RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ

Trên chín tầng mây của Lĩnh vực Ma đế, Sư Vân Phong kiến tạo biển xanh trông cũng rất thật.

Gió biển ẩm ướt thổi tới, mang theo vị mằn mặn, sóng biển từng cơn từng cơn ập tới, dịu dàng tiến vào bờ cát trắng, làm ẩm ướt mái tóc đen dài của Sư Vân Phong. Trên thân thể kiện mỹ của Sư Vân Phong, những giọt mồ hôi cùng với dịch thể không rõ nào đó giống như từng cơn sóng thi nhau rơi xuống, mấy điểm đứng thẳng của Sư Vân Phong dưới cái nhìn chăm chú của Quy Hải lại càng thẳng hơn.

Lúc này, mái tóc đen của Sư Vân Phong buông xuống ướt nhẹp, dính vài hạt cát trắng, khiến cho thân hình kiện mỹ đó nhìn nghiêng còn đẹp hơn, hơi cong người về phía hắn, góc nghiêng thần thánh cùng thân thể, từ cái trán, lông mày, sống mũi, bờ môi, cái cổ đến bờ vai, lồng ngực cái mông tròn và đôi chân dài miên man, mỗi đường nét trên người Sư Vân Phong, mỗi một điểm đều hoàn mĩ thể hiện hết vẻ đẹp của nó, quần trắng bị ướt lúc ẩn lúc hiện dán trên người bao lấy đôi chân, thật giống một mỹ nhân ngư.

Giống như một mỹ nhân ngư thân hình kiện mỹ có nét đẹp cương dương.

Giống như một mỹ nhân ngư Ma đế đạo lữ muốn quyến rũ hắn mát xa, này này nọ nọ y vậy.

Quy Hải không khỏi rời đi tầm mắt, đi nhìn bầu trời xanh trong vắt  kia…… Cái dáng vẻ này của phản diện là do hắn làm ra đó!

Trên tay vẫn còn lưu lại cảm giác dính dấp mồ hôi của Sư Vân Phong, Quy Hải lại càng ngại ngùng khi phải nhìn y.

Bởi vì, đối mặt với một phản diện quyến rũ như vậy, đối với một phản diện nguyện ý để cho hắn này này nọ nọ, hắn vậy mà lại không lên được! Q_Q Song, trong lòng Quy Hải cực kì nghi hoặc, hắn sao lại mềm nhũn chứ, đây không phải là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông mà là lúc trước, Quy Hải quả thực là chưa từng không lên được, cứ cách vài ngày là lại tinh thần phấn chấn cần phải kiềm chế lại.

Quy Hải ngước nhìn trời cao không dám nhìn Sư Vân Phong, nhưng Sư Vân Phong nào phải kẻ mặc cho Quy Hải vì xấu hổ mà tránh né chứ? Đã kết thành đạo lữ rồi, Sư Vân Phong biểu hiện tuỳ lúc đều có thể tiến hành hoạt động sinh mệnh hài hoà nào đó.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải không nhìn mình, cũng không bày ra tư thế góc nghiêng thần thánh nữa, mang theo một thân mùi vị mồ hôi và tình dục vừa bị Quy Hải làm ra, gác đầu lên chân Quy Hải, mở rộng cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm lấy eo Quy Hải làm cho Quy Hải có cảm giác ngưa ngứa, nhưng cứ một mực ôm lấy eo không cho Quy Hải chạy trốn.

Sư Vân Phong tranh thủ trêu đùa Quy Hải: “ Tiểu Hải, lại nhìn ta đi, hình người của ta được chứ? Hay là ta biến thành hình rùa cái ngươi sẽ thích hơn?”

Quy Hải: “………..”

Chắc không phải chứ, lẽ nào phản diện nhà hắn còn muốn biến thành hình dáng rùa cái để quyến rũ hắn?!

Biến thành rùa con để hắn chơi đùa một lúc còn được, nếu như biến thành rùa lớn, chờ đến mùa xuân hắn lại không nhịn được nữa để mình đi làm y thì chẳng phải là đáng buồn lắm sao!

Quy Hải đương nhiên cự tuyệt, nói: “ Không cần đâu, đại Phong bây giờ rất đẹp rồi.”

Sư Vân Phong nghiêm túc nhìn Quy Hải, hỏi: “ Vậy tại sao tiểu Hải không nhìn ta.”

Quy Hải: “…….”

Quy Hải chỉ đành cúi đầu nhìn y.

Phản diện nhà y quả thật rất là bổ mắt mà.

Phản diện vừa gợi cảm vừa quyến rũ, sao hắn lại không lên được chứ nhỉ? Quy Hải nhất thời xoắn xuýt không thôi.

Tuy nhiên, việc Sư Vân Phong nói muốn biến thành rùa cái để quyến rũ hắn đã đưa manh mối cho Quy Hải. Quy Hải suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra nguyên nhân tại sao hắn lại không lên được rồi.

Nếu như đối tượng trong lòng Quy Hải biểu đạt tình cảm với hắn, lại còn nguyện ý nằm dưới vì hắn, bày ra tư thế mê người, lộ ra thân thể bày ra tư thế mặc Quy Hải muốn làm gì thì làm, vậy phản ứng đầu tiên của Quy Hải sẽ là đi so to nhỏ hay sao! Sẽ sao! Sẽ sao!

Nếu như muốn cùng phản diện hài hoà, phản ứng đầu tiên phải là đi thăm dò cửa vào chứ nhỉ?

Quy Hải cảm thấy thân hình phản diện rất được, tướng mạo rất được, làn da rất được, thập phần bổ mắt, nhưng cũng chẳng khác với việc yêu thích một đoá hoa đẹp là bao cả. Tuy rất thưởng thức nhưng hắn sẽ không đi hài hoà một đoá hoa.

Trên người phản diện mang theo mồ hôi, giống như lớp mật ong phủ lên trên một chiếc bánh mì vậy, Quy Hải muốn đi liếm một chút, thoả mãn cái miệng, nhưng Quy Hải sẽ không đi hài hoà bánh mì mật ong.

Sau đó đi mát xa cho phản diện, tuy rằng hắn cũng thích, cũng cảm thấy phản ứng thú vị muốn nhìn các kiểu phản ứng của phản diện, nhưng Quy Hải rốt cục cũng nghĩ thông rồi, loại thích này, không khác lắm so với loại thích đối với cây xấu hổ. Ví dụ Quy Hải sẽ thử đi sờ lá cây xấu hổ, nhìn cây xấu hổ khép lá lại, lại càng mặt dày muốn nhiều hơn. Nhưng bất luận như thế nào Quy Hải cũng sẽ không đi hài hoà một cây xấu hổ đâu. Giống như rùa đực chỉ muốn hài hoà với rùa cái vậy, đối tượng tưởng tượng trước giờ của Quy Hải vốn không phải là đàn ông.

Nếu như lúc này bên cạnh Quy Hải là một mỹ nhân ngư hàng thật giá thật thì…..

Quy Hải lớn của Quy Hải nhất định sẽ hơi hơi ngẩng đầu.

Sau khi đã thử chứng minh, bản thân vốn dĩ không phải bất lực, Quy Hải cũng thấy tâm tình tốt hơn một chút. Nhưng phản diện nhà hắn đã chịu nằm xuống rồi, nếu bây giờ nói nguyên nhân thật sự ra, ngươi nằm xuống ta cũng không lên được gì gì đó thì rất là tổn thương người khác.

Quy Hải lớn thiếu chút nữa là chọc đến Sư Vân Phong đang nằm gối lên chân hắn, Quy Hải lập tức dừng tưởng tượng lại, trong lòng xấu hổ vạn phần.

Tuy rằng không cho phản diện trở thành đối tượng hài hoà của mình nhưng Quy Hải vẫn thích phản diện, vẫn thích kết đạo lữ với phản diện, cùng hắn sống hết một đời.

Quy Hải đặt tay lên mái tóc đen dài của phản diện, luồn ngón tay vào tóc giúp y chải, vừa nói: “ Đại Phong, ta cũng rất chờ mong mùa xuân đến.”

Mắt Sư Vân Phong sáng lên: “ Ừ”

Quy Hải cười nói: “ Bởi vì có thể cùng ngươi đón Tết.”

Quy Hải là một đứa trẻ mồ côi, lại FA nhiều năm, trước khi xuyên vào sách thì cứ mỗi dịp xuân tới thì cũng chỉ có nhìn bạn bè vui vẻ sắp xếp hành lí về nhà đón Tết, nhìn pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ, nghe tiếng reo hò, nhìn MC chương trình cuối năm treo lên khuôn mặt tươi cười vui mừng phấn khởi, nhìn timeline của bạn bè khoe khoang tình yêu, khoe khoang đủ kiểu cơm Tất niên trên điện thoại, mình mình thì lại cô đơn ở trong kí túc, cô đơn cuộn chăn, ăn một đống gato cắn răng like ảnh đoàn viên chúc phúc họ.

Đã từng mong muốn có một ngôi nhà, một nơi để người ta tránh mưa tránh gió tránh rét cũng muốn lặn lội về, một nơi mà luôn có thức ăn ngon miệng nóng hôi hổi chờ sẵn, có một người đáng yêu nhất, ấm áp nhất chờ đợi ở trong nhà, bây giờ rốt cuộc cũng đã có.

Đây chính là nguyên nhân mà khi Sư Vân Phong vừa đề nghị muốn kết thành đạo lữ, muốn bầu bạn với Quy Hải cả đời Quy Hải bèn lập tức đáp ứng.

Sư Vân Phong lẻ loi một người, Quy Hải cũng có khác gì đâu?

Bây giờ Quy Hải đã có người nhà, bọn họ đã có nhà của riêng mình.

Trên chín tầng mây, ánh mặt trời ấm áp, sóng biển dập dờn, Quy Hải không chú ý đến việc chải tóc cho Sư Vân Phong mà chỉ muốn giữ thời khắc này lại.

Sư Vân Phong dịu dàng lại mong ngóng nhìn Quy Hải, cười xấu xa nói: “ Ta cũng rất muốn cùng Quy Hải trải qua mùa xuân…….”

Vừa mới bị ướt người, lại dính thêm vài hạt cát, Quy Hải nếu chỉ dùng tay thì hơi khó để chải lại. Nhưng Sư Vân Phong lúc này lại trở nên bình tĩnh lại, tự biến khô tóc mình, lại dùng linh khí gỡ những hạt cát đang mắc ở tóc ra, hưởng thụ cảm giác Quy Hải đang giúp y chỉnh lại tóc.

Quy Hải thì chỉ đơn thuần chải mái tóc dài bóng mượt của Sư Vân Phong, hi vọng về tương lai, ngây thơ nói: “ Đại Phong, trước khi mùa xuân tới có muốn sửa sang lại nhà của chúng ta một chút không, ngươi thấy treo một chút đèn lồng đỏ chúc mừng thế nào? Có được bắn pháo hoa không?”

Sư Vân Phong nghe vậy, gật đầu lia lịa. Gối đầu lên Quy Hải một lát bèn ngồi dậy, tặng Quy Hải hai món đồ: “ Tiểu Hải, đây là hai chiếc ngọc bội, ngươi phải nhận lấy.”

Hai chiếc ngọc bội, một xanh một trắng, đều lớn bằng một viên mạt chược, ở trên có điêu khắc một chữ “ Phong” rồng bay phượng múa. Linh thức Quy Hải vừa tiến vào trong, hai chiếc ngọc bội đều bị thu vào trong linh thức.

Lại tiến vào sâu hơn nữa Quy Hải phát hiện, chiếc ngọc bội màu xanh kia bên trong có chứa một không gian cực lớn, lớn bằng núi Hải đế của Hải đế chi thành, sau khi linh thức thâm nhập thì lại là một giao diện nói chuyện, nhìn kĩ hơn lại còn hiện lên một giao diện quản lí.

Sư Vân Phong giới thiệu với Quy Hải: “ Một cái là dùng để trữ vật, vật sống cũng có thể cho vào, còn có công hiệu nuôi trồng linh thảo, một cái là ngọc giản truyền tin, được cấu thành từ Một hòn đá mẹ với tất cả các ngọc giản liên lạc hiện có, chúng có thể kết nối với nhau. Nó cũng phá vỡ được ranh giới giữa Tiên vực, Ma vực và thế giới của chúng ta. Dù chúng ta có cách xa nhau đến đâu, tiểu Hải đều có thể sử dụng nó để gửi tin cho ta. Gần đây còn nghiên cứu thêm chức năng truyền tin trong các nhóm nhỏ, tiểu Hải có thể thêm bạn bè ở Hải đế chi thành vào các nhóm nhỏ, liên lạc với nhau và trò chuyện với họ từ xa. “

Sư Vân Phong vừa giới thiệu, vừa phóng ra trước mặt Quy Hải một tấm gương nước, phản chiếu trên gương nước cách sử dụng giao diện của ngọc giản. Quy Hải nghe hiểu, đây không phải là điện thoại di động sao! Có thể gửi tin nhắn, nhưng cũng có thể kéo bạn bè vào nhóm để trò chuyện.

Tuy nhiên, nhìn vào một giao diện trò chuyện hiện đại như vậy, giống như đồ vật mà Quy Hải đã từng sử dụng, Quy Hải cảm thấy rằng có ai đó xuyên từ hiện đại đến đây vậy.

Quy Hải bèn hỏi: “ Lợi hại quá, là ai nghiên cứu ra vậy, có phải Đại Phong không?”

Sư Vân Phong bình tĩnh giải thích: “ Sản phẩm đầu tiên là do Bách Lý Bất Phàm nghiên cứu ra. Sau đó qua nhiều lần cải tiến, tuy nhiên, công lao của Bách Lý Bất Phàm vẫn là lớn nhất.”

Quy Hải: “!!”

Ngọc giản này thực sự được nghiên cứu bởi Bách Lý Bất Phàm sao! Nếu như thông qua ngọc giản thì có thể bỏ qua khoảng cách và bỏ qua không gian để nói chuyện….

Sư Vân Phong lại nói: “Đừng nói về hắn nữa, tiểu Hải, ngọc giản liên lạc này, ta sẽ quảng bá nó cho tất cả tu hành giả, bao gồm Tiên tu, Ma tu và cả Yêu tu, tiểu Hải và tai có thẩm quyền cao nhất, có thể xem hết lịch sử tin nhắn từng tu hành giả và từng nhóm. Ta có thể xem của tiểu Hải, tiểu Hải cũng có thể xem của ta. Nếu như tiểu Hải không muốn cho ta xem thì cũng có thể tắt chức năng quyền xem của ta đi. Mà lịch sử liên lạc sẽ luôn được ghi lại trong không gian bảo mật này, ngoại trừ chúng ta không ai có thể đi vào và phá hủy lịch sử nói chuyện.”

Phản diện quả nhiên là phản diện,lợi dụng ngọc giản truyền tin của Bách Lý Bất Phàm, quảng bá ngọc giản để lũng loạn tin tức của giới tu hành giả.

Tuy nhiên, Quy Hải không có ý kiến gì về việc này. Ngay khi nghe tin mình có thẩm quyền cao nhất, thì đã tò mò mở giao diện quản lý để xem lịch sử trò chuyện của phản diện.

Trong tin nhắn trò chuyện gần đây của phản diện, quả nhiên nhìn thấy thấy tin nhắn của Bách Lý Bất Phàm gửi cho phản diện.

Mặc dù Bách Lý Bất Phàm đã không xuất hiện trong nghi lễ đạo lữ, nhưng lấy tính cách của Bách Lý Bất Phàm, trong tay có ngọc giản truyền tin, sao có thể cam tâm không làm cái gì chứ?

Nếu không thì đã không có cái vụ Bách Lý Bất Phàm tỏ tình với Sư Vân Phong, lại còn nói cho Sư Vân Phong biết bí mật kiếp trước Quy Hải vốn là người rồi. Việc không chỉ vậy, Bách Lý Bất Phàm sao lại không tranh thủ bôi đen Quy Hải chứ?

Bách Lý Bất Phàm còn cố tình thêm mắm dặm muối nói Quy Hải là một tên có tâm cơ, cố ý đầu thai thành rùa thần, cố ý tiếp cận phản dện, lại còn cố ý chắn lôi kiếp cho Sư Vân Phong để y cảm kích hắn.

Để tăng thêm khả năng thuyết phục, Bách Lý Bất Phàm còn lấy mấy ví dụ, như nói Quy Hải cực kì có địch ý với hắn, không cho hắn tham gia đại điển đạo lữ, Quy Hải ba lần bốn lượt muốn giết hắn, không để hắn nói sự thật với Sư Vân Phong. Hay như Quy Hải tuy là rùa thần có thể hiểu tiếng người, nhưng ngôn hành cử chỉ lại không có giống rùa thần mà lại có cốt cách và khí chất giống như người có học.

Việc Quy Hải làm rất nhiều nhưng không phải vì yêu Sư Vân Phong, mà là để có được sự tin tưởng của y, rồi sau đó chiếm lấy Lĩnh vực Ma đế!

Câu chuyện này nói được rất thành thật tha thiết, biểu đạt hết sự khinh miệt và trách móc đối với Quy Hải, biểu đạt hết tình yêu nồng cháy, sự trung tâm của Bách Lý Bất Phàm, địch ý đối với Quy Hải, gần như là than khóc kể lể. Nếu như cho người không hiểu vấn đề đọc đống tin nhắn này thì có lẽ họ đều tưởng đó là thật.

Bách Lý Bất Phàm là một người đã gắn bó với các phản diện trong mười năm. Hắn là một cánh tay đắc lực của phản diện, lại còn nghiên cứu ra ngọc giản liên lạc, năng lực ngự kiếm của hắn thậm chí cũng được phản diện khen ngợi. Mình thì chỉ trải qua thời niên thiếu với phản diện, thời gian tiếp xúc không thể so sánh với Bách Lý Bất Phàm.

Biết rằng những tin nhắn này không thể bị xóa, tất cả chúng đều được ghi lại trong một không gian nào đó của phản diện, cũng không biết phản diện nhà hắn đã đọc hay chưa, Quy Hải có chút lo sợ bất an.

Quy Hải không khỏi liếc nhìn Sư Vân Phong nghiêm túc chăm chú nhìn mình. Lại liếc nhìn giao diện quản lí, phát hiện thời gian Bách Lý Bất Phàm gửi mấy tin nhắn này cho Sư Vân Phong chính là một ngày trước đại điển đạo lữ.

Nói như vậy, những lời nói bôi đen mình mất mặt của Bách Lý Bất Phàm đều bị phản diện đọc rồi hả? Quy Hải nghĩ lại, mình bình thường cũng lộ rất nhiều sơ hở, biểu hiện không giống một con rùa mà ngược lại giống người nhiều hơn. Xấu xa như phản diện sao có thể không phát hiện chứ.

Nghĩ như vậy, Quy Hải sao cứ cả thấy mấy cái điều Bách Lý Bất Phàm nói giống như phản diện cố tình để mình xem vậy.

Vì dù sao, nếu thực sự không muốn cho mình nhìn thấy, phản diện chính là người có quyền lực cao nhất, hoàn toàn có thể ẩn tin nhắn đi không cho mình xem mà!

Tuy nhiên néu như phản diện đã đọc những tin nhắn này trước đại điển đạo lữ, nếu nghi ngờ mình thì đã không cùng mình cử hành nghi thức, sẽ không nguyện ý nằm xuống để mình xxx y rồi?

Nghĩ đến đây, Quy Hải thả lỏng hơn rất nhiều.

Tuy Quy Hải có quyền lực tối cao đối với ngọc giản, nhưng Quy Hải “đọc” được một số nội dung như nói chuyện gì với ai, bên Sư Vân Phong cũng sẽ hiển thị thông báo.

Nhưng Quy Hải không biết điều này, ngóng nhìn phản diện, nhìn thấy phản diện vẫn một bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trên người lại dính một số dịch thể bất minh quyến rũ hắn….. Quy Hải cơ bản đã hoàn toàn yên tâm, việc đã đến nước này, Quy Hải quyết định thẳng thắn với phản diện, hỏi: “ Bách Lý Bất Phàm truyền tin cho ngươi, xem hết rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc