RƠI VÀO NGÂN HÀ

Tô Dao nghe thấy câu nói của Trần Ngân Hà, cúi đầu nhìn xuống vết đỏ trên tay, rồi nở nợ cười chẳng hề hấn như một người chị gái lớn: “Có gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là chút đồ thôi mà, tôi cũng đâu có phải là không xách nổi.”

Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Tô Dao vẫn cảm thấy có chút phiền muộn. Cô không khỏi nhớ đến trước đây, mỗi năm vào năm học mới, hầu hết các học sinh mới xung quanh đều có người nhà đi cùng, túi lớn túi nhỏ cả nhà chia nhau mỗi người xách một ít, nói nói cười cười chẳng hề thấy mệt. Chỉ có cô đi một mình, bật luận là trung học cơ sở, trung học phổ thông hay là đại học.

Cô khai giảng đồng nghĩa với việc Tô Tiến cũng khai giảng, những lúc đó ba mẹ cô đều ở trường của Tô Tiến. Dùng lời của Triệu Hân Hoa thì là em trai còn nhỏ, cần người đi kèm, con là chị gái lớn phải học cách tự chăm sóc bản thân.

Thời gian đầu, hành lý rất nặng, cộng thêm sách vở cùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cô phải vắt kiệt sức mới có thể kéo hết được chúng về ký túc xá rồi sắp xếp. Sau khi lớn lên, cô dần nhận ra rằng cho dù hành lý có nặng đến mấy cũng chỉ vậy mà thôi, cô có thể xách chúng một cách rất nhẹ nhàng mà chẳng cần dựa dẫm vào bất cứ ai.

Cô không cần dựa dẫm vào bất cứ ai.

Trần Ngân Hà không nói thêm gì nữa, anh đưa cho Tô Dao chiếc chìa khóa lần trước cô đã trả lại: “Xe tặng cô cô lại không nhận, cứ cho là tôi để cô mượn đi vậy, lần tới tôi đỗ xe ở bãi đậu xe của Cục Công an thành phố, có việc gì thì cứ tự lấy mà đi, không cần phải hỏi tôi.”

Tô Dao nhận lấy chìa khóa, công bằng mà nói cô rất thích chiếc xe này, còn thích hơn cả thích Trần Ngân Hà. Nó không phải là chiếc Chery QQ [1] thích vứt ở đâu thì vứt cũng không thấy đau lòng của Giang Bất Phàm, đây là chiếc xe có giá hơn tám trăm vạn tệ. 

Chỉ vì thấy cô khóc mà anh có thể thuận miệng nói tặng cho cô. Còn cả câu nói “Cần giúp đỡ tại sao không gọi tôi?” vừa rồi của anh, như thể anh sinh ra là để chăm sóc cho cô, nếu cô thấy đau ở đâu, không ổn chỗ nào thì tất cả đều là lỗi của anh vậy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Dao cũng không kìm được, nói: “Lão Trần.”

Đợi đèn đỏ, Trần Ngân Hà dừng xe, anh nghe thấy Tô Dao tiếp tục nói: “Có phải anh có ý với tôi không?”

Anh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lông trên toàn thân đều bị nổ tung, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, đôi mắt đẹp đẽ khẽ cong: “Theo cô thì sao?”

Tô Dao: “Câu hỏi này mà anh bảo tôi nói à?”

“Nếu tôi nói anh có ý với mình thì điều đó chẳng phải sẽ cho thấy tôi là người đa tình hay sao? Còn nếu tôi nói anh chẳng có ý gì với mình hết, vậy thì một khoa khôi cảnh sát số một Vân Giang như tôi biết vùi mặt vào đâu?”

Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn Tô Dao một cái, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, những ánh đèn neon đan xen phản chiếu, trên người cô như có một tầng ánh sáng khiến mái tóc xõa trên vai cũng thêm phần mềm mại. Mùi dầu gội hương đào thoang thoảng trong xe xộc vào mũi như gãi ngứa. Hương vị ngọt vào giống hệt trong trí nhớ của anh.

Tô Dao thấy Trần Ngân Hà không lên tiếng, đoán rằng chắc hẳn anh không có ý gì với mình, như vậy cũng tốt, có thể tránh khỏi những mối tình công sở và trở thành đồng nghiệp tốt hơn. Tuổi trẻ thì phải chăm chỉ làm việc, yêu đương gì cơ chứ.

Trong khi Trần Ngân Hà tập trung lái xe, Tô Dao đã lén lút nhìn anh một cái. Thực ra, cái khác chưa bàn đến, chỉ nói về ngoại hình của Trần Ngân Hà thì trong Cục chẳng có ai so được với anh. Tuy rằng cơ thể anh có chút yếu đuối, nhưng cưới về nhà làm bình hoa cũng không tệ, cứ coi như đang trồng một bông hoa vậy. Đáng tiếc là người này chẳng đứng đắn chút nào, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau mà anh đã dám chọc ghẹo cô rồi.

Điều quan trọng nhất là cô có thể cảm nhận được rằng anh không giống cô, không giống với mọi người xung quanh cô. Cô thường xuyên cảm thấy vào một thời điểm nào đó, anh như thể là một người đến từ thế giới khác vậy.

Chiếc xe dừng lại ở tầng dưới của khu nhà ba mẹ Lương thuê, Trần Ngân Hà xuống xe đi đến cộp phía sau, tự tay xách từng món từng món đồ Tô Dao mua.

Tô Dao nhìn những chiếc túi lớn nhỏ trong tay Trần Ngân Hà, liền vội vàng bước tới: “Chỗ sữa này nặng lắm, đưa tôi đi, còn cả thùng trái cây kia nữa.”

Trần Ngân Hà quay người đi vào hành lang, buồn bực nói: “Không cần.”

Căn nhà mà ba mẹ Lương thuê đã khá lâu đời, kiến trúc cũ kỹ, không biết ai đổ nước ra sàn, trơn trượt, đèn ngoài hành lang tối om như không có.

Tô Dao đi theo sau Trần Ngân Hà, thỉnh thoảng lại nhắc nhở anh: “Cẩn thận dưới sàn có nước, trái cây, trái cây cầm cẩn thận một chút, không được va đập.”

Trần Ngân Hà hừ lạnh một tiếng: “Có chút đồ thế này mà còn không xách được à, xem thường ai thế hả?”

Thực tế, mỗi bước anh đi, chân đều hơi run run, chóp mũi rất nhanh đã đổ đầy mồ hôi, cũng may là ánh đèn mờ tối, nên người khác nhìn không ra. Anh bị thương sau khi bị người người phụ nữ kia trốn trong bóng tối tấn công, vết thương không nghiêm trọng, nhưng vì tình trạng cơ thể quá đặc biệt khiến vết thương nhỏ này cũng khiến anh phát sốt.

Tô Dao: “Sức anh cũng lớn đấy chứ, không yếu đuối như tôi tưởng.”

Trần Ngân Hà cố tỏ vẻ thoải mái: “Quá khen.”

Cuối cùng cũng đến nơi, bọn họ gõ cửa, ba Lương không có nhà, mẹ Lương mời hai người vào rót cho họ hai cốc nước.

Căn nhà ba mẹ Lương thuê rất nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, diện tích thực sự nhỏ. Đồ đạc trong nhà đơn sơ, trong bếp đến ga cũng không có, chỉ có một chiếc bếp từ cũ gỉ, sàn nhà cũng là sàn bê tông, vách tường loang lổ, không còn thấy được màu sắc nguyên bản của nó.

Môi trường tuy đơn giản nhưng có thể thấy chủ nhân của nó thích sự sạch sẽ và ngăn nắp, các vật dụng được sắp xếp gọn gàng, bầu không khí trong phòng tươi mới và thoải mái.

Tô Dao nói chuyện với mẹ Lương vài câu rồi đi đến trước chiếc tủ cạnh tường, nhìn vài con búp bê được bày trên đó.

Mẹ Lương đi tới, nói: “Tất cả đều là đồ chơi trước đây của tiểu Ninh.”

Mẹ Lương lấy một con búp bê nhỏ trong số đó xuống, âu yếm chạm vào mặt nó: “Đây là món đồ mà tiểu Ninh thích chơi nhất khi lên ba, thậm chí đi ngủ cũng ôm theo, từ nhỏ con bé đã rất thích búp bê rồi.”

Tô Dao nhìn nó, đây là loại bằng vải mà trẻ nhỏ thích, mềm mại lại nhỏ nhắn.

Phía bên ngoài cùng tủ có một con búp bê BJD, đây có lẽ là món đồ có giá trị nhất trong cả căn nhà, mẹ Lương lấy con búp bê xuống, như nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng: “Đây là món đồ con bé mua khi nhận được tháng lương đầu tiên của mình, còn mua cả cho tôi và ba nó mỗi người một bộ quần áo.”

Mẹ Lương rất thích Tô Dao, bà gọt trái cây cho cô, rồi nắm tay cô trò chuyện. Ngoài nói về Lương Tiểu Ninh, còn nói cả một số vấn đề trong cuộc sống. Bất luận Tô Dao nói gì, mẹ Lương đều rất nghiêm túc lắng nghe, dường như thông qua cô bà ấy có thể tưởng nhớ về cô con gái của mình vậy.

Mẹ Lương: “Cô rất giống với Tiểu Ninh.”

Tô Dao sờ sờ mặt mình: “Giống sao ạ?”

Mẹ Lương nhìn Tô Dao, dường như có nhìn thế nào vẫn không thấy đủ: “Không những vẻ bề ngoài mà đến tính cách nữa, thích cười lại mạnh mẽ.”

Tô Dao không khỏi nghĩ đến Lý Thư Bân, anh ta đồng ý kết thân với cô liệu có phải vì thấy cô giống Lương Tiểu Ninh trong một khía cạnh nào đó không? Nếu đúng như vậy thì cô đúng là vật thay thế rồi.

Mẹ Lương liếc nhìn Trần Ngân Hà, rồi khen mắt nhìn của Tô Dao tốt, tìm được bạn trai tốt như vậy: “Từ khi bước vào cửa cậu ấy đều luôn nhìn cô, hiện tại vẫn đang nhìn.”

Trần Ngân Hà: “…”

Anh vội vàng đảo mắt, giả bộ như mình chẳng hề nghe thấy.

Tô Dao mỉm cười: “Dì, dì hiểu lầm rồi, bọn con không phải một đôi, mà là mối quan hệ đồng nghiệp.”

Nghĩ đến thảm cảnh của con gái mình, mẹ Lương không khỏi than thở vài câu, nói với Tô Dao: “Sau này nếu kết hôn thì nhất định phải nhớ, hôn nhân không phải việc của hai người mà là của hai gia đình, nhất định phải mở rộng tầm mắt, tìm hiểu rõ gia đình đôi bên.”

Tô Dao nghĩ đến Tiêu Nghiêm Lan ban sáng tới đưa canh phao câu gà cho mình, hỏi: “Có phải mối quan hệ giữa Lương Tiểu Ninh và mẹ chồng của cô ấy không tốt không?”

Mẹ Lương thở dài một hơi: “Quả thực Lý Thư Bân là một người đàn ông tốt, luôn đối xử tốt với Lương Tiểu Ninh, nhưng mẹ chồng của con bé thì…”

Mẹ Lương là một người có học thức, bà không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, nên ngập ngừng một lúc mới nói: “Mẹ chồng của con bé là một người không dễ hòa thuận.”

Tô Dao đã nhìn ra điều này, không chỉ khó hòa hợp mà còn cực kỳ khiến người ta kinh ngạc.

Thấy thời gian không còn sớm, Tô Dao và Trần Ngân Hà đứng dậy tạm biệt, khi xuống dưới lầu thì gặp một người. Người này Tô Dao đã từng gặp, lần trước khi đi xem mắt với Lý Thư Bân, cô đã gặp trong cửa hàng bán búp bê, không ai khác chính là bà chủ tiệm có chút thần thần bí bí.

Tôn Lệ Na trông thấy Tô Dao, vừa thoáng qua đã nhận ra cô, vẻ mặt cau có không vui, ánh mắt đem theo chút cảnh giác: “Cô đến nhà Tiểu Ninh làm gì?”

Tô Dao: “Giúp người khác mang đồ đến.”

Tôn Lệ Na đột nhiên bật cười: “Giúp Lý Thư Bân?”

Tô Dao nghĩ tới lần gặp mặt trước, cứ ngỡ bà chủ tiệm trước mặt và Lý Thư Bân không hề quen biết nhau, thật không ngờ bọn họ lại có quen.

Tôn Lệ Na nở nụ cười có chút mỉa mai: “Xem ra hai người vừa ý nhau rồi, còn đến tận nhà vợ trước của anh ta để gửi đồ.”

Cơ thể Trần Ngân Hà không thoải mái nên nãy giờ không lên tiếng, anh liếc nhìn Tôn Lệ Na một cái: “Ăn nói chú ý một chút.”

Ánh mắt anh lạnh lùng, cả người toát ra luồng khí không cho người lạ xâm nhập, cả Tô Dao cũng được bao bọc trong vòng bảo vệ của anh.

“Đừng hiểu lầm, tôi giúp một đồng nghiệp cảnh sát mang tới.” Tô Dao hoàn toàn không để ý tới sự hiểu lầm của Tôn Lệ Na, thấy tay cô ta đang xách đủ loại túi mua sắm lớn nhỏ: “Cô cũng đến nhà ba mẹ Lương Tiểu Ninh sao?”

Tôn Lệ Na nghe thấy hai chữ cảnh sát liền cẩn thận đánh giá lại Tô Dao một lượt, vẻ cảnh giác trong mắt đã dần tan đi: “Hai người đến điều tra vụ án của Tiểu Ninh sao?”

Tô Dao gật đầu: “Có thể coi là vậy, chắc hẳn sẽ có kết quả sớm thôi.”

“Vậy nói chuyện chút đi, nói không chừng tôi có thể cung cấp cho mấy người những manh mối mà người khác không biết đó.” Tôn Lệ Na đặt túi mua sắm trên tay xuống, vung ngón tay chua ngoa lấy trong túi ra ba điếu thuốc.

Tô Dao và Trần Ngân Hà không nhận nên Tôn Lệ Na chỉ châm một điếu: “Tôi và Tiểu Ninh là bạn thân với nhau từ nhỏ cho tới lớn, nhưng từ khi cô ấy kết hôn thì dần xa cách, từ một tuần gặp mặt ba lần cuối cùng thành cả nửa năm cũng khó mà gặp được một lần.”

“Mẹ chồng của cô ấy, ôi trời ơi, thật sự quái gở, vừa ghê gớm vừa cố chấp, còn là một người phong kiến cổ hủ.”

Tô Dao: “Như thế nào?”

“Thường xuyên tham gia vào cuộc sống của con dâu và con trai, muốn sống cùng nhau, nếu không gặp ai cũng sẽ nói Tiểu Ninh là một người không hiếu thuận, chê bai bà ta quê mùa. Tiểu Ninh không muốn làm khó Lý Thư Bân nên đồng ý sống chung. Bà mẹ chồng của cô ấy giữa mùa hè mà ba ngày chẳng thèm tắm, Tiểu Ninh uyển chuyển nhắc một câu thì bà ta nói cô ấy chê mình ở bẩn. Tiểu Ninh mua cái quần cái áo cũng bị cằn nhằn cả nửa ngày, nói cô ấy phá của.” Tôn Lệ Na nhả ra một hơi khói, càng nói càng tức giận: “Đến cả việc Tiểu Ninh thường xuyên trao đổi công việc với đồng nghiệp nam cũng bị mắng là loại không đàng hoàng, dụ dỗ đàn ông.”

Tô Dao nhớ lại lần trước ăn cơm cùng Lý Thư Bân gần trường Đại học Khoa học và Công nghệ Vân Giang, nữ giáo viên mà cô gặp khi vào nhà vệ sinh có nói Tiểu Ninh vừa tham ăn vừa lười làm, phá của, hở ra cái là đánh mắng mẹ chồng, còn ngoại tình nữa. Tám mươi phần trăm những lời vu khống người khác này đều từ miệng mẹ chồng của Lương Tiểu Ninh mà ra.

“Nói ra thì có thể mấy người không tin, nhưng đến việc quan hệ vợ chồng của người ta mà mụ phù thủy đó cũng muốn quản.” Tôn Lệ Na cười lạnh một tiếng: “Từ khi mẹ chồng cô ấy chuyển đến thì Lương Tiểu Ninh chẳng có nổi một ngày yên ổn.”

Tô Dao: “Chắc hẳn tính cách của Lương Tiểu Ninh không phải là kiểu dễ phục tùng.”

Tôn Lệ Na hút một hơi thuốc lá: “Ban đầu thì không phải, nhưng sau đó tính cách của cô ấy hoàn toàn thay đổi rồi, yếu đuối, không tự tin, thường xuyên rơi vào trạng thái tự nghi ngờ và không tiếp xúc nhiều với đám bạn tụi tôi nữa.”

Tô Dao rất nghiêm túc lắng nghe Tôn Lệ Na nói, đột nhiên lại bị Trần Ngân Hà lạnh lùng túm lấy vai, cô có chút ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế?”

Trần Ngân Hà kéo Tô Dao, đổi cho cô chỗ đứng khác: “Không có gì.”

Tô Dao: “?”

Lại nói chuyện với Tôn Lệ Na thêm vài câu, Tô Dao mới phát hiện chỗ vừa rồi mình đứng là ở cuối gió, nãy giờ vẫn luôn bị hút thuốc lá thụ động, sau khi được Trần Ngân Hà kéo sang đứng phía đầu gió thì không còn hít phải khói thuốc nữa.

Tôn Lệ Na lại châm thêm một điếu thuốc, tiếp tục nói: “Cũng may sau đó Tiểu Ninh đã tỉnh ngộ, rồi ly hôn với Lý Thư Bân, dự định tìm lại bản thân tự tin của trước đây, cô ấy mua một con búp bê BJD mà bấy lâu nay không nỡ mua để kỷ niệm cho cuộc sống mới của mình.”

“Thật không may là ngày hôm sau cô ấy đã xảy ra chuyện.”

Cô ấy còn chưa kịp chào đón khởi đầu mới của mình nữa.

Sau khi hút hết điếu thuốc thứ hai, Tôn Lệ Na đưa cho Tô Dao một tấm danh thiếp: “Tôi mở cửa hàng đó là vì Tiểu Ninh, nếu có thời gian thì ghé tiệm tìm tôi chơi, xem thích con búp bê nào tôi tặng cô một con.”

Tô Dao nhận lấy tấm danh thiếp: “Búp bê thì thôi, nhưng sau này có thể cần cô hỗ trợ trong việc điều tra.”

Tôn Lệ Na ấn dập đầu thuốc, mỉm cười: “Được.”

Sau khi Tôn Lệ Na xách túi đồ lên lầu, thì Tô Dao và Trần Ngân Hà cũng lên xe: “Lương Tiểu Ninh là bị Lý Thư Bân và Tiêu Nghiêm Lan phá hỏng nhỉ, vì vậy tính cách của cô ấy mới có sự tương phản lớn như vậy.”

Trần Ngân Hà gật đầu, đồng ý với cách nói của Tô Dao.

Trần Ngân Hà đưa Tô Dao về nhà nhưng lại không về nhà mình, anh đến thẳng bệnh viện, rồi gọi điện cho Hứa Gia Hải bảo anh ta mang cho anh mấy bộ đồ lót, anh phải nằm viện.

Hứa Gia Hải đã giật mình khi nhận được điện thoại của Trần Ngân Hà: “Mọi lần đều là tôi phải bắt ép cậu vào viện, lần này sao lại tự giác thế?”

Nhắc mới nhớ, việc thiết lập lại sức khỏe sau khi thoát khỏi trạng thái người thực vật của Trần Ngân Hà vẫn chưa làm xong, anh cảm thấy bệnh viện tẻ nhạt nên không thích ở.

Trần Ngân Hà ngồi trong phòng chờ: “Muốn áp đảo tất cả thì phải dựa vào cơ thể.”

Anh không muốn trở thành một người mà đến đến xách mấy chiếc túi đi chợ cho cô cũng cảm thấy khó khăn nữa.

Hứa Gia Hải mỉm cười, giọng điệu cực kỳ thiếu đứng đắn: “Cậu muốn “áp đảo” ai thế?”

Trần Ngân Hà phớt lờ Hứa Gia Hải, dặn dò anh ta: “Trên tủ đầu giường trong phòng tôi có một chiếc túi màu đen, mang cả nó đến đây.”

Hứa Gia Hải cầm điện thoại đi vào phòng Trần Ngân Hà: “Giấu gì trong túi thế, bom à mà không cho người khác xem.” 

Hứa Gia Hải nhấc lên: “Nhẹ thế, xem ra không phải bom, tóm lại là gì thế hả?”

Trần Ngân Hà: “Cái không nên hỏi thì đừng có hỏi, cẩn thận biết nhiều quá sẽ bị diệt khẩu đó.”

Hứa Gia Hải cúi đầu nhìn xuống chiếc túi trên tay, vô cùng khó khăn đè nén lòng tò mò của mình. Anh ta biết lần hoạt động ngầm trong giới xã hội đen lần trước của Trần Ngân Hà vẫn còn sót lại một số vấn đề, nên nghi ngờ rằng bên trong có chứa các tài liệu cơ mật.

Nửa giờ sau, Hứa Gia Hải đến một bệnh viện tư nhân cao cấp, tìm được Trần Ngân Hà liền ném một đống đồ qua: “Kiểm tra xong chưa?”

Trần Ngân Hà: “Vẫn vấn đề cũ, cho nhập viện.”

Hứa Gia Hải giúp Trần Ngân Hà sắp xếp phòng bệnh, rồi nằm xuống ghế sofa bên cạnh giường bệnh nghỉ lấy hơi: “Chiếc sofa này thoải mái thật, hay là hôm nay tôi không về nhà nữa, ở lại đây với cậu nhé?”

Trần Ngân Hà đã thay quần áo bệnh nhân, tắm rửa xong xuôi, anh vén chăn lên giường: “Cô nam quả nam ở chung một phòng cậu thấy có thích hợp không?”

Hứa Gia Hải mỉm cười, đứng dậy: “Vậy thì quả thực là không thích hợp, cậu chú ý nghỉ ngơi, nằm nghỉ cho tốt nhé.”

Anh ta nói xong liền liếc nhìn chiếc túi màu đen trên bàn cạnh đầu giường: “Công việc có quan trọng thế nào cũng không thể bằng sức khỏe, cứ gác lại đó đã, ngày mai hãy làm.”

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Trần Ngân Hà mở túi, lấy ra một cuộn len màu đen, một bộ kim đan cùng cuốn sách “Đan len nhập môn”.

Ngày hôm sau, Tô Dao nhận được email xin nghỉ của Trần Ngân Hà gửi tới, lần này anh không nói mình tắm nước lạnh mà thành thật gửi thêm tệp đính kèm là hồ sơ bệnh án do bác sĩ viết.

Hai ngày sau, Tô Dao có chút thời gian rảnh nên chuẩn bị thay mặt tổ chức đến bệnh viện thăm hỏi đồng chí Trần Ngân Hà.

Sau khi ra khỏi Cục Công an thành phố, Tô Dao nhìn thấy con trai của đội trưởng Lục đang đeo ba lô đứng ngoài cổng, chú bảo vệ cho cậu bé vào trong đợi nhưng cậu lại không vào.

Tô Dao đi tới: “Lục Tiểu Phán.”

Lục Tiểu Phán năm nay học lớp ba, vẫn chưa phát triển chiều cao, cộng thêm có chút mập, khuôn mặt tròn trịa nên nhìn có vẻ nhỏ nhắn.

Tô Dao sờ sờ đầu Lục Tiểu Phán: “Ba con không có trong Cục, ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.” 

Lục Tiểu Phán nắm chặt dây đeo cặp, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Dì Tô, con không có tới tìm ba mà chỉ đi ngang qua thôi.”

Nhà Lục Hải Minh cách Cục thành phố khoảng ba, bốn trạm xe, một đứa trẻ tám tuổi không có người lớn đi kèm lại đi xa như vậy, không an toàn.

“Con đã làm xong bài tập chưa, nếu không lát nữa ba con lại muốn đánh con cho coi.” Tô Dao kéo tay Lục Tiểu Phán: “Dì dắt con đi ăn tối, sau đó đưa con về nhà, được không?”

Lục Tiểu Phán vội vàng rút tay về: “Không cần đâu ạ, con tự về được.” Nói xong liền quay người bỏ chạy, nhưng theo hướng ngược lại với đường về nhà.

Tô Dao đã hiểu đại khái rồi, tên nhóc này bỏ nhà đi nên muốn đến nhìn mặt ba lần cuối.

Tô Dao vừa đi theo sau vừa gọi điện cho Lục Hải Minh.

Mấy ngày nay, Lục Hải Minh đều đang truy tìm hành tung của kẻ giết người hàng loạt, bận tối mắt tối mũi, nói chuyện tức giận đến muốn nhảy dựng cả lên: “Có phải tên nhóc đó lại đang nghi ngờ rằng mình không phải con ruột, rồi muốn bỏ nhà ra đi tìm ba ruột của nó hay không?”

Lục Tiểu Phán bỏ nhà đi đã thành thói quen, Tô Dao: “Chắc là vậy, tôi thấy chiếc cặp sách nhỏ của thằng bé phồng hết cả lên rồi.”

“Mẹ nó đang phải tăng ca, có lẽ đã nhân lúc ông bà nội không để ý rồi lẻn ra ngoài.” Lục Hải Minh nói: “Cô cứ tạm trông chừng nó giúp tôi, đợi tôi xong việc sẽ tẩn cho nó một trận.”

Tô Dao: “Đội trưởng Lục bớt nóng, còn nhỏ ai chẳng có lúc bỏ nhà đi, anh nên hiểu một chút cho tâm tư phản nghịch của trẻ nhỏ chứ.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao bước tới đuổi kịp Lục Tiểu Phán: “Lần bỏ nhà đi này con muốn tới công viên giải trí hay là trung tâm trò chơi?”

“Trẻ con mới tới những nơi như vậy.” Lục Tiểu Phán lấy trong ba lô ra một tấm bản đồ tự vẽ: “Con muốn đi tìm ba ruột của con.”

“Đưa dì xem ba ruột của con ở đâu nào.” Tô Dao cầm lấy tấm bản đồ trên tay Lục Tiểu Phán: “Được à nha anh bạn, con cũng biết chọn ba đấy chứ.”

Điểm đến trên tấm bản đồ của Lục Tiểu Phán là một nơi có tên núi Nhã Đàn, ở gần vùng ngoại ô thành phố Vân Giang. Núi Nhã Đàn không phải một ngọn núi bình thường, mà là nơi không có khách du lịch, cũng không phải chẳng có ai để ý tới ngọn núi cằn cỗi này mà là nó thuộc quyền sở hữu tư nhân. Phong cảnh nơi đó rất đẹp, có từng căn biệt thự nửa núi, giá cao ngất ngưởng, chỉ người giàu mới có thể mua.

Lục Tiểu Phán tin chắc rằng ba ruột của mình là một người giàu có, tính tình hiền lành không bao giờ đánh người cũng chẳng bắt cậu phải làm bài tập.

Tô Dao mỉm cười vỗ vỗ lên vai Lục Tiểu Phán: “Ba thế này thì làm gì có ai là không muốn chứ.”

Tô Dao quên khuấy mất việc thăm hỏi Trần Ngân Hà, cô quyết định đồng hành cùng Lục Tiểu Phán trên con đường tìm kiếm người thân. Trẻ nhỏ đều rất bướng bỉnh, nếu lần này cứ thế bắt thằng bé về nhà, thì lần sau vẫn sẽ có thể tự mình trốn ra ngoài, không bằng đưa cậu đi, để cậu nhận ra hiện thực rồi từ bỏ hoàn toàn, sau đó chấp nhận sự thật rằng Lục Hải Minh mới chính là ba ruột của mình, thì lần sau sẽ không chạy lung tung ra ngoài nữa.

Tô Dao đưa Lục Tiểu Phán lên xe bus, sau nửa tiếng thì đến núi Nhã Đàn.

Lục Tiểu Phán cầm bản đồ: “Dì Tô, nếu như nhà ba ruột của con có đứa trẻ khác và không nhận con thì phải làm thế nào, có cần chích máu nhận thân không, con sợ đau.”

Tô Dao ân cần nói: “Con trai, đừng nghĩ quá nhiều, cứ tìm đến nhà đã rồi tính.”

Dưới chân núi có nhân viên bản vệ tuần tra, còn có một con đường công cộng dẫn lên núi, thỉnh thoảng thấy vài chiếc xe hơi hạng sang chạy tới, khiến Tô Dao và Lục Tiểu Phán trông như kẻ rách rưới. Tô Dao thầm nghĩ, sớm biết vậy đã lái xe của Trần Ngân Hà tới đây rồi.

Tô Dao quay đầu lại hỏi Lục Tiểu Phán: “Đi bộ đến biệt thự trên lưng chừng núi sẽ mất ít nhất mười lăm phút, con có đi được không?”

Lục Tiểu Phán tràn đầy khát vọng: “Được ạ!”

Hai người cùng nhau lên núi, Tô Dao nói chuyện phiếm cùng Lục Tiểu Phán vài câu: “Có biết tại sao nơi này lại có tên là núi Nhã Đàn không?”

Lục Tiểu Phán lắc đầu, khiến bọng má núng nính cũng rung theo: “Không biết ạ.”

Tô Dao: “Chuyện kể rằng, tại thành phố Vân Giang từng xuất hiện một mỹ nhân trăm năm có một, tên là Hạ Nhã Đàn, chủ nhân của ngọn núi này ngưỡng mộ cô ấy, nên đã lấy tên cô ấy đặt cho ngọn núi. Còn xây dựng một căn biệt thự vô cùng đẹp trên núi để tặng cho cô ấy nữa, lãng mạn không?”

Lục Tiểu Phán không hiểu cái gì mà lãng mạn với không lãng mạn, cậu chỉ bận tâm tới ba ruột của mình: “Vậy mỹ nhân đó có phải là mẹ ruột con không?”

Tô Dao nhìn Lục Tiểu Phán, mọi người đều nói con trai giống mẹ, không hề có ý công kích gì về ngoại hình nhưng kiểu mỹ nhân hiếm có trên đời ấy có lẽ sẽ không sinh ra một nhóc mập thế này. Với ngoại hình như Trần Ngân Hà thì có thể. 

Chờ đã, hình như cô quên mất việc gì đó thì phải, Trần Ngân Hà vẫn đang nằm trên giường bệnh đợi cô đến thăm mà. Tô Dao kéo tay Lục Tiểu Phán chạy, lát nữa hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm người thân rồi đưa Tiểu Phán về nhà, sau đó cô còn phải đến bệnh viện nữa.

Khi hai người lên tới sườn núi, trước mặt họ xuất hiện những căn biệt thự sang trọng, khiến nửa ngọn núi sáng rực.

Mắt nhìn của Lục Tiểu Phán thật tốt, thoáng qua đã chọn ra một căn đẹp nhất trong số đó: “Dì Tô, chúng ta tới nhà đó xem đi.”

Tô Dao gật đầu: “Đi, xem người ta có quen con không.”

Đến cửa biệt thự, Lục Tiểu Phán đột nhiên có chút rụt rè, không dám bấm chuông: “Ngộ nhỡ người ta không nhận con thì phải làm thế nào.”

Tô Dao giúp Lục Tiểu Phán ấn chuông cửa: “Vậy thì sống với ba Lục của con vậy, ít ra thì anh ta cũng quen con.”

Chẳng mấy chốc cửa được mở ra, một vị quản gia già đứng cạnh cửa, hỏi một cách bài bản: “Xin hỏi, cô có hẹn không?”

Vì muốn diễn cho Lục Tiểu Phán xem, Tô Dao đành căng da đầu nở một nụ cười hệt như kẻ lừa đảo: “Cho hỏi, ở đây có để lạc đứa trẻ nào không ạ?”

Sợ rằng người ta sẽ tưởng cô có vấn đề rối tống cổ ra ngoài mất.

Sắc mặt quản gia nhàn nhạt, như không có cảm xúc: “Không, cô tìm nhầm chỗ rồi.”

Tô Dao mỉm cười xin lỗi, kéo tay Lục Tiểu Phán chuẩn bị rời đi. Nhưng khi ngước mắt nhìn lên rèm cửa tầng hai, cô trông một bóng người màu hồng nhạt lướt ngang qua cửa sổ.

Trần Ngân Hà?

Không phải anh đang nằm viện sao?

Tô Dao muốn nhìn kỹ hơn một chút nhưng bóng người đã biến mất. Tô Dao hỏi một câu: “Người trong nhà này có phải họ Trần không ạ?”

Quản gia: “Họ Chu.”

Quả nhiên là cô nhìn lầm rồi, chỉ là một người có dáng người tương đương lại thích mặc áo sơ mi màu hồng mà thôi. Tô Dao kéo tay Lục Tiểu Phán: “Từ bỏ chưa, nếu chưa từ bỏ thì chúng ta sẽ đi gõ cửa nhà kế tiếp.”

Trên núi có rất nhiều muỗi, chân Lục Tiểu Phán bị đốt hết nốt này đến nốt kia, muốn bắt cũng không bắt nổi. Cậu còn chưa ăn tối, vừa đói lại vừa mệt, sắp chẳng còn hơi mà nói chuyện nữa rồi: “Mau về nhà thôi.”

“Đợi một chút.” Tô Dao đưa Lục Tiểu Phán vòng ra sau căn biệt thự, cúi đầu tìm thứ gì đó trong bụi cây.

Lục Tiểu Phán ở phía sau thò đầu lên ngó: “Dì Tô, dì đang tìm gì thế?”

Tô Dao: “Lát nữa dì phải đi thăm một người bệnh, hái ít hoa dại sẽ chẳng cần mua trái cây nữa, tiết kiệm biết bao.”

Lục Tiểu Phán cúi người vừa vỗ vỗ muỗi trên chân vừa nói: “Sao dì biết ở đây có hoa dại?”

Tô Dao tìm được ký ức tuổi thơ, cô hái một bó hoa Cúc dại, nói với Lục Tiểu Phán: “Con tưởng mình con biết bỏ nhà đi hả?”

Lục Tiểu Phán như thể đã tìm được bạn tâm giao, đôi mắt nhỏ lóe sáng: “Dì Tô, sau đó dì có tìm được ba mẹ ruột của dì không?”

Tô Dao xua tay: “Dì không ra ngoài tìm ba mẹ ruột.”

Cô nhìn lên cửa sổ lầu hai của biệt thự: “Dì ra ngoài để khám phá.”

“Khám phá!” Lục Tiểu Phán vừa nghe lại càng thêm phấn khích, cậu ôm lấy cánh tay Tô Dao tiếp tục nói: “Khám phá cái gì thế ạ?”

Tô Dao một tay ôm bó hoa, một tay dắt Lục Tiểu Phán xuống núi, vừa đi vừa nói: “Khi đó, dì nghe người ta đồn rằng trên ngọn núi này có tiểu yêu quái sống trong căn biệt thực đẹp nhất, chính là căn nhà chúng ta vừa gõ cửa.”

Lục Tiểu Phán nắm chặt tay Tô Dao, quay đầu nhìn về phía dãy núi đen kịt đằng xa, có chút sợ hãi: “Quái vật thế nào ạ?”

“Nghe nói con quái vật đó không thể nhìn mặt trời, chỉ xuất hiện vào những buổi tối có trăng, sao, da nó trắng như tuyết, môi đỏ như máu.” Tô Dao nửa đùa nửa thật dọa Lục Tiểu Phán: “Ngoạm một miếng có thể ăn hết một nhóc mập.”

Lục Tiểu Phán suýt chút nữa thì sợ đến phát khóc, cứ thế nép sát vào người Tô Dao, vì sợ bị con quái vật nhỏ khủng khiếp đó bắt đi.

“Dì Tô, dì đã nhìn thấy con quái vật nhỏ đó chưa, trông có đáng sợ không?”

Đã nhiều năm trôi qua, Tô Dao cũng quên từ lâu rồi.

Cô sợ dọa Lục Tiểu Phán thành ngốc luôn rồi sẽ bị Lục Hải Minh tìm đến tính sổ, nên vỗ vỗ đầu cậu bé, an ủi: “Không phải sợ, đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi, quái vật không còn nữa đâu.”

Lục Tiểu Phán: “Quái vật đi đâu rồi ạ?”

“Dì không biết.” Tô Dao ngắt một chiếc lá Cúc dại: “Nếu dì biết thì nhất định đã tới tìm anh ta tính sổ rồi.”

Lục Tiểu Phán: “Tại sao?”

“Tên đó cướp đồ của dì, giật mất cây kẹo hồ lô vị đào của dì, như thể tám đời rồi chưa từng nhìn thấy kẹo vậy, cướp được là chạy.” Tô Dao nghiến răng nghiến lợi: “Còn đẩy dì làm dì ngã siêu ngã vẹo nữa.”

Lục Tiểu Phán: “Whoaa, thật lợi hại!”

Tô Dao nhìn Lục Tiểu Phán, thầm nghĩ, phải mau chóng đưa tên nhóc này về nhà chịu đòn, bằng không nếu về muộn thì Lục Hải Minh đã nguôi giận mất rồi.

Khi Tô Dao đưa Lục Tiểu Phán về nhà, Lục Hải Minh vẫn chưa về, mẹ Tiểu Phán làm bữa tối bảo Tô Dao ăn rồi hãy đi.

Tô Dao nâng bó Cúc dại trên tay lên: “Để lần tới nhé chị dâu, em còn phải đến bệnh viện thăm người ốm.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của cô đổ chuông, là Trần Ngân Hà gọi tới, anh lạnh lùng nói: “Không phải nói bảy giờ đến sao, cô xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc