RỰC CHÁY

Kể từ đêm tồi tệ đó, Khang Chước không quay về nhà nữa. Ngày hôm sau cậu đi lấy xe rồi mang đến tiệm rửa xe, một giờ sau, cậu đến trường trên chiếc ô tô với diện mạo hoàn toàn mới từ trong ra ngoài.

Lúc này còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày bảo vệ tốt nghiệp.

Thầy hướng dẫn của Khang Chước là chủ nhiệm khoa Sinh học cho nên rất bận rộn. Vì thế Khang Chước không thể gặp mặt thầy sau khi bỏ lỡ cuộc họp thường kỳ lần đó, hai người chỉ có thể trao đổi trực tuyến về việc sửa chữa luận văn lần cuối.

Mấy ngày nay, hầu như ngày nào Khang Chước cũng vùi đầu vào phòng thí nghiệm, buổi tối ở lại trong ký túc xá trường, sáng sớm hôm sau tiếp tục đi tới phòng thí nghiệm.

Đương nhiên trong phòng thí nghiệm không chỉ có một mình Khang Chước liều mạng như vậy, thêm nữa còn có mấy người bạn học sắp tốt nghiệp với cậu cũng bị luận văn ép đến điên, số khác thì là những sinh viên sắp phát rồ vì kỳ thi cuối kỳ.

Khang Chước vừa mới hoàn thành xong thí nghiệm, cuối cùng cũng có được số liệu tương đối lý tưởng, bây giờ cậu dự định sửa lại bản luận văn của mình.

Đúng lúc này, một bóng người như âm hồn bay qua sau lưng Khang Chước, hai giây sau lại trôi dạt về như hồn ma người chết, u sầu thì thầm nói bên tai cậu: “Luận văn sửa thế nào rồi?”

Khang Chước quay đầu lại nhìn lướt qua, bị bọng mắt thâm đen của người này dọa cho hết hồn: “Anh làm sao vậy? Bị ai đánh à?”

Chử Vệ Lâm thở dài một tiếng: “Nhìn thấy chưa, đây chính là dáng vẻ khi cuộc sống biến thành luận văn tốt nghiệp đấy, nó không thương tiếc đập thẳng một quyền nặng ngàn cân vào hốc mắt mềm mại của tôi á… Mà nè, hình như định dạng phần trích dẫn tài liệu tham khảo này của cậu có chút vấn đề.”

Chử Vệ Lâm là một người có tính cách dở hơi lại tùy tiện, nhưng ưu điểm là biết cong biết duỗi. Một giây trước còn đang nói linh tinh nhảm nhí, một giây sau có thể phát biểu quan niệm học thuật, là bạn cùng phòng Beta của Khang Chước ở đại học A, cũng là người bạn tốt nhất trong các mối quan hệ của cậu.

Anh giúp Khang Chước điều chỉnh lại mấy định dạng, sau đó tràn đầy hưng phấn hỏi cậu buổi hẹn hò hai ngày trước diễn ra thế nào. Khang Chước nhấn phím cách, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà không nói gì.

Chử Vệ Lâm chớp chớp mắt, ngay lập tức thay đổi đề tài, hỏi chuyện luận văn của cậu đã trao đổi với thầy hướng dẫn ra làm sao rồi.

“Cậu không biết đâu, cậu may mắn lắm khi không tới cuộc họp thường kỳ hôm đó á. Thầy phê bình luận văn của mấy người chúng tôi từ đầu đến cuối, tôi sợ câu tiếp theo của ông ấy chính là bảo chúng tôi đem đống ‘văn chương chó gặm gì gì đó’ này mang về viết lại, cậu có tin được không? Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày bảo vệ, thầy nói đề tài mà tôi chọn là ‘chỉ được cái đẹp mã không có tác dụng, không có ý nghĩa, không thể làm ra bất cứ đóng góp gì cho sự tiến bộ của xã hội loài người’, là nguyên văn như vậy đấy.”

Chử Vệ Lâm than thở: “Hiện tại ông đây mới là năm cuối đại học thôi mà! Dùng ít đi mấy tờ giấy A4 để in luận văn chính là đóng góp lớn nhất mà tôi có thể dành cho xã hội này đó có được hay không!”

Khang Chước tưởng tượng ra khung ảnh kia, nghĩ lại còn rùng mình: “Có thể thầy quá bận rộn nên không có thời gian mắng tôi. Bảo tôi hoàn thiện mấy số liệu thí nghiệm rồi sửa hình thức trình bày là cho tôi qua rồi.”

“Quào, tốt đến vậy sao?”

Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Khang Chước đặt bên cạnh máy tính đột nhiên rung lên, màn hình hiện thị người gọi tới là “Đông Phàm”.

Chử Vệ Lâm biết điều rời đi, đi tìm một người bạn khác cùng bộ môn làm trò hề. Tuy nhiên anh vẫn để tâm chú ý tới động tĩnh của Khang Chước, cậu ngồi trước máy tính nhưng không hề nghe điện thoại.

Bạn học theo tầm mắt của anh nhìn qua, nhỏ giọng nhiều chuyện với Chử Vệ Lâm: “Có phải Khang Chước bị thầy mắng rồi không? Hai ngày nay trông không ổn lắm, hôm qua tôi còn thấy cậu ấy ngẩn người nhìn trang bìa luận văn cả lúc lâu á.”

Chử Vệ Lâm xua tay: “Sắp bảo vệ tốt nghiệp tới nơi rồi, không bình thường mới là trạng thái bình thường đó. Mà này bao giờ trường mình khai giảng lớp nghiên cứu sinh năm nhất thế?”

Một khi con người bận rộn thì thời gian trôi qua càng nhanh hơn. Ngày mai sẽ là ngày bảo vệ, chỉ còn hơn một giờ nữa là đến bữa tối, không còn ai làm việc trong phòng thí nghiệm. Bầu không khí yên bình đến khó hiểu, một đám người ngồi liệt trên ghế cảm nhận sự tĩnh mịch cuối cùng trước cơn bão.

Đại Quyên và Bối Bối đang thảo luận chuyện tìm việc làm, rất nhanh sau đó mọi người đều tham gia vào, cùng nhau lên án kịch liệt chuyên ngành Sinh học hố người này, chỉ ngoại trừ Khang Chước không lên tiếng.

Một đàn em năm hai mới vào phòng thí nghiệm chưa được bao lâu, không biết rõ tình huống ở đây, hỏi Khang Chước sau khi tốt nghiệp có dự định gì, tìm được việc làm chưa. Phòng thí nghiệm bãn nãy vẫn còn tiếng người huyên náo bỗng nhiên trở nên an tĩnh.

Đàn em ngỡ ngàng: “Sao mọi người đều nhìn em?”

Chử Vệ Lâm: “Chú em biết trường mình dự định xây dựng thêm một tòa nhà các phòng thí nghiệm mới chứ?”

Đàn em: “Biết ạ, có chuyện gì vậy?”

Chử Vệ Lâm: “Nếu tòa nhà kia có thể xây dựng chậm đi vài năm, bên trong đấy nhất định sẽ có một phòng làm việc treo tên của Khang Chước.”

Đàn em trợn tròn hai mắt.

Khang Chước ngượng ngùng cười cười: “Anh ấy nói đùa thôi. Chuyện việc làm thì anh tạm thời không nghĩ đến, anh muốn tiếp tục học lên, hoặc là đi theo thầy chúng ta làm nghiên cứu các thứ.”

Đàn em phát sáng hai mắt: “Oa, vậy nói cách khác anh thi đậu nghiên cứu sinh của trường mình rồi sao? Em cũng muốn thi nghiên cứu sinh, cần phải chuẩn bị những gì thế ạ?”

Ánh mắt mọi người nhìn cậu ta bắt đầu có chút đồng tình.

Đại Quyên là đàn chị nghiên cứu sinh năm hai, cô vỗ vỗ vai đàn em: “Qua đây, chú em đến hỏi bọn chị đi, kinh nghiệm của cậu ấy không có tính tham khảo đâu.”

“Hả?”

Sau đó vị đàn em này mới lần lượt nghe được một ít chuyện về Khang Chước từ trong miệng mọi người. Chẳng hạn như cậu đã nhảy lớp từ nhỏ, 15 tuổi đã thi đại học đỗ vào đại học A, hoặc là nghe nói cậu muốn thi nghiên cứu sinh, rất nhiều trường đã tung ra cành ô liu, cuối cùng bị thầy hướng dẫn của bọn họ giữ lại trường mình vân vân mây mây…

Đàn em hô to: “Hoàn toàn không nhìn ra luôn á!”

Mọi người: “Thấy chưa, cậu ấy là một Omega mảnh mai xinh đẹp, chỉ cần đứng một chỗ, em sẽ chỉ cảm thấy cậu ấy là một bình hoa, ngay cả khi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng em cũng sẽ cho rằng cậu ấy đang cosplay mà thôi. Nhưng em sẽ không bao giờ nghĩ tới giấc mơ của cậu ấy chính là đóng góp một viên gạch cho sự đột phá trong nghiên cứu tuyến thể con người đâu.”

Tóm lại chuyện thi nghiên cứu sinh bị mọi người cưỡng ép bỏ qua, một đám sinh viên đại học năm cuối sắp tốt nghiệp lại bắt đầu thảo luận chuyện bảo vệ ngày mai.

“Sáng mai, tôi là người áp chót, phải đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.”

“Vậy cậu cứ thử là người đầu tiên lên bảo vệ đi, xem các thầy cô có ăn sạch cậu không.”

Mọi người đều biết, người đầu tiên lên bảo vệ ca sáng là người bất hạnh nhất. Bởi vì khi đó thời gian dư dả, các thầy cô cũng vừa mới ăn sáng xong, trong người tràn đầy năng lượng, đầu óc minh mẫn. E rằng đến khi nhìn thấy một lỗi trình bày văn bản cũng có thể kéo dài thời gian phê bình suốt tiếng rưỡi.

Tất cả mọi người bắt đầu thông cảm cho người anh em phải hy sinh đầu tiên.

Khang Chước lặng lẽ giơ tay lên: “Ngắm mục tiêu thì ngắm chính xác một chút, xin hãy trực tiếp thông cảm cho tôi.”

Giây tiếp theo, cả phòng thí nghiệm vỡ òa trong tiếng reo hò hoan hô.

“YES!” Chử Vệ Lâm nắm chặt tay, “Nếu Khang Chước cũng có thể bị mắng đến mức máu chó đầy đầu, tôi hay mấy cậu chết ngay trong buổi bảo vệ thì có sao đâu!”

Không những không được an ủi, ngược lại vì chuyện đó mà càng thêm đau thương, Khang Chước không muốn để ý tới bọn họ nữa. Vừa vặn lúc này điện thoại rung lên, cậu giả bộ như muốn nghe điện thoại đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Mới đầu Khang Chước cho rằng lại là điện thoại của Doãn Đông Phàm, không có ý định nghe máy, nhưng sau khi nhìn lướt qua tên người gọi, cậu vội vàng nhấn nút trả lời.

“Alo? Ba ạ.”

“Con đang ở TSo?”

“Dạ vâng, con đang ở phòng thí nghiệm.”

“Buổi tối về nhà ăn cơm, tối nay ba về, có việc nói với con.”

Khang Chước sửng sốt một chút: “Vâng ạ.”

Khang Chước cầm điện thoại trở lại phòng thí nghiệm, nghe thấy mọi người đang thảo luận chuyện cùng đi ăn cơm tối ở căng tin, hỏi Khang Chước có đi không. Khang Chước lắc lắc điện thoại trong tay, nói tối nay phải về nhà ăn. Vì thế mọi người nói lời tạm biệt với cậu, vòng qua cậu và cùng nhau rời khỏi phòng thí nghiệm.

Khang Chước đứng một mình trong phòng thí nghiệm một lúc. Cậu mở nhật ký cuộc gọi, nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ hiện ba chữ số sau tên của Doãn Đông Phàm, cuối cùng vẫn tắt điện thoại đi.

Bình luận

Truyện đang đọc