RƠI VÀO NGÂN HÀ

Người dẫn chương trình đứng ở mép sân khấu và tuyên bố cuộc đấu giá bắt đầu. Giá khởi điểm của Queen cao hơn giao dịch của nhiều “món hàng” khác, mở màn là 1.000 bitcoin.

Giao dịch này là bất hợp pháp, sử dụng phương thức giao dịch là tiền ảo, 1 bitcoin tương đương với 50.000 nhân dân tệ, 1.000 bitcoin tương đương với 50.000.000 nhân dân tệ, tức là năm mươi triệu tệ. [1]

Khi mới bắt đầu, không ngừng có người giơ bảng, một lúc sau, giá đã tăng vọt lên tám, chín mươi triệu tệ, sắp đạt đến con số hàng tỷ rồi.

Jessini ngồi bên cạnh ông chủ của mình, trong tiếng tranh nhau đấu giá của người tham gia đấu giá, anh ta nói bằng tiếng Anh: “Queen năm nay thật quá hoàn hảo, trời sinh ra để đứng trên sân khấu và đây sẽ là thời khắc đẹp đẽ và chói lọi nhất trong cả cuộc đời cô ấy.”

Ông chủ hút một hơi xì gà, chậm rãi thở ra làn khói rồi liếc mắt nhìn lên sân khấu: “Quả thực là rất đẹp, cậu tìm ở đâu ra thế?”

Jessini: “Ở một thành phố nhỏ tại Trung Quốc.”

Ông chủ nhìn về phía sân khấu: “Là một cảnh sát, chắc hẳn chính phủ Trung Quốc đã sử dụng rất nhiều nhân lực và vật lực để tìm kiếm.”

Jessini mỉm cười: “Ông chủ, ông yên tâm, tôi làm việc rất thận trọng, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện ra chỗ này.”

Ông chủ liếc nhìn xung quanh những người tham gia đấu giá đang có mặt: “Bọn họ thì sao?”

Jessini đưa cho ông chủ một bản danh sách: “Cũng như năm trước, mỗi người đều được kiểm tra vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không có vấn đề.”

Các nhà thầu vì muốn bảo vệ lợi ích riêng tư của mình, nên đều dùng biệt danh. Jessini không tin tưởng bọn họ nên đã âm thầm điều tra  rất rõ ràng lý lịch của bọn họ. Tương tự như vậy, vì để duy trì sự tồn tại của sàn giao dịch này, Jessini cũng không thể lợi dụng nó để đe doạ bọn họ. Ngay sau khi phiên đấu giá kéo dài năm ngày kết thúc, Jessini sẽ tiêu huỷ bản danh sách, làm như trước giờ chưa từng phát sinh giao dịch với nhau.

Jessini ngước mắt nhìn về phía sân khấu: “Tôi rất thích Queen lần này, cô ấy vẫn luôn cố gắng bỏ trốn và chưa từng có giây phút nào bỏ cuộc, ngoại trừ khi nghe được tin tức người đàn ông kia đã chết vào thời khắc chuẩn bị lên sân khấu.”

“Hy vọng sẽ được một người tham gia đấu giá nhân hậu nào đó mua về, để giảm bớt chút tội lỗi.”

Ông chủ nhíu mày nhìn Jessini: “Jessini, không phải cậu đã động lòng với người phụ nữ Trung Quốc đó rồi đấy chứ?”

Jessini nhìn lên sân khấu: “Đây là Queen cao quý nhất, là vô giá, tôi đâu có tư cách đó.”

Jessini hơi dừng lại: “Ông chủ, nếu như Queen bị chủ nhân của cô ấy giết chết thì có giữ ở lại hòn đảo này không, cũng giống như Tô Tư Ngôn vậy?”

“Nếu như cậu không muốn để cô ấy chết một cách thê thảm thì có thể tham gia đấu giá, hiện tại đã đến… 2000 bitcoin rồi.” Ông chủ nhìn Jessini: “Tôi có thể cho cậu mượn tiền, bất luận là bao nhiêu tiền cũng không cần cậu trả, chỉ cần cả đời này cậu làm thuộc hạ của tôi, giúp tôi làm việc cho đến chết là được.”

Ông chủ hút một hơi xì gà, nhìn lên người phụ nữ trên sân khấu qua làn khói thuốc: “Là Queen hoàn mỹ nhất, việc này đối với cậu mà nói rất đáng.”

Ánh mắt của jessini khẽ lay chuyển.

Phiên đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, một ông lão lưng gù giơ bảng lên, số tiền đấu giá đã lên tới 2.500 bitcoin, tương đương với 125 triệu nhân dân tệ. Những kẻ giàu có này vì muốn có được Queen, nhằm thoả mãn sở thích truỵ lạc của mình mà mỗi một tên đều như phát điên.

Jessini liên tục giơ cao bảng đấu giá, cứ thế cho đến khi chỉ còn một phút là kết thúc phiên đấu giá và đồng hồ đếm ngược đã xuất hiện trên sân khấu. Jessini đưa ra mức giá là một tỷ năm mươi triệu tệ. 

Tô Dao đứng trên sân khấu nghe những âm thanh khác nhau của người tham gia đấu giá, cô nhìn Trần Ngân Hà từ xa, nước mắt vẫn không ngừng chảy, như thể có chảy thế nào cũng không hết vậy.

Anh ngồi giữa toàn bộ buổi đấu giá, ánh đèn từ trên cao rơi xuống, chiều vào anh khiến mọi thứ xung quanh đều mờ đi, chỉ có anh là phát sáng trong luồng ánh sáng ấy. Đôi mắt anh chưa từng rời khỏi người cô, có nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Chỉ còn mười giây đếm ngược là phiên đấu giá sẽ kết thúc, vẫn có vài người đang tiếp tục trả giá, mỗi lần tăng thêm 10 triệu tệ, cuối cùng là Jessini, anh ta ra giá hai tỷ, sau đó không còn ai theo nữa. Cứ thế cho đến giây cuối cùng, Trần Ngân Hà đã trả thêm một tỷ, biến giá trở thành ba tỷ.

Toàn bộ khán đài trở nên náo động, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, để đoán xem danh tính người đàn ông Trung Quốc này thế nào. Mọi người đều tăng từ mười đến hai mươi triệu, điều này đã rất hiếm trong lịch sử đấu giá rồi, nhưng vì Queen của ngày hôm nay xứng đáng được như thế. Vậy mà người đàn ông này vừa mở miệng đã tăng thêm một tỷ.

Jessini mở miệng, dường như vẫn muốn gọi giá, nhưng mức giá này đã không còn nằm trong khả năng chi trả của anh ta, tuy nói rằng bất luận bao nhiêu tiền thì ông chủ cũng cho anh ta mượn, nhưng anh ta ra giá càng cao thì sẽ mắc nợ ông chủ càng nhiều.

Từ khi còn nhỏ anh ta đã bị bọn buôn người bắt bán, cuối cùng đã giết chết băng nhóm buôn người đó, đến hiện tại số đàn ông cùng phụ nữ mà anh ta buôn đã không còn đếm được nữa nhưng anh ta chưa từng để ý đến bất cứ ai trong số họ, chỉ có người phụ nữ đứng trên khán đài kia là anh ta không thể nào quên.

Người dẫn chương trình dùng tiếng Anh tuyên bố kết thúc cuộc đấu giá: “Xin chúc mừng người chiến thắng đã có được Queen của ngày hôm nay, Trần Thu Thuỷ, ngài Trần.”

Trần Thuy Thuỷ là tên mà Tô Dao từng dùng.

Trần Ngân Hà đứng dậy khỏi ghế, đưa ngón tay lên chỉnh sửa lại cổ áo sơ mi, ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô, từng bước từng bước tiến về phía cô.

Tô Dao nhấc mu bàn tay lên lau nước mắt, rồi lại cắn vào cổ tay mình cho đến khi một hàng dấu răng màu hồng xuất hiện, cơ thể cảm thấy đau đớn, cô không dám tin rằng tất cả mọi thứ không phải là mơ, anh thực sự đã đến rồi.

Cô nhìn gương mặt mình phản chiến trong đôi mắt của anh, nhìn anh đưa tay về phía cô, nghe thấy anh nói: “Anh đến đón em về nhà đây.”

Nghe được giọng nói của anh, nước mắt cô lại bắt đầu rơi. Đã quá lâu rồi cô không được nhìn thấy anh, đã quá lâu rồi không được nghe giọng nói của anh, tất cả mọi thứ về anh như thể đều xảy ra từ kiếp trước. Anh gầy đi rồi, gầy đi rất nhiều, giọng nói cũng khàn khàn, đôi mắt ẩn chứa sắc xanh, vừa nhìn đã biết là do thức đêm quá nhiều và chắc chắn không ăn uống cẩn thận.

Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, trong khoảnh khắc chạm vào anh cô cảm thấy mình thực sự đã sống. Anh nắm tay cô, nắm rất chặt, chỉ sợ rằng mình thả lỏng ra một chút sẽ lại không được thấy cô nữa. Nhưng anh lại không dám nắm quá chặt, vì sợ dùng lực sẽ khiến bàn tay cô vỡ vụn trong lòng bàn tay anh.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, đưa ngón tay lên lau nước mắt trên khoé mắt cô, vòng tay ra sau gáy, ấn đầu cô vào lòng mình, giống như trước đây, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô: “Nhóc mít ướt.”

Cô run rẩy khóc trong vòng tay anh, ngửi lấy mùi hương từ cơ thể anh đồng thời lau hết nước mắt nước mũi vào chiếc áo sơ mi sạch sẽ của anh. Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô lại há miệng cắn lên vai anh, để anh cũng đau như mình.

Queen đã có nơi thuộc về, nên cuộc đấu giá hoàn toàn kết thúc, những người tham gia đấu gia có mặt đều lần lượt ra về cùng với “món hàng” của mình.

Tô Dao ra khỏi vòng tay Trần Ngân Hà, ngước mắt lên nhìn anh: “Chúng ta cũng về sao?” Cô đang hỏi anh, hiện tại bọn họ có thể rời khỏi hòn đảo này chưa?

Trên hòn đảo có một quy định, trước khi rời khỏi đây thì trên tay mỗi một người tham gia đấu giá đều phải dính một mạng người, nghĩa là phải giết chết “món hàng” mà mình mua được.  Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, rồi lại nhìn về phía sau anh một cái, để chắc chắn rằng anh không đơn phương độc mã đến đây.

Hòn đảo này là một hòn đảo tư nhân, không được sự cho phép của chủ sở hữu thì ngay cả cảnh sát cũng không có quyền đột nhập. Vì vậy, Trần Ngân Hà đã dùng tư cách cá nhân đến đây, đợi đến khi nắm được bằng chứng sẽ cùng cảnh sát Liên Hợp Quốc đưa người đến để bắt băng nhóm buôn người này.

Tô Dao cúi đầu, dụi trán lên ngực Trần Ngân Hà, nói nhỏ: “Sao anh lại đến đây một mình thế?” Việc này quá nguy hiểm, ngộ nhỡ anh cũng bị mắc kẹt trên hòn đảo này chẳng thể trốn thoát thì sao, ngộ nhỡ thân phận của anh bị bại lộ, bọn chúng phát hiện ra anh là cảnh sát thì phải làm thế nào? Ngoài ra, bọn họ chỉ có hai người, đâu thể chống lại lũ buôn người với súng thật đạn thật trên hòn đảo này? Còn phải tìm thi thể của Tô Tư Ngôn để đưa cậu ta về nhà nữa.

Hiện tại Trần Ngân Hà hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề này với cô, anh chỉ muốn ngắm nhìn cô thật kỹ. Hai tay anh giữ lấy má cô, rồi cúi đầu xuống khẽ hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng lại vượt qua ngàn vạn sông núi, chẳng thể nào diễn tả. Anh cúi người, để cô leo lên lưng mình, cõng cô ra khỏi khán phòng của cuộc đấu giá.

Phòng của Queen nằm trên tầng cao nhất của toà lâu đài, lúc này đã được trang hoàng lại một lượt. Trên tường treo đủ loại công cụ, dây thừng, còng tay, nến, roi da, cùng các loại thuốc bất hợp pháp và đủ kiểu đồng phục khác nhau.

Hai người vào cửa, Trần Ngân Hà bế ngang người Tô Dao, anh bế cô tới bên giường, rồi nặng nề ném cô xuống giường. Giày cao gót của cô không biết đã bị tháo ra từ lúc nào, vương miện nám đá quý cũng rơi trên gối, một vài sợi tóc vương vãi bên tai, cả người cô bị chiếc váy như bầu trời sao màu đỏ của hoa hồng bao bọc cùng chìm xuống tấm nệm êm ái.

Anh đè lên người cô, ôm chặt lấy cô, không cử động cũng chẳng lên tiếng, chỉ ôm cô như vậy, ngửi mùi hương còn thơm hơn cả vườn hoa hồng trên người cô, nghe tiếng hô hấp của cô, cảm nhận sự tồn tại của cô. Không còn ai cướp cô khỏi anh được nữa.

Anh cúi đầu giật mạnh bộ đồ, khiến phần vai của chiếc váy tuột xuống, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như tuyết. Anh kiểm tra cơ thể cô như đang kiểm tra một món gốm sứ mỏng manh dễ vỡ: “Bọn chúng…”

Giọng nói của anh rất khó khăn: “Bọn chúng có đánh em không, có để em bị đói không, có ai ức hiếp em không?”

Anh ôm bàn chân cô hướng lên trên, vén vạt váy ra rồi kiểm tra từng li từng tí trên làn da, vẻ đau đớn trong ánh mắt gần như tràn cả ra ngoài.

Nghe lời anh nói, nỗi ấm ức mà cô phải gánh chịu trong hơn hai tháng qua như vỡ oà. Cô vừa khóc vừa nói: “Bọn chúng cho em ăn toàn bít tết, khoai tây và salad, khó ăn chết đi được.”

“Chúng nuôi sói bên hàng rào và rắn trong xe giao hàng để khiến em sợ hãi, không muốn cho em bỏ trốn.”

Cô nằm trên giường, nghiêng đầu lấy chăn lau nước mắt: “Bọn chúng hết lần này đến lần khác để em chạy rồi lại bắt em về.”

“Bọn chúng……” Tô Dao từ trên giường ngồi dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bức tượng thực vật trong hoa viên, rồi ôm mặt khóc nức nở: “Bọn chúng giết chết Tư Ngôn trước mặt em.”

Trần Ngân Hà đi đến sau lưng Tô Dao, ôm eo cô từ phía sau.

Tô Dao lau nước mắt, nhưng bất lực vì càng lau càng nhiều: “Tư Ngôn là một thiếu niên người Trung Quốc, năm nay mười chín tuổi, nếu không có cậu ta thì em hoàn toàn không thể trụ vững, cậu ta chết rồi, chết ngay trong vòng tay em.”

Tô Dao nhìn xuống bàn tay mình, mặc dù chúng đã sạch sẽ nhưng cô luôn cảm thấy bên trên vẫn dính đầy máu của Tô Tư Ngôn.

“Em đã hứa với cậu ta rằng sẽ đưa cậu ta về nhà, về tìm bà nội.” Tô Dao cúi đầu rơi nước mắt: “Em không làm được, em không thể bảo vệ cậu ta.”

Đôi vai cô bắt đầu run lên không ngừng: “Cậu ta tốt như vậy, chịu đựng bao nhiêu đau khổ, đã cố gắng rất nhiều chỉ vì muốn tiếp tục sống, thế mà tại sao lại như vậy, Trần Ngân Hà, em không thể hiểu.”

Trần Ngân Hà quay người Tô Dao đối diện với mình, anh đưa đầu ngón tay lên lau nước mắt cô: “Em ở đây đợi anh một chút, đừng đi đâu, bất cứ ai gõ cửa cũng không được mở.”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, rồi quay người đi ra phía cửa.

Tô Dao giữ cổ tay Trần Ngân Hà lại: “Đừng đi, đừng để em lại một mình. Bên ngoài rất nguy hiểm, anh sẽ bị bọn chúng phát hiện rồi đánh chết mất.”

Trần Ngân Hà ôm lấy Tô Dao: “Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tô Dao vẫn giữ chặt tay Trần Ngân Hà: “Anh có một mình, trong tay lại không có vũ khí, nếu bị phát hiện sẽ chết chắc!”

Trần Ngân Hà xoa đầu Tô Dao: “Anh đi xử lý chút việc, sẽ quay lại nhanh thôi. Anh không đến đây một mình, em yên tâm.”

“Đợi đã.” Tô Dao gọi Trần Ngân Hà lại, cô nhìn vai anh, thấy có chút máu đỏ rỉ ra dưới lớp áo sơ mi màu hồng nhạt, liền cau mày: “Anh bị thương khi nào đây?”

Nghĩ đến tấm ảnh trong điện thoại của Jessini: “Vụ tai nạn xe hơi đó sao?”

Lúc kết thúc buổi đấu giá, cô đã cắn mạnh lên vai anh một cái, lại cắn đúng vào vị trí đó, cô tức giận mắng anh: “Tại sao lại không lên tiếng, đau cũng không nói với em.”

Nếu biết anh bị thương ở vai thì cô đã không cắn anh rồi.

Trần Ngân Hà cong môi: “Vợ anh thích cắn thì cho dù có bị cắn chết anh cũng cam tâm tình nguyện.”

Tô Dao cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Ai là vợ của anh?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Em là do anh bỏ ra ba tỷ mua về, tối nay em chính là cô dâu của anh. Vào tắm rửa sạch sẽ đi, rồi ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh, anh sẽ quay lại ngay.”

Anh muốn mang một phép màu trở lại.

Phía sau một bụi cây cách lâu đài không xa, Hứa Gia Hải nhấc tay đập chết một con muỗi đang đậu trên cổ tay mình hút máu, bất mãn than thở: “Cậu thì thoải mái rồi, thơm tho ấm áp đi động phòng, rồi ném tôi ở ngoài cho muỗi chén, đã qua thời gian thỏa thuận rồi mà chẳng thấy đến.”

Hứa Gia Hải quay đầu nhìn Tô Tư Ngôn đang sống dở chết dở dựa vào một thân cây lớn: “Cậu chết chưa, có còn sống không, cố gắng kiên trì thêm một chút nữa nhé.”

Thấy Tô Tư Ngôn không đáp lại, Hứa Gia Hải ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của cậu ta, nó đã yếu đến mức gần như không cảm nhận được hô hấp nữa rồi.

Ngay khi Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà bước vào cổng tòa lâu đài, họ đã nghe thấy tiếng súng, sau đó thì nghe thấy tiếng hét xé lòng của Tô Dao, nên đoán rằng cậu thiếu niên này rất quan trọng với cô, nên mới mua lại thi thể của cậu ta.

Ban đầu họ không ôm nhiều hy vọng, phát súng đó xem ra đã trúng tim và không thể sống sót, hai người nghĩ vì Tô Dao nên muốn chôn cất cho cậu ta thật cẩn thận, không để cậu ta bị ném xuống biển cho cá ăn, hoặc bị mấy tên tâm lý biến thái mua về làm nhục.

Hứa Gia Hải kiểm tra thi thể cậu thiếu niên và phát hiện viên đạn đã trượt ra ngoài tim cậu ta. Điều này phải cảm ơn bộ quần áo rộng thùng thình của lính canh, cơ thể cậu ta gầy lại mỏng, bộ quần áo mặc không vừa nên đã khiến tay bắn súng phán đoán sai vị trí của tim, may mắn để cậu ta sống sót và không mất mạng ngay tại chỗ.

Hứa Gia Hải nhìn cậu thiếu niên, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái mét, đôi môi tím tái, nếu viên đạn trong người không được gắp ra kịp thời thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.

Hứa Gia Hải học ngành Y, làm một cuộc phẫu thuật thì không có vấn đề gì, nhưng điều kiện xung quanh không tốt, sau khi lấy được viên đạn ra khỏi người, cậu ta có thể chết vì nhiễm trùng vết thương. Trong lâu đài có một phòng trị liệu, nếu đưa được cậu ta vào đó làm phẫu thuật thì có khả năng có thể cứu được mạng cậu ta.

Hứa Gia Hải vào đây với thân phận là trợ lý của Trần Ngân Hà, kiểu thân phận này không đủ tư cách để vào trong lâu đài, chỉ được ở trong một tòa nhà gần lâu đài cùng với các trợ lý của những người đến tham gia đấu giá khác. Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà đã hẹn nhau mười một giờ ở bên ngoài, rồi cùng nhau đưa người bị thương vào trong lâu đài làm phẫu thuật. Nhưng đã quá mười phút so với thời gian thỏa thuận mà Trần Ngân Hà vẫn chưa đến.

Hứa Gia Hải lại đập chết một con muỗi khác, thấp giọng chửi Trần Ngân Hà một câu: “Có sắc quên bạn, cái đồ thấy gái đẹp là quên sạch mọi thứ.”

Nếu để cậu thiếu niên yếu ớt vẫn đang sống sờ sờ trước mặt lúc này chết mất, để xem anh sẽ ăn nói thế nào với Tô Dao, xem anh còn có thể lẳng lơ được nữa hay không?

Trần Ngân Hà không trì hoãn quá lâu, rất nhanh đã ra ngoài, anh nhìn cậu thiếu niên đang dựa vào gốc cây: “Còn sống không?”

Hứa Gia Hải đỡ Tô Tư Ngôn dậy, rồi nhìn Trần Ngân Hà: “Sắc mặt này của cậu là sao, không muốn cứu nữa à?”

Trần Ngân Hà đưa Hứa Gia Hải đi về phía toà lâu đài: “Không phải.”

“Chết tiệt.” Đột nhiên Hứa Gia Hải hiểu ra điều gì đó: “Đừng có nói là Tô Dao đồng cảm rồi thích cậu ta đó chứ, vậy nên cậu mới xị mặt ra với người ta thế kia.”

Trần Ngân Hà: “Không phải, đừng có ăn nói bậy bạ, đi thôi.”

Sắp đến cổng lâu đài, Trần Ngân Hà bảo Hứa Gia Hải vác Tô Tư Ngôn lên như vác một xác chết. Lính canh trông thấy bọn họ nên chặn lại một chút, người dẫn đầu nhìn Trần Ngân Hà, nhận ra anh là người may mắn đã mua được Queen trong buổi đấu giá ngày hôm nay, nên dùng tiếng Anh nói vài câu, hỏi tại sao hai người họ lại mang cái xác vào trong.

Hứa Gia Hải liếc nhìn “cái xác” một cái, rồi trả lời bằng tiếng Anh: “Cậu ta là bạn tốt của Queen, cậu ta chết rồi khiến Queen rất đau lòng, tiên sinh của chúng tôi không muốn nhìn thấy Queen rơi nước mắt nên mang cậu ta vào cho Queen nhìn lần cuối cùng.”

Lính canh đi tới xem qua, nhận ra đó là Tô Tư Ngôn, biết Queen và Tô Tư Ngôn luôn kè kè bên nhau, tình cảm rất tốt, nên không nghi ngờ gì mà để bọn họ vào trong.

Đi tới chỗ không có người trong hoa viên, Hứa Gia Hải nhỏ giọng nói với Trần Ngân Hà: “Rốt cuộc là cậu dùng thân phận gì mà khiến bọn chúng yên tâm như vậy?”

Trần Ngân Hà: “Chu Vũ Trần.” Anh đã dùng thân phận của Chu Vũ Trần để chà trộn vào đây, lấy biệt danh là Trần Thu Thuỷ.

Sau khi vào trong lâu đài, Hứa Gia Hải đưa Tô Tư Ngôn trốn vào một nơi kín đáo, còn Trần Ngân Hà thì hái một bông hồng giữ chân nữ giúp việc lại, hỏi bằng tiếng Anh: “Phòng y tế ở đâu?”

Thấy máu chảy ra từ vai anh, nữ giúp việc tưởng rằng anh muốn điều trị cho mình, nên chỉ cho anh biết vị trí của phòng y tế và chủ động đề nghị dẫn đường cho anh, trong lúc nói chuyện vẻ mặt luôn tỏ ra ngượng ngùng.

Trần Ngân Hà tặng bông hoa hồng trên tay mình cho nữ người làm: “Cảm ơn, đây là bí mật của chúng ta nhé.”

Nữ giúp việc đỏ mặt, rồi cầm theo bông hoa rời đi.

Hứa Gia Hải cảm thấy phục Trần Ngân Hà sát đất, anh lợi dụng nhan sắc của mình để đạt được mục đích mà không chừa một ai.

Trần Ngân Hà đi phía trước, Hứa Gia Hải cõng Tô Tư Ngôn theo sau, hai người cùng nhau bước về phía phòng y tế.

Tô Tư Ngôn cả người toàn máu, nên đã để lại ít dấu máu dưới mặt đất. Trên đường có gặp vài người làm, nhưng bọn họ chẳng lấy gì làm lạ, cảnh tượng cõng theo một xác chết xuất hiện ở lâu đài trong đêm của năm ngày này là vô cùng bình thường.

Khi đến phòng y tế, Trần Ngân Hà gõ cửa, bên trong không có người đáp lại. Anh dùng một chiếc kẹp tóc cạy cửa, rồi bảo Hứa Gia Hải cõng Tô Tư Ngôn vào trong, sau đó kiểm tra một lượt xung quanh phòng y tế.

Hứa Gia Hải đặt Tô Tư Ngôn đang hấp hối lên bàn mổ trước mặt, sau đó nhanh chóng làm quen với môi trường xung quanh, anh ta rửa tay, khử khuẩn, mặc áo phẫu thuật và kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của Tô Tư Ngôn rồi cắt quần áo cậu ta ra.

“Mất quá nhiều máu, phải được truyền máu, nếu không cậu ta sẽ chết trong lúc làm phẫu thuật.”

Trần Ngân Hà xắn ống tay áo lên: “Lấy của tôi đi, tôi nhóm máu O.” Nhóm máu này là nhóm máu vạn người mê, nó phù hợp với tất cả các nhóm máu trừ nhóm máu hiếm.

Hứa Gia Hải vừa làm xét nghiệm nhóm máu cho Tô Tư Ngôn vừa liếc mắt nhìn vết thương trên vai Trần Ngân Hà: “Bốn ngày trước cậu gặp tai nạn xe hơi, lao ra khỏi đường cao tốc, không chết đã là may lắm rồi. Vết thương còn chưa lành đã vượt qua biển cả đến đây, thế mà còn muốn truyền máu cho người khác nữa, chán sống rồi à?”

Trần Ngân Hà: “Tóm lại là cậu ta không được chết.”

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, Hứa Gia Hải liếc nhìn khuôn mặt Trần Ngân Hà một cái: “Dùng mạng của cậu để đổi lấy mạng cậu ta, cậu cũng bằng lòng sao?”

Trần Ngân Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hứa Gia Hải: “Cậu có biết tại sao mẹ tôi lại đặt cho tôi cái tên Trần Ngân Hà không?”

Hứa Gia Hải lắc đầu.

“Tôi được sinh ra trong một ngôi nhà xinh đẹp, vừa mới sinh ra đã sống trong địa ngục, bà ấy không hy vọng tôi sẽ biến thành ác quỷ dưới sự tra tấn của người đàn ông đó.” Trần Ngân Hà quay đầu nhìn ra bầu trời đêm vô biên bên ngoài cửa sổ: “Bà ấy đặt cái tên Ngân Hà cho tôi là muốn để tôi biết rằng, cho dù trời có đen có tối đến mấy thì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy ánh sáng của các vì sao.”

Tô Dao là một người như vậy, bất luận ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào thì cô cũng vẫn nhìn lên bầu trời và tràn đầy hy vọng.

Trần Ngân Hà nói: “Tô Tư Ngôn cũng vậy, cậu ta đã rất cố gắng muốn tiếp tục sống, nếu cậu ta chết, chết trên con đường chạy tới hy vọng thì cô ấy sẽ nghi ngờ rằng niềm tin bấy lâu nay của mình là sai lầm. Nếu một người đến cả việc dũng cảm hướng tới ánh sáng cũng không còn nữa thì đâu có khác gì đã chết.”

Người anh muốn cứu không phải Tô Tư Ngôn mà là Tô Dao.

Hứa Gia Hải giơ ngón tay cái về phía Trần Ngân Hà: “Không nhìn ra à nha, một trinh nam già như cậu mà cũng có tình như vậy, tôi sắp bị cái tình yêu chết tiệt này làm cho cảm động đến rơi nước mắt luôn rồi.”

Hứa Gia Hải lấy một túi đựng máu ra, Trần Ngân Hà bèn đưa cánh tay của mình tới, để anh ta hút: “Chỉ cần hút mà không chết, thì cứ hút cho đến gần chết là được, tóm lại là Tô Tư Ngôn không thể chết.”

Hứa Gia Hải đâm đầu kim vào cánh tay mình: “Tưởng mỗi mình cậu có nhóm máu O đấy chắc?”

Trần Ngân Hà lập tức kéo ống tay áo xuống: “Không nói sớm.”

Hứa Gia Hải: “…” Nếu như anh chỉ cần do dự dù chỉ là một chút thôi cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng về tình bạn này.

Tô Dao muốn cứu Tô Tư Ngôn, Trần Ngân Hà muốn cứu Tô Dao, Hứa Gia Hải lại muốn cứu Trần Ngân Hà, cuối cùng người mất máu là Hứa Gia Hải, bằng cách nào đó anh ta đã bị đẩy xuống tầng dưới cùng của chuỗi thức ăn.

Hứa Gia Hải dùng từ ngữ tục tĩu chửi Trần Ngân Hà: “Có sắc quên bạn đạt được đến trình độ như cậu quả thật là lần đầu tiên tôi thấy, tuyệt giao đi, sau khi về nước sẽ tuyệt giao.”

Hứa Gia Hải lấy xong máu của mình lại tự tay phẫu thuật cho người bị thương, anh ta cảm thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời nào đó mới phải cùng Trần Ngân Hà đến đây để chịu đựng nỗi khổ này.

Hứa Gia Hải đã chuẩn bị xong dụng cụ phẫu thuật cùng túi máu, anh ta mở đèn phẫu thuật, kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Tô Tư Ngôn, rồi nói với Trần Ngân Hà: “Cậu ta quá yếu, tôi chỉ có thể đảm bảo lấy được viên đạn ra ngoài, chứ không bảo đảm được cậu ta nhất định sẽ sống.”

Hứa Gia Hải bắt đầu ca mổ, Trần Ngân Hà đứng canh bên cửa, phòng trường hợp có người vào làm gián đoạn ca phẫu thuật, nếu không chẳng khác gì cứa con dao vào cổ Tô Tư Ngôn, khiến cậu ta chết cũng chẳng siêu thoát.

Hứa Gia Hải tiêm thuốc mê cho Tô Tư Ngôn, đợi thuốc mê có tác dụng, tiếp đến hoàn thành việc khử trùng, rồi dùng dao phẫu thuật rạch phần ngực trúng đạn của cậu ta. Viên đạn tuy không trúng tim nhưng nó nằm quá gần tim, chỉ cần chệch một chút thôi sẽ gây chảy máu ồ ạt và đẩy thẳng cậu ta đến cái chết.

Hứa Gia Hải làm việc với xác chết cả ngày, đã nhiều năm rồi không thực hiện một ca phẫu thuật cho người sống, cộng thêm độ khó của ca mổ quá lớn, bên cạnh lại chẳng có lấy một y tá phụ việc, anh ta có chút quá sức, rất nhanh chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi, liền quay đầu lau lên áo, rồi lại tiếp tục tập trung vào việc gắp viên đạn.

Trần Ngân Hà đứng canh bên cửa, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào phòng phẫu thuật một cái. May mắn thay, đám quái vật trong tòa lâu đài này đang cuồng loạn trong vui vẻ, nên không có ai đến phòng y tế vào lúc này.

Điều mà họ không thể ngờ đến đó là trong phòng phẫu thuật có một cánh cửa bí mật và bên trong có người. Ca phẫu thuật đang tiến hành được một nửa thì cánh cửa bí mật đó được mở ra. Hứa Gia Hải ở gần nhất, nên nghe thấy động tĩnh, nhưng anh ta không hề bị phân tâm, nếu không Tô Tư Ngôn chắc chắn sẽ chết.

May mắn thay, rất nhanh Trần Ngân Hà đã phát hiện ra người này và đi tới. Đối phương là một bác sĩ cũng là chủ nhân của phòng y tế này, sau khi buổi đấu giá kết thúc đã mang một “món quà” về để thưởng thức, anh ta ở trong cánh cửa bí mật nhìn thấy có người đột nhập vào trong còn chiếm dụng phòng phẫu thuật của mình.

Bác sĩ này cũng xuất hiện tại buổi đấu giá, nên vừa nhìn đã nhận ra Trần Ngân Hà, đối phương nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, nói bằng tiếng Anh: “Anh không phải người tham gia đấu giá thực sự, rốt cuộc thì anh là ai, có phải cảnh sát không?”

Trần Ngân Hà đứng ở cửa phòng phẫu thuật, cầm con dao mổ bên cạnh lên. Còn trong tay đối phương là một khẩu súng.
[1] 50.000.000 nhân dân tệ: Bằng khoảng 185 tỷ NVĐ.

Bình luận

Truyện đang đọc