RỰC CHÁY

Editor: Kẹo Mặn Chát

Kể từ lần trước sau khi cãi nhau qua điện thoại, Doãn Đông Phàm chưa liên lạc lại với Khang Chước, đương nhiên Khang Chước cũng không muốn chủ động liên lạc với y. Cứ như vậy qua ba ngày, đến tối ngày thứ tư Doãn Đông Phàm gửi tin nhắn cho cậu, hỏi Khang Chước ngày mai tới nghĩa trang lúc nào, y sẽ đợi cậu ở trước cửa nhà.

Ngày mai chính là ngày giỗ của Aya, mẹ của Khang Chước. Hàng năm vào thời điểm này Khang Chước đều sẽ đến nghĩa trang, tặng Aya một bó hoa cúc, dọn dẹp bia mộ và nói đôi điều về tình hình gần đây trong nhà.

Nếu Khang Thế Thành rảnh rỗi sẽ đi cùng Khang Chước, tất nhiên phần lớn thời gian của ông đều bận rộn, năm nay cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, Quyền Tiêu và Doãn Đông Phàm hầu như năm nào cũng đi. Có điều gần đây Quyền Tiêu bề bộn nhiều việc, và trong khoảng thời gian này Khang Chước cũng không gặp bà được mấy lần, cho nên ngày mai chỉ có Doãn Đông Phàm đi tảo mộ cùng cậu.

Sinh hoạt của Khang Chước khá kỷ luật, dù là đang nghỉ hè thì cậu cũng sẽ dậy rất sớm. Ban đầu cậu định ra ngoài lúc 7 giờ sáng, nhưng nghĩ đến Doãn Đông Phàm còn muốn ngủ nướng nên cậu đành dời lại sau một tiếng và hẹn gặp nhau lúc 8 giờ. Có lẽ đối với Doãn Đông Phàm mà nói thời gian này vẫn còn rất sớm, nhưng Khang Chước không muốn nhân nhượng y thêm nhiều lần nữa.

7 giờ sáng, Khang Chước ra ngoài chạy bộ thuận tiện mua đồ ăn sáng, gặp Quyền Hoa Thần cũng đang chạy bộ trong tiểu khu.

Quyền Hoa Thần rất ít khi gặp Khang Chước ra ngoài chạy bộ, vì thế hỏi mấy câu, Khang Chước nói với hắn rằng hôm nay cậu xin nghỉ ở phòng thí nghiệm, lát nữa muốn đi tảo mộ cho mẹ.

“Chỉ có một mình em sao?” Quyền Hoa Thần hỏi.

“Đông Phàm đi cùng cháu, bọn cháu hẹn gặp nhau lúc 8 giờ ở trước cửa nhà cháu.” Khang Chước thở hổn hển vì chạy.

“À.” Quyền Hoa Thần chạy chậm lại, “Em tiếp tục chạy đi, tôi về nhà trước.”

Khang Chước nhìn theo bóng lưng Quyền Hoa Thần đang rời xa, trong lòng luôn cảm thấy hắn hình như không vui, nhưng lại không hiểu đoạn đối thoại ban nãy của bọn họ xảy ra sai sót ở đâu.

Hơn 8 giờ 10 phút, Doãn Đông Phàm xuất hiện trước cửa nhà Khang Chước, có lẽ là y biết đi tảo mộ cần phải ăn mặc trang trọng. Vì thế, y không đeo một cái khuyên tai, dây chuyền hay nhẫn nào cả, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng bình thường phối với quần đen.

Khang Chước vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ gì khi ở chung với y, vì thế sau khi hai người gặp mặt cũng không lên tiếng nói chuyện, im lặng cùng lên xe.

Trên đường gặp được cửa hàng hoa, Khang Chước dừng xe lại, vào cửa hàng mua một bó hoa cúc. Doãn Đông Phàm lặng lẽ đi theo phía sau cậu, lúc cậu muốn trả tiền thì vội vàng đưa tiền ra trước, còn lúc Khang Chước muốn lên xe thì thay cậu mở cửa ghế lái.

Khang Chước ôm hoa nhìn y vài lần, Doãn Đông Phàm vẫn không nói gì, cứ đứng vậy mở cửa xe để mặc cho cậu nhìn, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.

Khang Chước lại chăm chú nhìn y một lát, sau đó đưa hoa cúc trong tay cho y: “Cầm.”

Đây là câu đầu tiên Khang Chước nói với Doãn Đông Phàm trong ngày hôm nay, mắt Doãn Đông Phàm sáng lên: “Dạ!”

Họ hòa giải một cách đơn giản và tự nhiên như vậy, giống như mọi lần trong quá khứ.

Nghĩa trang ở vị trí rất xa, đại khái cần khoảng một tiếng rưỡi lộ trình. Dọc theo đường đi Doãn Đông Phàm đều vô cùng ân cần. Lúc thì đưa nước uống cho Khang Chước, lúc thì xoa bóp bả vai cho cậu, còn nói muốn thi lấy bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè, để sau này việc lái xe đưa đón Khang Chước đều do y phụ trách.

Khang Chước nghe vậy, tâm tình cũng khá lên theo.

Cuối cùng, họ đến nghĩa trang vào khoảng 10 giờ sáng, bên trong nghĩa trang có rất ít người. Sau khi đăng ký ở đại sảnh Khang Chước và Doãn Đông Phàm đi tới bia mộ của Aya.

Khang Chước rất kinh ngạc, trước bia mộ của Aya đã có một bó hồng trắng, nhìn vẻ ngoài của những bông hoa thì hẳn là người tặng đã đến vào hôm qua hoặc từ ngày hôm trước.

“Hoa này là của dì Tiêu sao?” Khang Chước hỏi Doãn Đông Phàm.

Doãn Đông Phàm cũng không rõ ràng: “Có thể.”

Khang Chước đặt hoa cúc bên cạnh bó hồng trắng, sau đó cùng Doãn Đông Phàm quét sạch bia mộ.

Khang Chước vừa dùng khăn cẩn thận lau bia mộ, vừa lặng lẽ thầm nói chuyện với Aya trong lòng. Nói rằng nửa cuối năm này cậu sẽ tiếp tục học nghiên cứu sinh tại đại học A; nói Quyền Hoa Thần đã trở về, còn mang theo một chú chó lông vàng rất đáng yêu. Còn nói công việc của ba rất thuận lợi, tuy rằng vẫn bận rộn như cũ, và hết thảy nhà họ Quyền vẫn bình thường… Giống như trước đây, cậu sẽ chỉ nói tới những điều tốt đẹp.

Mọi lần, khi Doãn Đông Phàm đến tảo mộ chắc chắn sẽ cam đoan trước mặt Aya, nói mình nhất định sẽ đối xử tốt với Khang Chước, mang lại hạnh phúc cho cậu các thứ vân vân, giống như những câu thoại ba xu trong phim ngôn tình thần tượng.

Nhưng lần này Doãn Đông Phàm vẫn không nói gì, nét mặt cũng rất nghiêm túc.

Khang Chước đoán có lẽ y đã trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng cảm thấy những câu thoại kia quá xấu hổ.

Bởi vì thời tiết quá nóng, họ không ở trong nghĩa trang quá lâu và rời đi nửa giờ sau đó.

Trên đường trở về, Khang Chước nhận được tin nhắn của Quyền Hoa Thần. Hắn nói buổi tối sẽ về nhà rất muộn, nếu Khang Chước rảnh thì qua thêm chút thức ăn cho Lazzy. Hơn nữa bởi vì máy uống nước tự động gặp trục trặc, Khang Chước còn cần cho Lazzy uống chút nước. Để tỏ lòng biết ơn, Quyền Hoa Thần sẽ tặng cậu một hộp sô cô la nhân rượu.

Lúc đó Khang Chước đang lái xe, tin nhắn là Doãn Đông Phàm đọc cho cậu nghe. Doãn Đông Phàm đọc xong liền mang theo chút ghen tuông hỏi Khang Chước: “Từ khi nào mà hai người thân nhau như thế này vậy?”

Khang Chước nhìn lướt qua y: “Anh nói với em chưa nhỉ, ngày em thi đại học đi chơi với bạn bè đến tối mịt, cậu vừa mới về nước. Dì Tiêu vốn muốn em ra sân bay đón cậu, nhưng lại không liên lạc được với em, cuối cùng là anh đi đón cậu về.”

Doãn Đông Phàm cảm thấy không ổn, lập tức chuyển đề tài hỏi trưa nay bọn họ ăn gì.

“Ăn gì cũng được, lúc trước không phải em muốn ăn lẩu sao? Đi ăn lẩu đi.” Khang Chước nói.

Doãn Đông Phàm do dự hai giây mới trả lời: “Được.”

Khẩu vị của Doãn Đông Phàm tương đối nặng, thích ăn lẩu Trùng Khánh – Tứ Xuyên nhất. Tuần trước, lúc bọn họ còn chưa cãi nhau, Doãn Đông Phàm kêu muốn Khang Chước đi ăn lẩu với y. Khang Chước cho rằng hôm nay dẫn y đi ăn y sẽ rất vui vẻ, nhưng nhìn phản ứng của y bây giờ thì có vẻ như cũng không mong đợi gì nhiều.

Dường như hôm nay Doãn Đông Phàm có chút khác thường.

Khi Khang Chước nhận ra điều này, cậu bỗng cảm thấy Doãn Đông Phàm hoàn toàn không giống thường ngày. Ví như lúc ở nghĩa trang y không nói một lời, nghe được ăn lẩu cũng không kích động. Thêm nữa, điện thoại luôn luôn là vật bất ly thân của y, thế nhưng từ lúc gặp Khang Chước thì lại không chạm vào điện thoại một lần nào, mà lại còn đặc biệt ân cần.

Bình thường khi hai người ra ngoài ăn cơm đều là Khang Chước phụ trách gọi món, còn Doãn Đông Phàm thì ngay cả bát đũa cũng lười tự mình cầm, làm nũng mấy câu dỗ dành Khang Chước chuẩn bị hết cho y. Hôm nay lại hoàn toàn ngược lại, Doãn Đông Phàm kiên quyết bảo Khang Chước chỉ cần ngồi là được, y phụ trách gọi đồ ăn pha nước chấm, còn dùng nước nóng tráng bát đũa xong mới đẩy tới trước mặt Khang Chước.

Khang Chước nói đùa: “Vô duyên vô cớ ân cần, không lừa đảo cũng trộm cắp. Đông Phàm, không phải em đã làm chuyện gì có lỗi với anh rồi chứ?”

Doãn Đông Phàm gấp như bị lửa đốt, lập tức giải thích: “Làm sao có thể thế được! Anh hiểu lầm em rồi! Em là Alpha của anh, chăm sóc anh không phải là điều nên làm sao?”

Khang Chước dở khóc dở cười: “Anh đùa thôi, sao em lại phản ứng lớn như vậy.”

Doãn Đông Phàm cụp mắt xuống im lặng hồi lâu: “Em sợ anh không cần em nữa…”

Khang Chước chớp chớp mắt: “Ai nói với em là anh không cần em nữa? Dì Tiêu à? Đợt trước anh với dì ăn trưa cùng nhau, dì cho rằng chúng ta đã chia tay, em đừng nghe dì nói linh tinh.”

Doãn Đông Phàm nắm chặt hai tay đặt trên mặt bàn, hai ngón tay cái đánh vật với nhau: “Không phải mẹ nói, là em… là em… vẫn luôn khiến anh không vui suốt. IQ của chúng ta lại chênh lệch rất lớn, anh chắc chắn cảm thấy em cực kỳ ấu trĩ, không xứng với anh…”

“Điều này có liên quan gì đến IQ chứ? Những ngày này anh cũng đã tự xét lại mình, thứ chúng ta thiếu là sự thấu hiểu và giao tiếp hiệu quả. Vì vậy sau này có bất cứ chuyện gì thì chúng ta không nên cãi nhau, bình tĩnh nói chuyện là tốt rồi.” Khang Chước cầm tay y, nghiêm túc nói, “Anh thật sự không muốn chia tay với em.”

Doãn Đông Phàm cũng không cảm thấy khá hơn vì được Khang Chước an ủi, ngược lại trông y càng muốn khóc hơn, Khang Chước vội vàng nói: “Trước đó chúng ta có hẹn đi du lịch, em còn nhớ không? Đến tháng 8 này, khi công việc ở phòng thí nghiệm không bận rộn nữa, chúng ta sẽ đi du lịch được chứ? Trừ đi một tuần trước khi khai giảng, chúng ta còn ba tuần có thể ở bên ngoài chơi, chúng ta có thể thuê một nhà dân ở bên bờ biển…”

Doãn Đông Phàm đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Khang Chước ngồi xuống, lao đầu vào trong ngực Khang Chước rên rỉ nói muốn ôm ôm, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những vị khách khác trong nhà hàng.

“Anh hứa sẽ không chia tay với em chứ?”

“Anh hứa.”

Khang Chước ôm lấy Doãn Đông Phàm giống như an ủi Lazzy, điên cuồng xoa xoa đầu y.

Bởi vì ở sát gần nhau, Khang Chước đương nhiên ngửi được mùi pheromone rượu rum trên người Alpha.

Việc giải phóng pheromone cũng tương tự như mồ hôi, đôi khi không thể tự kiểm soát. Chúng sẽ bám vào quần áo, chăn gối và các dụng cụ thường được sử dụng ngay khi mọi người không hề nhận ra. Cho dù chỉ cần đi lại trong đám người, thời điểm có người đi lướt qua cũng có thể ngẫu nhiên ngửi được pheromone trên người bọn họ.

Khang Chước không biết vì cớ gì mình lại đột nhiên thất thần vào lúc này, cậu chỉ bất chợt nhớ tới một vấn đề. Cậu đã ăn cơm ở nhà Quyền Hoa Thần, tắm rửa, mặc đồ ngủ của hắn, thậm chí còn ngồi rất gần hắn, nhưng tại sao cậu chưa từng ngửi thấy pheromone của hắn?

Chẳng qua những vấn đề này cũng rất dễ trả lời, có lẽ Quyền Hoa Thần thích sạch sẽ, thường xuyên tắm rửa giặt quần áo quét dọn nhà cửa, đồ ngủ đưa cho Khang Chước cũng là đồ mới…

Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đến bày đồ ăn lên, Doãn Đông Phàm kéo tay Khang Chước hôn xong mấy cái mới quay lại vị trí đối diện của mình.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, buổi chiều Khang Chước phải về phòng thí nghiệm, Doãn Đông Phàm mặc kệ giữa trưa nắng to, muốn nhất quyết đưa cậu đến cửa phòng thí nghiệm.

Doãn Đông Phàm đã lấy lại sức sống, dọc theo đường đi đều luôn mồm nói không ngừng, y thỏa thích nghĩ tới kế hoạch du lịch tháng tám của bọn họ. Lúc thì nói muốn cùng Khang Chước đi ngắm mặt trời mọc trên biển, lúc thì lại nói muốn dẫn cậu đi cắm trại.

Khang Chước nhìn dáng vẻ này của y cũng cảm thấy rất vui, cậu lại tràn đầy hy vọng với tương lai của bọn họ. Không có mâu thuẫn nào là không thể giải quyết, chỉ là hiện tại bọn họ vẫn còn chưa đủ chín chắn, sau này sẽ dần tốt hơn.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc