RỰC CHÁY LÒNG ANH

May mắn thay, vào thứ năm, độ bão hòa oxy trong máu của bệnh nhân kia đã tăng lên, Phó Tiểu Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ Hạ biết Phó Tiểu Nghi chịu áp lực rất lớn nên đặc biệt tìm thời gian nói chuyện với cô: "Tối thứ ba, khi bệnh nhân đến khám, ông ấy đã giấu không báo cho cô về loại thuốc đang dùng, cho nên ông ấy cũng cần gánh một phần trách nhiệm. Cô mới tới bệnh viện không lâu, thiếu kinh nghiệm là chuyện bình thường, cũng đừng quá tự trách, lần sau chú ý nhiều hơn một chút."

Phó Tiểu Nghi hỏi, không khỏi lo lắng: "Bác sĩ Hạ, con trai của ông ấy sẽ không làm khó chúng ta chứ?"

"Có thể, nhưng chúng ta chỉ có thể đối mặt."

Phó Tiểu Nghi nghe như vậy, sắc mặt lại tái nhợt, tim đập thình thịch.

"Cô không cần quá lo lắng, chuyện này tôi chịu trách nhiệm chính, cô là y tá thực tập, trách nhiệm này cô không gánh vác được, cứ nghiêm túc hoàn thành công việc của cô thôi."

Phó Tiểu Nghi nhẹ nhàng gật đầu.

Đến giờ ăn trưa, cuối cùng cô cũng có cảm giác thèm ăn nên xuống căn tin, ngồi ăn cùng nhau, lắng nghe các đàn chị y tá khác chia sẻ về những khó khăn và thất bại mà họ gặp phải sau khi vào nghề, trái tim cô cũng bình tĩnh rất nhiều.

"Không sao, hiện tại bệnh tình của ông ấy đã khá hơn, người nhà cũng đã bớt kích động." Thẩm Tuyển Tuyền cũng là y tá tập sự vô tư nói, vỗ vai Phó Tiểu Nghi cười, "Cô lúc nào cũng nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, như vậy làm sao có tinh thần để làm việc tiếp."

Mọi người đã nói như vậy, chắc là không sao, Phó Tiểu Nghi thầm nghĩ.

Cô bắt đầu tưởng tượng bệnh nhân kia sẽ hồi phục một cách thần kỳ, càng sớm càng tốt, thậm chí còn có thể tự mình xuất viện.

Nếu có kỳ tích như vậy, cô bị mắng ba ngày ba đêm cũng cam lòng.

Ba giờ chiều ngày hôm sau, khoa cấp cứu không có thêm bệnh nhân mới. Hình Tử Thuyên hoàn thành công việc trong tay, ngáp hai cái, bước nhanh đến phòng nghỉ, pha một tách cà phê hòa tan, lấy lại sự tỉnh táo.

Không bao lâu sau, Lật Trình Tịnh vội vàng đi tới, cầm di động không ngừng bấm.

Hình Tử Thuyên trêu chọc: "Lại cùng chồng tán gẫu gợi cảm sao?"

Lật Trình Tịnh nghe thấy hai chữ "gợi cảm" thì thấy ngượng ngùng, ngẩng đầu giải thích: "Chat bình thường thôi mà. Hôm nay anh ấy về nhà, nói lát nữa sẽ đến bệnh viện đón tôi đi ăn cơm, tôi chỉ nói anh ấy không nên dùng điện thoại nữa, phải tập trung lái xe."

"Trò chuyện bình thường mà trên mặt lại tràn ngập gió xuân." Hình Tử Thuyên vẫn trêu chọc cô, "Hai người đã lâu không gặp, buổi tối còn có thời gian bàn bạc ăn cái gì, nếu là tôi thì sẽ tuỳ tiện ăn mì gói cho qua bữa, nhanh chóng kéo nhau vào phòng ngủ làm việc chính."

Lật Trình Tịnh: "..."

Hình Tử Thuyên nhấp một ngụm cà phê: "Xem ra tối nay có người sẽ rất vui vẻ."

Lật Trình Tịnh: "..."

Trong đầu Lật Trình Tịnh nhớ tới Ngu Dịch, lòng cô ấm áp, hôm nay vừa tan sở là có thể nhìn thấy anh, cô thậm chí còn có chút kích động.

Hai người lâu rồi không gặp nhau.

"Yên tâm, chuyện gì đến nhất định sẽ đến."Hình Tử Thuyên hiển nhiên nhìn ra sự chờ mong cùng háo hức trong lòng Lật Trình Tịnh, nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê, "Nhân lúc còn chưa bận, cô ăn chút gì lót dạ đi."

Lật Trình Tịnh cũng đi lấy một gói cà phê hòa tan, lại chọn một gói bánh quy nhỏ, chậm chạp nhấm nháp.

Mùi cà phê rất nhanh tràn ngập căn phòng, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu vào, trong tầm mắt có một chút bụi bay mỏng, điện thoại di động của ai đó vang lên cách đó không xa, cẩn thận lắng nghe, thì ra là một bản nhạc cổ điển, tâm tình con người cũng thả lỏng.

Lật Trình Tịnh đang mơ màng nghĩ tới việc sẽ được gặp Ngu Dịch khi tan làm thì chợt nghe tiếng bước chân bên tai.

"Hình như là con trai của ông chú trong ICU đưa người vào đây." Thẩm Tuyền Tuyền vội vàng chạy tới, hướng về phía Lật Trình Tịnh và Hình Tử Thuyên hét lên, "Tôi đi tìm y tá trưởng."

Hình Tử Thuyên đặt chiếc cốc trong tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, "Con trai của bệnh nhân ICU đưa người tới đây? Không phải bệnh tình của cha anh ta đã tốt hơn rồi sao?"

"Đi xem một chút." Lật Trình Tịnh vội vàng nói.

Lật Trình Tịnh và Hình Tử Thuyên đi ra khỏi phòng nghỉ, trực tiếp chạy tới bàn y tá, rất nhanh đã nhìn thấy Phó Tiểu Nghi và bác sĩ Hạ đang giằng co cùng bốn người đàn ông.

Bác sĩ Hạ đứng trước mặt Phó Tiểu Nghi, đang nhắc lại lời giải thích với người nhà bệnh nhân nhưng người kia gắt lên cắt ngang: "Đừng nói nhảm! Tôi hỏi anh, bố tôi là người khoẻ mạnh lại bị mấy người làm thành viêm phổi nặng, còn bắt gia đình ký giấy bệnh nặng, đây chính là tai nạn y khoa. Mấy người nghĩ có thể lừa chúng tôi sao?"

Bác sĩ Hạ bình tĩnh nói: "Anh không nghe những lời tôi vừa giải thích sao?"

"Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa! Bây giờ bố tôi bị mấy người làm cho sống dở chết dở, còn nằm trong ICU, đây rõ ràng là trách nhiệm của bệnh viện. Các người định giải quyết việc này thế nào?"

Bác sĩ Hạ liền hiểu động cơ của người trước mặt, rõ ràng anh ta tới đây là để đòi tiền, do có kinh nghiệm với tình huống này, vị bác sỹ vẫn ôn tồn giải thích: "Chuyện này không phải như anh nói, bố anh bị cao huyết áp, trước khi đến truyền dịch lại uống thuốc..."

"Xem ra hôm nay mấy người muốn uống rượu phạt." Người đàn ông không thèm nghe, mất kiên nhẫn, vội vàng quay đầu nói với người bạn phía sau, "Cậu ra gọi thêm người vào đây."

Phó Tiểu Nghi nghe thấy còn có người chờ ở cửa, chân như nhũn ra, hoảng sợ, không khỏi hỏi: "Bác sĩ, có cần gọi thêm người không?"

Bác sĩ Hạ quay đầu lại, cố gắng trấn an Phó Tiểu Nghi: "Yên tâm, đã có người đi thông báo với bảo vệ rồi."

Nói xong, bác sĩ ra hiệu cho các nhân viên y tế bình tĩnh lại, trường hợp này không nên hoảng loạn.

Không lâu sau, nhóm người do người đàn ông kia và bảo vệ cùng y tá trưởng gần như đến hiện trường cùng lúc.

Y tá trưởng Cận Minh lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc đứng ở phía trước giữa đám người, tức giận nhảy dựng lên, không khỏi châm chọc nói: "Đây không phải là người quen cũ của chúng ta sao? Sao hôm nay lại đến đây nữa rồi?"

Người đàn ông có cái bụng mũm mĩm như quả dưa hấu cười khả ố: "Không dám làm bậy, tôi chỉ đang cố gắng hết sức để bênh vực kẻ yếu thôi."

Anh ta họ Liễu, biệt danh Liễu Đỗ Bì, là một bác sĩ có chút tiếng tăm trong thành phố, thường xuyên cấu kết với người nhà bệnh nhân, đến bệnh viện để moi tiền, Cận Minh biết rõ anh ta vì hắn từng làm việc ở bệnh viện, khoa chỉnh hình. Anh ta không ngại danh tiếng xấu, cứ năm bữa nửa tháng lại chạy tới bệnh viện ăn vạ tiền, thậm chí không ngại nằm lì ở ghế đá qua đêm, miễn sao đạt được mục đích.

Bây giờ anh ta có vẻ "làm ăn phát đạt," kiếm được khá nhiều tiền, thậm chí còn dư tiền chiêu mộ đám người đến gây rối.

"Hôm nay chúng tôi tới đây không phải để đánh nhau mà là để nói lý lẽ, gọi bảo vệ cũng vô ích, bởi vì không có lý do gì có thể đuổi chúng ta đi. Bệnh viện không phải là nơi các bác sĩ luôn lắng nghe nỗi khổ của bệnh nhân sao?" Liễu Đỗ Bì chậm rãi đi tới, nhưng giọng nói vẫn sang sảng, tự tin nhìn người nhà bệnh nhân đứng bên cạnh, nói tiếp: "Đây chính là người nhà bệnh nhân, đứa con hiếu thảo của La Hanh Khuông, bây giờ có ai chịu lắng nghe nỗi khổ của anh ta không? Cha anh ta lúc đến đây chỉ bị đau đầu và ho khan, bệnh tình vốn không nguy cấp, việc này nhiều người có thể làm chứng. Cơ thể của ông ấy rất mạnh khoẻ, lại thường xuyên tập thể dục, chỉ thỉnh thoảng cảm mạo thông thường... "

Đây là lần đầu tiên gặp một bác sĩ dài dòng như vậy, Lật Trình Tịnh không khỏi nhìn anh ta trân trối, không biết anh ta còn muốn dài dòng tới khi nào.

Bác sĩ Hạ cúi đầu mệt mỏi lắng nghe, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thanh âm tựa hồ càng ngày càng xa; Phó Tiểu Nghi trốn ở phía sau thì vô cùng căng thẳng, cắn chặt môi tự nhủ phải mạnh mẽ; Thẩm Tuyền Tuyền tức giận trừng mắt nhìn Liễu Đỗ Bì đáng ghét; y tá trưởng Cận Minh kiên nhẫn lạnh lùng nhìn hắn ta, mang theo một tia ý tứ "Để xem ngươi muốn chơi trò gì."

Liễu Đỗ Bì nói dài dòng đến mức ngay cả con trai của La Hanh Khuông nghe được một nửa cũng dần mất kiên nhẫn, không khỏi ngắt lời: "Ông cứ nói thẳng vào vấn đề đi, tôi muốn bọn họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"

"Yên tâm, tôi sẽ từ từ lấy lại công bằng cho anh và gia đình." Liễu Đỗ Bì vội vàng chớp mắt nhắc nhở, "Tôi hiểu anh là người con có hiếu, hôm nay cha anh trở thành tình trạng này, những người gây ra nhất định phải chịu trách nhiệm."

Người đàn ông không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng, khịt mũi một cái, quay mặt im lặng.

Hình Tử Thuyên nghiêng người nói với Lật Trình Tịnh: "Người đàn ông này đang diễn. Kỳ thực, đây mới là điều hắn sợ nhất, người không hiểu lý lẽ sẽ bị anh ta dẫn đi đường vòng."

Lật Trình Tịnh đương nhiên cũng hiểu mục đích của loại người này, vẻ mặt chán ghét, cũng không kịp để ý đến âm thanh thông báo có tin mới trên điện thoại di động.

Liễu Đỗ Bì tiếp tục dài dòng cho đến khi gần hết giờ làm việc, trong thời gian này, bác sĩ Hạ đối chất với hắn về một số vấn đề trọng yếu nhưng hắn ta đều đổi trắng thay đen, bôi nhọ bệnh viện. Y tá trưởng Cận Minh lớn tiếng mắng hắn ta, cố gắng sửa lại những cáo buộc vô căn cứ, nhưng hắn ta dựa vào đó cho rằng bệnh viện đang lấp liếm che giấu sai lầm chuyên môn.

Bác sĩ Hạ cuối cùng cũng bất lực, đơn giản là ngừng tranh cãi, tháo kính xuống, mặc cho đối phương chỉ trích.

Chỉ cần giữ được bình tĩnh, không dao động, không cho đối phương cơ hội vu khống thì chắc chắn bọn họ sẽ không đòi được xu nào từ bệnh viện.

Dù sao bác sĩ Hạ cũng đã hành nghề y hơn mười năm nên anh ta hiểu rõ tình huống này.

Chỉ là Hạ bác sĩ có kinh nghiệm, còn bác sĩ thực tập Tiểu Trần lại dần bị đối phương chọc tức, cậu ta còn trẻ nên không chịu được những lời chỉ trịch nhục mạ từ đám người trước mặt. Bản thân là một bác sĩ cứu người, qua lời bọn họ, các nhân viên y tế lại trở thành những tên đồ tể. Tiểu Trần nghiến răng nhìn đi chỗ khác, gần như không thể kiểm soát được bản thân.

Vì vậy, khi nghe Liễu Đỗ Bì buộc tội người thầy tận tụy của mình là "lang băm, tiểu nhân" thì cậu ta bất ngờ bước tới, thẳng tay đẩy Liễu Đỗ Bì, bực bội nói: "Câm miệng!"

Liễu Đỗ Bì bị đẩy nhẹ, trực tiếp ngã xuống đất, cau mày kêu đau, mấy thanh niên trẻ tuổi phía sau hình như trong nháy mắt nhận được tín hiệu, lập tức lao tới, giơ nắm đấm đánh vào đầu Tiểu Trần.

"Dừng tay!" bác sĩ Hạ dùng hết sức hét lên, "Bọn họ là thực tập sinh, không liên quan gì đến bọn họ."

Bác sĩ Hạ bị một thanh niên lao tới, kính mắt văng ra làm ông không nhìn rõ phía trước.

Tiểu Trần đã bị bọn chúng đẩy ngã xuống đất, cả bọn vây lấy cậu, Thẩm Tuyền Tuyền thấy vậy hét lên một tiếng, y tá trưởng chạy tới ngăn một thanh niên, ngăn không cho hắn cử động, Phó Tiểu Nghi không chút sợ hãi vươn tay chộp lấy cánh tay của một thanh niên trước mặt mình, thanh niên kia bị vết cào làm cho đau đớn, lập tức quay người lại, mặt đầy tức giận, tát thẳng vào mặt Phó Tiểu Nghi.

Phó Tiểu Nghi bị đánh đến lảo đảo xoay vòng tại chỗ, may mà có Lật Trình Tịnh tiến lên đỡ vai.

Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng lao tới, con trai của bệnh nhân và 4 người mà anh ta dẫn theo bắt đầu đánh trực diện với nhân viên bảo vệ.

Khung cảnh hỗn loạn

Thanh niên đánh Phó Tiểu Nghi nhìn cô chằm chằm như sói nhìn cừu, giơ chân định đá vào eo cô, may sao Lật Trình Tịnh kịp thời kéo Phó Tiểu Nghi lại.

Thanh niên chửi rủa vài câu, dùng đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phó Tiểu Nghi, đột nhiên bước lên phía trước, trực tiếp giơ tay nặng nề hất vào mặt cô.

"Phó Tiểu Nghi!" Lật Trình Tịnh không nhịn được hét lên một tiếng, cô quan sát vẻ mặt Phó Tiểu Nghi, ý chí tựa hồ cũng sắp sụp đổ.

Quả nhiên, một giây sau, Phó Tiểu Nghi đã trực tiếp ngã vào trong lòng Lật Trình Tịnh.

Thanh niên đang định tiến lên, đột nhiên bị người phía sau kéo một chân, Hìnnh Tử Thuyên quỳ trên mặt đất hét lớn: "Lật Tử, kiểm tra xem có phải cô ấy bị ngất rồi không."

Lật Trình Tịnh phản ứng, vội vàng kiểm tra tình hình của Phó Tiểu Nghi lúc này.

Liễu Đỗ Bì mang theo sáu người, cộng thêm đám bạn do con trai La Hanh Khuông dẫn theo, chiếm thế thượng phong về số lượng, nhất thời mấy y tá, bác sĩ ở khoa cấp cứu hoàn toàn không chịu nổi hành vi hung hãn của bọn họ, chỉ theo bản năng co rúm lại sợ hãi, quên luôn việc phải gọi cảnh sát.

Sự kiên trì của Hình Tử Thuyên dù sao cũng có hạn, không thể giữ chặt thanh niên hung hãn lâu nên bị giẫm mạnh, chỉ còn cách buông tay.

Thanh niên vừa định cúi xuống đánh Hình Tử Thuyên thì Lật Trình Tịnh đã xông tới, vươn tay chộp lấy quần áo trên lưng hắn, dùng hết sức kéo hắn lùi lại mấy bước, chí ít để hắn tránh xa Hình Tử Thuyên một chút.

Hình Tử Thuyên nghiến răng đứng dậy, toàn thân đau nhức, nhất thời điên tiết, giơ chân hung hăng đá vào hạ bộ thanh niên, mắng: "Đồ cặn bã, dám đánh phụ nữ này."

Tên côn đồ đau đớn cúi gập người như con tôm, sau đó ho dữ dội, Lật Trình Tịnh mới thoát thân.

"Tôi đã gọi cảnh sát rồi!" Y tá trưởng Cận Minh cầm điện thoại hét lên với mọi người, "Tất cả dừng lại ngay lập tức!"

Lật Trình Tịnh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi xem Phó Tiểu Nghi đang ngất xỉu, thấy cô ấy không có phản ứng liền vội vàng chuyển đến một nơi thoáng khí gần cửa sổ, vì quá tập trung nên không nhìn thấy hiện trường phía sau.

"Lật Trình Tịnh, cẩn thận phía sau!" Hình Tử Thuyên đột nhiên hét lớn tiếng.

Lật Trình Tịnh ngoái đầu nhìn lại, tên côn đồ kia đang lao về phía cô, tay cầm một cây gậy tìm được ở đâu đó, định phang thẳng vào lưng cô.

Lật Trình Tịnh hít một hơi, theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau một vài giây, cơn đau dự kiến đã ​​​​không đến.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy người mình ngày đêm nhớ nhung như ảo mộng, Ngu Dịch đã trở lại, còn đến tận bệnh viện tìm cô.

Cô nhìn thấy anh mạnh mẽ kéo tên kia lại, đấm mạnh vào bụng hắn ta, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn cô.

Lật Trình Tịnh bỗng cảm thấy bình yên, những cảm xúc căng thẳng chợt buông lỏng khi bắt gặp ánh mắt anh.

Bình luận

Truyện đang đọc