RƠI VÀO NGÂN HÀ

Edit+beta: LQNN203

Ngô Thanh Đào phát hiện Trần Ngân Hà trước tiên, kinh ngạc hô lên: "Đội phó Trần, anh xuất viện rồi!"

Trần Ngân Hà bước về chỗ ngồi, nhìn vị trí Tô Dao đối diện.

Bàn làm việc của cô rất sạch sẽ, đã mấy ngày nay không dùng đến, Trần Ngân Hà cau mày: "Đào, chị Tô của cô đâu?"

Ngô Thanh Đào rất ngạc nhiên: "Chị Tô đã xin nghỉ phép năm để đi du lịch rồi ạ, bây giờ chị ấy đang ở Tây Á, không phải có đăng lên vòng bạn bè sao, đội phó Trần anh không biết ạ?"

Trần Ngân Hà thật sự không biết, anh đã bị Tô Dao kéo vào danh sách đen từ lâu, không liên lạc được với cô, cũng không xem được vòng bạn bè của cô.

Thường ngày Hứa Gia Hải đến bệnh viện thăm anh anh mới có thể mượn điện thoại di động của Hứa Gia Hải để xem động thái của Tô Dao, đồng thời yêu cầu Hứa Gia Hải gọi cho Tô Dao để nghe giọng nói của cô.


Hứa Gia Hải gần đây đang theo đuổi một người phụ nữ, vì trọng sắc khinh bạn mà anh đã không gặp cậu ta trong nhiều ngày, không có cơ hội nhìn thấy vòng bạn bè của Tô Dao, cũng không biết hướng đi của cô.

Anh tưởng cô chỉ giận một chút nên tránh gặp anh, nhưng không ngờ cô lại trốn tránh xa như vậy.

Trần Ngân Hà ánh mắt trầm xuống: "Cô ấy tự mình đi?"

Ngô Thanh Đào cảm nhận được điều gì đó liền vội vàng nói: "Đương nhiên, chị Tô nhất định sẽ không đi với những người đàn ông khác, chị ấy tự đi, em có thể chắc chắn chị ấy tự mình đi."

Giang Bất Phàm nói: "Đúng vậy, hôm qua em có gọi cho chị Tô, không nghe thấy người đàn ông nào bên cạnh chị ấy cả."

Ngay khi Trần Ngân Hà đưa tay ra, Ngô Thanh Đào thần kỳ ý thức được, vội vàng gọi điện cho Tô Dao, không đợi điện thoại được kết nối liền đưa cho Trần Ngân Hà.


Thành thật mà nói, lúc này cô ấy về phe đội phó Trần nhà mình, tình huống trước mắt chính là chị Tô của cô đang trốn đội phó Trần đi chơi. Cũng may, chị Tô đi chơi một mình và không đi cùng người đàn ông nào khác, nếu không đội phó Trần nhà cô đã không điên lên.

Trên người đội phó Trần vẫn còn mùi thuốc khử trùng chanh chỉ có ở bệnh viện Đồng Nhã, vừa thấy là anh đã ghé qua ngay mà không hề về nhà sau khi xuất viện.

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Tô Dao phát ra từ ống nghe: "Đào, có chuyện gì vậy?"

Ngô Thanh Đào yếu ớt đáp: "Không, không có chuyện gì, em chỉ hơi nhớ chị một chút thôi, cái đó, Tây Á có vui không ạ?"

Giọng Tô Dao mang theo một loại không kiên nhẫn vì bị quấy rầy: "Ngoại trừ công việc, những thứ khác em đừng gọi cho chị, chị bận lắm."


Ngô Thanh Đào liếc nhìn Trần Ngân Hà, nói vào điện thoại: "Chị Tô, chị không phải đi du lịch sao, sao còn bận như vậy?"     

"Nơi này có bán kẹo hồ lô này," trong điện thoại Ngô Thanh Đào truyền đến một giọng nam trong sáng, "Có muốn tới ăn không, đội trưởng Tô thích ăn vị sơn tra, vị dâu tây, hay vị hạch đào?"

Ngô Thanh Đào: "..." Sao lại có giọng đàn ông, bọn họ còn ngọt ngào cùng nhau ăn kẹo hồ lô nữa.

Ở Tây Á ăn kẹo hồ lô, sao lại có một loại tình thú thế nhỉ.

Ngô Thanh Đào không dám nhìn sắc mặt Trần Ngân Hà nữa, lắp bắp nói vào điện thoại: "Tô, chị Tô, chị đi chơi với người khác à?"

Tô Dao lười nói nhiều với Ngô Thanh Đào: "Có chuyện gì không, chị cúp máy đây, lần sau đừng gọi cho chị khi không có việc gì, đợi chị quay lại sẽ đánh gãy chân em."

Nhìn điện thoạt "tút" một tiếng cắt đứt, Ngô Thanh Đào thật cẩn thận nói: "Đội phó Trần, em nghi ngờ chị Tô hoàn toàn không phải đi Tây Á, chắc là chị ấy đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, vì cần giữ bí mật nên mới bịa ra chuyện đến Tây Á đi du lịch."
Trần Ngân Hà nhẹ nhàng câu môi dưới, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn qua như đang cười, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại lạnh lùng: "Lời này mà cô cũng tin?" 

Ngô Thanh Đào lắc đầu, đương nhiên cô ấy không tin, Tô Dao đã đăng ảnh lên vòng bạn bè, cho thấy rằng cô thực sự đang ở Tây Á.     

Theo thói quen trước đây của Tô Dao, cho dù ra ngoài thực hiện một nhiệm vụ bí mật, cô cũng sẽ để lại một câu "Đi công tác vài ngày." Sau đó liền rời đi, cô sẽ không bao giờ phí tâm lừa dối bọn họ như thế này. Cô không có nhiều thời gian để rảnh rỗi.    

Hơn nữa, vừa rồi có giọng nói của một người đàn ông có vẻ đặc biệt nhiệt tình, trông không giống như cô đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào cả.     

Trần Ngân Hà đi đến phòng làm việc nhỏ, đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ rồi châm một điếu thuốc.
Lúc nãy ở dưới lầu, khi hai điều tra viên hỏi anh về điện thoại di động của Minh Nguyệt, anh biết rằng nó đang nằm trong tay Tô Dao.

Người duy nhất có thể giấu điện thoại di động tại hiện trường vụ án của bệnh viện tâm thần đường Khang Dân là Tô Dao, không ai khác có thể.

Tốt nhất là chiếc điện thoại mà anh ngâm trong dung dịch formalin không bao giờ có thể khôi phục được, vạn nhất cô xem được video bên trong.

Cô chắc chắn sẽ xem anh như một con quái vật, một kẻ biếи ŧɦái, cô sẽ cảm thấy buồn nôn, sợ hãi và bỏ chạy khỏi anh.

Anh không dám nghĩ tiếp nữa, anh sẽ làm gì nếu cô bắt đầu chán ghét anh đây.

Trần Ngân Hà hít một hơi, nhưng anh thậm chí không nhận thấy bàn tay đang cầm điếu thuốc đang hơi run.

Cô bỏ chạy còn rủ người đàn ông khác đi du lịch cùng ở Tây Á, chắc hẳn cô đã xem đoạn video và định vứt bỏ anh để bắt đầu một mối quan hệ mới.
Nếu lúc này anh đọc những tin nhắn chưa đọc trên WeChat liền sẽ không có suy nghĩ này. Tiền Du đã gửi cho anh một số tin nhắn, trong đó có một số bức ảnh của Tô Dao tại Cục Cảnh sát thành phố Nam An.    

Tô Dao cầm lấy một mớ kẹo hồ lô dâu mà Tiền Du mua cho cô: "Lần sau đừng tiêu tiền nữa, nếu tôi muốn ăn sẽ tự mua."

Kẹo hồ lô quá ngọt và béo, cô không thích lắm, lại không thể phụ lòng hiếu khách của Tiền Du, đành phải thử một viên trong ánh mắt mong đợi của đối phương, ngọt đến mức đau răng.     

"Ngon lắm đúng không," Tiền Du chỉ vào biển hiệu bán kẹo hồ lô, "Đội trưởng Trần lúc trước cũng rất thích ăn kẹo hồ lô của tiệm này, thích nhất chính là vị dâu trên tay chị, ngại vị sơn tra chua."

Tô Dao lại ăn thêm một viên, thế mà cảm thấy hương vị không tồi: "Mua giúp tôi thêm nữa đi, lát nữa tôi mang về nhà khách ăn."
Tiền Du vui vẻ đi mua năm cây: "Chờ khi chị trở về Vân Giang em lại mua tiếp, mua mười cây cho vào túi đá, để chị mang về cho đội trưởng Trần."

Tô Dao nghĩ đó là một ý kiến ​​hay, định sẽ làm như vậy.

Sau khi ăn trưa, Tô Dao trở lại nhà khách nghỉ ngơi một lát.

Lúc này đã là ngày thứ sáu cô đến Nam An, đã hơn nửa thời gian trôi qua, cô thử nhiều biện pháp nhưng vẫn không tìm được con mèo.

Tô Dao không bỏ cuộc, cô tin vào bản thân, cũng nguyện ý tin tưởng Trần Ngân Hà, cô nhất định có thể tìm thấy con mèo đó.

Tô Dao chỉ dành cho mình thời gian hai mươi phút nghỉ ngơi, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi sẽ đến trại tạm giam gặp Minh Nguyệt xem có thể từ miệng cô ta moi được chút thông tin gì không.

Trước khi đi ra ngoài, Tô Dao lấy trong tủ ra chiếc áo khoác màu xám nhạt của Trần Ngân Hà mang từ Vân Giang ra mặc vào.
Cô cao 1m7, còn Trần Ngân Hà cao 1m88, quần áo mặc ở trên người cô rất rộng, cô học theo như trong các tạp chí thời trang, đem cổ tay áo xắn lên.

Rất ấm, ấm hơn cả chiếc áo khoác lông vũ cô mặc, vừa đủ để chống chọi với thời tiết lạnh giá ở thành phố Nam An.

Cô đến rất vội, không mang theo mỹ phẩm gì, chủ yếu là cô không có, cây son duy nhất cô cũng không biết đã vứt ở đâu.

Tô Dao đến trung tâm mua sắm gần đó trước, mua một thỏi son màu hồng bánh đậu, rồi đến tiệm làm tóc gội đầu trước khi đến trại tạm giam.

Minh Nguyệt được đưa ra ngoài, mặc bộ quần áo đồng phục xanh xám của trại giam, với một con số màu trắng rất lớn được ghim trước ngực.

Mất đi lớp dưỡng ẩm của mỹ phẩm đắt tiền và mỹ phẩm y tế, da cô ta bắt đầu mất nước và sần sùi, môi lộ ra màu than chì không khỏe mạnh, da mặt vẫn trắng nhưng không hề có sức sống.
Mái tóc dài đen bóng ban đầu được cắt thành tóc ngắn ngang tai, trông hơi khô và xoăn.

Nhìn thấy Tô Dao mặc áo khoác của Trần Ngân Hà, còn gội đầu và tô son, Minh Nguyệt cười chế nhạo: "Cô đặc biệt từ Vân Giang đến để chê cười tôi sao."

"Nói cho cùng cô vẫn để tâm đến việc tôi ở bên anh ấy trong một năm đó, nếu không cô sẽ không ăn mặc đặc biệt và sẽ không diễu võ dương oai trước mặt tôi như một tên hề."

Tô Dao ngước mắt lên nhìn Minh Nguyệt: "Kế hoạch của cô là gì?"

Cô luôn cảm thấy những người như Minh Nguyệt không nên chết giữa chừng, trong hoàn cảnh bình thường nên là boss lớn và sống đến đại kết cục rồi chết mới đúng.    

"Tôi có thể có kế hoạch gì, đợi chết thôi," Minh Nguyệt mỉm cười, "Tiếc rằng trước khi chết tôi không kéo được anh ấy theo. Anh ấy có đi cùng cô không, sao tôi không thấy anh ấy?"
Minh Nguyệt nói chuyện, hung hăng cắn môi mình, dùng máu rỉ ra làm son môi để làm cho khí sắc của mình trông tốt hơn.

Lại dùng tay sửa sang tóc một chút, cẩn thận kéo phần tóc gãy từ trán ra sau tai.

Lần đầu tiên Tô Dao nhìn thấy loại người tàn nhẫn dùng máu của mình làm son môi: "Đừng phí tâm tư, anh ấy không đến."

Minh Nguyệt lập tức trở nên thiếu hứng thú, ngả người ra ghế vừa nghịch móng tay vừa nói: "Từ Vân Giang đến Nam An tổng cộng một nghìn dặm. Cô đã đi qua hàng nghìn dặm e rằng không phải chỉ để chê cười tôi, nói đi, tại sao?"

Trước khi Tô Dao kịp nói, mắt Minh Nguyệt đã sáng lên: "Cô đã xem video đó rồi phải không?"

"Ha ha ha, chắc cô đã xem rồi," Minh Nguyệt cuối cùng cũng tìm được điều thú vị cho bản thân, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Dao và nói, "Tôi đã nói rồi, anh ấy cũng là loại người giống như tôi, bây giờ cô tin tôi chưa?"
Tô Dao biết mọi nơi trong trại giam đều có camera, còn có một cảnh sát đứng bên cạnh trông coi. Giống như Minh Nguyệt là một tên trọng phạm, thông tin tiếp khách của cô ta sẽ được nghiên cứu nhiều lần.

Tô Dao giả vờ khó hiểu: "Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."

Minh Nguyệt dự đoán Tô Dao sẽ không thừa nhận điều đó, mỉm cười nói: "Cô hẳn đã đến ngôi nhà mà tôi sống cùng anh ấy, cô đã nhìn thấy những loài hoa độc nhất trong vườn rồi. Mùa xuân chúng tôi sẽ ngồi trước hoa và uống trà, bên kia còn có hồ bơi lớn, vào mùa hè anh ấy sẽ đi bơi hàng tuần, chỉ mặc một chiếc quần bơi. "

"Còn mùa đông, chúng tôi sẽ đắp người tuyết và dùng cà rốt làm mũi cho người tuyết, anh ấy thích ăn cà rốt nhất."

Tô Dao bình tĩnh, Trần Ngân Hà ghét rất nhiều đồ ăn, và cà rốt là cái đầu tiên.
Ngại độ tinh khiết màu cam của cà rốt quá cao, trông không đảm bảo. Ngại quá cứng, khi cắn vào phát ra tiếng răng rắc, giống như tạo ra âm thanh khiếm nhã khi ăn, chói tai khó nghe. Ngại nó có mùi đất, không khác gì ăn bùn.

Ngược lại, bản thân cô rất thích ăn cà rốt, mỗi lần nhà ăn của Cục có cà rốt đều phải lấy hai khẩu phần ăn, lúc này Trần Ngân Hà không muốn ngồi cùng bàn với cô, ngại âm thanh cô cắn cà rốt quá ồn ào, hại đôi tai cao quý của anh.    

Tô Dao mỉm cười: "Cô đang nói dối, anh ấy sẽ không đắp người tuyết với cô, anh ấy ghét cà rốt nhất."

Minh Nguyệt bị nghi ngờ, quả nhiên bị chọc giận, liều mạng chứng minh mình không nói dối: "Anh ấy thích ăn cà rốt của nông trại Sơn Dã, là những củ tươi nhất mà người nông dân đào ra khỏi đất và gửi trực tiếp đến đó mỗi ngày."
Tô Dao nhận được thông tin cô muốn, dự định đến trang trại Sơn Dã để xem. Nếu cô đoán đúng, nếu may mắn, con mèo con được nuôi dưỡng trong trang trại mà không cần chuẩn bị.

Thấy Tô Dao không phản bác nữa, Minh Nguyệt nghĩ mình đã thắng, vẻ mặt tự mãn: "Cô căn bản không hiểu anh ấy chút nào. Người như anh ấy mới là trời sinh một đôi với tôi."

Tô Dao đứng dậy, sửa áo khoác trên người: "Có một điều Trần Ngân Hà nói đúng, Minh Nguyệt, cô thực sự là một người đa tình."

"Chỉ cần cô không phải là người đa tình, có lẽ cô đã thừa hưởng cơ ngơi của cha mẹ và trở thành một chị đại xã hội đen rồi."

Mấy từ "chị đại xã hội đen" vừa nham hiểm vừa xấu, khó nghe hơn nhiều so với đại tiểu thư xã hội đen. Minh Nguyệt tức giận đứng dậy khỏi ghế, bị nhân viên trông coi bên cạnh ấn xuống.
Tô Dao đi ra cửa quay lại nhìn Minh Nguyệt: "Yêu một người thật sự không phải là kéo người ấy từ trần gian xuống địa ngục rồi trở thành ác quỷ như chính mình đâu."

Minh Nguyệt bật cười: "Cái gì gọi là tôi kéo, đó bản chất của anh ấy, thân thể và linh hồn của anh ấy chính là biếи ŧɦái, chẳng lẽ là tôi bẻ tay anh ấy để anh ấy hành hạ mèo con sao?"

Tô Dao không nói chuyện, mở cửa đi ra ngoài.

Cô kiểm tra trang trại có tên là Sơn Dã, nó ở bên cạnh một cơ sở trồng rau ở ngoại ô.

Tô Dao mượn xe của Tiền Du lái đến trang trại Sơn Dã.

Sau một tiếng rưỡi lái xe, Tô Dao xuống xe, đi vào trang trại trước mặt cô.

Trang trại rất lớn, nhãn hiệu rất nổi tiếng, nghe nói Tô Dao đến đây mua rau, nhưng bọn họ không tiếp đón cô: "Chúng tôi chỉ cung cấp cho khách hàng quen thuộc, không phải khách hàng cá nhân, nếu cô muốn mua rau, cô có thể đến chỗ bên cạnh. Rau ở đó rẻ lắm, một củ cà rốt chỉ có một, hai tệ thôi."
Tô Dao hỏi người bác gái trồng rau trước mặt: "Vậy bên này bao nhiêu tiền một cân?"

Bác gái liếc nhìn chiếc xe Volkswagen có giá chưa tới hai mươi vạn mà Tô Dao đậu ven đường, trợn mắt ngây ngốc: "Chúng tôi không bán theo cân, mà bán bằng cây nguyên chất tự nhiên, ngay cả một chiếc lá dính bùn đã một tệ, 60 tệ một củ."

Tô Dao trước giờ chưa nghe cà rốt nào đắt như vậy: "Các người đi cướp luôn đi!"

Bác gái: "Cướp cũng không cướp cô, chuyên cướp những người có tiền thôi."

Tô Dao chịu đựng lòng đau: "Tôi mua không được sao, tôi mua mười củ, bây giờ có thể cho tôi vào trang trại được không?"

Nói xong, cô lấy trong túi ra một trăm tệ, bí mật nhét vào tay bác gái: "Được không, chị?"

Bác gái vội vàng đút tiền vào túi: "Được rồi được rồi, xem miệng cô ngọt như vậy nên đưa cô vào xem việc đời, xem người có tiền xa xỉ ngông cuồng như thế nào."
Tô Dao: "Chính vì sự xa xỉ ngông cuồng của bọn họ mà mọi người mới có thể cướp của người giàu giúp đỡ người nghèo đấy. Chiếc vòng của chị làm bằng vàng sao, đẹp quá, rất hợp với khí chất danh giá của chị."

Bác gái được khen toàn thân thoải mái, thấy Tô Dao có thể nói chuyện, không còn nghĩ keo kiệt với cô nữa, vừa đi vừa giới thiệu: "Nhìn thấy chiếc xe đậu trước mặt không, nó đặc biệt dùng để chở cà rốt. Trên xe có một cửa trần luôn mở để cà rốt có thể hấp thụ không khí trong lành và giữ được hương vị tươi ngon nhất."

Tô Dao dừng lại trước xe, càng ngày càng chắc chắn Trần Ngân Hà đã dùng xe vận chuyển cà rốt để đưa mèo con ra ngoài. Cửa sổ trần này quả thật là nó được thiết kế riêng cho anh.

Sau một số lần dò hỏi, Tô Dao cuối cùng đã tìm được người lái xe nông trại đã giao cà rốt đến nhà Minh Nguyệt cách đây hai, ba năm.
...

Trần Ngân Hà đã đặt một chuyến bay từ Vân Giang đến Tây Á, chuyến bay này sẽ được khởi hành vào ban đêm.

"Cái gì, bảo tôi đưa cậu ra sân bay á?" Hứa Gia Hải vừa tan làm về, định đi tắm và xịt chút nước hoa ra ngoài hẹn hò, "Cậu muốn về Nam An?"

Hứa Gia Hải một bên thay giày một bên nói, "Về ăn tết không phải sớm quá sao?"

Trần Ngân Hà: "Không phải, tôi đi Tây Á."

Hứa Gia Hải nhớ những bức ảnh phong cảnh Tây Á mà anh ta đã nhìn thấy trong vòng bạn bè của Tô Dao: "Cậu định đi tìm đội trưởng Tô sao?"

Trần Ngân Hà sắc mặt trầm xuống ngồi trên ghế sô pha: "Tôi đi bắt gian."

Hứa Gia Hải sửng sốt: "Cái gì?!"

"Không thể nào, đội trưởng Tô không phải loại người như vậy, cô ấy là một cô gái tốt. Kể cả khi cô ấy có người đàn ông khác cũng sẽ nói trước với cậu rõ ràng, sẽ không một bên trêu đùa cậu một bên chân đạp hai thuyền."
"Cô ấy có thể chạy đến Tây Á mà không nói một lời, còn có gì cô ấy không thể làm được," Trần Ngân Hà nói, "Tôi phải mau đi xem, cái con yêu tinh nam đó rốt cuộc tốt hơn tôi chỗ nào!"

Hứa Gia Hải nhìn vào chiếc vali màu đen khổng lồ gần như có thể chứa thi thể của hai người lớn trên tay của Trần Ngân Hà: "Cậu bình tĩnh một chút, đừng manh động."

"Đưa tôi ra sân bay," Trần Ngân Hà đứng dậy khỏi ghế sô pha, kéo vali lên, "Hai giờ nữa có chuyến bay."

Hứa Gia Hải chỉ có thể thay đôi giày vừa đổi lại, cầm chìa khóa đi ra ngoài cùng Trần Ngân Hà: "Cậu thực sự phải học hỏi tôi đấy, hãy luôn mở to mắt, không có người này thì người khác."

Hai người bước vào thang máy, Trần Ngân Hà ấn vào bãi đậu xe ở tầng một: "Muộn rồi, tôi đã là người của cô ấy rồi."

Hứa Gia Hải giật mình: "Không phải cậu vẫn luôn ở trong bệnh viện sao, sao đã thành người của cô ấy rồi, hai người đã ngủ với nhau ở trên giường bệnh sao?"
"Cậu mẹ nó đã không lên tiếng thì thôi một khi đã làm phải khiến người ta trầm trồ đấy, ĐM, không sợ nữa đêm Đường Chu đi kiểm tra phòng sao?"

Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn Hứa Gia Hải: "Bộ não của cậu cả ngày đều là loại chất thải màu vàng gì vậy?"

Hứa Gia Hải: "Cậu nói cậu đã là người của cô ấy rồi, còn không phải ý này sao?"

Trần Ngân Hà kéo va li bước ra khỏi thang máy: "Cô ấy cưỡng hôn tôi, hôn xong rồi bỏ chạy."

Hứa Gia Hải: "Sao tôi nhớ rõ là cậu cưỡng hôn người ta mà."

Trần Ngân Hà: "Cậu nhớ lầm rồi."

Hứa Gia Hải: "... Không có gì để nói, cậu thật trâu bò."

Hứa Gia Hải lái xe đưa Trần Ngân Hà đến sân bay, sau khi về đến nhà liền gọi cho Tô Dao.

Anh ta tin tưởng nhân phẩm của Tô Dao hơn là cái miệng nói phét của Trần Ngân Hà: "Alô, đội trưởng Tô, ở Tây Á chơi vui không?"
Tô Dao đứng ở cửa phố ăn vặt Nam An: "Khá tốt, tôi vừa mới đi lặn một lúc."

Hứa Gia Hải: "Cô ở một mình à?"

Tô Dao cảm thấy câu hỏi của Hứa Gia Hải không thể giải thích được: "Sao vậy chủ nhiệm Hứa, có vấn đề gì anh cứ nói thẳng."

Hứa Gia Hải : "Trần Ngân Hà đi Tây Á tìm cô rồi, nói đi bắt gian."

Tô Dao: "!!!"

"Anh ta lên máy bay lúc nào!"

"Vừa rồi, còn mang theo một chiếc vali đựng để xác chết." Bởi vì giọng điệu của Tô Dao quá mức kinh ngạc, Hứa Gia Hải không khỏi có chút nghi ngờ, "Đội trưởng Tô, cô sẽ không thật…"

Tô Dao sau khi cúp máy Hứa Gia Hải, cô nhanh chóng đưa Trần Ngân Hà ra khỏi danh sách đen, gọi điện thoại qua. Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ ống nghe: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đã bị tắt."

Tô Dao cất điện thoại, Trần Ngân Hà đã lên máy chiếc máy bay.
Trần Ngân Hà ngồi trên máy bay với một chiếc chăn mỏng, dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Khi không có ai xung quanh, anh không có đối tượng để nói hươu nói vượn, cả người liền trở nên trầm lặng.

Tiếp viên hàng không đi qua mấy lần muốn hỏi anh cần gì, nhưng vừa thấy mặt của anh liền không dám tiến lên quấy rầy.

Trần Ngân Hà đã tính toán trong lòng rằng những khách sạn nổi tiếng nhất ở Tây Á là những khách sạn nào, tuy các điểm vui chơi rộng lớn nhưng địa điểm ăn uống thì có hạn, ngày nào anh cũng đi canh, rồi có thể gặp được cô thôi.

Sau khi gặp mặt, cô có phải sẽ sợ anh không, giống như nhìn một tên biếи ŧɦái tâm lý vặn vẹo?

Còn tên đàn ông ở bên cô, nếu cô dám có ấn tượng tốt về hắn ta...

Trần Ngân Hà không thể nghĩ ra anh sẽ làm gì.
Chuyến bay kéo dài ba tiếng đồng hồ rất nhanh đã đến, Trần Ngân Hà kéo vali rời sân bay và bắt taxi về khách sạn bên bờ biển.

Anh xuống xe, nhận phòng, cất vali, thay quần áo rồi xuống lầu, chuẩn bị đến khu vực chợ đêm gần khách sạn, nếu may mắn có thể gặp cô hôm nay.

Chắc cô đang cùng nhau chia sẻ kẹo hồ lô với tên đàn ông khác.

Trần Ngân Hà bước xuống lầu, lại xoay người quay lại khách sạn, kéo rèm cửa kín mít.

Anh không thể ra ngoài, nếu gặp được cô mà cô chán ghét và ghê tởm anh thì sao?

Anh thà chết còn hơn bị cô nhìn bằng đôi mắt đó.

Trần Ngân Hà tắt hết đèn trong phòng, không để lại đèn bàn hay đèn ngủ, cả không gian trong phút chốc chìm vào bóng tối.

Chỉ trong hoàn cảnh như vậy anh mới cảm thấy an toàn, và ngay khi nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, cửa kính, hay thậm chí là bề mặt phản chiếu của bộ đồ ăn, anh cũng sẽ cảm thấy mình ghê tởm.
Anh nhìn bàn tay mình trong bóng tối, cảm giác ấm áp đầy lông lá từ hơn hai mươi năm trước dường như không hề tiêu tan, nó bám chặt lấy anh như một bóng ma lưu luyến, khiến anh cảm thấy ngột ngạt.

Anh ngồi trong bóng tối ba tiếng đồng hồ, rạng sáng hai giờ mới nằm trên giường và nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Trần Ngân Hà tỉnh dậy, ngồi trên giường một lúc, cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian, phát hiện điện thoại vẫn chưa mở.

Anh không nhớ đến việc bật nó lên. Tô Dao đã đem Wechat và điện thoại của anh kéo vào danh sách đen thì anh đã không còn mong đợi gì, mở hay không mở đều giống nhau.

Trần Ngân Hà mở điện thoại, ngay sau đó nó rung lên, Hứa Gia Hải gọi cho anh năm lần và gửi hơn chục tin nhắn, hỏi anh tại sao không báo an toàn khi đến nơi, có phải anh đã chết trên đường rồi không.
Trần Ngân Hà không chú ý đến Hứa Gia Hải, nhìn thấy tên của Tô Dao trong cuộc gọi nhỡ của mình.

Từ "Tiểu mít ướt" trong ghi chú của anh dành cho cô đặc biệt bắt mắt. Cô đã gọi cho anh tổng cộng hai mươi lần, từ khi anh lên máy bay cho đến trước khi anh tỉnh dậy.

Điện thoại lại đột nhiên rung lên, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên "Tiểu mít ướt", Trần Ngân Hà run tay một cái, điện thoại rơi xuống đất, ở trên mặt đất rung lên "ong ong ong" chấn động một hồi.

Anh không dám cúp điện thoại của cô, chờ điện thoại tự động cúp, anh mới dám nhấc điện thoại trên mặt đất lên tắt nguồn.

Trần Ngân Hà nhét điện thoại dưới gối, xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, vừa đánh răng vừa nhìn cái gối bên này, nhìn nửa ngày cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Muốn mở máy sao?

Nếu mở máy, nếu cô ấy đề nghị gặp mặt thì sao bây giờ.

Anh không dám gặp cô.

Trần Ngân Hà ở trong phòng khách sạn cả ngày, buổi tối chuẩn bị đặt chuyến bay trở về Vân Giang, lại phải mở máy.

Hứa Gia Hải có lẽ không muốn quan tâm đến anh nữa, không gọi cho anh một cuộc, Chu Tiểu Nghiên đã gọi một cuộc, còn lại ba mươi cuộc gọi nhỡ đều là của Tô Dao.

Anh giả vờ như không nhìn thấy, như thể chỉ cần anh không nhìn thấy anh không cần phải đối mặt với cô.

Lúc định đặt vé máy bay, anh phát hiện đã có người đặt trước cho mình, nhưng thay vì quay lại Vân Giang thì lại từ Tây Á đến Nam An.

Trần Ngân Hà gọi cho Hứa Gia Hải, nói: "Tại sao cậu lại đặt vé đi Nam An cho tôi?"

"Tôi mẹ nó rảnh quá đặt vé cho cậu, chịu mở điện thoại rồi à?" Hứa Gia Hải đã liên lạc với Tô Dao và biết rằng cô hiện đang ở Nam An, anh ta luôn muốn nói với Trần Ngân Hà rằng anh đã đến nhầm chỗ, cô không ở Tây Á, nhưng điện thoại di động của người này luôn tắt. Hứa Gia Hải cố ý hỏi: "Đã bắt được gian phu chưa, nhét vào vali chưa?"
Thấy không phải Hứa Gia Hải đặt vé máy bay, Trần Ngân Hà không lưu tình cúp điện thoại.

Điện thoại lại rung lên, cái tên "Tiểu mít ướt" lóe lên như một lời nhắc nhở.

Trần Ngân Hà đặt điện thoại lên bàn, bấm loa ngoài rồi chạy ra cửa sổ trốn, như thể tránh xa điện thoại sẽ an toàn hơn.

Tiếng hét của người phụ nữ phát ra từ ống nghe: "Trần Ngân Hà, anh mẹ nó có bệnh tâm thần phải không!"

Trần Ngân Hà nghĩ, cô đã xem video rồi nên mới gọi anh là tâm thần.

Tô Dai lại rống lên: "Chuyến bay đến Nam An lúc 7 giờ tối, nếu không kịp thì đừng tới nữa!"

Trần Ngân Hà từ không trung hét vào điện thoại di động: "Sao lại là Nam An?" Không phải cô đang gặp tên đàn ông hoang dã ở Tây Á sao.

Tô Dao cả ngày lẫn đêm đều không liên lạc được với Trần Ngân Hà, mở máy một lần giữa chừng, không nhận điện thoại của cô lại tắt máy, lúc này mới có thể nói chuyện với cô, cô tức giận đến mức muốn bay đến Tây Á để bóp chết anh.
Không cần cô bay qua bây giờ, chỉ cần bóp chết anh ở sân bay Nam An, đúng lúc dùng chiếc vali khổng lồ của anh đựng xác đôi gian phu dâm phụ nhét anh vào đó luôn.

"Tôi sẽ đợi anh ở sân bay Nam An," Tô Dao lại rống lên, "Nam An lạnh lắm, mặc thêm..."

Quên đi, đừng mặc, vừa xuống máy bay liền đông chết đi, đỡ phải để cô ra tay.

Một lát sau, Tô Dao ra khỏi nhà khách của Cục Cảnh sát và bắt taxi đến sân bay Nam An.

Đến sân bay mới sáu giờ bốn mươi phút, máy bay của Chen Xinghe đã đến lúc mười hai giờ.

Tô Dao không đi đâu, chỉ đợi đón ở sảnh sân bay.

Hơn năm giờ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Tô Dao nghe thấy tiếng thông báo chuyến bay đến, bước đến cửa an ninh nhìn chằm chằm lối ra.

Bình luận

Truyện đang đọc