RỰC CHÁY LÒNG ANH


Ngu Dịch ở nhà mấy ngày mới trở lại tỉnh thành, Lật Trình Tịnh không tránh khỏi có chút cô đơn, nhưng dần dần cũng quen với việc hàng ngày liên lạc với anh qua cuộc gọi video.

Thỉnh thoảng, cô cảm thấy mình và Ngu Dịch như đang hẹn hò yêu đương, đặc biệt là sau một ngày làm việc, hai người đợi đúng giờ có thể nhìn nhau qua video, kể về những việc đã xảy ra trong ngày, cảm giác chờ mong chỉ để nghe giọng đối phương.

Lật Trình Tịnh trên đường đi làm về thường một mình lặng lẽ nhớ anh, cuối tuần khi đi mua sắm, nếu thấy có bộ quần áo nào hợp thì sẽ mua cho anh, chờ đến khi anh về sẽ cho anh một bất ngờ.

Những ngày xa cách với Ngu Dịch, cô không tránh khỏi cô đơn, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút cảm giác ngọt ngào.

Buổi tối hôm nay, khi Lật Trình Tịnh ra khỏi bệnh viện, vừa đi lên vỉa hè liền cảm giác mình bị ảo giác, dán mắt vào một chiếc ô tô đậu bên kia đường, bóng người trên ghế phụ nhìn rất giống Ngu Dịch, tim cô lập tức đập nhanh hơn một chút, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ, chỉ cảm thấy dáng người quá giống, khiến cô hoài nghi có phải anh đột ngột trở về hay không.

Không lâu sau, xe chạy đi, Lật Trình Tịnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc một hồi, tự cười mình hoa mắt.

Có lẽ cô quá nhớ Ngu Dịch nên nhất thời sinh ra ảo giác.

Đến giờ gọi điện cố định buổi tối, Lật Trình Tịnh đúng giờ nhìn thấy Ngu Dịch trên màn hình điện thoại di động, nhận ra khung cảnh phía sau không phải căn hộ anh thường ở, liền hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"
"Đại sảnh khách sạn, vừa rồi anh ăn tối cùng đối tác, hiện đang ở chỗ này uống trà.

"
Lật Trình Tịnh gật đầu, thầm nghĩ mình nhìn lầm rồi, nếu anh về thì sao lại không báo cho cô biết.

Như thường lệ, hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trước khi ngắt máy, Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng dặn dò anh: "Anh mau trở về đi, đừng ở bên ngoài quá muộn.

"
"Yên tâm đi, anh biết tự bảo vệ mình.

"
Lật Trình Tịnh: "! "
Cô lườm anh một cái, lại không nhịn được cười: "Ngủ ngon.

"
"Vợ ngủ ngon.

"
Cuối tháng, y tá thực tập Như Như chuẩn bị rời khoa cấp cứu chuyển sang khoa khác thực tập, lại trùng hợp với sinh nhật của Hình Tử Thuyên, vì vậy mọi người đề nghị cùng nhau ra ngoài chúc mừng.


Mặc dù không có tâm trạng ăn mừng sinh nhật nhưng Hình Tử Thuyên không đành lòng từ chối sự nhiệt tình của đồng nghiệp, đành phải đồng ý.

Lật Trình Tịnh đương nhiên cũng tham gia.

Điều mà cô và Hình Tử Thuyên không ngờ tới là, Như Như quá xa hoa, tiêu chuẩn ăn tối khá cao, tổ chức tiệc buffet ở khách sạn năm sao.

"Hôm nay em thanh toán tiền, không ai được tranh với em đâu, hai người cứ thoải mái đi ạ.

" Trước khi đẩy cửa bước vào, Như Như còn quay lại dặn dò.

"Như Như, không nhìn ra em là một tiểu phú bà đó.

" Hình Tử Thuyên trêu chọc.

"Không đâu, em chỉ là có một ít tiền tiết kiệm, lâu lâu tiêu xài phung phí cũng không sao.

" Như Như cười nói.

Sau khi ba người ngồi xuống, Lật Trình Tịnh lấy dĩa, hỏi: "Muốn ăn gì? Tôi lấy cho cô.

"
"Gì cũng được, miễn đừng quên tôm càng.

" Hình Tử Thuyên nói.

Lật Trình Tịnh gật đầu.

Khi cô đang đi dạo trong khu hải sản, chậm rãi tìm tôm càng, bên tai có một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên cô, cô quay đầu lại, người cách cô vài bước chính là Trâu Niệm Tư.

Không ngờ trùng hợp như vậy
"Cô đi một mình hay đi cùng bạn?" Trâu Niệm Tư tiến lên, híp mắt cười, hào phóng hỏi Lật Trình Tịnh.

"Tôi đi cùng bạn bè.


" Lật Trình Tịnh lễ phép nói.

Trâu Niệm Tư cười: "Thật trùng hợp, tôi cũng thế.

"
Lật Trình Tịnh gật đầu.

Không biết vì sao, cô để ý thấy Trâu Niệm Tư cười với cô rất lễ phép, trong mắt có chút gì đó giống như sự biết ơn chân thành.

"Chuyện vừa rồi, quả thật là nhờ Ngu Dịch mới xong, Tề Phàm Khải và tôi rất biết ơn anh ấy.

" Trâu Niệm Tư chân thành cảm ơn, "Cũng cảm ơn cô, cô là một người phụ nữ rộng lượng, trong quá khứ nếu tôi có làm gì mích lòng, xin cô bỏ qua cho.

"
Lật Trình Tịnh nghe nói vậy có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn cô ta.

"Về phần Du Chi, sau này tôi sẽ cố gắng chăm sóc con bé thật tốt, sẽ không đến làm phiền Ngu Dịch nữa.

" Trâu Niệm Tư có chút bối rối.

Lật Trình Tịnh tựa hồ hiểu ra câu chuyện, nhưng cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

Nghe thấy hai chữ "Du Chi," sắc mặt Lật Trình Tịnh rõ ràng thay đổi, lộ ra vẻ miễn cưỡng, Trâu Niệm Tư tự nhiên có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Tôi không quấy rầy cô và bạn bè nữa.

"
Nói xong, cô ta mỉm cười gật đầu với Lật Trình Tịnh lần nữa, sau đó xoay người uyển chuyển bước đến khu tráng miệng.

Lật Trình Tịnh dừng tại chỗ một hồi.

Đêm đó trên xe taxi trở về, Lật Trình Tịnh hạ cửa sổ xuống, để gió thổi làm đầu óc tỉnh táo.


Cô không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền đoán được người ngồi trên xe hôm đó cô nhìn thấy trên đường chính là Ngu Dịch, cô cũng không có nhìn nhầm, sở dĩ Ngu Dịch đột nhiên chạy về hẳn là vì Nhuế Du Chi, nhưng anh không nói sự thật với cô.

Tại sao anh lại cố ý giấu cô, chẳng lẽ là sợ cô biết được sẽ không vui sao?
Lật Trình Tịnh nghĩ tới đây, trong lòng có chút không thoải mái, giống như bị mảnh thủy tinh cào thật nhanh vào tâm tư.

Nhuế Du Chi, nghe đến cái tên này, trong đầu Lật Trình Tịnh hiện lên một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, cô cũng biết Ngu Dịch từng thích và theo đuổi cô ấy.

Đối với việc Ngu Dịch từng thích Nhuế Du Chi đến mức nào, Lật Trình Tịnh cũng chưa từng hỏi qua, không phải vì cô không để ý quá khứ của anh, mà vì lo lắng không biết phải mở lời thế nào.

Một người đàn ông như Ngu Dịch nếu bị từ chối liệu có cảm thấy tự ái hay không?
Nhưng có một điều chắc chắn, Ngu Dịch sẵn sàng giúp đỡ Nhuế Du Chi, khi cô ta gặp khó khăn, anh lại chọn cách xông về ngay, điều này cho thấy anh vẫn quan tâm đến cô ấy, thậm chí là xuất phát từ quan điểm một người bạn, một khi cô ấy xảy ra chuyện gì, có lẽ anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lật Trình Tịnh âm thầm cân nhắc, rất nhanh liền phát hiện thì ra không phải là mình không để tâm.

Cô nhận ra mình đang ghen.

Cô thực sự ghen tị với một cô gái trẻ và xinh đẹp.

Biết rằng sự đố kị như vậy là rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế tâm tình lúc này.

Xe taxi chạy một đường về nhà, Lật Trình Tịnh yên lặng nhìn ánh đèn cùng những tòa cao ốc sáng lên trong đêm, mặc cho gió lạnh thổi vào hốc mắt.

Cô muốn để bản thân thanh tỉnh một chút.

Sau khi bình tĩnh lại, Lật Trình Tịnh cũng không đem khúc mắc nói với Ngu Dịch, cô cố tỏ ra hào phóng điềm đạm, cũng cố tỏ ra tin tưởng anh, nhưng đến cùng Ngu Dịch vẫn phát hiện ra chỗ bất thường.

"Sao anh cảm thấy hai ngày nay em không được vui.

" Ngu Dịch hỏi, "Ở nhà có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì.

"
Ngu Dịch nhìn cô, lại hỏi: "Em sao vậy?"
Lật Trình Tịnh lại nói không sao, dừng một chút mới hỏi: "Gần đây anh rất bận sao? Cũng lâu rồi anh không về nhà.

"
Nhắc đến chuyện này, Ngu Dịch bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, gần đây anh rất bận, mỗi ngày chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng, mở mắt dậy liền phải gặp khách hàng, thỉnh thoảng lại có cuộc họp.

Anh thật sự không có thời gian chạy về với em.


"
Lật Trình Tịnh bị câu trả lời của anh làm cho trong lòng hơi chùng xuống, thử thăm dò: "Như vậy, lâu rồi anh không về! "
Ngu Dịch không chút do dự đáp: "Ừ, thật lâu rồi.

"
Lật Trình Tịnh mím môi, không muốn tiếp tục thăm dò nữa.

"Lại nhớ anh sao?" Ngu Dịch trêu chọc vợ, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Chịu đựng một chút, nhiều nhất cũng không quá một tháng nữa anh sẽ chạy về với em.

"
Lật Trình Tịnh chỉ "ừ" sau đó chuyển đề tài hỏi sang chuyện khác.

Đêm nay trước khi đi ngủ, Lật Trình Tịnh lại rơi vào suy nghĩ: Tại sao cô không thẳng thắn hỏi Ngu Dịch? Cô đang lo lắng chuyện gì?
Nếu nghe anh nói "Ừ, cô ấy là một người bạn quan trọng của anh" hoặc là "Cô ấy gặp phiền phức, anh không thể khoanh tay đứng nhìn" thì liệu cô sẽ có cảm giác gì.

Có lẽ nó không chỉ đơn giản là ghen tuông nữa.

Lật Trình Tịnh đưa tay ấn giữa hai lông mày, tự nhủ không cần nghĩ ngợi nữa, cố gắng bỏ qua những chuyện khó chịu như này, cô chỉ cần tin tưởng anh là được.

Mấy ngày sau đó, Lật Trình Tịnh không tỏ ra khó chịu với Ngu Dịch nữa, đương nhiên cô cũng không hỏi Ngu Dịch tại sao lại nói dối, cô chỉ giả vờ như không hề biết chuyện anh quay về ngày đó.

Dù lý trí mách bảo rằng Ngu Dịch sẽ không lừa dối cô, nhưng thỉnh thoảng trong đầu cô lại hiện lên câu nói "anh ấy nói dối mình.

"
Một thời gian dài, tình cảm và lý trí của Lật Trình Tịnh giống như hai đường song song, một tiến một lùi hoặc một lùi một tiến, khoảng cách không lớn, luôn duy trì sự cân bằng.

Nhưng lần này, dường như cảm xúc của cô đã lao nhanh hơn lý trí.

Thật lâu sau, Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng nhận ra mình đang giận Ngu Dịch.

Đây là lần đầu tiên cô tức giận với ai đó trong một thời gian dài, vì vậy cô không biết làm cách nào thể hiện tâm tình của mình.

Cô cảm thấy mình càng ngày càng không thành thật, rõ ràng là rất giận Ngu Dịch nhưng lại không nói thẳng ra, hàng ngày vẫn giả vờ không sao, chỉ cùng anh tán gẫu, nhưng mặt khác cô lại giữ việc anh nói dối trong lòng, thậm chí cảm giác như một cái dằm trong tim cô.

Mà cái gai này ngày càng sắc bén, mỗi ngày một dài ra như sắp đâm vào da thịt cô.

- -------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc