RƯỚC EM VỀ DINH BẰNG VỤ ÁN

Từ trước tới giờ Hứa Tuấn luôn khoác lên mình hình tượng công tử trăng hoa, chơi bời, nhưng nơi ăn tối anh ta chọn lần này lại là một nhà hàng rất tao nhã.

Tụ Giai Trai có phong cách y như cái tên cổ kính của nó, đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng cổ điển, Thư Trừng không khỏi nghĩ tới căn nhà của Quý Phạm Thạc. Mặc dù trông nó không mới mẻ như những nhà hàng hiện tại, nhưng khí chất của nơi này là thứ những nhà hàng khác khó có thể so sánh được.

Khi đi vào Tụ Giai Trai, họ đã nhìn thấy một cây cầu nhỏ ở đại sảnh. Một đầu của cầu thông thẳng tới đại sảnh, đầu còn lại là đảo nhỏ được dòng nước bao quanh, giữa đảo có đặt chiếc đàn tranh, bên cạnh là cô gái mặc cổ phục đang gảy đàn. Ca khúc được gảy cũng là bài “Hoa viên Tử Cấm” của Lý Trí Huy mà Thư Trừng thích nhất.

Thư Trừng dừng bước lại nghe một lúc, ở nơi khuất trong đại sảnh, một đôi mắt sáng ngời đang lẳng lặng quan sát cô.

Thư Trừng rảo bước đi vào phòng riêng ở tầng hai theo An Khả, Hứa Tuấn đã đợi ở trong từ lâu. Thấy hai người đi vào, Hứa Tuấn vội vã đứng dậy, kéo ghế cạnh mình ra. Thư Trừng đi chậm lại, để An Khả ngồi xuống trước, còn mình ngồi cạnh anh.

An Khả coi như không thấy hành động này của Thư Trừng. Mặc dù trước khi hẹn Thư Trừng ra ngoài, anh đã đồng ý với Hứa Tuấn sẽ cố gắng tác hợp cho họ, nhưng anh cũng hứa với Thư Trừng sẽ không bán đứng cô, so sánh hai bên, em gái vẫn quan trọng hơn.

Ba người ngồi xuống, nhân viên cầm menu đưa cho Hứa Tuấn. Hứa Tuấn hỏi Thư Trừng: “Em Trừng muốn ăn gì?”

Mặt Thư Trừng vô cảm: “Tùy.”

Hứa Tuấn chỉ đành tự gọi: “Thịt lợn quay thái miếng, Ngọc Long Linh.” Gọi xong hai món, anh ta quay đầu đưa menu cho An Khả: “Tổng giám đốc Long, anh muốn ăn gì cứ gọi nhé.”

An Khả cầm menu hỏi Thư Trừng: “Thư Trừng, em muốn ăn gì?”

Mặc dù Thư Trừng không biết Ngọc Long Linh là món gì, nhưng cô vẫn nghe thấy món thịt lợn quay kia: “Chỉ cần không phải thịt lợn là được.”

Hứa Tuấn thầm nghĩ, xong rồi, gọi sai món rồi. Anh ta ngẩng đầu nói với nhân viên: “Đổi thịt lợn quay thành vịt quay Bắc Kinh.”

An Khả vội nói: “Tổng giám đốc Hứa không cần phiền vậy đâu, anh muốn ăn gì cứ ăn. Thư Trừng không ăn thịt lợn là thói quen từ nhỏ, anh cứ kệ con bé.”

Đúng vậy, quả thật không cần phải đổi, vì Thư Trừng cũng không thích ăn vịt quay Bắc Kinh, đổi hay không đổi cũng như nhau. Nhưng Hứa Tuấn lại không biết, anh ta cố chấp đổi cho bằng được, cho dù có đổi hay không thì vẫn giữ chữ “quay” đó.

Trên bàn ăn, vì An Khả vẫn đang ở bên nên Hứa Tuấn chỉ đành ngồi dậy gắp đồ ăn cho Thư Trừng. 

Thư Trừng nhìn miếng vịt quay Hứa Tuấn gắp cho mình, cô không chút lưu tình nói: “Tôi không thích ăn vịt quay.”

Hứa Tuấn khựng lại, đôi đũa dừng lại giữa không trung. An Khả thấy tình thế ngượng ngùng, vội cầm bát lên nhận lấy miếng vịt của Hứa Tuấn: “Tổng giám đốc Hứa, ngại quá, tôi quên nói với anh Thư Trừng còn không thích ăn vịt quay.”

Hứa Tuấn thả miếng vịt vào bát An Khả: “Vậy sao, là tôi đường đột quá. Không sao không sao, tổng giám đốc Long chịu khó vậy.”

Một tràng những lời khách sáo khiến Thư Trừng nghe mà nổi da gà. Khi nhìn Hứa Tuấn lần nữa, cô phát hiện ngoại trừ vẻ ngoài chơi bời ra, anh ta còn rất xứng với bốn chữ mặt người dạ thú.

Ăn được một nửa, An Khả cảm thấy có người đá chân mình. Anh lặng lẽ nhìn một cái, ngoại trừ Hứa Tuấn ra còn có thể là ai nữa. Ý anh ta đá vậy là, mau biến đi, để cho chúng tôi không gian riêng.

An Khả nhìn Thư Trừng, lúc này cô vẫn đang ăn, dường như không phát giác ra điều gì. Anh nghĩ tới lời Thư Trừng nói, không được bán đứng cô, nhưng anh lại nghĩ lại lần nữa, anh cũng hứa sẽ để cho Hứa Tuấn và Thư Trừng có không gian riêng, suy đi tính lại, An Khả quyết định viện cớ vào nhà vệ sinh, đi vệ sinh chắc không bị coi là bán đứng em gái đâu nhỉ?

An Khả làm theo kế hoạch, Thư Trừng thấy anh định đi vệ sinh cũng không nói gì. 

An Khả vừa đi, Hứa Tuấn đã vào chủ đề chính: “Em Trừng, thật ra hôm nay anh hẹn em ra đây là có chuyện muốn nói với em.”

Thư Trừng sớm biết sẽ có chuyện này, cô đặt đũa xuống, cầm khăn ở bên cạnh lên lau miệng, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ “anh nói đi, tôi nghe”.

Hứa Tuấn thấy cô như vậy, lòng vui như nở hoa, kích động nói: “Em Trừng, hôm nay là Thất tịch, anh muốn em làm bạn gái anh, em đồng ý không?”

Thư Trừng không cần nghĩ đã trả lời: “Không.”

Hứa Tuấn biết cô gái này không có tình cảm với mình, nhưng không ngờ cô lại dứt khoát thế. Trước đây những người phụ nữ bên cạnh anh ta đều tự mình dâng tới cửa, đương nhiên cũng có số ít khiến anh ta cảm thấy hứng thú, chủ động theo đuổi, đa số ăn xong bữa cơm, tỏ tình vài câu là họ đã mắc bẫy, ấy vậy mà cô gái này lại cứng không chơi, mềm cũng không chơi.

Hứa Tuấn là cao thủ tình trường,cũng từng bị một vài cô gái từ chối, vậy nên anh ta vẫn rất bình tĩnh trước sự chối từ của Thư Trừng: “Tại sao? Em cũng phải cho anh một lý do chứ.”

“Tôi tóm gọn lại nhé, vì tôi biết lời tôi nói sẽ đắc tội tới anh, nhưng hôm nay anh đã muốn tối nói thì phải chuẩn bị tâm lý cho kỹ.” Thư Trừng không hề che giấu sự chán ghét của mình dành cho Hứa Tuấn: “Tôi thích người đàn ông thật thà, nhưng anh sống rất giả tạo, không phải chỉ vì bản chất của anh, mà ngay cả môi trường xung quanh anh cũng giả tạo. Đương nhiên điều này không thể trách anh được, thương trường như chiến trường, nếu như anh không xảo quyệt chút thì dễ thất bại lắm. Còn nữa, anh rất ích kỷ, từ lúc gọi món tới lúc ăn, mặc dù anh luôn để tôi lên đầu, nhưng anh cũng xếp mình ở thứ hai, anh hỏi tôi muốn ăn gì rồi tới tới lượt anh quyết luôn. Khi ăn cơm cũng vậy, anh gắp cho tôi xong rồi lại chỉ biết lo cho mình, hơn nữa anh còn rất thích ăn Ngọc Long Linh, vậy nên anh thường chuyển đĩa đó tới trước mặt anh, anh hoàn toàn không quan tới việc bạn của anh, An Khả, muốn ăn gì, chứng tỏ anh chỉ quan tâm bản thân và thứ anh quan tâm thôi.”

Vì để Hứa Tuấn có không gian riêng với Thư Trừng lâu hơn, An Khả đi vệ sinh xong vẫn đứng ngoài phòng, đứng được một lúc thì thấy Thư Trừng xách túi đi ra.

Hai người nhìn nhau, An Khả khó hiểu: “Sao em lại ra ngoài? Có chuyện gì sao?”

Thư Trừng khoác tay An Khả: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Về nhà.”

An Khả vừa đi vừa hỏi: “Về nhà gì, em và Hứa Tuấn nói chuyện thế nào rồi?”

Thư Trừng thản nhiên đáp: “Chẳng thế nào cả.” Đi được mấy bước, cô đột nhiên dừng bước, quay người lại, nghiêm túc hỏi: “An Khả, giờ anh và Hứa Tuấn còn làm ăn với nhau không?”

Dự cảm chẳng lành dâng lên, An Khả nhíu mày: “Sao em lại hỏi vậy?”

“Em lo anh ta sẽ không công tư phân minh.”

An Khả lập tức hiểu ra điều gì đó, anh xoa đầu Thư Trừng, cưng chiều nói: “Yên tâm, anh và Hứa Tuấn từng là đối tác hợp tác, bây giờ không làm ăn gì với nhau cả. Thay vì lo lắng công việc của anh, em vẫn nên nghĩ nên giải quyết một nửa khác của em đi.”

Thư Trừng vỗ tay anh: “Anh còn chưa kết hôn, em vội gì.”

“Anh là đàn ông, so sánh được sao? Đàn ông ba mươi như nhành hoa tươi đấy.”

Thư Trừng lườm anh một cái rồi bỏ đi, không muốn đấu võ mồm với anh.

___

Tối hôm Thất tịch, Thư Tịch và ba người nhà mợ ngồi trên sofa xem phim.

Vì hôm nay là lễ Tình nhân nên hầu hết kênh nào cũng phát các chương trình xem mắt, cậu chọn bừa một kênh để xem. Lúc này trên tivi đang chiếu cảnh cô gái được khách mời nam nắm tay, cậu không nhịn được càm ràm: “Cô gái này trông y như đàn ông ấy, còn không xinh bằng Thư Trừng nhà mình.”

Mợ phụ họa: “Đương nhiên rồi, từ cấp ba Thư Trừng nhà ta đã là hoa khôi của trường rồi, tài sắc vẹn toàn, đâu phải ai cũng so sánh được.”

Cậu đột nhiên nghĩ: “Ấy, chi bằng để Thư Trừng tham gia chương trình này đi?”

Thư Trừng ôm sách ngồi cạnh An Khả, An Khả đang vắt chân nghịch điện thoại. Nghe cậu đề nghị vậy, Thư Trừng vội huých vào tay An Khả, An Khả ngẩng đầu lên liền thấy Thư Trừng đang nhướng mày với anh.

Anh lập tức hiểu ý: “Bố, mẹ, hai người đừng lo nữa, Thư Trừng là hoa có chủ rồi.”

Cậu mợ đều sững sờ nhìn Thư Trừng. Thư Trừng chỉ mỉm cười.

Cậu lại hỏi: “Đối phương làm gì thế? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

Thư Trừng vẫn cười, đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Thư Trừng cầm lên nhìn, là Boss mới. Kỳ lạ, muộn vậy rồi anh gọi tới làm gì?

Thư Trừng viện cớ đi nghe máy, nói: “Cậu mợ, cháu đi nghe điện thoại. Có gì không rõ hai người cứ hỏi An Khả, anh ấy biết rõ hơn cháu.”

Thư Trừng chuồn về phòng nghe máy: “Alo, có chuyện gì sao?”

“Cô đang ở đâu?”

“Nhà.”

“Đừng ra ngoài, tôi tới đón cô.”

Đón mình? Đón mình làm gì? Hôm nay là Thất tịch mà, lẽ nào… Thư Trừng lắc đầu, vứt suy nghĩ đó ra sau gáy, lạnh nhạt đáp: “Được.” Sau đó cô tắt máy.

Thư Trừng thay quần áo, đeo balo xuống tầng, bên dưới đã quay lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Nghe thấy tiếng bước chân, An Khả nhìn cô: “Thư Trừng, em định ra ngoài sao?”

Nghe vậy cậu mợ đều nhìn về phía cô. Mợ cười dịu dàng: “Thư Trừng, con đi hẹn hò sao?”

Boss mới gọi điện triệu tập có được coi là hẹn hò không? Nhưng vì che giấu cậu mợ gặng hỏi, Thư Trừng vẫn ngầm thừa nhận.

Cậu cười híp cả mắt lại: “Đi chơi đi, chú ý an toàn đấy nhé, về muộn chút cũng không sao.”

Thư Trừng toát mồ hôi hột, cô không nói nhiều, chỉ cười ứng phó. Khi cô mở cửa ra, Quý Phạm Thạc cũng vừa tới.

Thư Trừng không biết cô vừa ra ngoài, ba người bên trong đã chạy tới cửa, trốn trong góc lén nhìn ra ngoài.

Cậu suy xét: “Lái Hummer chứng tỏ gia đình khá giả.”

Mợ nhíu mày: “Nhưng ban ngày không hẹn lại để tối mới hẹn, thâm sâu khó lường.”

An Khả đắc ý nghĩ: Ừm, xem ra ban ngày không giải thích công cốc rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc