báo giá là ai thì đều ngẩn cả người.
Áo quần của tên này đều là loại vỉa hè mà cũng có hai trăm nghìn được sao? Hay là người tới đây quấy rối?
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Thiên bằng ánh mắt tò mò.
"Chú à, sao chú lại tiêu tiền bậy bạ như thế?"
Trần Mộng Dao cũng thấy thích một chút, nhưng cô chưa nói muốn mà Tiêu Thiên đã ra giá hai trăm nghìn mất rồi, vậy thì đắt quá!
"Tiêu Thiên, mắc lắm, đừng tiêu tiền lung tung!" Tần Ngọc Liên cũng mở miệng.
Bạch Ngọc Lan nhìn Tiêu Thiên một chút, nhất thời cô cũng thoáng ngẩn ngơ, đây không phải là người ở rể nhà họ Trần hay sao?
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Nhưng mà, người tới là khách, cô cũng không nói gì, chỉ là trong lòng hơi nghi ngờ, anh ta tăng giá lên gấp đôi như vậy, liệu anh ta có thể bỏ ra được nhiều tiền như thế không?
"Hai trăm nghìn, có ai có thể ra giá nữa không?"
"Ba trăm nghìn!"
Lúc này, ở tầng năm vang lên một giọng nói chói tai: "Cô Bạch, tôi trả ba trăm nghìn!"
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục giày da đang tựa bên cửa sổ.
Bạch Ngọc Lan cũng biết người này, là Dư Phi, cậu hai của nhà họ Dư, anh ta là một công tử bột nổi danh chốn Vân Thành.
Hơn nữa, anh ta vẫn luôn theo đuổi cô, nhưng Bạch Ngọc Lan lại không để ý đến anh ta, cho nên cô đã từ chối thẳng thừng.
"Mọi người, tôi là cậu hai nhà họ Dư, Dư Phi, nể mặt tôi nhé, tôi muốn mua chiếc trâm ngọc này!" Dư Phi nói với mọi người.
Nếu chiếc trâm ngọc này được đeo trêи đầu Bạch Ngọc Lan, chắc chắn sẽ rất đẹp.
"Bốn trăm nghìn!"
Tiêu Thiên thoải mái đáp lời.
Nghe thấy báo giá này, nhất thời, Dư Phi cảm thấy mặt mình nóng hừng hực.
Mẹ nó, rốt cuộc tên nào không chịu nể mặt mình như thế?
Mặt anh ta âm trầm: "Là ai không nể mặt tôi vậy?"
"Dư Phi, đây là Tĩnh Hiên Trai, không phải là nhà họ Dư của anh!" Bạch Ngọc Lan cũng tức giận, vốn bán đấu giá có nghĩa là ai trả giá cao thì được, nào có chuyện uy hϊế͙p͙ người khác không được ra giá?
Mặc dù người ra giá này chưa chắc đã bỏ ra được nhiều tiền như vậy, nhưng quy định là quy định, không được chơi xấu.
Nếu không hôm nay mọi người nể mặt anh ta, mai lại có một người khác muốn được nể mặt, vậy thì cô có cần mở Tĩnh Hiên Trai nữa không?
"Cô Bạch, xin lỗi, xin lỗi nhé, tôi nhất thời nóng ruột."
Dư Phi đổi sang vẻ mặt tươi cười ngay lập tức, anh ta nói: "Cây trâm ngọc này quá xứng với cô, tôi sợ người khác cướp mất cho nên mới làm vậy, cô đừng tức giận."
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Ngọc Lan càng trở nên kém hơn, cô quay đầu không nhìn anh ta nữa!
"Bốn trăm nghìn, còn ai báo giá nữa không?"
"Tôi trả năm trăm nghìn!"
Dư Phi vội nói: "Người anh em dưới lầu à, nể mặt tôi đi, nhường cho tôi..."
"Sáu trăm nghìn!"
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Thiên đã tiếp tục báo giá rồi mới lạnh lùng đáp: "Tôi không quen anh!"
Trời!
Tiếng nói vừa dứt.
Mọi người bỗng xôn xao.
Thằng nhãi này to gan thật, chẳng lẽ anh ta không biết đây là cậu hai nhà họ Dư sao?
Dám làm Dư Phi bẽ mặt ngay trước mắt mọi người, anh ta không sợ sau này sẽ bị tính sổ à?
Lúc mọi người nhìn Tiêu Thiên như đang nhìn đồ ngốc, đặc biệt là những khách mời ngồi ở bàn trêи, có người còn lặng lẽ tạo khoảng cách giữa hai bên, chỉ sợ bị người này liên lụy.
"Mày... giỏi lắm!"
Dư Phi không ngờ, có người không chịu nể mặt mình như vậy, anh ta cắn răng nói: "Bảy trăm nghìn!"
"Tám trăm nghìn!"
"Chín trăm nghìn!"
"Một triệu!"
...
Chớp mắt, giá cả của nó đã tăng lên đến một triệu tám trăm nghìn, Dư Phi đứng lên, mu bàn tay nổi gân xanh: "Một triệu chín trăm nghìn!"
Trời!
Cái giá này đã vượt xa giá trị của cây trâm ngọc.
"Chú à, thôi đi!" Trần Mộng Dao cũng lo làm lớn chuyện, chỉ là một cái trâm ngọc mà thôi, không cần thiết phải căng thẳng như thế.
Tần Ngọc Liên cũng nói: "Bỏ qua đi, có nhiều tiền như vậy, đồ trang sức nào mà không mua được chứ?"
Trần Cường thì không nói gì nhưng yên lặng gật đầu thể hiện mình đồng ý.
Tiêu Thiên cưng chiều nhìn Trần Mộng Dao một chút: "Đây là món quà đầu tiên tôi tặng cho em, không ai cướp được!"
Ầm!
Nghe anh nói vậy, trong lòng Trần Mộng Dao như chấn động.
Cơ thể mềm mại tê dại như bị điện giật.
Một cảm giác cảm động khó có thể diễn tả bằng lời chảy xuôi trong lòng cô.
"Hai triệu!" Tiêu Thiên báo giá không chút do dự!
Chỉ trong một thoáng, cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt Dư Phi đỏ bừng, anh ta tức giận, những hai triệu!
Trêи người anh ta chỉ còn một triệu chín trăm nghìn, đó là đã tính cả hạn mức của thẻ tín dụng, không dư chút nào!
"Được, giỏi lắm!"
Sắc mặt Dư Phi âm u, anh ta nói: "Tôi muốn xem xem là thần thánh phương nào mà không chịu nể mặt tôi!"
Anh ta vội vã đi từ tầng năm xuống.
"Người ra giá hai triệu kia đâu?"
"Anh muốn làm gì thế hả?" Bạch Ngọc Lan nhíu mày nói.
"Không phải, tôi chỉ muốn kết bạn thôi mà." Dư Phi nhếch miệng cười đáp.
Lúc này đây, không ít người cũng chờ xem kịch vui, họ lén lút đưa tay chỉ Tiêu Thiên.
Nhìn theo hướng tay chỉ, Dư Phi vừa nhìn thấy thì đã nở nụ cười.
"Ôi, đây không phải là Trần Mộng Dao sao?”
"Sao nào, dẫn thằng chồng rác rưởi của cô tới đây ăn cơm à?"
Nhắc tới cũng trùng hợp, ngày ấy anh ta cũng có mặt trong hôn lễ của Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên, cho nên nhìn qua là anh ta nhận ra ngay.
"Đúng rồi, người vừa mới báo giá là chồng của cô sao?" Dư Phi cười lạnh.
Tiêu Thiên từ tốn đáp: "Là tôi ra giá."
Ha ha ha...
Nghe vậy, Dư Phi ôm bụng cười to, anh ta chỉ vào Tiêu Thiên rồi nói: "Anh sao, một thằng ở rể ăn hại mà còn dám ra giá hai triệu?"
Cái gì?
Người này đang ở rể?
Mấy khách khứa lầu một đều nhìn sang, có người trêи lầu cũng ló đầu ra ngoài tìm kiếm.
Ai nấy đều nhìn Tiêu Thiên bằng ánh mắt chế nhạo.
"Tên nhãi này áo quần toàn là đồ vỉa hè mà còn không biết ngại ra giá hai triệu à?"
"Chắc chắn là tới quấy rối, muốn được bà chủ chú ý rồi!"
"Tôi nghĩ không phải đâu, anh xem đi, bên cạnh anh ta chắc là vợ anh ta đó, nhìn cũng xinh đẹp lắm! Tôi không hiểu, tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại tìm một tên vô dụng như vậy tới ở rể chứ?
Mọi người ở phòng thông đều bàn tán sôi nổi, từng người quay lại chỉ trỏ về phía Tiêu Thiên.
"Cô Bạch à, nhất định là tên này tới gây rối, cô nhanh đuổi hắn ra ngoài đi!"
"Đúng đó, chắc chắn hắn không thể bỏ ra số tiền đó đâu."
"Đuổi hắn đi đi..."
Nghe mọi người nói vậy, sắc mặt của Bạch Ngọc Lan cũng không tốt lắm, nhưng mà cô đã mở cửa làm ăn, đâu thể nào đuổi khách ra ngoài được.
Cô hít sâu một hơi, chân thành đi tới bên cạnh Tiêu Thiên, thấp giọng nói: "Anh Tiêu, chúng ta gặp lại rồi!"
"Chào cô Bạch, chuyện lần trước còn chưa cảm ơn cô!"
"Không cần khách sáo, chỉ là thuận tay thôi mà, không đáng nhắc tới!"
Bạch Ngọc Lan cắn môi nói: "Anh Tiêu này, anh quẹt thẻ hay là..."
Mặc dù đã nhận định Tiêu Thiên không thể bỏ ra được số tiền này, nhưng mà cô vẫn phải làm theo trình tự.
"Quẹt thẻ!" Vừa nói, Tiêu Thiên vừa lấy một tấm thẻ đen sì trong túi ra.
Trong giây phút nhìn thấy tấm thẻ đó, gương mặt tươi cười của Bạch Ngọc Lan rõ ràng hiện lên vẻ tức giận.
Cái này... đâu phải thẻ ngân hàng, nào có ngân hàng nào phát hành loại thẻ đen thui như thế, phía trêи lại không có dấu của ngân hàng, cũng không có số thẻ, không có thứ gì cả!
Vốn cô còn định nếu Tiêu Thiên không thể trả tiền được thì cô sẽ nghĩ cách tạm thời ứng trước, bởi vì đây là buổi bán đấu giá đầu tiên của Tĩnh Hiên Trai, không thể xảy ra sai sót được.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ này đã tan biến rồi!
"Anh Tiêu đang đùa tôi sao?"
Lúc này, Dư Phi cũng giật lấy tấm thẻ đen trêи bàn, giơ lên nói: "Mọi người mau nhìn đi, tên này bảo đây là thẻ ngân hàng, đúng là buồn cười chết mất."
Lúc mọi người nhìn thấy tấm thẻ trong tay Tiêu Thiên thì nhất thời cười vang ầm ĩ.
Có mấy cô gái còn cười chảy nước mắt.
Đúng là đùa quá trớn, không lẽ tên này là diễn viên hài sao?
Nghe thấy tiếng cười nhạo của mọi người, sắc mặt Trần Cường và Tần Ngọc Liên đều rất khó coi.
Trần Mộng Dao cắn môi, đứng lên nói: "Chú ấy... không đùa giỡn!"
"Được rồi được rồi, Trần Mộng Dao à!"
Dư Phi trêu chọc nhìn cô: "Tâm thẻ này nặng như vậy, rõ ràng là tấm sắt, cô nghĩ mọi người ngu hay sao?"
"Cô bé, ngồi xuống đi."
Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Lan: "Nếu cô Bạch không tin thì có thể lấy máy ra quét thử mà. Quét là biết thật hay giả ngay."