RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ

( Phục vụ cũng được đấy, ông đây rất thoải mái)


Sư Vân Phong ôm Quy Hải quay về trong rừng trúc, lập tức truyền gọi ra một bàn đầy ắp thịt yêu thú biển, bao gồm cả các loại cao lương mĩ vị đã sử dụng các loại phương thức nấu nướng, còn bao gồm cả các loại nội đan yêu thú đều dành cho Quy Hải thưởng thức.



Quy Hải nghe vậy nước miếng cũng đã chảy ra, mắt nhìn chằm chằm về hướng chân núi, một bên ngắm cảnh rừng trúc vào đêm, một bên thì chờ đợi mỹ thực được bưng tới.


Sư Vân Phong cũng đang chờ, nhưng y không có ngồi chờ giống Quy Hải mà y lại đi luyện kiếm.



Quy Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sư Vân Phong luyện kiếm.



Đã qua hoàng hôn, mặt trời xuống núi, sắc trời vàng nhạt đã dần chuyển sang xanh thẳm, mặt trăng màu trắng nhạt đã bắt đầu nhô lên, tản ra khắp núi ánh sáng bàng bạc, hòa cùng làn sương trắng lúc ẩn lúc hiện, che phủ cả rừng trúc, nhuộm lên trúc xanh một màu bạc.



Sư Vân Phong vẫn một thân thanh y, tay cầm kiếm bạc, giống như một tia chớp bay trong làn sương mù giăng đầy núi, tốc độ nhanh đến mức mà dường như làn sương trắng không hề bị ảnh hưởng, vẫn cứ giữ nguyên vẻ ban đầu; chỉ có thân hình di chuyển đó với những chiếc lá trúc rơi kia thì mới đoán được Sư Vân Phong đã từng xuất kiếm, một kiếm rụng ngàn lá.



Trong rừng trúc xanh, ánh kiếm của Sư Vân Phong hỗn loạn, hòa lẫn cùng với đồ án thanh kiếm nhỏ được thêu trên áo của y, cả thân hình thẳng tắp đó hóa thành một đoàn ánh sáng.



   Ban đầu, ánh mắt của Quy Hải vẫn chưa theo kịp tốc độ múa kiếm của Sư Vân Phong, tuy nhiên sau đó kiếm vũ của Sư Vân Phong giống như càng ngày càng chậm, nhìn giống như chỉ đứng ở một chỗ, nhưng ánh kiếm đã tràn đầy khắp ngọn núi.



   Trong chớp mắt, từng cây trúc trong rừng cứ lần lượt một, ba, năm bảy cây bị chém rớt lá xuống, lá trúc rơi rơi trong màn sương mịt mùng, tung bay phấp phới, khiến cho thân hình thẳng tắp đó thêm phần thoải mái thanh thoát. Nhưng ánh mắt sâu thẳm của Sư Vân Phong vẫn cứ lạnh lùng như vậy, trước sau như một vẫn cứ lạnh lẽo ác liệt.



Cho dù là Quy Hải thời thời khắc khắc đối diện Sư Vân Phong, cũng không thể không thốt lên một tiếng – đẹp trai!



Nếu như được Sư Vân Phong dùng ánh mắt sâu hun hút mà lại vô cùng chuyên chú này nhìn, cho dù ánh mắt y có lạnh lẽo đến như thế nào thì ngay cả Quy Hải cũng nhịn không được mà nổi lên hứng thú, trách không được trong nguyên tác sau khi nhân vật chính bị sư Vân Phong chém chết, lại còn muốn được chém chết lần nữa.


Thế là Quy Hải sau khi cảm thán xong, trong lòng lại bình luận như thế này:



   Quả nhiên là phản diện mà.



   Khống chế tinh chuẩn, tốc độ siêu nhanh, lại còn có cái đặc tính không yêu bảo vệ môi trường_(:3」∠)_



Tuy nhiên, chủ nhân của mảnh rừng trúc này còn không có ý kiến thì Quy Hải cũng chẳng phát biểu ý kiến gì được.



Sư Vân Phong luyện kiếm xong, đồ ăn vẫn chưa làm xong, Vân Mộng Tiên tử lại một mình đến đây. Nàng thấy cả núi trúc bị Sư Vân Phong quét cho thê thảm, chỉ than: " Sư trưởng lão kiếm pháp quả nhiên lợi hại." Sau đó, Vân Mộng Tiên tử lại để ý đến Quy Hải đang nằm bò trên gối ngọc, kinh hỉ nói: " Rùa con tỉnh rồi? Lại còn biến lớn, thực là khiến người vui vẻ mà. Sư trưởng lão, trước khi tham gia đại hội, ngươi cần giao nó cho ta chăm sóc không?"



Sư Vân Phong rõ ràng tâm tình rất tốt, tiếp lời rằng: " Không cần đâu, nó thích đi theo ta, rời ra một lúc cũng không chịu."



   Quy Hải: "...." chuyện bắt đầu từ lúc nào vậy, mỹ nhân này thì lại đến từ đâu vậy.



   Vân Mộng Tiên tử miệng cười nói: " Rùa con vậy mà đã nhận chủ rồi, vậy ta đây chỉ có thể đau lòng mà từ bỏ thôi".



   Sư Vân Phong không tiếp lời nữa, mà truy vấn: "Tiệc yêu thú bao giờ thì xong."



   Vân Mộng Tiên tử bước mấy bước về phía Quy Hải, một bên cẩn thận mà quan sát Quy Hải, một bên trả lời: " Đại khái cần phải một giờ nữa, đầu bếp vừa nghiên cứu ra một phương pháp nấu ăn mới, có thể đem đan lực của nội đan yêu thú khuếch tán vào đến thịt, khiến cho chất thịt lại càng thêm tươi ngon, để linh khí càng dễ hấp thụ. Tuy nhiên, cái này cần phải mất một thời gian để tiến hành."



Quy Hải không quá để ý đến nội dung mà Vân Mộng Tiên tử nói, bị Vân Mộng Tiên tử quan sát như vậy, hắn chỉ cảm thấy cực kì mất tự nhiên.



   Tuy rằng bây giờ hắn chỉ trong hình dạng của một con rùa con.



Tuy nhiên chính vì hắn là một con rùa con, cho nên cũng là một con rùa lõa lồ chẳng mặc gì cả_(:3」∠)_。



   Nếu như có thể đỏ mặt, Quy Hải đã che mặt rồi. Bây giờ hắn chỉ có thể bò trên gối ngọc, che che đậy đậy trước ánh mắt của Vân Mộng Tiên tử.



  Sư Vân Phong cũng đã từng nhìn chăm chú hắn như vậy, nhưng bị một người đồng giới nhìn kĩ, Quy Hải chỉ thấy ngại ngùng, bị người khác giới nhìn như vậy, Quy Hải mới cảm thấy mất tự nhiên, hận không thể đem hết chân tay đầu cổ rụt hết vào trong mai rùa.



   Sư Vân Phong vậy mà cũng không ngăn cản Vân Mộng Tiên tử nhìn Quy Hải, giống như Vân Mộng Tiên tử đã soi Quy Hải không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ nghe Sư Vân Phong hỏi rằng: " Tình hình vẫn tốt?"



Vân Mộng Tiên tử quan sát Quy Hải xong, cuối cùng cũng không nhìn nữa, nói: " Mai cũng đã thay xong rồi, nhưng mà, ngươi nhìn, khí lực của rùa con, chân tay các chỗ, lột da vẫn chưa lột xong, cùng với cáu bẩn dính ở bên trên, lâu dần sẽ biến thành da chết. Bích hải thần quy trưởng thành như của ta, có thể tự mình làm sạch, giũ hết bụi bặm. Mà rùa con thì cần phải chúng ta giúp kì cọ mới được."



  ⊙▽⊙



Quy Hải có một loại dự cảm không tốt. 



Hắn trợn to mắt, bò hướng Vân Mộng Tiên tử, theo cách nói của nàng thì, giống như là sẽ định giúp mình tắm rửa thì phải?  



Hi vọng là phản diện, nếu không, để mĩ nữ giúp tắm rửa, Quy Hải chắc chắn mất tự nhiên chết mất.



Cũng may Sư Vân Phong đối với mọi việc liên quan đến Quy Hải đều vô cùng tích cực, tự xung phong đảm nhận nói: " Vậy bây giờ kì cọ luôn. Có cần lấy kiếm để bỏ vết cáu bẩn đi không?"



  ⊙▽⊙



   Quy Hải rụt rụt cổ, giương mắt về phía mĩ nữ tiên tử.



Về góc độ an toàn mà nói, hắn vẫn hi vọng mĩ nữ nhìn có vẻ mềm mại, nhẹ nhàng kia giúp đỡ.



Vân Mộng Tiên tử theo ý của Quy Hải mà kịp thời ngăn lại Sư Vân Phong, để Sư Vân Phong rút nước linh tuyền, đặt Quy Hải vào một cái đĩa ngọc trắng, để ngấm nước khoảng mười năm phút, lại nhấc Quy Hải ra, để Sư Vân Phong đem một cái que gỗ lông mềm điêu khắc tỉ mỉ ra, chấm một chút sáp thơm màu hoa hồng, cẩn thận mà kì cọ cái mai của Quy Hải.



  "Cây cọ này, dùng để kì cọ đường vân trên mai và bụng rùa, nhè nhẹ, ngưa ngứa, rùa con rất thích, đến lúc lại xoa da, rùa con sẽ không kháng cự. Ta nuôi qua mấy con rùa đều là như vậy." Vân Mộng Tiên tử vừa nhìn Quy Hải bị Sư Vân Phong kì cọ vừa chia sẻ kinh nghiệm bản thân.



  Bây giờ Quy Hải đang nằm trên lòng bàn tay Sư Vân Phong, trên mai quả thật có chút cảm giác hơi ngứa, còn ngứa hơn cả lúc bị Sư Vân Phong gãi, nhưng mà cảm giác rất thoải mái. Cái cảm giác này giống như lúc Quy Hải vẫn còn là người được người ta bôi tinh dầu lên lưng rồi mát xa vậy, eo lưng thoải mái, cơ thịt giãn ra, tinh thần cũng theo đó mà thả lỏng, giống như áp lực đều biến mất, như bay lên mây.



  Quy Hải cũng có thể cảm thấy, những kẽ bẩn ở đường vân trên lưng hắn đều được động tác nhẹ nhàng của Sư Vân Phong lau đi, sáp thơm cũng có công dụng bảo dưỡng, thế là cũng vui vẻ bị xoa.


   Vân Mộng Tiên tử thấy Sư Vân Phong tắm rửa cho rùa con rất tốt, cũng không lưu lại xem toàn bộ quá trình nữa, một bên mỉm cười nhìn cái dáng vẻ thoải mái hưởng thụ của Quy Hải, một bên nói: " Ta đi xem tiệc yêu thú của đầu bếp làm đến đâu rồi, Sư trưởng lão, ta đi trước. Buổi tối có chuyện cần thương lượng, phải chăng có thể cùng ngồi ăn?"



  Sư Vân Phong nghe xong, vẫn cứ chăm chú lau lưng cho Quy Hải chỉ mỉm cười gật đầu, nói một chữ: "Được"



   Vân Mộng Tiên tử lúc ấy mới rời đi, Sư Vân Phong cũng không ngẩng đầu nhìn nàng lần nào, lúc này đã kì cọ xong lưng Quy Hải, lại lật Quy Hải lại để kì cọ phần bụng.



   Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Sư Vân Phong lại bắt đầu dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng dùng sáp thơm bôi lên đầu, cổ, rồi lại đem 4 chân Quy Hải lau khô.



  Quy Hải thi thoảng lại thay đổi tư thế, ví dụ như giơ giơ chân lên, Sư Vân Phong ngộ tính rất cao, đều ngay lập tức lau đến chỗ mà Quy Hải muốn, từ đó lại lưu loát giúp Quy Hải lau lau mấy cái.


Sư Vân Phong nhìn cái dáng vẻ vươn vai ưỡn bụng của Quy Hải, nhấc chân hắn lên để mình có thể lau thêm, không nói đến trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, lông mày đuôi mắt đều mang theo ý cười, ánh mắt lạnh như băng lúc nãy múa kiếm bây giờ đã trở nên ấm áp.



  Mà Quy Hải cũng cảm thấy, kĩ thuật mát xa của phản diện càng ngày càng tinh tế, ngón tay so với đầu cọ mềm còn dễ chịu hơn nhiều, Quy Hải hoàn toàn thả lỏng thân mình, mặc phản diện tha hồ xoa xoa bóp bóp. Nếu như có thể nói ra tiếng, Quy Hải nhất định thoải mái mà rên hừ hừ.



  #Ừm~ bị phản diện mát xa cũng không phải lần một lần hai rồi.#



#Ừm~ phản diện kĩ thuật cũng được đó, ông đây rất thoải mái.#



#Ừm~ bị đồng giới mát xa cái gì đó, nếu như được mĩ nữ tiên tử mát xa chắc chắn là sẽ rất xấu hổ.#



  Thế là rất nhanh Quy Hải nghĩ như vậy đó.



  Bởi vì khi phản diện đem bốn chân Quy Hải đều kì cọ xong, lại nhìn nhìn, đem ngón tay duỗi đến hướng cái đuôi của Quy Hải, mới nhẹ nhàng xoa một cái___



  Σ(っ°Д°;)っ



  Ai có thể nói cho hắn biết, tại sao mới sờ cái đuôi có một chút mà lại có thể phát sinh biến hóa lớn kinh người đến vậy?



   Nhìn nơi đuôi mắt của phản diện vẫn bao hàm ý cười, Quy Hải cảm thấy cả người lại càng không xong, ngay cả vị băng đường của nội đan yêu thú cũng không thể bù đắp.



Hết chương 14.


Bình luận

Truyện đang đọc