RỰC CHÁY

Lúc đến trường, mới đầu Khang Chước còn rất lo lắng bị người khác phát hiện ra mình khác thường, nhưng mà bây giờ là mùa đông, có rất nhiều sinh viên đeo khẩu trang. Sau khi lên lớp, Khang Chước thậm chí còn phát hiện, Chử Vệ Lâm cũng đeo khẩu trang.

Xuất phát từ chột dạ, Khang Chước chủ động nói chuyện: “Gần đây lạnh thật, anh cũng bị cảm à?”

Chử Vệ Lâm ho khan hai tiếng, xoa xoa bên ngoài cổ áo, ồm ồm nói: “Đúng vậy.”

Anh không chạm vào cổ áo thì chẳng sao, vừa chạm vào một cái Khang Chước không nhịn được đưa mắt nhìn theo. Sau đó dưới lớp cổ áo có một miếng dán cá nhân màu hồng be hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Đây rõ ràng là miếng dán tuyến thể chỉ có Omega mới dùng mà.

Khang Chước lắp bắp kinh hãi: “Chử Vệ Lâm, anh…”

“Tôi làm sao?” Chử Vệ Lâm quay đầu nhìn Khang Chước, ánh mắt né tránh.

Khang Chước nhớ tới sau gáy mình cũng có một miếng dán tuyến thể, lập tức đổi chủ đề: “Anh đã quyết định viết gì trong tiểu luận cuối kỳ môn triết học chưa?”

Chử Vệ Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn chưa, hết tiết rồi nói sau.”

Sắp đến cuối kỳ, mọi người đều chăm chú ngồi học, không ai để ý đến hai người đeo khẩu trang ở trong góc. Vậy là Khang Chước đã trải qua một ngày bình yên.

Buổi chiều sau khi tan học, Khang Chước ngồi lên xe của Quyền Hoa Thần ở gần tòa nhà giảng dạy.

Trong xe và bên ngoài giống như hai thế giới, một bên trời đông lạnh giá, một bên ấm áp như mùa xuân.

Khang Chước vừa lên xe đã tháo khăn quàng cổ và khẩu trang ra. Quyền Hoa Thần lấy cớ kiểm tra môi của cậu, đưa tay nắm cằm cậu, nhưng thật ra đây là thuận tiện cho hành vi tàn ác. Hắn lại cắn cánh môi phấn nộn mới khôi phục lại kia trở nên đỏ thẫm.

Nụ hôn chấm dứt, hai người cũng không vội vàng tách ra, cứ như vậy quan sát nhau ở khoảng cách thật gần.

Thời gian lúc này ngưng đọng lại, ranh giới của quá khứ và tương lai trở nên mơ hồ. Thế giới cũng thu nhỏ thành kích thước trong thùng xe, chỉ chứa được hai người, chỉ chứa được anh và em.

Cuối tuần tuyết rơi dày đặc, Quyền Hoa Thần và Khang Chước hủy bỏ kế hoạch đi ra ngoài, dự định ở nhà đón lễ Giáng sinh đơn giản.

Đây là ngày cuối tuần nhàn nhã đầu tiên của hai người sau khi ở bên nhau, hơn nữa còn đã hoàn thành đánh dấu tạm thời.

Trên sách luôn nói, sau khi Omega được đánh dấu sẽ có một loạt các thay đổi. Thể hiện về mặt sinh lý như là khao khát pheromone nhiều hơn, càng ỷ lại vào Alpha hơn. Về mặt tâm lý thì là không nỡ rời khỏi Alpha, phục tùng yêu cầu của Alpha vô điều kiện…

Nhưng Khang Chước cảm thấy mình không có thay đổi gì, cậu và Quyền Hoa Thần ở chung với nhau cũng không khác gì trước đây. Chỉ có một điểm khiến Khang Chước cảm thấy rất phiền lòng đó là, sau khi đánh dấu, một chiếc van ở đâu đó trên thân thể cậu dường như đã bị hỏng.

Sau một nụ hôn sâu, Khang Chước đẩy Quyền Hoa Thần ra, không cho hắn hôn nữa. Quyền Hoa Thần chưa được thỏa mãn có chút khó chịu, kéo Khang Chước vào trong lòng để cậu ngồi lên đùi mình, rồi muốn tiếp tục nụ hôn này nhưng Khang Chước lại đẩy hắn ra.

“Làm sao vậy?” Quyền Hoa Thần đành tạm cúi đầu hôn cổ cậu, “Giờ mới đánh dấu được mấy ngày, hôn cũng không cho hôn rồi sao?”

Khang Chước hé miệng thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng kẹp chặt hai chân: “Đợi lát, đợi lát nữa lại hôn…”

Quyền Hoa Thần quan sát cậu một lúc, mỉm cười ghé vào bên tai cậu hỏi một câu gì đó, Khang Chước uất ức đến sắp khóc: “Đều tại anh! Trước kia em sẽ không như này, cho dù có hôn thế nào đi chăng nữa!”

Dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa tức giận của cậu đáng yêu chết đi được, Quyền Hoa Thần ôm lấy mặt cậu hôn vài cái, cố ý thở dốc ở bên tai cậu: “Sợ gì, anh Thần lại làm cho em ra.”

Cuối cùng Khang Chước thẹn quá hóa giận, thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, bỏ chạy nhanh như một làn khói.

Quyền Hoa Thần bật cười đuổi theo ở phía sau, muốn lưu manh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tuyết rơi liên tục cả ngày, chất lại thành một lớp tuyết dày trong sân, mãi đến chập tối mới ngừng rơi.

Do thời tiết nên hôm nay không dắt chó đi dạo, Lazzy ở nhà cả một ngày rất buồn chán. Lúc ăn cơm tối, nó cứ quanh quẩn bên Khang Chước và Quyền Hoa Thần, không ngừng vẫy đuôi.

Khang Chước cho nó ăn một miếng thịt, hỏi nó: “Muốn ra ngoài chơi à?”

“Gâu gâu.” Lazzy vẫy đuôi.

“Ừm!” Khang Chước gật đầu như thật, nói với Quyền Hoa Thần, “Nó nói muốn ra ngoài chơi.”

Quyền Hoa Thần thẳng thừng vạch trần cậu: “Là nó muốn ra ngoài chơi hay là em muốn ra ngoài chơi?”

Khang Chước ôm bát cơm nhìn Quyền Hoa Thần đầy đáng thương.

Quyền Hoa Thần thờ ơ: “Muốn gì thì tự mình nói.”

Thế là Khang Chước nhích đến bên cạnh Quyền Hoa Thần, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, vừa nói vừa lén lút ngửi tuyến thể của hắn: “Em muốn đắp người tuyết.”

Quyền Hoa Thần mỉm cười đưa tay lau nước sốt trên khóe miệng cậu, rồi trực tiếp đưa vào miệng mình: “Phê chuẩn.”

Có lẽ bản thân Khang Chước không nhận ra rằng, sau khi đánh dấu, chỉ số dính người của cậu đã tăng vọt lên. Khi Quyền Hoa Thần đang làm việc, thỉnh thoảng sẽ nhận được tập kích kiểu gấu ôm của Khang Chước—— Hai tay ôm cổ, hai chân vòng qua eo treo lên người Quyền Hoa Thần, giống như cún con dựng thẳng mũi lén ngửi tuyến thể của Quyền Hoa Thần, còn cho là Quyền Hoa Thần không biết.

Nhưng Quyền Hoa Thần đương nhiên sẽ không nói những lời này ra, bởi vì bé con dễ xấu hổ, nếu như Quyền Hoa Thần nói cậu dính người, nhất định về sau sẽ không ôm hắn nữa.

Sau khi ăn tối xong, Quyền Hoa Thần dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, đúng lúc Khang Chước cũng thay quần áo đi xuống lầu.

Khang Chước mặc áo lông dày, tròn vo như một quả bóng, Quyền Hoa Thần nở nụ cười vẫy tay về phía cậu: “Lại đây.”

Lazzy nghe thấy tiếng gọi cho rằng đang kêu nó, nó chạy lướt qua ống quần Khang Chước xông vào trong vòng tay của Quyền Hoa Thần. Quyền Hoa Thần bèn ngồi xổm xuống vuốt lông cho nó, chờ Khang Chước đi đến bên cạnh mình thì cố ý hỏi cậu: “Em tới đây làm gì? Tôi gọi chó mà.”

Khang Chước tức giận: “Anh lại bắt nạt người ta rồi!”

Khang Chước không biết, Quyền Hoa Thần thích nhìn dáng vẻ tức giận không thể làm gì được của cậu, giống như một con mèo đột nhiên bị cướp mất đồ chơi, vung móng vuốt nhỏ, nhe răng trợn mắt tưởng rằng mình rất hung dữ, nhưng thực chất lực công kích và lực phòng ngự đều gần bằng 0.

Quyền Hoa Thần cao hơn Khang Chước rất nhiều, sức lực cũng lớn hơn gấp bội, hắn chỉ cần một tay là có thể ôm Khang Chước lên. Nếu Khang Chước phản kháng, vậy thì dùng tay kia xoa xoa tuyến thể của cậu, chưa đến ba giây, chắc chắn chỗ nào trên người cũng mềm nhũn, có thể để Quyền Hoa Thần tùy ý làm bậy.

Nhưng “âm mưu” lần này của Quyền Hoa Thần không thành công quá lâu, bởi vì Lazzy không thể chờ thêm nữa. Nó nhìn hai chủ nhân đứng bất động trong phòng khách cả lúc lâu, gấp đến độ chạy vòng quanh trong nhà rú lên không ngừng.

Quyền Hoa Thần hết cách, đành mở cửa sau cho nó ra sân trước, sau đó hắn đứng ở cửa kiểm tra nhiệt độ, rồi lại vào trong phòng thay đồ tìm một cái khăn quàng cổ và một cái mũ cho Khang Chước đeo ra ngoài —— Bây giờ Quyền Hoa Thần có thể quang minh chính đại tích trữ quần áo của Omega trong phòng thay đồ nhà mình.

Thực ra diện tích sân sau biệt thự ở tiểu khu này cũng không lớn. Khoảng sân hình bán nguyệt, xung quanh có một vòng cây cỏ hẹp dài, đặt hai ba cái ghế là đã thấy chật, cho nên Quyền Hoa Thần dứt khoát không đặt gì hết.

Bầu trời bên ngoài tối đen, Quyền Hoa Thần bật đèn tường lên, để Khang Chước và Lazzy chơi đùa trong sân nhỏ.

Không biết vì sao, Lazzy nhất quyết phải đào một cái hố trong tuyết rồi chôn đầu vào đó, nó cảm thấy chơi vậy rất thú vị, đào một loạt hố nhỏ ở trong sân. Khang Chước liền dùng tuyết nó đào ra đắp thành người tuyết, Quyền Hoa Thần đứng ở một bên nhìn một lúc, sau đó cũng hỗ trợ vo tròn tuyến.

Chẳng mấy chốc, một người tuyết cao bằng nửa người đã được đắp xong, thực tế thì chỉ là một quả cầu tuyết nhỏ ở trên một quả cầu tuyết lớn. Khang Chước cảm thấy người tuyết này quá đơn điệu, phải có mắt mũi. Nhưng cậu tìm kiếm trong sân rất lâu cũng chỉ tìm được mấy viên đá, chia ra làm mắt và miệng. Hơn nữa bởi vì kích thước đá không đồng nhất, thoạt nhìn mặt người tuyết trông không cân đối chút nào, Khang Chước nhíu mày đánh giá nó.

“Chờ tôi.” Quyền Hoa Thần vào nhà, chỉ chốc lát sau đã cầm theo vài thứ trong tay đi ra.

Đầu tiên, Quyền Hoa Thần cắm hai nhánh cây không biết tìm được ở đâu vào bên cạnh người tuyết làm cánh tay. Tiếp đó đặt hai cái cúc áo trong suốt làm mắt, rồi lại lấy một củ cà rốt còn sót lại trong phòng bếp làm mũi. Khang Chước tỉ mỉ chọn lựa mấy viên đá có kích thước tương tự rồi gắn từng viên lên làm miệng, cuối cùng lại lấy cái mũ hình nón mà Lazzy đội hôm sinh nhật của Quyền Hoa Thần lên trên cùng. Vậy là một người tuyết tiêu chuẩn đã hoàn thành.

Khang Chước nhìn người tuyết trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng. Quyền Hoa Thần cũng nói, nếu như bọn họ ở nước D, người tuyết như thế này nhất định có thể giành được giải nhất trong cuộc thi đắp người tuyết trong khu phố.

Khang Chước cực kỳ vui vẻ, cậu kéo Quyền Hoa Thần và Lazzy chụp thật nhiều ảnh chung. Sau đó dưới sự yêu cầu cật lực của Quyền Hoa Thần, Khang Chước không thể không đuổi Lazzy đi, để rồi trong ống kính chỉ còn lại Quyền Hoa Thần và Khang Chước.

Đêm nay Quyền Hoa Thần và Khang Chước cùng nhau chụp rất nhiều ảnh. Khang Chước tạo riêng một album trên điện thoại để lưu ảnh chụp chung của cậu và Quyền Hoa Thần, hơn nữa còn đặt tên là “Mình và anh Thần”.

Rất nhiều năm về sau, càng ngày càng nhiều ảnh trong album này bị chuyển bớt vào máy tính. Sau đó Khang Chước mua hẳn một ổ cứng để cất giữ ảnh chụp của bọn họ, chỉ có điều khi đó tên file đã không còn gọi là “Mình và anh Thần”, mà gọi là “Nhà”.

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã đến cuối năm, Khang Chước đã trải qua một tuần hạnh phúc nhất trong năm nay.

Sau tết Dương lịch Quyền Hoa Thần sẽ quay về nước D, tuy rằng hắn sẽ cùng Chu Viện trở lại thành phố A vào dịp tết Nguyên đán. Nhưng dù sao năm mới cách đêm giao thừa vẫn còn gần ba tuần, Khang Chước cực kỳ không nỡ rời xa Quyền Hoa Thần.

Trong một tuần này, Khang Chước và Quyền Hoa Thần gần như chơi khắp toàn bộ thành phố A. Rõ ràng là thành phố mà Khang Chước đã sống 19 năm, nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy nơi này thú vị.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết dương lịch, Khang Chước nhận được điện thoại của Quyền Tiêu, bà mời cậu đến nhà ăn cơm vào ngày đầu năm mới. Bởi vì Khang Thế Thành thường xuyên vắng nhà, trước đây hầu như năm nào cậu cũng đến nhà Quyền Tiêu ăn cơm, nhưng năm nay cậu từ chối, nói muốn cùng bạn học đi du lịch.

Đi chơi với bạn học đương nhiên là giả, nhưng du lịch là thật, cậu và Quyền Hoa Thần đã có dự định từ trước. Vào ngày cuối cùng trong năm, sáng sớm bọn họ đã lái xe đến khu trượt tuyết ở thành phố B, bước qua đêm giao thừa dương lịch rồi mới trở về.

Sau này khi nhớ tới kỳ nghỉ tết Dương lịch năm kia, ký ức của Khang Chước về buổi trượt tuyết đã rất mờ nhạt. Cậu chỉ nhớ rõ, đêm bọn họ quay về từ thành phố B, cậu và Quyền Hoa Thần xuống xe đi tới cửa nhà, Khang Chước giống như thường ngày nhảy dựng lên, đột ngột ôm lấy Quyền Hoa Thần từ phía sau. Quyền Hoa Thần còn mang theo đủ loại đồ vật trong tay, hai người suýt chút nữa cùng nhau ngã xuống đất. Quyền Hoa Thần mắng Khang Chước là nhóc xấu xa, Khang Chước cười hì hì không ngừng, hai người nhìn nhau một lúc rồi tự nhiên hôn nhau trước cửa nhà.

Mà đúng lúc này, một tiếng còi xe chói tai cắt ngang qua bầu trời đêm. Quyền Hoa Thần và Khang Chước đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ô tô quen mắt đậu trước cửa nhà Khang Chước. Một lát sau, Quyền Tiêu sầm mặt đi ra từ trong buồng lái.

Sắc mặt Khang Chước lập tức trở nên tái nhợt.

Bình luận

Truyện đang đọc