RỰC CHÁY LÒNG ANH


Chuyến công tác lần này của Ngu Dịch hơi dài, đã hơn một tuần trôi qua, Lật Trình Tịnh càng ngày càng nhớ anh nhưng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại để vơi đi tâm tình.
Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng Lật Trình Tịnh nhân lúc không bận rộn liền đi đến khoa tâm lý ở lầu năm để tìm vị bác sĩ đã từng khám cho Sở Oải Lăng.
Sở Oải Lăng không có ý định tiếp tục điều trị, cho rằng chỉ cần bà ăn ngon ngủ ngon là được, còn nhấn mạnh bà không có vấn đề về thần kinh, vì vậy Lật Trình Tịnh muốn hỏi ý kiến ​​bác sĩ xem bà có cần tiếp tục uống thuốc hay không.

Tình cờ, Lật Trình Tịnh gặp Ngu Du.
Ngu Du đã tư vấn xong, nhìn có vẻ khá mệt mỏi, cứ thế ngồi xuống chiếc ghế trong phòng chờ mà ngủ thiếp đi, ly nước trên tay cũng gần như rơi xuống đất.
Lật Trình Tịnh dừng lại, cúi người cầm lấy chiếc cốc, khẽ gọi tên cô ấy.
Ngu Du chợt mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Lật Trình Tịnh thì hơi sửng sốt.
"Sao chị lại ngủ ở đây?" Lật Trình Tịnh trả lại ly, nhẹ giọng hỏi: "Mệt quá phải không?"
Ngu Du giữ chặt ly nước, vội vàng ngồi xuống, dùng ngón tay lau khóe miệng, xấu hổ nói: "Không sao, chị không mệt, chỉ buồn ngủ thôi."
Cô vừa nói vừa cười với Lật Trình Tịnh, lúc cười lên trông rất giống Ngu Dịch, khiến Lật Trình Tịnh không thể không quan tâm lo lắng: "Chị còn chưa ăn cơm trưa phải không? Lát nữa chúng ta đi ăn cơm ở căn tin nhé?"
Ngu Du lập tức xua tay: "Không, chị biết các y tá đều bận rộn.

Chị có mang theo bánh mì và sữa, ăn tạm là được."
Lật Trình Tịnh nhìn khuôn mặt sưng phù tái nhợt của cô ấy, không đành lòng: "Buổi trưa ăn bánh mì với sữa không đủ dinh dưỡng, chị ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi nửa tiếng nữa em dẫn chị xuống căn tin ăn cơm."
Ngu Du dường như bị giọng điệu chân thành dịu dàng của cô làm rung động, chần chừ một lúc: "Có phiền em không?"
"Có gì đâu, dù sao em cũng muốn đi ăn, có dịp gặp nhau thì cùng nhau đi." Lật Trình Tịnh chân thành nói thêm, "Chị là chị của Ngu Dịch, đừng khách sáo với em quá."
Ngu Du nhìn cô, chậm rãi gật đầu.
Lật Trình Tịnh xoay người đi phòng tư vấn tìm bác sĩ, sau khi đi ra lại vội vã trở về khoa của mình.
Cô nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, sau đó lên tầng năm tìm Ngu Du, nhưng khi cô đến xem thì không có ai ở khu vực chờ.
Lật Trình Tịnh xuống cầu thang, nhân tiện nhìn quanh các tầng xem có thấy Ngu Du không.
Lật Trình Tịnh thực sự nhìn thấy Ngu Du đang ở tầng ba.
Ngu Du đang kích động nói chuyện với một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó không muốn nghe cô ấy nói, vội quay người lại, Ngu Du đi vòng qua trước mặt anh ta, anh ta phất tay cô ra, quay người lại, Ngu Du lại đưa tay kéo áo anh ta...
Lật Trình Tịnh vội chạy đến xem có chuyện gì.

Khi cô đến gần, người đàn ông sốt ruột quay mặt đi nói với Ngu Du: "Vợ tôi đang kiểm tra bên trong, cô đi đi, nếu cô ấy nhìn thấy cô, bị kích động thì sẽ không tốt đâu, tôi xin cô đấy, cô mau đi đi."
Ngu Du nắm lấy quần áo của anh ta, ứa nước mắt nói: "Anh cùng cô ấy đi khám thai, lúc trước khi tôi mang thai, anh chưa từng cùng tôi đến bệnh viện..."
"Sao lại nhắc đến chuyện đó?" Khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông tràn đầy vẻ chán nản, cắt ngang câu nói lảm nhảm vô nghĩa của Ngu Du, "Chúng ta ly hôn đã lâu, hiện tại tôi đã có gia đình riêng, vợ tôi đang mang thai, cô nên chấp nhận sự thật này đi."
"Anh đã nói là không muốn ly hôn với em, là ba mẹ ép anh mà." Ngu Du ấm ức nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Đừng nói đến những thứ vô nghĩa đó nữa.

Ai bảo cô thân thể kém đến mức không thể sanh con? Cha mẹ tôi đương nhiên phải tức giận.

Không ai chấp nhận việc cô liên tục sảy thai đâu." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tất cả là lỗi của cô."
Ngu Du đột nhiên buông y phục anh ta ra, giơ tay tự tát vào đầu mình: "Tôi không cố ý! Tôi không phải cố ý!"
Thấy vậy, người đàn ông khéo léo tránh xa cô vài bước, quay đầu lại, làm như không quen biết người phụ nữ này.
Lật Trình Tịnh vội vàng tiến lên, đến bên Ngu Du, nắm tay cô ấy, ngăn cản cô ấy tự làm đau mình.

Ngu Du rống khóc, nước mắt lập tức chảy dài trên mặt.
Người đàn ông không ngạc nhiên chút nào, ánh mắt thờ ơ ghẻ lạnh.
Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng an ủi Ngu Du, bảo cô ấy thả lỏng, hít sâu một hơi.
Một lúc sau, người đàn ông kiai nhanh chóng bước tới đỡ vợ từ phòng khám đi ra.
Ngu Du lập tức ngừng khóc, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang mang thai, nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp mặc chiếc váy suông màu xanh nhạt, một tay ôm bụng, bước đi chậm chạp dưới sự cẩn thận của người chồng.
"Đi thôi." Lật Trình Tịnh vòng tay qua vai Ngu Du, chuẩn bị kéo đi.
Ngu Du lại bất động như đinh đóng đinh xuống đất, trong mắt chỉ còn lại chồng cũ và vợ mới của anh ta, nước mắt trên mặt dường như đã khô cạn, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, như thể không phân biệt được hiện thực và ác mộng.

Người đàn ông đỡ vợ, mắt chỉ tập trung vào bụng bầu của vợ.
Khi đi ngang qua Ngu Du và Lật Trình Tịnh, bà bầu kia dừng lại, liếc xéo Ngu Du béo ú, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Tôi nghe thấy bên trong có tiếng động.


Chị gái này đang làm gì vậy, sao cứ bám chặt chồng tôi không buông thế, có còn liêm sỉ không? Sao chị không dành năng lượng đó vào việc tìm một người đàn ông khác?"
Ngu Du không nói lời nào.
Lật Trình Tịnh cau mày, muốn nói gì đó lại sợ làm to chuyện, chỉ mong bọn họ mau chóng rời đi.
Bà bầu vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng điệu chán ghét nói: "Không phải ngày nào cô cũng không soi gương rửa mặt sao? Với bộ dạng hiện tại của cô, ai thèm nhìn cô nữa chứ? Chồng tôi có nói, trước đây có người sống trên thế giới này giống như một con sên, đều khiến mọi người ghê tởm.

Lần nào cô cũng bày ra dáng vẻ oan ức, rõ ràng là do cô không giữ được đứa bé."
"Thật quá đáng." Lật Trình Tịnh tuy tính tình tốt nhưng lúc này cũng phải tức giận, lạnh lùng hỏi: "Sao chị có thể nói những lời tổn thương người khác như vậy? Chị không có lương tâm sao?"
Bà bầu thản nhiên cười, quay đầu ghé sát mặt chồng, giọng thản nhiên nói: "Chỉ là không hiểu một bà điên đang nghĩ cái gì, không ngờ còn có bạn bè bảo vệ.

Thật sự, năm đó anh bị mù mới có thể yêu một người như vậy."
Ngu Du đột nhiên nắm tay thành nắm đấm, há miệng kêu lên một tiếng, vội vàng đẩy Lật Trình Tịnh ra, tiến lên hai bước.
Cô bước đến gần người đàn ông, nhưng bà bầu kia nhầm tưởng cô ấy định làm gì nên gọi một tiếng "chồng", người đàn ông nhanh chóng né qua, theo phản xạ giơ tay lên, cũng may Lật Trình Tịnh nhanh tay lẹ mắt kéo Ngu Du sang một bên, bàn tay người đàn ông lơ lửng ở không trung.

Lật Trình Tịnh vội vàng đứng trước mặt Ngu Du đang kích động, nghiêm túc nhìn bọn họ, nói: "Còn không đi sao? Muốn người qua đường đứng xem kịch à?"
Xung quanh đây đã có mấy người vây xem, người đàn ông nhìn thấy cảnh này không khỏi xấu hổ, người phụ nữ mang thai áp sát vào người anh ta, nhỏ giọng nói: "Quên đi, đừng chọc giận bệnh nhân tâm thần, tránh gặp xui xẻo."
Hai người kia cuối cùng đã rời đi.
Lật Trình Tịnh cúi đầu khuyên Ngu Du đang thở hồng hộc, cố gắng trấn tĩnh cô ấy, may mà Ngu Du hô hấp đã bình thường trở lại, không khóc cũng không cười, chỉ ngồi yên một chỗ.
"Bây giờ em dẫn chị đi căn tin ăn cơm nhé?" Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng nhắc.
Lúc này Ngu Du mới tập trung nhìn vào mặt Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh đưa Ngu Du đến căn tin bệnh viện, sau đó dẫn cô ấy đi dạo hoa viên của khoa nội trú.
Ngu Du không nói, Lật Trình Tịnh cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh cô ấy.
Cho đến khi Ngu Du dừng lại ở góc vườn, nhìn cây thủy sinh trên mặt hồ nhân tạo, nhẹ nhàng nói: "Là chị không giữ được đứa bé, đều là lỗi của chị, đáng lẽ chúng nên được đầu thai vào bụng một người may mắn hơn, thật đáng thương."
Lật Trình Tịnh nghe cô ấy nói rõ ràng như vậy, liền ngộ ra: "Không phải lỗi của chị, thể chất mỗi người đều khác nhau."

"Không phải lỗi của chị." Ngu Du vội vàng hỏi: "Vậy sau này chị còn cơ hội làm mẹ không?"
"Không quan trọng, dù không được làm mẹ thì chị vẫn là chính mình, cần phải sống thật thảnh thơi và hạnh phúc," Lật Trình Tịnh nói.
Ngu Du nhắm mắt lại, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Chị không thể thả lỏng được, từ nhỏ chị đã là một người hay lo lắng."
Lật Trình Tịnh đặt tay lên vai Ngu Du, nói: "Vậy từ nay về sau hãy học cách buông lỏng, muốn ăn gì thì mua, muốn làm gì thì làm, trời đẹp thì ra ngoài tắm nắng, gặp gỡ trò chuyện với mọi người nhiều hơn, sau này tâm trạng của chị sẽ trở nên thanh thản hơn."
"Chị vẫn luôn hâm mộ Ngu Dịch, nó rất vui vẻ hoạt bát, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được nó.

Lúc đầu nó ra ngoài làm việc, chị cũng đi theo, có đôi khi nó bị người ta mắng mỏ nhưng nó vẫn giữ thái độ tích cực, rất nhanh liền quên hết, nhưng chị không làm được như vậy.

Chị lớn hơn nó năm tuổi nhưng khi nó vừa ra đời là một tay chị chăm sóc nó, thay tã hay đút cơm cũng là chị làm, có đôi khi bảo vệ nó như một người mẹ."
Lật Trình Tịnh kiên nhẫn nghe Ngu Du kể, không nói một lời.
"Mấy ngày sau khi em từ chối nó, nó cứ như bị ốm, đi làm thêm về là nằm trên giường, không thèm ăn uống, chỉ nằm sấp bất động.

Chị cảm thấy rất khó chịu, không ngờ tới nó sẽ trở thành như vậy, nhưng chị lại không dám nói với nó, chị quá ích kỷ và hèn nhát."
"Khi đó, chị cũng yêu một nam sinh rất tao nhã, nhưng anh ta cười nhạo chị là gái quê, nói rằng gia đình không cho kết bạn với người thấp kém như chị, chị đã khóc thầm mất vài ngày, khi đó chị tin rằng Ngu Dịch cũng sẽ không được một cô gái thành thị xinh đẹp như em chấp nhận."
Giọng Ngu Du càng lúc càng nhỏ, giống như rơi vào trong gió, dường như cũng quên mất xung quanh mình có người, chuyên tâm say sưa nói.
"Bởi vì chị không vui nên cũng không muốn Ngu Dịch hạnh phúc.

Chị thật xấu tính.

Trong lòng chị vẫn luôn ghen tị với Ngu Dịch.

Bà nội đối xử tốt với nó.

Bữa cơm cả nhà có một con vịt thì nó luôn được ăn hai cái đùi.

Một lần, khi bà không để ý, chị lén ăn một cái đùi vịt, bà đã dùng đũa gõ vào đầu chị, mắng chị tham ăn.

Chị ghét Ngu Dịch vô cùng, tại sao nó luôn được mọi người ưu ái, cuộc sống vui vẻ hồn nhiên, muốn gì cũng được chiều..."
"Chị thương Ngu Dịch, nhưng chị cũng ghét nó.


Chị muốn nó sống tốt, nhưng cũng hy vọng nó sống không tốt."
"Đây là quả báo đúng không, vì chị quá xấu tính nên bây giờ mới khổ sở như vậy."
...
Lật Trình Tịnh đưa Ngu Du lên taxi rồi trở lại bệnh viện, giờ nghỉ trưa đã qua, cô lập tức chuyên tâm vào công việc.
Bận rộn đến sáu giờ, Lật Trình Tịnh kết thúc công việc, trở về phòng nghỉ ngơi thay quần áo.
Cô kiểm tra điện thoại nhưng không có tin nhắn nào của Ngu Dịch.
Cô gửi cho chồng một tin: "Hôm nay anh thế nào?"
Gửi xong, cô suy nghĩ một chút rồi gửi thêm một tin: "Khi nào thì anh về? Em nhớ anh."
Ngu Dịch vẫn chưa trả lời tin nhắn, sau bữa tối, Lật Trình Tịnh đành gọi điện thoại nhưng anh không bắt máy.
Một linh cảm xấu len lỏi trong đầu Lật Trình Tịnh — Ngu Dịch đã xảy ra chuyện gì?
Cô không thể ngăn cảm giác khủng khiếp đang nhanh chóng lan ra khắp tứ chi, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô bắt đầu bấm số liên tục gọi anh.
Mãi đến khi điện thoại được kết nối, trái tim cô mới trở lại vị trí cũ.
"Vừa rồi anh bận họp nên tắt máy, về khách sạn lại quên bật." Giọng Ngu Dịch mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng, không quên trêu chọc vợ, "Mà này, có phải vừa rồi anh nhìn nhầm không? Có người đang nhớ anh à?"
Lật Trình Tịnh thở dốc, nghe rõ thanh âm của anh, đột nhiên cười lên thoải mái.
"Anh đọc không sai, em nói em nhớ anh." Lật Trình Tịnh ôn nhu nói, "Em còn muốn ôm anh."
"Đang nói gì vậy?" Ngu Dịch cố ý hỏi, "Giọng nhỏ quá anh nghe không rõ."
"Em muốn ôm anh." Lật Trình Tịnh nói từng chữ chậm rãi rõ ràng, "Có được không?"
"Có gì không được?" Tinh thần Ngu Dịch đột nhiên phấn chấn rất nhiều, một chút cũng không thấy buồn ngủ, "Trở về anh liền để cho em ôm đủ, ôm không đủ thì cho em treo trên người anh, cả ngày không buông."
Trái tim Lật Trình Tịnh như được rót một dòng mật ngọt, cô làm nũng: "Chồng à, anh——"
"Ừ, anh đang nghe..." Ngu Dịch hơi ngạc nhiên khi cô gọi anh là chồng, bình thường cô không xưng hô như vậy.
"Anh có thể nói một câu em muốn nghe không?" Ngón tay Lật Trình Tịnh không nhịn được nắm chặt ga giường, cúi đầu nhìn đôi dép lê dưới chân, giọng nói mềm mại, "Ví dụ như câu Anh muốn ở bên cạnh em cả đời"
Dù sao thì, cô cũng đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi.

- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tịnh Tịnh muốn được ôm..


Bình luận

Truyện đang đọc